Chương 32
Bách Trầm Tùng nhìn anh, nhất thời không nói nên lời, cậu không nghĩ Lương Phong nói chuyện thẳng thắn như vậy, trước đó chí ít anh còn hơi vòng vo, lần này nói thẳng khiến cậu sững sờ.
Lương Phong nhìn cậu cứ ngẩn ra mãi, cười vỗ tay trước mặt cậu: "Nghĩ đi đâu rồi."
"Gượm đã, hù chết tôi rồi." Bách Trầm Tùng đưa tay cầm cốc coca, nhớ tới lần trước cửa quán bar rồi quay đầu cười: "Đâu phải hai chúng ta chưa từng hôn."
"Em gọi vậy là hôn á?" Lương Phong chống cánh tay ở sau lưng cười lên: "Em đúng là đáng yêu thật."
Bách Trầm Tùng mở to mắt nhìn anh, nước ngọt xộc vào mũi cậu cay cay, gas cũng xộc lên theo xoang mũi, cậu khẽ ợ một cái, vừa thoáng hoảng hốt, Lương Phong đã bất thình lình nhoài tới trước mặt cậu.
Ánh mắt anh tối đi, nhìn cậu chăm chú: "Lần sau em thử chút, xem cái gì mới là hôn môi thật sự."
Bách Trầm Tùng cứng người lại, đưa tay đẩy Lương Phong ra, cười rớt nước miếng: "Không thử."
Lương Phong nhướng mày không nói tiếp.
"Đói." Bách Trầm Tùng đột nhiên cất lời: "Hôm nay ông chủ Lương có gọi cơm không?"
Lương Phong cười: "Có gọi."
Tầng trệt chính là nhà ăn, lúc hai người tới đã qua giờ cơm trưa, ở bên trong đừng nói cơm, đến ngay cả một đầu bếp cũng không có.
"Không phải anh nói gọi cơm rồi sao?" Bách Trầm Tùng nhìn đại sảnh trống hoác, quay đầu hỏi Lương Phong.
Lương Phong cười nắm bả vai cậu kéo người vào phòng bếp: "Gọi rồi."
Ở những chỗ thế này, bình thường đầu bếp đều có trực ban để để phòng một phần khách nửa đêm đói gọi đồ ăn. Lương Phong chuẩn bị gọi điện thoại bảo người trực tới.
Bách Trầm Tùng giữ điện thoại anh lại: "Để tôi làm đi, đừng giày vò người khác."
Lương Phong cười tắt điện thoại.
Thật ra cũng không phải làm phiền hay không làm phiền, bình thường lĩnh lương làm việc, làm nhiều hay làm nhiều ít đều phải làm.
Bách Trầm Tùng cảm thấy không được tự nhiên thì thôi.
Phòng bếp có đầy đủ loại thực phẩm, Bách Trầm Tùng không làm món ăn gì đó phức tạp, ăn được là được, nấu cơm phải cần thời gian chứ những món khác thì có thể nhanh hơn chút.
Làm hai đĩa mì xào với cải thìa và trứng hấp, đủ cho hai người ăn.
"Em học nấu cơm lúc nào thế?" Lương Phong ngồi đối diện hỏi chuyện.
"Chắc là tầm cấp hai." Bách Trầm Tùng trả lời, cúi đầu húp hai miếng mì: "Lúc đó nhàm chán, không ai nói chuyện nên thích ngồi lì trong bếp nói chuyện với các ông bà cụ."
"Em thích nói chuyện với người già à?" Lương Phong nhìn cậu.
"Ừm, bọn họ nói nhiều, tôi không cần nói gì, chỉ nghe là được."
Lương Phong cười: "Em muốn bớt chuyện chứ gì."
Bách Trầm Tùng cười, còn gật đầu một cái.
Hai người ăn mì xì xụp chừng mười phút là xong, sau đó buông chén về rửa mặt đi ngủ. Phòng nghỉ này, lần trước Bách Trầm Tùng đã từng ở, ấn tượng khá tốt, yên tĩnh, vệ sinh sạch sẽ, dù hơi nhỏ nhưng đẹp đẽ.
Bọn họ đều ở phòng đơn, hai người ở phòng cách vách nhau, chào nhau rồi vào phòng.
Sau khi Bách Trầm Tùng vào cửa, cậu đưa lưng về phía giường trực tiếp áp xuống, trong phòng tối om, đèn báo cháy trong góc lóe sáng. Cậu giữ tư thế đó cởi áo, ống tay áo lơ lửng trên khuỷu tay không kéo xuống.
Cơ bắp trên bụng được kéo phẳng ra, lộ ra từng đường cong, Bách Trầm Tùng thả lỏng cánh tay đặt trên đỉnh đầu, tư thế này giống như bị người ta kiềm chế treo cánh tay lên vậy.
Dục vọng đột ngột xuất hiện, ngoài ý muốn, không khống chế được.
Bách Trầm Tùng tính thử ngày, hình như lần trước giải quyết vấn đề sinh là chừng hơn một tháng trước.
Kìm nén đến phát hoảng.
Gương mặt của Lương Phong giống như phim chiếu lại lướt qua lướt lại trong đầu cậu.
Suy nghĩ trong đầu Bách Trầm Tùng như thể bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, nóng tới khô cả người.
Rõ ràng anh đang ở cách vách, cách một bức tường mỏng manh, thế mà Bách Trầm Tùng lại nghĩ đến người ta mà làm chuyện tự sướng, cảm giác xấu hổ và thoải mái đan xen với nhau, thiêu đốt khiến đầu óc cậu trống rỗng, chỉ muốn trút thứ đang trực trào kia ra ngoài.
Lần trước là vào một đêm rất yên tĩnh, có lẽ là cách âm rất tốt.
Mười hai giờ đêm, trong phòng nghỉ nhỏ bé truyền tới tiếng nước chảy và tiếng thở kìm nén giống như âm thanh xoa nước rửa tay, bọt và nước ma sát tạo ra tiếng động.
Bách Trầm Tùng chợt thở ra một hơi, người cũng thả lỏng theo.
Cậu ở trên giường chậm rãi bình tĩnh lại, chưa tới một phút sau, phòng bên cạnh truyền tới tiếng xuống giường đi lại.
"Đệch." Lúc này Bách Trầm Tùng mới phát hiện cách âm ở căn phòng này kém đến mức độ nào, ngay cả Lương Phong rót nước ở phòng bên cạnh, cậu cũng có thể nghe được.
Vậy thì chẳng phải hàng loạt tiếng thở dốc kìm nén vừa rồi của cậu đã truyền vào tai anh rồi sao.
Mặt Bách Trầm Tùng thoắt cái nóng lên.
Mẹ nó cậu thật sự hạn hán lời.
Cậu đứng dậy đi rửa tay, làm như không xảy ra chuyện gì.
Sau đó trở về nằm lại trên giường, khi chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ thì điện thoại chợt vang lên.
Lương Phong: [Có phải lâu lắm cậu không làm rồi hay không, thời gian hơi ngắn thì phải.]
"Đệch, anh có thể bịt tai vào không." Bách Trầm Tùng trực tiếp quay vào tường nói chuyện.
Ở bên kia, Lương Phong cười mãi, gửi cậu meme ngủ ngon.
Bách Trầm Tùng xoay mặt vào gối bứt rứt một lúc lâu rồi chợt ngẩng đầu lên, cậu đột nhiên nhớ đến mình còn chưa nói cho Nam Tử chuyện mấy hôm nữa ăn cơm.
Tên nhóc kia đúng là cú đêm tiêu chuẩn, không tới hai giờ rạng sáng thì tuyệt đối không ngủ.
Bách Trầm Tùng nhắn tin cho cậu ta, bảo cậu ta mấy ngày tới để ra chút thời gian.
Nam Tử: [Cậu yên tâm, tớ nhiều thời gian nhất.]
Bách Trầm Tùng cười, chẳng mấy chốc lịch đã đột ngột nhảy tới.
Sáng ngày mai ở trường có môn thi, thi xong lại đi thảo luận với giảng viên về chuyện luận văn tốt nghiệp.
Nhắc đến tốt nghiệp, Bách Trầm Tùng lại nghĩ đến chuyện tuyển thẳng nghiên cứu sinh kia, mấy ngày nay cậu thật sự phải suy nghĩ cho kỹ.
Tròn tám giờ sáng, Bách Trầm Tùng gõ cửa phòng Lương Phong ở bên cạnh.
Hôm nay cậu có việc, không ngủ thẳng cẳng được, cũng không rõ Lương Phong đã thức dậy hay chưa.
Cửa 'cách' một tiếng mở ra.
Lương Phong vừa rửa mặt xong, tóc hơi ướt, để trần nửa người trên, nửa dưới đã mặc xong quần âu, vẫn đang thắt dây lưng.
"Anh dậy rồi à?" Bách Trầm Tùng kinh ngạc.
"Tôi không có nằm ỳ trên giường." Lương Phong kéo cậu vào, xoay người lấy áo sơ mi mặc lên, cài từng chiếc cúc áo một: "Ngủ một mình, nằm ỳ trên giường chẳng có gì thú vị vả, hai người thì có thể suy xét chút, đúng nhỉ?"
Bách Trầm Tùng đáp lại một cách qua loa cho có lệ: "Ờ."
Cậu phát hiện hôm nay ánh mắt Lương Phong nhìn cậu hơi khác lạ, có hàm ý không rõ, nửa cười lại nửa như không cười, cảm giác giống như đang ôm một loạt ý xấu vậy.
Bách Trầm Tùng ngồi trên mép giường anh, Lương Phong mặc quần áo tử tế, cà vạt đeo trên cổ còn chưa thắt.
Anh chen đầu gối vào, tách hai chân Bách Trầm Tùng ra, đứng ở giữa, hơi cúi người: "Thắt cà vặt giúp tôi."
Bách Trầm Tùng nhìn anh vài giây rồi đáp lại: "Tôi không biết."
"Không biết?" Lương Phong bật cười thành tiếng, anh cũng không trêu cậu nữa, chỉ đứng trước mặt cậu, tự ra tay thắt cà vạt.
Giây sau cùng yên ổn không có chuyện gì với nhau, không biết Lương Phong lên cơn gì, tự dưng nâng đầu gối quỳ xuống mép giường, áp người xuống khiến Bách Trầm Tùng ngả người về sau, tay cậu chống đằng sau người, cả người bị nhốt trong lồng ngực anh.
Tư thế và bầu không khí gần như mập mờ và hòa hợp, Lương Phong liên tục thở về phía Bách Trầm Tùng hết lần này tới lần khác, khuấy đảo khiến lòng người hỗn loạn.
Bách Trầm Tùng hơi sợ Lương Phong mở miệng, người này vừa há miệng giống như muốn lấy mạng cậu, thẳng thừng không biết xấu hổ chút nào.
"Hôm qua lúc em làm đã nghĩ đến ai?" Lương Phong nhìn cậu cực kỳ chăm chú.
Bách Trầm Tùng thoáng ngừng thở vài giây, đáp lại: "Không nghĩ."
"Hôm qua tôi đã nghĩ đến em." Lương Phong kề lại gần hơn, giọng nói trở nên trầm hơn: "Tối nào tôi cũng nghĩ đến em."
"Sáng sớm anh uống thuốc chưa vậy?" Người Bách Trầm Tùng nóng lên, cảm thấy người này điên rồi, sáng sớm đã động đực.
"Em còn có tác dụng hơn thuốc." Lương Phong cười, nhấc người đứng thẳng lên.
Bách Trầm Tùng thở phào, lúc nà mới thả lỏng, cảm giác giống như người nín thở trong nước bị thiếu oxy, dồn sức trồi lên khỏi mặt nước, cảm giác được cứu vớt ập tới.
Nói thật là tim cậu thoáng đập rộn lên.
Ngẩng đầu nhìn Lương Phong, cậu quan sát cẩn thận một lát.
"Lúc nữa em có việc gì à?" Lương Phong đột nhiên hỏi cậu.
"Ừ." Bách Trầm Tùng dời mắt: "Lát nữa có một bài thi, buổi chiều vẫn còn một buổi gặp mặt."
"Vậy hôm nay liên lạc qua điện thoại, lát nữa đưa em tới cổng trường, đúng lúc tiện đường." Lương Phong mở cửa phòng: "Ăn sáng nhé?"
"Được." Bách Trầm Tùng đứng dậy.
Hai người cứ thế xuống lầu ăn hai quả trứng gà, uống sữa đậu nành. Buổi sáng hai người đều có việc, Lương Phong còn phải họp, hai người đều không thể chậm trễ được nên ăn xong thì trực tiếp đi xe về trường Bách Trầm Tùng.
Xe dừng trước cổng trường.
Lương Phong nghiêng đầu cười: "Thi tốt nhé, thong thả thôi."
Bách Trầm Tùng mở cửa xuống xe nhìn anh: "Đi đường cẩn thận, anh, đừng cứ nghĩ đến người khác."
"Tôi sẽ cố gắng." Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng xoay người vào cổng, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cậu cứ có cảm giác mình đã thay đổi chút chút.
Nếu là trước kia, dù có đánh chết Bách Trầm Tùng cũng sẽ không nói lời kiểu như vậy, nhưng bây giờ đối diện với Lương Phong suốt ngày lộ ra bộ mặt vui vẻ, thật ra không giống anh lắm nhưng cũng rất tốt.
Hai người đều thay đổi một ít.
Thi hai tiếng xong, Bách Trầm Tùng trực tiếp đi tới phòng làm việc của giảng viên, chủ yếu là để bàn về việc chọn đề tài luận văn tốt nghiệp.
Hai người nói chuyện khó tránh khỏi nói lan sang chuyện thành tích và học thạc sĩ. Thực ra Bách Trầm Tùng không muốn trò chuyện về việc này, nên trong suốt quá trình nói chuyện, cậu chỉ không ngừng gật đầu, vâng dạ, không nói quá nhiều.
Nói chuyện xong đã chừng bốn năm giờ.
Tới căn tin ăn một phần sủi cảo, nước đậu xanh trong tủ lạnh còn dính ít vụn đá, hút một hơi mà ê cả răng
Bách Trầm Tùng đạp xe đạp, một tay cầm bình đồ uống, thi thoảng lúc chờ đèn giao thông lại hút vài hơi.
Cậu định về nhà lấy túi thể thao, mấy ngày nay uống rượu nhiều quá, mấy ngày liền không tập rồi.
Phòng tập gym vẫn là chỗ của Lương Phong kia.
Bách Trầm Tùng đi vào, lên tiếng chào bạn bè, lúc này vừa hơn bảy giờ, giờ cao điểm tan làm, phòng tập gym cũng nhiều người như thả sủi cảo vậy.
Muốn dùng dụng cụ còn phải xếp hàng, Bách Trầm Tùng chạy hai mươi phút cho nóng người rồi tìm một dụng cụ vừa may không có người dùng, luyện vùng cơ lưng.
Điện thoại vẫn để trong túi, kêu rung lên.
Có lẽ là do cậu tập quá tập trung nên khi điện thoại rung cũng không kịp nghe máy.
Bách Trầm Tùng đổ mồ hôi cả người, đến khi ngồi dưới đất uống nước mới nhớ đến liếc điện thoại.
Lương Phong gọi cho cậu chừng năm sáu cuộc điện thoại.
"Alo, anh họp xong rồi à?" Bách Trầm Tùng vừa ngồi trên đất vừa thở dốc.
Lương Phong trả lời: "Họp xong rồi, em ở đâu đó?"
"Phòng tập gym, anh tới không?" Bách Trầm Tùng cười.
"Không đi được, lát nữa còn có việc, đi viện dưỡng lão." Lương Phong chợt dừng lại: "Chúng ta đi trước đi."
Bách Trầm Tùng lập tức bối rối: "Đi đâu cơ?"
"Ngày kia dẫn đám Nam Tử đi ăn cơm, ngày mai hai chúng ta đi trước nhé?" Lương Phong cười lên: "Dẫn em đi chơi một lúc."
Bách Trầm Tùng do dự vài giây rồi đáp lại: "Được."
"Em không hỏi chơi gì à?" Lương Phong hỏi.
Bách Trầm Tùng bỏ tay siết nắp chai nước ra, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ: "Không c.hết là được."
"Tôi nào có nỡ để em c.hết chứ." Lương Phong cười lên.
Lúc người này cười khẽ, truyền tới bên tai cứ cảm thấy ngưa ngứa, giọng nói ấm áp, dễ chịu, Bách Trầm Tùng còn rất thích.
"Vậy em tập đi đã, có chuyện thì gọi điện thoại." Lương Phong nói.
Bách Trầm Tùng thuận miệng đáp lại: "Được, nhớ ăn cơm, đừng để đói bụng."
Ở đầu dây bên kia, Lương Phong không cúp máy mà chợt nói thêm: "Trầm Tùng, em có biết bây giờ hai đứa mình giống gì không?"
"Hả?" Bách Trầm Tùng ngơ ngác, tim như nhảy lên tận cổ họng, cậu không hé miệng, ngón tay siết tới nổi gân xanh.
"Giống như đang hẹn hò vậy." Lương Phong bổ sung thêm một câu: "Mập mờ, dính nhau không muốn rời."
Lương Phong nhìn cậu cứ ngẩn ra mãi, cười vỗ tay trước mặt cậu: "Nghĩ đi đâu rồi."
"Gượm đã, hù chết tôi rồi." Bách Trầm Tùng đưa tay cầm cốc coca, nhớ tới lần trước cửa quán bar rồi quay đầu cười: "Đâu phải hai chúng ta chưa từng hôn."
"Em gọi vậy là hôn á?" Lương Phong chống cánh tay ở sau lưng cười lên: "Em đúng là đáng yêu thật."
Bách Trầm Tùng mở to mắt nhìn anh, nước ngọt xộc vào mũi cậu cay cay, gas cũng xộc lên theo xoang mũi, cậu khẽ ợ một cái, vừa thoáng hoảng hốt, Lương Phong đã bất thình lình nhoài tới trước mặt cậu.
Ánh mắt anh tối đi, nhìn cậu chăm chú: "Lần sau em thử chút, xem cái gì mới là hôn môi thật sự."
Bách Trầm Tùng cứng người lại, đưa tay đẩy Lương Phong ra, cười rớt nước miếng: "Không thử."
Lương Phong nhướng mày không nói tiếp.
"Đói." Bách Trầm Tùng đột nhiên cất lời: "Hôm nay ông chủ Lương có gọi cơm không?"
Lương Phong cười: "Có gọi."
Tầng trệt chính là nhà ăn, lúc hai người tới đã qua giờ cơm trưa, ở bên trong đừng nói cơm, đến ngay cả một đầu bếp cũng không có.
"Không phải anh nói gọi cơm rồi sao?" Bách Trầm Tùng nhìn đại sảnh trống hoác, quay đầu hỏi Lương Phong.
Lương Phong cười nắm bả vai cậu kéo người vào phòng bếp: "Gọi rồi."
Ở những chỗ thế này, bình thường đầu bếp đều có trực ban để để phòng một phần khách nửa đêm đói gọi đồ ăn. Lương Phong chuẩn bị gọi điện thoại bảo người trực tới.
Bách Trầm Tùng giữ điện thoại anh lại: "Để tôi làm đi, đừng giày vò người khác."
Lương Phong cười tắt điện thoại.
Thật ra cũng không phải làm phiền hay không làm phiền, bình thường lĩnh lương làm việc, làm nhiều hay làm nhiều ít đều phải làm.
Bách Trầm Tùng cảm thấy không được tự nhiên thì thôi.
Phòng bếp có đầy đủ loại thực phẩm, Bách Trầm Tùng không làm món ăn gì đó phức tạp, ăn được là được, nấu cơm phải cần thời gian chứ những món khác thì có thể nhanh hơn chút.
Làm hai đĩa mì xào với cải thìa và trứng hấp, đủ cho hai người ăn.
"Em học nấu cơm lúc nào thế?" Lương Phong ngồi đối diện hỏi chuyện.
"Chắc là tầm cấp hai." Bách Trầm Tùng trả lời, cúi đầu húp hai miếng mì: "Lúc đó nhàm chán, không ai nói chuyện nên thích ngồi lì trong bếp nói chuyện với các ông bà cụ."
"Em thích nói chuyện với người già à?" Lương Phong nhìn cậu.
"Ừm, bọn họ nói nhiều, tôi không cần nói gì, chỉ nghe là được."
Lương Phong cười: "Em muốn bớt chuyện chứ gì."
Bách Trầm Tùng cười, còn gật đầu một cái.
Hai người ăn mì xì xụp chừng mười phút là xong, sau đó buông chén về rửa mặt đi ngủ. Phòng nghỉ này, lần trước Bách Trầm Tùng đã từng ở, ấn tượng khá tốt, yên tĩnh, vệ sinh sạch sẽ, dù hơi nhỏ nhưng đẹp đẽ.
Bọn họ đều ở phòng đơn, hai người ở phòng cách vách nhau, chào nhau rồi vào phòng.
Sau khi Bách Trầm Tùng vào cửa, cậu đưa lưng về phía giường trực tiếp áp xuống, trong phòng tối om, đèn báo cháy trong góc lóe sáng. Cậu giữ tư thế đó cởi áo, ống tay áo lơ lửng trên khuỷu tay không kéo xuống.
Cơ bắp trên bụng được kéo phẳng ra, lộ ra từng đường cong, Bách Trầm Tùng thả lỏng cánh tay đặt trên đỉnh đầu, tư thế này giống như bị người ta kiềm chế treo cánh tay lên vậy.
Dục vọng đột ngột xuất hiện, ngoài ý muốn, không khống chế được.
Bách Trầm Tùng tính thử ngày, hình như lần trước giải quyết vấn đề sinh là chừng hơn một tháng trước.
Kìm nén đến phát hoảng.
Gương mặt của Lương Phong giống như phim chiếu lại lướt qua lướt lại trong đầu cậu.
Suy nghĩ trong đầu Bách Trầm Tùng như thể bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, nóng tới khô cả người.
Rõ ràng anh đang ở cách vách, cách một bức tường mỏng manh, thế mà Bách Trầm Tùng lại nghĩ đến người ta mà làm chuyện tự sướng, cảm giác xấu hổ và thoải mái đan xen với nhau, thiêu đốt khiến đầu óc cậu trống rỗng, chỉ muốn trút thứ đang trực trào kia ra ngoài.
Lần trước là vào một đêm rất yên tĩnh, có lẽ là cách âm rất tốt.
Mười hai giờ đêm, trong phòng nghỉ nhỏ bé truyền tới tiếng nước chảy và tiếng thở kìm nén giống như âm thanh xoa nước rửa tay, bọt và nước ma sát tạo ra tiếng động.
Bách Trầm Tùng chợt thở ra một hơi, người cũng thả lỏng theo.
Cậu ở trên giường chậm rãi bình tĩnh lại, chưa tới một phút sau, phòng bên cạnh truyền tới tiếng xuống giường đi lại.
"Đệch." Lúc này Bách Trầm Tùng mới phát hiện cách âm ở căn phòng này kém đến mức độ nào, ngay cả Lương Phong rót nước ở phòng bên cạnh, cậu cũng có thể nghe được.
Vậy thì chẳng phải hàng loạt tiếng thở dốc kìm nén vừa rồi của cậu đã truyền vào tai anh rồi sao.
Mặt Bách Trầm Tùng thoắt cái nóng lên.
Mẹ nó cậu thật sự hạn hán lời.
Cậu đứng dậy đi rửa tay, làm như không xảy ra chuyện gì.
Sau đó trở về nằm lại trên giường, khi chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ thì điện thoại chợt vang lên.
Lương Phong: [Có phải lâu lắm cậu không làm rồi hay không, thời gian hơi ngắn thì phải.]
"Đệch, anh có thể bịt tai vào không." Bách Trầm Tùng trực tiếp quay vào tường nói chuyện.
Ở bên kia, Lương Phong cười mãi, gửi cậu meme ngủ ngon.
Bách Trầm Tùng xoay mặt vào gối bứt rứt một lúc lâu rồi chợt ngẩng đầu lên, cậu đột nhiên nhớ đến mình còn chưa nói cho Nam Tử chuyện mấy hôm nữa ăn cơm.
Tên nhóc kia đúng là cú đêm tiêu chuẩn, không tới hai giờ rạng sáng thì tuyệt đối không ngủ.
Bách Trầm Tùng nhắn tin cho cậu ta, bảo cậu ta mấy ngày tới để ra chút thời gian.
Nam Tử: [Cậu yên tâm, tớ nhiều thời gian nhất.]
Bách Trầm Tùng cười, chẳng mấy chốc lịch đã đột ngột nhảy tới.
Sáng ngày mai ở trường có môn thi, thi xong lại đi thảo luận với giảng viên về chuyện luận văn tốt nghiệp.
Nhắc đến tốt nghiệp, Bách Trầm Tùng lại nghĩ đến chuyện tuyển thẳng nghiên cứu sinh kia, mấy ngày nay cậu thật sự phải suy nghĩ cho kỹ.
Tròn tám giờ sáng, Bách Trầm Tùng gõ cửa phòng Lương Phong ở bên cạnh.
Hôm nay cậu có việc, không ngủ thẳng cẳng được, cũng không rõ Lương Phong đã thức dậy hay chưa.
Cửa 'cách' một tiếng mở ra.
Lương Phong vừa rửa mặt xong, tóc hơi ướt, để trần nửa người trên, nửa dưới đã mặc xong quần âu, vẫn đang thắt dây lưng.
"Anh dậy rồi à?" Bách Trầm Tùng kinh ngạc.
"Tôi không có nằm ỳ trên giường." Lương Phong kéo cậu vào, xoay người lấy áo sơ mi mặc lên, cài từng chiếc cúc áo một: "Ngủ một mình, nằm ỳ trên giường chẳng có gì thú vị vả, hai người thì có thể suy xét chút, đúng nhỉ?"
Bách Trầm Tùng đáp lại một cách qua loa cho có lệ: "Ờ."
Cậu phát hiện hôm nay ánh mắt Lương Phong nhìn cậu hơi khác lạ, có hàm ý không rõ, nửa cười lại nửa như không cười, cảm giác giống như đang ôm một loạt ý xấu vậy.
Bách Trầm Tùng ngồi trên mép giường anh, Lương Phong mặc quần áo tử tế, cà vạt đeo trên cổ còn chưa thắt.
Anh chen đầu gối vào, tách hai chân Bách Trầm Tùng ra, đứng ở giữa, hơi cúi người: "Thắt cà vặt giúp tôi."
Bách Trầm Tùng nhìn anh vài giây rồi đáp lại: "Tôi không biết."
"Không biết?" Lương Phong bật cười thành tiếng, anh cũng không trêu cậu nữa, chỉ đứng trước mặt cậu, tự ra tay thắt cà vạt.
Giây sau cùng yên ổn không có chuyện gì với nhau, không biết Lương Phong lên cơn gì, tự dưng nâng đầu gối quỳ xuống mép giường, áp người xuống khiến Bách Trầm Tùng ngả người về sau, tay cậu chống đằng sau người, cả người bị nhốt trong lồng ngực anh.
Tư thế và bầu không khí gần như mập mờ và hòa hợp, Lương Phong liên tục thở về phía Bách Trầm Tùng hết lần này tới lần khác, khuấy đảo khiến lòng người hỗn loạn.
Bách Trầm Tùng hơi sợ Lương Phong mở miệng, người này vừa há miệng giống như muốn lấy mạng cậu, thẳng thừng không biết xấu hổ chút nào.
"Hôm qua lúc em làm đã nghĩ đến ai?" Lương Phong nhìn cậu cực kỳ chăm chú.
Bách Trầm Tùng thoáng ngừng thở vài giây, đáp lại: "Không nghĩ."
"Hôm qua tôi đã nghĩ đến em." Lương Phong kề lại gần hơn, giọng nói trở nên trầm hơn: "Tối nào tôi cũng nghĩ đến em."
"Sáng sớm anh uống thuốc chưa vậy?" Người Bách Trầm Tùng nóng lên, cảm thấy người này điên rồi, sáng sớm đã động đực.
"Em còn có tác dụng hơn thuốc." Lương Phong cười, nhấc người đứng thẳng lên.
Bách Trầm Tùng thở phào, lúc nà mới thả lỏng, cảm giác giống như người nín thở trong nước bị thiếu oxy, dồn sức trồi lên khỏi mặt nước, cảm giác được cứu vớt ập tới.
Nói thật là tim cậu thoáng đập rộn lên.
Ngẩng đầu nhìn Lương Phong, cậu quan sát cẩn thận một lát.
"Lúc nữa em có việc gì à?" Lương Phong đột nhiên hỏi cậu.
"Ừ." Bách Trầm Tùng dời mắt: "Lát nữa có một bài thi, buổi chiều vẫn còn một buổi gặp mặt."
"Vậy hôm nay liên lạc qua điện thoại, lát nữa đưa em tới cổng trường, đúng lúc tiện đường." Lương Phong mở cửa phòng: "Ăn sáng nhé?"
"Được." Bách Trầm Tùng đứng dậy.
Hai người cứ thế xuống lầu ăn hai quả trứng gà, uống sữa đậu nành. Buổi sáng hai người đều có việc, Lương Phong còn phải họp, hai người đều không thể chậm trễ được nên ăn xong thì trực tiếp đi xe về trường Bách Trầm Tùng.
Xe dừng trước cổng trường.
Lương Phong nghiêng đầu cười: "Thi tốt nhé, thong thả thôi."
Bách Trầm Tùng mở cửa xuống xe nhìn anh: "Đi đường cẩn thận, anh, đừng cứ nghĩ đến người khác."
"Tôi sẽ cố gắng." Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng xoay người vào cổng, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cậu cứ có cảm giác mình đã thay đổi chút chút.
Nếu là trước kia, dù có đánh chết Bách Trầm Tùng cũng sẽ không nói lời kiểu như vậy, nhưng bây giờ đối diện với Lương Phong suốt ngày lộ ra bộ mặt vui vẻ, thật ra không giống anh lắm nhưng cũng rất tốt.
Hai người đều thay đổi một ít.
Thi hai tiếng xong, Bách Trầm Tùng trực tiếp đi tới phòng làm việc của giảng viên, chủ yếu là để bàn về việc chọn đề tài luận văn tốt nghiệp.
Hai người nói chuyện khó tránh khỏi nói lan sang chuyện thành tích và học thạc sĩ. Thực ra Bách Trầm Tùng không muốn trò chuyện về việc này, nên trong suốt quá trình nói chuyện, cậu chỉ không ngừng gật đầu, vâng dạ, không nói quá nhiều.
Nói chuyện xong đã chừng bốn năm giờ.
Tới căn tin ăn một phần sủi cảo, nước đậu xanh trong tủ lạnh còn dính ít vụn đá, hút một hơi mà ê cả răng
Bách Trầm Tùng đạp xe đạp, một tay cầm bình đồ uống, thi thoảng lúc chờ đèn giao thông lại hút vài hơi.
Cậu định về nhà lấy túi thể thao, mấy ngày nay uống rượu nhiều quá, mấy ngày liền không tập rồi.
Phòng tập gym vẫn là chỗ của Lương Phong kia.
Bách Trầm Tùng đi vào, lên tiếng chào bạn bè, lúc này vừa hơn bảy giờ, giờ cao điểm tan làm, phòng tập gym cũng nhiều người như thả sủi cảo vậy.
Muốn dùng dụng cụ còn phải xếp hàng, Bách Trầm Tùng chạy hai mươi phút cho nóng người rồi tìm một dụng cụ vừa may không có người dùng, luyện vùng cơ lưng.
Điện thoại vẫn để trong túi, kêu rung lên.
Có lẽ là do cậu tập quá tập trung nên khi điện thoại rung cũng không kịp nghe máy.
Bách Trầm Tùng đổ mồ hôi cả người, đến khi ngồi dưới đất uống nước mới nhớ đến liếc điện thoại.
Lương Phong gọi cho cậu chừng năm sáu cuộc điện thoại.
"Alo, anh họp xong rồi à?" Bách Trầm Tùng vừa ngồi trên đất vừa thở dốc.
Lương Phong trả lời: "Họp xong rồi, em ở đâu đó?"
"Phòng tập gym, anh tới không?" Bách Trầm Tùng cười.
"Không đi được, lát nữa còn có việc, đi viện dưỡng lão." Lương Phong chợt dừng lại: "Chúng ta đi trước đi."
Bách Trầm Tùng lập tức bối rối: "Đi đâu cơ?"
"Ngày kia dẫn đám Nam Tử đi ăn cơm, ngày mai hai chúng ta đi trước nhé?" Lương Phong cười lên: "Dẫn em đi chơi một lúc."
Bách Trầm Tùng do dự vài giây rồi đáp lại: "Được."
"Em không hỏi chơi gì à?" Lương Phong hỏi.
Bách Trầm Tùng bỏ tay siết nắp chai nước ra, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ: "Không c.hết là được."
"Tôi nào có nỡ để em c.hết chứ." Lương Phong cười lên.
Lúc người này cười khẽ, truyền tới bên tai cứ cảm thấy ngưa ngứa, giọng nói ấm áp, dễ chịu, Bách Trầm Tùng còn rất thích.
"Vậy em tập đi đã, có chuyện thì gọi điện thoại." Lương Phong nói.
Bách Trầm Tùng thuận miệng đáp lại: "Được, nhớ ăn cơm, đừng để đói bụng."
Ở đầu dây bên kia, Lương Phong không cúp máy mà chợt nói thêm: "Trầm Tùng, em có biết bây giờ hai đứa mình giống gì không?"
"Hả?" Bách Trầm Tùng ngơ ngác, tim như nhảy lên tận cổ họng, cậu không hé miệng, ngón tay siết tới nổi gân xanh.
"Giống như đang hẹn hò vậy." Lương Phong bổ sung thêm một câu: "Mập mờ, dính nhau không muốn rời."