Chương 31
Lương Phong nói xong lời đó thì quay người bước ra ngoài, Bách Trầm Tùng tăng tốc độ tắm rửa nhanh hơn chút, quấn kỹ khăn tắm rồi đi sấy tóc, lúc đứng ở cửa cậu lại không nhịn được liếc mắt nhìn Lương Phong, nhìn có vẻ anh cũng đã tắm xong rồi.
Tóc không dài nên chỉ cần sấy đại vài lượt là khô.
Hai người đứng trước tấm gương rất lớn, Bách Trầm Tùng đứng đó sấy tượng trưng cho khô một nửa, Lương Phong lại không sấy, tóc anh ngắn, lau mấy cái cũng xong.
Lương Phong có cái tay rất hư hỏng, lúc Bách Trầm Tùng quay người treo máy sấy, anh nhìn tấm lưng rắn chắc của cậu bèn dùng ngón tay chọt mấy cái vào hõm eo cậu khiến Bách Trầm Tùng giật nảy người, quay đầu trừng anh.
Lương Phong lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, miệng còn cười huýt sáo mấy tiếng.
Bách Trầm Tùng cũng mẹ nó cười theo.
"Lúc ngâm nước hai chúng ta có thể cách nhau ra không?" Bách Trầm Tùng nhìn anh, nói đùa: "Tôi sợ anh làm gì tôi."
"Nếu tôi muốn làm gì em thì giờ đã làm rồi." Lương Phong đáp trả.
Bách Trầm Tùng cũng không tiếp tục nói thêm gì cả, cậu sải bước mấy bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên cậu xoay người, cảnh cáo Lương Phong: "Đừng có chọt tôi, sợ nhột."
Lương Phong khẽ sửng sốt, cười thành tiếng: "Được, không chọt nữa." Anh bước song song cùng cậu mấy bước: "Chỗ nào cậu không sợ nhột?"
Bách Trầm Tùng liếc mắt nhìn anh: "Chỗ nào cũng nhột."
Bể ngâm mình có loại bể đơn, Lương Phong nhất quyết nói không có, dắt Bách Trầm Tùng đi về phía bể đôi ở bên cạnh.
"Tôi muốn bể đơn." Bách Trầm Tùng cúi đầu nhìn cổ tay mình đang bị nắm chặt.
"Không có."
"Tôi thấy có biển rồi."
Mặt Lương Phong không đổi sắc: "Hỏng rồi."
"Tôi thấy có người đi vào."
Lương Phong: "Em nhìn nhầm rồi."
Bách Trầm Tùng: "..."
"Trong đó có camera à?" Bách Trầm Tùng lại nghĩ đến chuyện phòng massage trước đó, cậu nghi ngờ liệu có phải tên Lương Phong này sợ cậu gặp phải chuyện không may nên đặt camera trong phòng đơn.
Lương Phong cười: "Chỗ này không có." Anh nghiêng người mở cửa.
Một luồng hơi nóng phả ra, Bách Trầm Tùng vừa mới bước vào cửa đã bị hơi nước bám đầy người, hơi nóng nực, Lương Phong bước về phía góc phòng bật quạt thông gió, chờ thêm một lúc là ổn.
Bách Trầm Tùng cũng không khách sáo với anh, kéo khăn tắm xuống rồi bước từng bước vào bồn tắm lớn, cậu hạ chân ngồi xuống, dựa lưng vào nền gạch men lành lạnh, vừa mới đặt mông xuống, giữa bồn tắm lớn bắt đầu sủi lên những bóng nước lăn tăn.
Hôm nay Bách Trầm Tùng bị dọa nhiều lần rồi, cậu trừng mắt liếc nhìn Lương Phong ở phía đằng sau, anh đang cầm điều khiển trong tay cười với cậu.
"Anh cố ý." Bách Trầm Tùng khẳng định chắc chắn.
"Ngoài ý muốn thôi, em xuống nước nhanh quá." Lương Phong vừa khom người qua vừa cười, cười đến mức bả vai cũng rung rung.
Bách Trầm Tùng cau mày nhìn chằm chằm bong bóng dưới chân mình, mẹ nó còn có cả chức năng massage... từ một đầu khác chầm chậm lăn tới, rung rung dưới mông cậu.
"Mẹ nó, anh tắt đi cho tôi!" Bách Trầm Tùng quay đầu kêu lên.
Lương Phong nghiêm túc: "Không thích à?"
Bách Trầm Tùng sầm mặt: "Không thích."
Lương Phong mặc kệ cậu, vén khăn tắm lên xuống nước, cứ thế bước xuống, đôi chân dài gạt nước bên trong.
Bách Trầm Tùng cảm thấy nước nóng hầm hập, mẹ nó làm cậu cũng như muốn sôi theo.
Lương Phong dịch chân tới phía đối diện Bách Trầm Tùng.
Bách Trầm Tùng khoanh chân lại, dang tay ra khoác trên bồn tắm, lúc này cậu cảm thấy không khó chịu nữa, thi thoảng còn có làn gió nhẹ, rất thoải mái.
Vốn là rất thoải mái, kết quả lại bị... quấy rầy, Bách Trầm Tùng nhắm mắt cau mày: "Tắt đi."
Lương Phong tùy ý đáp lại: "Ừ."
Bách Trầm Tùng dựa vào xúc giác và nhiệt độ tới gần, cảm thấy nước cuồn cuộn vài cái, ánh sáng nhè nhẹ cũng bị người ta che đi.
Cậu chậm rãi mở mắt ra.
Vai Lương Phong đang chạm vào mũi cậu, anh vòng cánh tay giữ cậu, lấy chiếc điều khiển từ xa sau lưng Bách Trầm Tùng.
"Đệch." Bách Trầm Tùng làm theo bản năng, đạp xuống 'rầm' một cái, Lương Phong thiếu chút nữa không nhịn nổi nhảy cẫng lên, miệng gầm một câu 'Mẹ nó', chân trượt một cái.
"Mẹ nó, em cầm tinh con lừa à, có thể đổi chỗ đá hay không?" Lương Phong cau mày xoay người dựa vào bên cạnh Bách Trầm Tùng.
Bách Trầm Tùng cảm thấy vừa nãy cậu đá hơi mạnh, chắc là rất đau, đừng có mà đá hỏng người luôn đó chứ.
"Còn ổn không?" Bách Trầm Tùng không biết làm gì cho hay, chỉ có thể hỏi thăm vài câu.
Lương Phong khàn giọng: "Em thử xem."
"Hay là đi bệnh viện khám thử?" Bách Trầm Tùng nhìn dáng vẻ anh đau đớn thì sợ hãi.
Lương Phong chống lên vách ngoài của bồn tắm: "Không có chuyện gì, xoa bóp là đỡ thôi."
"Xoa..." Bách Trầm Tùng sững ra một lúc lâu rồi cười lên: "Thứ này không thể xoa bừa được."
"Em xoa bóp à?" Lương Phong nhìn cậu, xích gần lại chút.
Bách Trầm Tùng cong môi cười: "Lực tay tôi mạnh lắm, anh không sợ tôi xoa cho anh hỏng luôn à?"
Lương Phong nghiêng đầu đứng cười.
Hai người cọ vào vai nhau, người Bách Trầm Tùng hơi trượt xuống, ngâm nửa mặt xuống, sợi tóc bị nước tạt vào ướt, dính vào trên trán.
Lương Phong cúi đầu nhìn cậu, đặt bàn tay lên trán cậu, vuốt về đằng sau.
"Lương Phong." Bách Trầm Tùng khẽ gọi một tiếng.
Lương Phong: "Ừ."
"Anh đã từng yêu mấy lần rồi?" Giọng Bách Trầm Tùng hỏi giống như đang hỏi anh ăn chưa vậy.
Lương Phong thoáng cái sững người ra.
"Tôi tưởng là em sẽ không hỏi, cũng không tò mò, nên vẫn luôn lần lữa." Lương Phong nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng vẫn nhìn mặt nước: "Tại sao?"
"Em nói em không có suy nghĩ kia, nhưng em hỏi đã chứng tỏ bây giờ em đã động lòng." Lương Phong nhìn cậu chằm chằm.
"Chỉ là tôi nghĩ tới nên hỏi bừa thôi, anh không trả lời cũng được." Bách Trầm Tùng trả lời.
"Hai người, trước khi tốt nghiệp đại học." Lương Phong nhìn cậu: "Sau đó không có nữa."
Lúc này Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn anh, thật ra cậu rất kinh ngạc, sao người này làm mấy năm trong xã hội có thể không yêu.
Lương Phong cười lên, chuẩn bị tự khen mình: "Có phải tôi rất..."
"Có phải anh không được hay không?" Bách Trầm Tùng đột nhiên cắt ngang nói một câu.
Lương Phong: "???"
Bách Trầm Tùng kịp phản ứng lại ho một tiếng: "Tôi đùa thôi."
Lương Phong: "Tôi không có thời gian, người xung quanh cũng loạn, không có sức lực mà tìm, sau đó một mình lâu cũng thành thói quen, không cần dỗ người khác, cũng không phải cãi nhau rất nhàn hạ."
Bách Trầm Tùng: "Thế lần này là sao?"
Không phải anh đã nói quen nhàn hạ rồi à.
Lương Phong tới gần, cánh tay áp sát hai bên Bách Trầm Tùng, nhốt người lại, để mặt chỉ cách khoảng bốn ngón tay, nói nhỏ: "Em chòng ghẹo tôi trước."
"Rõ ràng người chòng ghẹo trước là anh, ít nói điêu đi." Bách Trầm Tùng nói rồi không nhịn được cười lên.
"Cười gì?" Lương Phong như cười như không nhìn cậu chằm chằm, lại xích gần hơn chút, ghé bên tai Bách Trầm Tùng, nhẹ nhàng cao giọng: "Hửm?"
Bách Trầm Tùng nhướng mày: "Không được cười à?"
Đường cong cổ nối liền với bả vai của Lương Phong cường tráng, có giọt nước bám lên tản ra hơi nóng phỏng, cạ lấy quai hàm Bách Trầm Tùng, như có như không nhanh chóng áp lên.
Lưng Bách Trầm Tùng cứng đờ, cậu kìm nén, cơ bắp căng ra không động đậy.
Lương Phong cười: "Cười được, cười nhiều chút, tôi thích em cười."
"Gần quá." Bách Trầm Tùng khẽ khàng nói một câu: "Khoảng cách gần quá."
Lương Phong dịch người ra một ít, vẫn giữ cậu mà cười: "Sao, em còn xấu hổ à?"
"Da mặt tôi không dày bằng anh." Bách Trầm Tùng đẩy ngực anh: "Nóng quá."
Bách Trầm Tùng đứng dậy ra khỏi bồn, lần nữa quấn khăn tắm bên hông rồi ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh, ngửa đầu dốc hai hớp nước lạnh trong tủ lạnh.
Lương Phong 'soạt' một cái cũng đứng lên theo.
Anh cười định cầm khăn tắm trên ghế lên, lại nói ra một câu: "Thấy em ****, đúng là quá tốt."
(*) Tác giả để vậy, nên mọi người tự nghĩ từ gì hợp ở đó nha:v
Bịch...
Bách Trầm Tùng đang ngồi đó lập tức nhấc chân đạp Lương Phong, anh lùi về đằng sau vài bước rồi 'ùm' một tiếng ngã vào trong nước, cái mông bị đập đến đau nhức, kinh ngạc nhìn Bách Trầm Tùng.
Người đang ngồi trên ghế chậm rãi ngửa đầu uống nước, mở miệng thay anh: "Tôi cầm tinh con chó."
"Đệch." Lương Phong lau nước trên mặt, nhấc chân định đi về phía Bách Trầm Tùng.
Cốc cốc...
"Ông chủ Lương." Người bên ngoài cửa hẳn là nhân viên của anh: "Thầy đã chờ rất lâu rồi, xin hỏi anh còn cần..."
Lương Phong kêu: "Một phút nữa." Anh nhấc chân lên trên bờ, quấn khăn tắm, nước nhỏ giọt, nhìn chằm chằm Bách Trầm Tùng: "Tha cho em một lần."
Người đối diện bĩu môi, hoàn toàn không quan tâm đến anh.
Cũng không biết có phải vì ông chủ ở đây hay không mà trong phòng massage, đĩa trái cây, rượu và đồ uống đều chất đống, bày giống như tiệc vậy.
Bách Trầm Tùng nằm sấp trong đó, vùi đầu trong chăn, thỉnh thoảng ấn đau thì rên nhẹ một tiếng.
"Đau thì kêu, không ai cười em cả." Lương Phong rất thích trêu Bách Trầm Tùng, kiểu gì cũng phải chọc cho người ta tức giận mới chịu.
Bách Trầm Tùng chợt ngẩng đầu lên: "Mẹ nó sao phải kêu."
Cậu vừa dứt lời thì thầy massage đang để cùi chỏ lên eo cậu lập tức ấn xuống, Bách Trầm Tùng cứ thế kêu to.
Lương Phong ở bên cạnh nghiêng đầu cười đến sốc hông.
"Cứ kêu đi, không cười em đâu." Lương Phong quay đầu về phía Bách Trầm Tùng: "Kêu dễ nghe quá."
"Anh đúng là thiếu..." Bách Trầm Tùng hùng hùng hổ hổ vừa nâng nửa người lên lại bị ấn nằm xuống.
Bắp chân cậu lại bị thầy massage ấn đột ngột, sức lực nơi bàn tay kia có thể đè chết con trâu cũng nên.
"Hai chúng ta đổi chút được không?" Bách Trầm Tùng đến nói cũng run run, nghiêng đầu nhìn Lương Phong.
Lương Phong nhìn cậu chăm chú một lát, rất tự tin: "Được."
Sau đó chưa tới mười phút, Bách Trầm Tùng ngậm ống hút trong miệng, uống bia lạnh thoải mái ra sức cười.
Lương Phong ở bên cạnh lấy khăn lông che mặt mãi không có hành động gì.
"C.hết rồi à?" Bách Trầm Tùng nằm nhoài ở đó nhìn anh cười.
Lương Phong ngẩng đầu, mặt căng ra, đỏ lên, gân xanh trên cổ kéo căng, giọng khàn khàn: "Thầy à, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."
Bách Trầm Tùng đang hóng chuyện, cười đến mức phần cơ lưng cũng bị kéo theo mà chuyển động.
Cửa phòng vang lên 'lạch cạch', hai thầy đều đi ra ngoài.
Lúc Lương Phong nâng người lên, cổ còn kêu 'rắc rắc'. Anh ngồi dậy, nhấc chân đi về cạnh giường Bách Trầm Tùng đẩy một cái, đè lên đùi cậu.
"Cười cái rắm ý."
Bách Trầm Tùng cười mà bả vai vẫn còn rung rung, quay đầu nhìn anh: "Đang cười cái rắm mà."
Lương Phong xoa cổ, cười nhìn cậu: "Cái tốt thì không học."
"Anh dạy đi." Bách Trầm Tùng đứng dậy, ngồi xếp bằng tại chỗ, cả người cậu thoải mái, thả lỏng, không căng thẳng nữa.
"Bình thường em cũng thế này à?" Lương Phong đưa mắt nhìn cậu.
Miệng Bách Trầm Tùng ngậm ống hút, nhướng mắt đưa mày: "Hả?"
"Lúc mà em thả lỏng thì khoan khoái, biếng nhác, bình thường đừng suy nghĩ nhiều như thế, ai thấy cũng sẽ vui vẻ." Lương Phong quay cổ lại kêu 'rắc rắc', giọng vẫn khàn khàn, lại nói tiếp một câu: "Em cười rất đẹp, không lừa em."
Anh nhéo ấn đường, dụi mắt.
"Đừng dụi, giống như trẻ con vậy, nói một lần mà nghe không hiểu." Bách Trầm Tùng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh anh, xoay đầu Lương Phong về phía mình: "Có gì vào mắt à?"
Lương Phong thở ra: "Gần đây mắt hơi khó chịu."
Hai người xích lại gần, Bách Trầm Tùng nhìn rõ từng sợi lông mi, Lương Phong nhìn chằm chằm người trước mặt, yết hầu trên cổ họng lăn lên trượt xuống.
Bách Trầm Tùng nhẹ nhàng vén mí mắt anh lên, không có gì, xích lại gần hơn, nhìn lại cẩn thận lần nữa: "Hay là đi bệnh viện khám thử xem."
"Bách Trầm Tùng." Lương Phong đột nhiên mở miệng, hơi thở nóng rẫy quẩn quanh, ánh mắt nóng như bốc lửa.
Bách Trầm Tùng vừa thả tay xuống, tùy tiện đáp lại: "Sao?"
"Tôi thích đàn ông, tôi có ý với em, cũng sẽ có dục vọng." Lương Phong nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm: "Lần sau mà lại xích gần như vậy nữa, tôi đè em ra hôn thật đó."
Tóc không dài nên chỉ cần sấy đại vài lượt là khô.
Hai người đứng trước tấm gương rất lớn, Bách Trầm Tùng đứng đó sấy tượng trưng cho khô một nửa, Lương Phong lại không sấy, tóc anh ngắn, lau mấy cái cũng xong.
Lương Phong có cái tay rất hư hỏng, lúc Bách Trầm Tùng quay người treo máy sấy, anh nhìn tấm lưng rắn chắc của cậu bèn dùng ngón tay chọt mấy cái vào hõm eo cậu khiến Bách Trầm Tùng giật nảy người, quay đầu trừng anh.
Lương Phong lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, miệng còn cười huýt sáo mấy tiếng.
Bách Trầm Tùng cũng mẹ nó cười theo.
"Lúc ngâm nước hai chúng ta có thể cách nhau ra không?" Bách Trầm Tùng nhìn anh, nói đùa: "Tôi sợ anh làm gì tôi."
"Nếu tôi muốn làm gì em thì giờ đã làm rồi." Lương Phong đáp trả.
Bách Trầm Tùng cũng không tiếp tục nói thêm gì cả, cậu sải bước mấy bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên cậu xoay người, cảnh cáo Lương Phong: "Đừng có chọt tôi, sợ nhột."
Lương Phong khẽ sửng sốt, cười thành tiếng: "Được, không chọt nữa." Anh bước song song cùng cậu mấy bước: "Chỗ nào cậu không sợ nhột?"
Bách Trầm Tùng liếc mắt nhìn anh: "Chỗ nào cũng nhột."
Bể ngâm mình có loại bể đơn, Lương Phong nhất quyết nói không có, dắt Bách Trầm Tùng đi về phía bể đôi ở bên cạnh.
"Tôi muốn bể đơn." Bách Trầm Tùng cúi đầu nhìn cổ tay mình đang bị nắm chặt.
"Không có."
"Tôi thấy có biển rồi."
Mặt Lương Phong không đổi sắc: "Hỏng rồi."
"Tôi thấy có người đi vào."
Lương Phong: "Em nhìn nhầm rồi."
Bách Trầm Tùng: "..."
"Trong đó có camera à?" Bách Trầm Tùng lại nghĩ đến chuyện phòng massage trước đó, cậu nghi ngờ liệu có phải tên Lương Phong này sợ cậu gặp phải chuyện không may nên đặt camera trong phòng đơn.
Lương Phong cười: "Chỗ này không có." Anh nghiêng người mở cửa.
Một luồng hơi nóng phả ra, Bách Trầm Tùng vừa mới bước vào cửa đã bị hơi nước bám đầy người, hơi nóng nực, Lương Phong bước về phía góc phòng bật quạt thông gió, chờ thêm một lúc là ổn.
Bách Trầm Tùng cũng không khách sáo với anh, kéo khăn tắm xuống rồi bước từng bước vào bồn tắm lớn, cậu hạ chân ngồi xuống, dựa lưng vào nền gạch men lành lạnh, vừa mới đặt mông xuống, giữa bồn tắm lớn bắt đầu sủi lên những bóng nước lăn tăn.
Hôm nay Bách Trầm Tùng bị dọa nhiều lần rồi, cậu trừng mắt liếc nhìn Lương Phong ở phía đằng sau, anh đang cầm điều khiển trong tay cười với cậu.
"Anh cố ý." Bách Trầm Tùng khẳng định chắc chắn.
"Ngoài ý muốn thôi, em xuống nước nhanh quá." Lương Phong vừa khom người qua vừa cười, cười đến mức bả vai cũng rung rung.
Bách Trầm Tùng cau mày nhìn chằm chằm bong bóng dưới chân mình, mẹ nó còn có cả chức năng massage... từ một đầu khác chầm chậm lăn tới, rung rung dưới mông cậu.
"Mẹ nó, anh tắt đi cho tôi!" Bách Trầm Tùng quay đầu kêu lên.
Lương Phong nghiêm túc: "Không thích à?"
Bách Trầm Tùng sầm mặt: "Không thích."
Lương Phong mặc kệ cậu, vén khăn tắm lên xuống nước, cứ thế bước xuống, đôi chân dài gạt nước bên trong.
Bách Trầm Tùng cảm thấy nước nóng hầm hập, mẹ nó làm cậu cũng như muốn sôi theo.
Lương Phong dịch chân tới phía đối diện Bách Trầm Tùng.
Bách Trầm Tùng khoanh chân lại, dang tay ra khoác trên bồn tắm, lúc này cậu cảm thấy không khó chịu nữa, thi thoảng còn có làn gió nhẹ, rất thoải mái.
Vốn là rất thoải mái, kết quả lại bị... quấy rầy, Bách Trầm Tùng nhắm mắt cau mày: "Tắt đi."
Lương Phong tùy ý đáp lại: "Ừ."
Bách Trầm Tùng dựa vào xúc giác và nhiệt độ tới gần, cảm thấy nước cuồn cuộn vài cái, ánh sáng nhè nhẹ cũng bị người ta che đi.
Cậu chậm rãi mở mắt ra.
Vai Lương Phong đang chạm vào mũi cậu, anh vòng cánh tay giữ cậu, lấy chiếc điều khiển từ xa sau lưng Bách Trầm Tùng.
"Đệch." Bách Trầm Tùng làm theo bản năng, đạp xuống 'rầm' một cái, Lương Phong thiếu chút nữa không nhịn nổi nhảy cẫng lên, miệng gầm một câu 'Mẹ nó', chân trượt một cái.
"Mẹ nó, em cầm tinh con lừa à, có thể đổi chỗ đá hay không?" Lương Phong cau mày xoay người dựa vào bên cạnh Bách Trầm Tùng.
Bách Trầm Tùng cảm thấy vừa nãy cậu đá hơi mạnh, chắc là rất đau, đừng có mà đá hỏng người luôn đó chứ.
"Còn ổn không?" Bách Trầm Tùng không biết làm gì cho hay, chỉ có thể hỏi thăm vài câu.
Lương Phong khàn giọng: "Em thử xem."
"Hay là đi bệnh viện khám thử?" Bách Trầm Tùng nhìn dáng vẻ anh đau đớn thì sợ hãi.
Lương Phong chống lên vách ngoài của bồn tắm: "Không có chuyện gì, xoa bóp là đỡ thôi."
"Xoa..." Bách Trầm Tùng sững ra một lúc lâu rồi cười lên: "Thứ này không thể xoa bừa được."
"Em xoa bóp à?" Lương Phong nhìn cậu, xích gần lại chút.
Bách Trầm Tùng cong môi cười: "Lực tay tôi mạnh lắm, anh không sợ tôi xoa cho anh hỏng luôn à?"
Lương Phong nghiêng đầu đứng cười.
Hai người cọ vào vai nhau, người Bách Trầm Tùng hơi trượt xuống, ngâm nửa mặt xuống, sợi tóc bị nước tạt vào ướt, dính vào trên trán.
Lương Phong cúi đầu nhìn cậu, đặt bàn tay lên trán cậu, vuốt về đằng sau.
"Lương Phong." Bách Trầm Tùng khẽ gọi một tiếng.
Lương Phong: "Ừ."
"Anh đã từng yêu mấy lần rồi?" Giọng Bách Trầm Tùng hỏi giống như đang hỏi anh ăn chưa vậy.
Lương Phong thoáng cái sững người ra.
"Tôi tưởng là em sẽ không hỏi, cũng không tò mò, nên vẫn luôn lần lữa." Lương Phong nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng vẫn nhìn mặt nước: "Tại sao?"
"Em nói em không có suy nghĩ kia, nhưng em hỏi đã chứng tỏ bây giờ em đã động lòng." Lương Phong nhìn cậu chằm chằm.
"Chỉ là tôi nghĩ tới nên hỏi bừa thôi, anh không trả lời cũng được." Bách Trầm Tùng trả lời.
"Hai người, trước khi tốt nghiệp đại học." Lương Phong nhìn cậu: "Sau đó không có nữa."
Lúc này Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn anh, thật ra cậu rất kinh ngạc, sao người này làm mấy năm trong xã hội có thể không yêu.
Lương Phong cười lên, chuẩn bị tự khen mình: "Có phải tôi rất..."
"Có phải anh không được hay không?" Bách Trầm Tùng đột nhiên cắt ngang nói một câu.
Lương Phong: "???"
Bách Trầm Tùng kịp phản ứng lại ho một tiếng: "Tôi đùa thôi."
Lương Phong: "Tôi không có thời gian, người xung quanh cũng loạn, không có sức lực mà tìm, sau đó một mình lâu cũng thành thói quen, không cần dỗ người khác, cũng không phải cãi nhau rất nhàn hạ."
Bách Trầm Tùng: "Thế lần này là sao?"
Không phải anh đã nói quen nhàn hạ rồi à.
Lương Phong tới gần, cánh tay áp sát hai bên Bách Trầm Tùng, nhốt người lại, để mặt chỉ cách khoảng bốn ngón tay, nói nhỏ: "Em chòng ghẹo tôi trước."
"Rõ ràng người chòng ghẹo trước là anh, ít nói điêu đi." Bách Trầm Tùng nói rồi không nhịn được cười lên.
"Cười gì?" Lương Phong như cười như không nhìn cậu chằm chằm, lại xích gần hơn chút, ghé bên tai Bách Trầm Tùng, nhẹ nhàng cao giọng: "Hửm?"
Bách Trầm Tùng nhướng mày: "Không được cười à?"
Đường cong cổ nối liền với bả vai của Lương Phong cường tráng, có giọt nước bám lên tản ra hơi nóng phỏng, cạ lấy quai hàm Bách Trầm Tùng, như có như không nhanh chóng áp lên.
Lưng Bách Trầm Tùng cứng đờ, cậu kìm nén, cơ bắp căng ra không động đậy.
Lương Phong cười: "Cười được, cười nhiều chút, tôi thích em cười."
"Gần quá." Bách Trầm Tùng khẽ khàng nói một câu: "Khoảng cách gần quá."
Lương Phong dịch người ra một ít, vẫn giữ cậu mà cười: "Sao, em còn xấu hổ à?"
"Da mặt tôi không dày bằng anh." Bách Trầm Tùng đẩy ngực anh: "Nóng quá."
Bách Trầm Tùng đứng dậy ra khỏi bồn, lần nữa quấn khăn tắm bên hông rồi ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh, ngửa đầu dốc hai hớp nước lạnh trong tủ lạnh.
Lương Phong 'soạt' một cái cũng đứng lên theo.
Anh cười định cầm khăn tắm trên ghế lên, lại nói ra một câu: "Thấy em ****, đúng là quá tốt."
(*) Tác giả để vậy, nên mọi người tự nghĩ từ gì hợp ở đó nha:v
Bịch...
Bách Trầm Tùng đang ngồi đó lập tức nhấc chân đạp Lương Phong, anh lùi về đằng sau vài bước rồi 'ùm' một tiếng ngã vào trong nước, cái mông bị đập đến đau nhức, kinh ngạc nhìn Bách Trầm Tùng.
Người đang ngồi trên ghế chậm rãi ngửa đầu uống nước, mở miệng thay anh: "Tôi cầm tinh con chó."
"Đệch." Lương Phong lau nước trên mặt, nhấc chân định đi về phía Bách Trầm Tùng.
Cốc cốc...
"Ông chủ Lương." Người bên ngoài cửa hẳn là nhân viên của anh: "Thầy đã chờ rất lâu rồi, xin hỏi anh còn cần..."
Lương Phong kêu: "Một phút nữa." Anh nhấc chân lên trên bờ, quấn khăn tắm, nước nhỏ giọt, nhìn chằm chằm Bách Trầm Tùng: "Tha cho em một lần."
Người đối diện bĩu môi, hoàn toàn không quan tâm đến anh.
Cũng không biết có phải vì ông chủ ở đây hay không mà trong phòng massage, đĩa trái cây, rượu và đồ uống đều chất đống, bày giống như tiệc vậy.
Bách Trầm Tùng nằm sấp trong đó, vùi đầu trong chăn, thỉnh thoảng ấn đau thì rên nhẹ một tiếng.
"Đau thì kêu, không ai cười em cả." Lương Phong rất thích trêu Bách Trầm Tùng, kiểu gì cũng phải chọc cho người ta tức giận mới chịu.
Bách Trầm Tùng chợt ngẩng đầu lên: "Mẹ nó sao phải kêu."
Cậu vừa dứt lời thì thầy massage đang để cùi chỏ lên eo cậu lập tức ấn xuống, Bách Trầm Tùng cứ thế kêu to.
Lương Phong ở bên cạnh nghiêng đầu cười đến sốc hông.
"Cứ kêu đi, không cười em đâu." Lương Phong quay đầu về phía Bách Trầm Tùng: "Kêu dễ nghe quá."
"Anh đúng là thiếu..." Bách Trầm Tùng hùng hùng hổ hổ vừa nâng nửa người lên lại bị ấn nằm xuống.
Bắp chân cậu lại bị thầy massage ấn đột ngột, sức lực nơi bàn tay kia có thể đè chết con trâu cũng nên.
"Hai chúng ta đổi chút được không?" Bách Trầm Tùng đến nói cũng run run, nghiêng đầu nhìn Lương Phong.
Lương Phong nhìn cậu chăm chú một lát, rất tự tin: "Được."
Sau đó chưa tới mười phút, Bách Trầm Tùng ngậm ống hút trong miệng, uống bia lạnh thoải mái ra sức cười.
Lương Phong ở bên cạnh lấy khăn lông che mặt mãi không có hành động gì.
"C.hết rồi à?" Bách Trầm Tùng nằm nhoài ở đó nhìn anh cười.
Lương Phong ngẩng đầu, mặt căng ra, đỏ lên, gân xanh trên cổ kéo căng, giọng khàn khàn: "Thầy à, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."
Bách Trầm Tùng đang hóng chuyện, cười đến mức phần cơ lưng cũng bị kéo theo mà chuyển động.
Cửa phòng vang lên 'lạch cạch', hai thầy đều đi ra ngoài.
Lúc Lương Phong nâng người lên, cổ còn kêu 'rắc rắc'. Anh ngồi dậy, nhấc chân đi về cạnh giường Bách Trầm Tùng đẩy một cái, đè lên đùi cậu.
"Cười cái rắm ý."
Bách Trầm Tùng cười mà bả vai vẫn còn rung rung, quay đầu nhìn anh: "Đang cười cái rắm mà."
Lương Phong xoa cổ, cười nhìn cậu: "Cái tốt thì không học."
"Anh dạy đi." Bách Trầm Tùng đứng dậy, ngồi xếp bằng tại chỗ, cả người cậu thoải mái, thả lỏng, không căng thẳng nữa.
"Bình thường em cũng thế này à?" Lương Phong đưa mắt nhìn cậu.
Miệng Bách Trầm Tùng ngậm ống hút, nhướng mắt đưa mày: "Hả?"
"Lúc mà em thả lỏng thì khoan khoái, biếng nhác, bình thường đừng suy nghĩ nhiều như thế, ai thấy cũng sẽ vui vẻ." Lương Phong quay cổ lại kêu 'rắc rắc', giọng vẫn khàn khàn, lại nói tiếp một câu: "Em cười rất đẹp, không lừa em."
Anh nhéo ấn đường, dụi mắt.
"Đừng dụi, giống như trẻ con vậy, nói một lần mà nghe không hiểu." Bách Trầm Tùng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh anh, xoay đầu Lương Phong về phía mình: "Có gì vào mắt à?"
Lương Phong thở ra: "Gần đây mắt hơi khó chịu."
Hai người xích lại gần, Bách Trầm Tùng nhìn rõ từng sợi lông mi, Lương Phong nhìn chằm chằm người trước mặt, yết hầu trên cổ họng lăn lên trượt xuống.
Bách Trầm Tùng nhẹ nhàng vén mí mắt anh lên, không có gì, xích lại gần hơn, nhìn lại cẩn thận lần nữa: "Hay là đi bệnh viện khám thử xem."
"Bách Trầm Tùng." Lương Phong đột nhiên mở miệng, hơi thở nóng rẫy quẩn quanh, ánh mắt nóng như bốc lửa.
Bách Trầm Tùng vừa thả tay xuống, tùy tiện đáp lại: "Sao?"
"Tôi thích đàn ông, tôi có ý với em, cũng sẽ có dục vọng." Lương Phong nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm: "Lần sau mà lại xích gần như vậy nữa, tôi đè em ra hôn thật đó."