Chương 30
Bách Trầm Tùng đã ăn ở quán hoành thánh ở khúc cong kia mấy năm rồi, lần nào đến đây cũng ăn, ông chủ trước đó đã đổi thành một người trẻ tuổi, chắc là con trai ông ấy.
Mặt tiền quán không lớn nhưng bên trong có khá nhiều người, hai người ngồi ở vị trí gần cửa.
"Hoành thánh đến rồi đây." Ông chủ bưng hai chén đồ ăn đang tỏa ra hơi nóng: "Ăn từ từ, nóng đó."
Trong nước canh có không ít tôm nhỏ, rong biển, Lương Phong thổi mấy cái rồi nhấp một ngụm nước canh, vị thanh đạm tươi ngon, thật sự ngon hơn vài quán hoành thánh trong thành phố nhiều.
"Trời lạnh rồi, có đến quán không?" Lương Phong ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu một cái: "Ngâm một lúc."
Bách Trầm Tùng cười: "Hôm nay anh thật sự không định đi làm à?"
Lương Phong nhai miếng hoành thánh cuối cùng, dùng khăn giấy lau miệng: "Tôi đâu cần phải quẹt thẻ chấm công đâu."
Ông chủ nên kiêu ngạo thế đấy.
Bách Trầm Tùng cười: "Được."
Rrrr...
Tin nhắn của Nam Tử.
Kỳ lạ thật, gần cả tuần nay tên nhóc này không chủ động tìm cậu, cả ngày đắm chìm trong biển tình, Bách Trầm Tùng còn đang nghi ngờ không biết cậu ta có chết chìm hay chưa.
Bách Trầm Tùng: [Sao thế?]
Nam Tử: [Cứu mạng với anh hai, tớ chọc giận bạn gái rồi.]
Bách Trầm Tùng thầm nghĩ chó độc thân vạn năm là cậu có thể giúp được chuyện gì cơ chứ, đến lúc đó càng giúp lại càng rối.
Nam Tử: [Hôm qua tớ chơi game không trả lời cô ấy.]
Bách Trầm Tùng: [Tặng quà?]
Nam Tử: [Vẫn không được, hôm qua tớ đi xin lỗi cô ấy, còn làm vỡ bảng mắt của cô ấy rồi.]
Bách Trầm Tùng: [Bù một cái xem?]
Nam Tử: [Vẫn không được, tớ mua cho cô ấy một cái sau đó cô ấy nói cái bảng màu đó chỉ dùng vẽ cho quỷ thôi.]
Bách Trầm Tùng: [... Nếu không thì cậu quỳ trước cửa nhà ôm đùi cô ấy khóc một trận?]
Nam Tử: [Còn cách nào khác không? Cậu hỏi anh Phong thử đi.]
Bách Trầm Tùng: [Từ bao giờ người ta đã thành anh Phong của cậu rồi?]
Cậu vẫn ngẩng đầu lên hỏi Lương Phong thử, chuyện này nói ra cũng cảm thấy buồn cười.
Lương Phong sửng sốt một chút rồi nói tiếp: "Ôm chân khóc nói xin lỗi."
Bách Trầm Tùng cười cả nửa ngày, gửi cho Nam Tử một câu: [Anh ấy bảo khóc nói xin lỗi.]
Nam Tử hồi âm một meme tuyệt vọng gào khóc chảy nước mắt, rất khôi hài.
"Đúng rồi, lần trước nói cuối tháng cùng ra ngoài, nói với cậu ta một tiếng để cậu ta để dành thời gian trống." Lương Phong ngồi trên ghế hóng gió.
Bách Trầm Tùng nói rất trịnh trọng: "Vâng, ông chủ Lương, bây giờ tôi sẽ báo tin liền."
"Đệch, em lại sỉ nhục người khác rồi." Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa: "Hết mưa rồi, đi thôi nào, ông chủ."
"Em còn nói nữa tôi sẽ đạp em đó." Lương Phong đứng dậy.
Bách Trầm Tùng vừa đi đằng trước vừa cười, gỡ dây dắt chó đang cột vào cửa.
Vùng ngoại ô xa xôi, sau khi trời mưa, không khí trong lành hơn nhiều so với trong thành phố, lúc Bách Trầm Tùng ngước mắt lên còn ngắm được cầu vồng phía xa xa, cậu đứng trong góc quán chụp hai tấm.
Lương Phong đi đằng trước dẫn theo chó nhỏ, sau khi mở cửa xe thì nắm chân chó để lau nước cho nó. Tên nhóc kia không ngoan, vảy nước trúng mặt Lương Phong, Bách Trầm Tùng thấy cảnh đó cảm thấy thật hiếm có nên tiện chụp thêm hai tấm.
"Còn có hoa văn nữa chứ." Bách Trầm Tùng nhìn đăm đăm ba dấu chân chó trên quần áo của Lương Phong cười.
"Nếu sớm biết thì tôi sẽ tặng cho em hai cái." Lương Phong đứng dậy phủi phủi quần áo, nhìn Bách Trầm Tùng: "Em lái xe được không?"
"Hả? Anh mệt à?" Bách Trầm Tùng nở nụ cười: "Được, anh ngủ một lúc đi."
Lương Phong bước vòng qua đầu xe, ngồi xuống vị trí phó lái, cả hai người đều run rẩy cả người vì lạnh, anh rút một điếu thuốc trong hộp ra, đặt lên trên miệng châm lửa, cánh tay gác ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Bách Trầm Tùng.
"Ngồi ở đây tiện nhìn em hơn, lái xe không tiện lắm." Lương Phong nhả từng chữ.
Bách Trầm Tùng vẫn treo nụ cười trên môi: "Nhìn đi."
Cậu chỉ thuận miệng nói, kết quả Lương Phong thật sự nhìn cậu cả quãng đường, lúc mới đầu Bách Trầm Tùng còn không cảm thấy gì, sau đó cả người lại đờ đẫn giống như nổi sởi, cậu cảm thấy ánh mắt anh liếc theo mái tóc đến cổ áo, giống như muốn nuốt trọn cậu từng chút từng chút một.
Lúc xe rẽ vào nội thành, Bách Trầm Tùng nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, mắt đối mắt: "Đừng nhìn nữa, mắt nhìn hoài không mỏi à."
Lương Phong cười quay đầu đi.
"Em quen đường nhanh nhỉ, nhanh vậy đã tìm được cửa nhà tôi rồi." Lương Phong nhìn thoáng qua phía bên ngoài, thêm một giao lộ nữa sẽ đến khu nhà của anh.
Bách Trầm Tùng đáp lời: "Tôi thông minh chứ?"
Lương Phong gật đầu cười cười: "Thông minh."
Bách Trầm Tùng dẫn con chó nhỏ lên nhà, mới vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại vang lên, là điện thoại của giảng viên, Bách Trầm Tùng nghiêng đầu kẹp điện thoại, đưa chó nhỏ vào trong phòng, ngồi xổm xuống đất tháo dây giày.
Nghe điện thoại được nửa chừng, cậu dừng lại: "Vâng, bây giờ em qua đó."
Dây giày đã tháo được một nửa lại được Bách Trầm Tùng thắt lại.
"Tôi về trường, giảng viên nói là có chuyện cần tìm tôi, chắc là sẽ không lâu lắm đâu." Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên nhìn Lương Phong.
Anh hất cằm lên: "Đi đi, tôi sẽ đợi em một lúc."
"Được." Bách Trầm Tùng đẩy cửa ra chạy nhanh đi, cũng không dám lề mề.
Cậu bắt xe ở trước cửa, chờ đến khi đến văn phòng học viện, trong đó đã có mấy sinh viên đang đứng, chỉ còn thiếu một mình cậu.
Trong văn phòng vô cùng im lặng.
Bách Trầm Tùng đứng ở phía sau, nhưng vóc dáng cậu cao nên vẫn dễ thấy.
Giảng viên thấy người đã đông đủ nên bắt đầu nói chuyện, đại khái là năm nay có thêm hai suất tuyển thẳng lên thạc sĩ, ông ấy muốn hỏi trước xem ai có nguyện vọng muốn tuyển thẳng lên thạc sĩ hay không.
Có tổng cộng sáu sinh viên, năm người đều nói muốn, chỉ có Bách Trầm Tùng không lên tiếng.
"Bách Trầm Tùng?" Giảng viên gọi cậu một tiếng: "Em đứng tuốt đằng sau vậy để làm gì?"
Bách Trầm Tùng nhìn ông, không nói gì.
Giảng viên vẫn luôn ngồi trên ghế, ló đầu ra nhìn cậu: "Dựa vào thành tích của em chắc chắn có thể giành được một suất. Em nghĩ thế nào?"
Đúng thật là Bách Trầm Tùng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Học thạc lại mất thêm mấy năm nữa, thiếu mấy năm làm việc, đến lúc đó lại phải vừa học vừa làm. Cho dù người khác có điều kiện kém đi nữa cũng sẽ có cha mẹ hỗ trợ, còn cậu ngoại trừ bản thân mình còn một người em trai. Vốn dĩ cậu định nhanh chóng ra ngoài làm việc, bỗng nhiên được hỏi có học thẳng lên thạc sĩ hay không, trong thoáng chốc cậu không nghĩ ra được.
"Em suy nghĩ thêm một chút." Bách Trầm Tùng đáp lại.
Giảng viên kia cũng hiểu tình hình của cậu nên không nhiều lời: "Được, em cứ nghĩ đi, nghĩ xong thì nói với nhà trường, học kỳ sau nên nộp tài liệu xin tuyển thẳng rồi."
Bách Trầm Tùng: "Vâng ạ."
Thật ra nhiều người đứng đó cũng không nói chuyện được lâu, khoảng bốn mươi phút sau thì rời khỏi.
Lúc Bách Trầm Tùng bước ra khỏi cửa bị mặt trời chiếu vào làm cau mày.
Mới vừa mưa xong, bỗng nhiên lại trở thành một ngày nắng chói. Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, không biết cầu vồng của cậu đang ngủ ở chỗ nào.
Bách Trầm Tùng bước ra khỏi trường lại gọi xe đến nhà Lương Phong.
Lương Phong vừa mới nói mật khẩu cho cậu, là sinh nhật của anh, Bách Trầm Tùng tự mở cửa ra, thành thạo giống như bước vào nhà của mình vậy.
Cạch...
Trong phòng là một vùng tối đen, Bách Trầm Tùng ngơ ngác, cậu đang nghĩ có phải Lương Phong có chuyện gì phải ra ngoài rồi không.
Cậu đứng đờ ở cửa không nhúc nhích, đang do dự xem có nên ra ngoài hay không.
"Đứng ở đó làm gì vậy?" Lương Phong đang nằm trên sofa, nghe chất giọng đó của anh thì có lẽ là đang ngủ.
"Anh ở nhà à, tôi nghĩ là không có ai nên sợ đến mức không dám bước vào." Bách Trầm Tùng ngồi xổm xuống thay giày: "Bật đèn nhé?"
Lương Phong nghiêng người một cái, sofa vang lên một tiếng 'kẹt': "Ừm."
Bách Trầm Tùng mở một cái đèn màu ấm, ngước mắt lên nhìn Lương Phong đang nằm trên sofa, cánh tay anh đang che hờ trên mặt, cong chân không nhúc nhích.
"Đang ngủ ngon thì bị tôi đánh thức à?" Bách Trầm Tùng cười bước qua, ngồi xuống bên cạnh chân anh.
Bây giờ giữa hai người có cảm giác quen thuộc vượt qua cả bạn bè, Bách Trầm Tùng ngồi trên sofa cũng cảm thấy được thả lỏng, cậu nghi có phải cậu nảy sinh tình cảm với sofa nhà Lương Phong hay không.
"Không đâu." Lương Phong nở nụ cười, dời cánh tay ra chỗ khác.
Bách Trầm Tùng nhìn thoáng qua đôi mắt anh, phát hiện nó hơi đỏ.
Cậu nhoài người đến gần muốn nhìn rõ hơn, hơi đè lên người Lương Phong, ngón tay khẽ chạm lên mắt anh, chóp mũi sắp chạm vào anh luôn rồi: "Anh sao thế, sao mắt lại đỏ như vậy?"
"Có thể là dụi một lúc." Lương Phong khẽ đáp lời.
Khoảng cách giữa môi Bách Trầm Tùng với anh không đến bốn đốt ngón tay, vừa mới nói ra đã phả đầy hơi nóng, vừa rồi trên đường Bách Trầm Tùng có nhai kẹo bạc hà, vẫn còn chút hương bạc hà còn sót lại.
"Không dưng anh dụi nó làm gì?" Bách Trầm Tùng vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện mắt của Lương Phong, Lương Phong lại đang nhìn mặt cậu suy nghĩ một chuyện khác.
Lương Phong nhẹ nhàng đáp lời: "Không được thoải mái lắm."
Bách Trầm Tùng nhổm người lên ngồi một lúc: "Nhỏ thuốc nhỏ mắt đi."
"Xong việc rồi à?" Lương Phong ngồi xuống.
"Ừm, họp nói chuyện tuyển thẳng lên thạc sĩ, tôi còn đang phải suy nghĩ." Bách Trầm Tùng rút một điếu thuốc trong hộp thuốc để trên bàn, nghiêng đầu châm, cong môi nhìn Lương Phong: "Có đi không?"
"Đi thôi." Bàn tay Lương Phong phủ lên gáy Bách Trầm Tùng khẽ véo vài cái.
Anh rất thích động tác này, chỗ đó rất nhạy cảm, lần nào Bách Trầm Tùng đều sẽ nhẹ nhàng rụt vai lại, động tác rất nhỏ, hơi run rẩy một chút, Lương Phong cảm thấy thú vị.
Lương Phong rất ít đi trung tâm tắm gội ở bên kia, mặc dù anh là ông chủ, ở chỗ đó quá xa, đi một chuyến quá mệt.
Lần nào Lương Phong qua đó đều khiến nhân viên trong quán bị dọa nhảy dựng.
Lần này Bách Trầm Tùng ngồi trên ghế massage ở góc đại sảnh, Lương Phong đến quầy lễ tân làm thủ tục, kết quả anh vừa mới bước qua đã khiến cô bé ở quầy sợ đến mức run lên một cái, lắp bắp nói ông chủ, sao anh lại đến đây.
"Tôi không thể tới à?" Lương Phong nhìn cô ấy một cái.
"Không... không... không có." Cô bé nhìn đăm đăm vào màn hình: "Vẫn là căn phòng lần trước ạ?"
"Thêm một người nữa." Lương Phong đáp lời.
"Vâng ạ, anh chờ một chút." Lúc này cô gái không rườm rà, nhanh chóng quẹt thẻ xong rồi đưa qua.
Lương Phong vẫy tay với Bách Trầm Tùng.
Lúc nhìn thấy cậu thì anh hỏi: "Nhìn tôi hung dữ lắm à?"
Bách Trầm Tùng cười: "Nếu không thì anh nghĩ sao?"
Lương Phong quay đầu lại cười mắng: "Đệch."
Anh cầm chìa khóa đến phòng tắm để tắm, phòng tắm lớn, ở giữa có một tấm kính nhỏ, còn may là cách tấm cửa kính, nếu không Bách Trầm Tùng sẽ khó chịu muốn chết mất.
Gian của Bách Trầm Tùng và Lương Phong có vách ngăn ở giữa, bên cạnh nhau.
Cậu cởi quần áo, trực tiếp vắt lên tấm chắn, bỗng nhiên ở phía bên kia, Lương Phong kéo dài giọng thốt lên một câu: "Trắng à."
"Hả?" Bách Trầm Tùng vẫn còn đang ngơ ngác trong thoáng chốc, ngẩng đầu lên nhìn quần sịp: "Đệch, lúc tắm anh có thể đừng nhìn linh tinh không vậy?"
Lương Phong nở nụ cười, mở nước, nước chảy ào ào xuống đất, trong thoáng chốc không nghe rõ tiếng.
Anh nhắm mắt bóp dầu gội đầu nhưng bóp một hồi cũng không ra: "Đệch."
Anh lau tóc và nước trên mặt, khóa vòi sen trên đầu.
"Trầm Tùng, ném dầu gội đầu của em qua đây đi." Lương Phong nói một câu.
Một lúc lâu vẫn không có ai thèm để ý đến anh.
Bên phía Bách Trầm Tùng mở nước rất lớn, có lẽ là tai bị tiếng nước cản nên không nghe thấy, trong phòng tắm còn có tiếng trò chuyện của những người khác, đầy tạp âm.
"Trầm Tùng?" Lương Phong lại gọi thêm một tiếng, thấy không có ai trả lời, trên mặt anh khẽ nở nụ cười: "Em không ném thì tự tôi qua lấy đó."
Không nói gì chính là đồng ý.
Lương Phong xoay người bước ra, cũng không thèm lấy quần áo mặc vào, trực tiếp bước qua gian của Bách Trầm Tùng ở bên cạnh.
Cậu đang nhắm mắt, ngửa đầu dưới dòng nước đang xối xuống, chẳng trách không nghe thấy.
Bách Trầm Tùng vẫn còn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cậu cảm thấy phía sau có gì đó lạ lạ nên chợt xoay người, bỗng nhiên Lương Phong đã đứng sau lưng cậu.
"Đệch." Bách Trầm Tùng chửi thành tiếng.
Mẹ nó quá dọa người rồi.
"Gọi em mấy tiếng luôn rồi đó, đưa dầu gội đầu cho tôi." Lương Phong đứng tại chỗ.
Bách Trầm Tùng cảm thấy rất lạ: "Ừm." rồi xoay người cầm cho anh.
Lúc tay đưa chai qua, mắt cậu không kiềm chế được lướt từ trên xuống dưới một lượt, dáng người của Lương Phong thật đẹp, cơ thể có tướng nhưng không quá đô, đường nét đẹp đẽ, lượng mỡ thấp, mạch máu dưới da gồ lên, chỗ ở phía dưới bụng kia còn có thể xuất hiện gân xanh rõ ràng, cả người đều tản ra hormone vượt mức, những giọt nước còn đọng trên da, nhìn cả người anh đầy nét quyến rũ hút hồn.
"Có đẹp không?" Lương Phong lại mang dáng vẻ không đứng đắn.
Bách Trầm Tùng xoay người: "Cũng tàm tạm."
Nếu không xoay người đi thì sẽ cứng mất.
"Không tàm tạm là dạng thế nào?" Lương Phong vẫn còn chưa chịu đi: "Quay lại đây tôi xem thử."
"Đừng chọc tôi đạp anh." Bách Trầm Tùng lau nước trên mặt: "Có gì đẹp đâu mà xem."
Lương Phong đứng bên cạnh liếc từ trên xuống dưới lưng cậu: "Tôi cảm thấy khá đẹp."
Mặt tiền quán không lớn nhưng bên trong có khá nhiều người, hai người ngồi ở vị trí gần cửa.
"Hoành thánh đến rồi đây." Ông chủ bưng hai chén đồ ăn đang tỏa ra hơi nóng: "Ăn từ từ, nóng đó."
Trong nước canh có không ít tôm nhỏ, rong biển, Lương Phong thổi mấy cái rồi nhấp một ngụm nước canh, vị thanh đạm tươi ngon, thật sự ngon hơn vài quán hoành thánh trong thành phố nhiều.
"Trời lạnh rồi, có đến quán không?" Lương Phong ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu một cái: "Ngâm một lúc."
Bách Trầm Tùng cười: "Hôm nay anh thật sự không định đi làm à?"
Lương Phong nhai miếng hoành thánh cuối cùng, dùng khăn giấy lau miệng: "Tôi đâu cần phải quẹt thẻ chấm công đâu."
Ông chủ nên kiêu ngạo thế đấy.
Bách Trầm Tùng cười: "Được."
Rrrr...
Tin nhắn của Nam Tử.
Kỳ lạ thật, gần cả tuần nay tên nhóc này không chủ động tìm cậu, cả ngày đắm chìm trong biển tình, Bách Trầm Tùng còn đang nghi ngờ không biết cậu ta có chết chìm hay chưa.
Bách Trầm Tùng: [Sao thế?]
Nam Tử: [Cứu mạng với anh hai, tớ chọc giận bạn gái rồi.]
Bách Trầm Tùng thầm nghĩ chó độc thân vạn năm là cậu có thể giúp được chuyện gì cơ chứ, đến lúc đó càng giúp lại càng rối.
Nam Tử: [Hôm qua tớ chơi game không trả lời cô ấy.]
Bách Trầm Tùng: [Tặng quà?]
Nam Tử: [Vẫn không được, hôm qua tớ đi xin lỗi cô ấy, còn làm vỡ bảng mắt của cô ấy rồi.]
Bách Trầm Tùng: [Bù một cái xem?]
Nam Tử: [Vẫn không được, tớ mua cho cô ấy một cái sau đó cô ấy nói cái bảng màu đó chỉ dùng vẽ cho quỷ thôi.]
Bách Trầm Tùng: [... Nếu không thì cậu quỳ trước cửa nhà ôm đùi cô ấy khóc một trận?]
Nam Tử: [Còn cách nào khác không? Cậu hỏi anh Phong thử đi.]
Bách Trầm Tùng: [Từ bao giờ người ta đã thành anh Phong của cậu rồi?]
Cậu vẫn ngẩng đầu lên hỏi Lương Phong thử, chuyện này nói ra cũng cảm thấy buồn cười.
Lương Phong sửng sốt một chút rồi nói tiếp: "Ôm chân khóc nói xin lỗi."
Bách Trầm Tùng cười cả nửa ngày, gửi cho Nam Tử một câu: [Anh ấy bảo khóc nói xin lỗi.]
Nam Tử hồi âm một meme tuyệt vọng gào khóc chảy nước mắt, rất khôi hài.
"Đúng rồi, lần trước nói cuối tháng cùng ra ngoài, nói với cậu ta một tiếng để cậu ta để dành thời gian trống." Lương Phong ngồi trên ghế hóng gió.
Bách Trầm Tùng nói rất trịnh trọng: "Vâng, ông chủ Lương, bây giờ tôi sẽ báo tin liền."
"Đệch, em lại sỉ nhục người khác rồi." Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa: "Hết mưa rồi, đi thôi nào, ông chủ."
"Em còn nói nữa tôi sẽ đạp em đó." Lương Phong đứng dậy.
Bách Trầm Tùng vừa đi đằng trước vừa cười, gỡ dây dắt chó đang cột vào cửa.
Vùng ngoại ô xa xôi, sau khi trời mưa, không khí trong lành hơn nhiều so với trong thành phố, lúc Bách Trầm Tùng ngước mắt lên còn ngắm được cầu vồng phía xa xa, cậu đứng trong góc quán chụp hai tấm.
Lương Phong đi đằng trước dẫn theo chó nhỏ, sau khi mở cửa xe thì nắm chân chó để lau nước cho nó. Tên nhóc kia không ngoan, vảy nước trúng mặt Lương Phong, Bách Trầm Tùng thấy cảnh đó cảm thấy thật hiếm có nên tiện chụp thêm hai tấm.
"Còn có hoa văn nữa chứ." Bách Trầm Tùng nhìn đăm đăm ba dấu chân chó trên quần áo của Lương Phong cười.
"Nếu sớm biết thì tôi sẽ tặng cho em hai cái." Lương Phong đứng dậy phủi phủi quần áo, nhìn Bách Trầm Tùng: "Em lái xe được không?"
"Hả? Anh mệt à?" Bách Trầm Tùng nở nụ cười: "Được, anh ngủ một lúc đi."
Lương Phong bước vòng qua đầu xe, ngồi xuống vị trí phó lái, cả hai người đều run rẩy cả người vì lạnh, anh rút một điếu thuốc trong hộp ra, đặt lên trên miệng châm lửa, cánh tay gác ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Bách Trầm Tùng.
"Ngồi ở đây tiện nhìn em hơn, lái xe không tiện lắm." Lương Phong nhả từng chữ.
Bách Trầm Tùng vẫn treo nụ cười trên môi: "Nhìn đi."
Cậu chỉ thuận miệng nói, kết quả Lương Phong thật sự nhìn cậu cả quãng đường, lúc mới đầu Bách Trầm Tùng còn không cảm thấy gì, sau đó cả người lại đờ đẫn giống như nổi sởi, cậu cảm thấy ánh mắt anh liếc theo mái tóc đến cổ áo, giống như muốn nuốt trọn cậu từng chút từng chút một.
Lúc xe rẽ vào nội thành, Bách Trầm Tùng nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, mắt đối mắt: "Đừng nhìn nữa, mắt nhìn hoài không mỏi à."
Lương Phong cười quay đầu đi.
"Em quen đường nhanh nhỉ, nhanh vậy đã tìm được cửa nhà tôi rồi." Lương Phong nhìn thoáng qua phía bên ngoài, thêm một giao lộ nữa sẽ đến khu nhà của anh.
Bách Trầm Tùng đáp lời: "Tôi thông minh chứ?"
Lương Phong gật đầu cười cười: "Thông minh."
Bách Trầm Tùng dẫn con chó nhỏ lên nhà, mới vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại vang lên, là điện thoại của giảng viên, Bách Trầm Tùng nghiêng đầu kẹp điện thoại, đưa chó nhỏ vào trong phòng, ngồi xổm xuống đất tháo dây giày.
Nghe điện thoại được nửa chừng, cậu dừng lại: "Vâng, bây giờ em qua đó."
Dây giày đã tháo được một nửa lại được Bách Trầm Tùng thắt lại.
"Tôi về trường, giảng viên nói là có chuyện cần tìm tôi, chắc là sẽ không lâu lắm đâu." Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên nhìn Lương Phong.
Anh hất cằm lên: "Đi đi, tôi sẽ đợi em một lúc."
"Được." Bách Trầm Tùng đẩy cửa ra chạy nhanh đi, cũng không dám lề mề.
Cậu bắt xe ở trước cửa, chờ đến khi đến văn phòng học viện, trong đó đã có mấy sinh viên đang đứng, chỉ còn thiếu một mình cậu.
Trong văn phòng vô cùng im lặng.
Bách Trầm Tùng đứng ở phía sau, nhưng vóc dáng cậu cao nên vẫn dễ thấy.
Giảng viên thấy người đã đông đủ nên bắt đầu nói chuyện, đại khái là năm nay có thêm hai suất tuyển thẳng lên thạc sĩ, ông ấy muốn hỏi trước xem ai có nguyện vọng muốn tuyển thẳng lên thạc sĩ hay không.
Có tổng cộng sáu sinh viên, năm người đều nói muốn, chỉ có Bách Trầm Tùng không lên tiếng.
"Bách Trầm Tùng?" Giảng viên gọi cậu một tiếng: "Em đứng tuốt đằng sau vậy để làm gì?"
Bách Trầm Tùng nhìn ông, không nói gì.
Giảng viên vẫn luôn ngồi trên ghế, ló đầu ra nhìn cậu: "Dựa vào thành tích của em chắc chắn có thể giành được một suất. Em nghĩ thế nào?"
Đúng thật là Bách Trầm Tùng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Học thạc lại mất thêm mấy năm nữa, thiếu mấy năm làm việc, đến lúc đó lại phải vừa học vừa làm. Cho dù người khác có điều kiện kém đi nữa cũng sẽ có cha mẹ hỗ trợ, còn cậu ngoại trừ bản thân mình còn một người em trai. Vốn dĩ cậu định nhanh chóng ra ngoài làm việc, bỗng nhiên được hỏi có học thẳng lên thạc sĩ hay không, trong thoáng chốc cậu không nghĩ ra được.
"Em suy nghĩ thêm một chút." Bách Trầm Tùng đáp lại.
Giảng viên kia cũng hiểu tình hình của cậu nên không nhiều lời: "Được, em cứ nghĩ đi, nghĩ xong thì nói với nhà trường, học kỳ sau nên nộp tài liệu xin tuyển thẳng rồi."
Bách Trầm Tùng: "Vâng ạ."
Thật ra nhiều người đứng đó cũng không nói chuyện được lâu, khoảng bốn mươi phút sau thì rời khỏi.
Lúc Bách Trầm Tùng bước ra khỏi cửa bị mặt trời chiếu vào làm cau mày.
Mới vừa mưa xong, bỗng nhiên lại trở thành một ngày nắng chói. Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, không biết cầu vồng của cậu đang ngủ ở chỗ nào.
Bách Trầm Tùng bước ra khỏi trường lại gọi xe đến nhà Lương Phong.
Lương Phong vừa mới nói mật khẩu cho cậu, là sinh nhật của anh, Bách Trầm Tùng tự mở cửa ra, thành thạo giống như bước vào nhà của mình vậy.
Cạch...
Trong phòng là một vùng tối đen, Bách Trầm Tùng ngơ ngác, cậu đang nghĩ có phải Lương Phong có chuyện gì phải ra ngoài rồi không.
Cậu đứng đờ ở cửa không nhúc nhích, đang do dự xem có nên ra ngoài hay không.
"Đứng ở đó làm gì vậy?" Lương Phong đang nằm trên sofa, nghe chất giọng đó của anh thì có lẽ là đang ngủ.
"Anh ở nhà à, tôi nghĩ là không có ai nên sợ đến mức không dám bước vào." Bách Trầm Tùng ngồi xổm xuống thay giày: "Bật đèn nhé?"
Lương Phong nghiêng người một cái, sofa vang lên một tiếng 'kẹt': "Ừm."
Bách Trầm Tùng mở một cái đèn màu ấm, ngước mắt lên nhìn Lương Phong đang nằm trên sofa, cánh tay anh đang che hờ trên mặt, cong chân không nhúc nhích.
"Đang ngủ ngon thì bị tôi đánh thức à?" Bách Trầm Tùng cười bước qua, ngồi xuống bên cạnh chân anh.
Bây giờ giữa hai người có cảm giác quen thuộc vượt qua cả bạn bè, Bách Trầm Tùng ngồi trên sofa cũng cảm thấy được thả lỏng, cậu nghi có phải cậu nảy sinh tình cảm với sofa nhà Lương Phong hay không.
"Không đâu." Lương Phong nở nụ cười, dời cánh tay ra chỗ khác.
Bách Trầm Tùng nhìn thoáng qua đôi mắt anh, phát hiện nó hơi đỏ.
Cậu nhoài người đến gần muốn nhìn rõ hơn, hơi đè lên người Lương Phong, ngón tay khẽ chạm lên mắt anh, chóp mũi sắp chạm vào anh luôn rồi: "Anh sao thế, sao mắt lại đỏ như vậy?"
"Có thể là dụi một lúc." Lương Phong khẽ đáp lời.
Khoảng cách giữa môi Bách Trầm Tùng với anh không đến bốn đốt ngón tay, vừa mới nói ra đã phả đầy hơi nóng, vừa rồi trên đường Bách Trầm Tùng có nhai kẹo bạc hà, vẫn còn chút hương bạc hà còn sót lại.
"Không dưng anh dụi nó làm gì?" Bách Trầm Tùng vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện mắt của Lương Phong, Lương Phong lại đang nhìn mặt cậu suy nghĩ một chuyện khác.
Lương Phong nhẹ nhàng đáp lời: "Không được thoải mái lắm."
Bách Trầm Tùng nhổm người lên ngồi một lúc: "Nhỏ thuốc nhỏ mắt đi."
"Xong việc rồi à?" Lương Phong ngồi xuống.
"Ừm, họp nói chuyện tuyển thẳng lên thạc sĩ, tôi còn đang phải suy nghĩ." Bách Trầm Tùng rút một điếu thuốc trong hộp thuốc để trên bàn, nghiêng đầu châm, cong môi nhìn Lương Phong: "Có đi không?"
"Đi thôi." Bàn tay Lương Phong phủ lên gáy Bách Trầm Tùng khẽ véo vài cái.
Anh rất thích động tác này, chỗ đó rất nhạy cảm, lần nào Bách Trầm Tùng đều sẽ nhẹ nhàng rụt vai lại, động tác rất nhỏ, hơi run rẩy một chút, Lương Phong cảm thấy thú vị.
Lương Phong rất ít đi trung tâm tắm gội ở bên kia, mặc dù anh là ông chủ, ở chỗ đó quá xa, đi một chuyến quá mệt.
Lần nào Lương Phong qua đó đều khiến nhân viên trong quán bị dọa nhảy dựng.
Lần này Bách Trầm Tùng ngồi trên ghế massage ở góc đại sảnh, Lương Phong đến quầy lễ tân làm thủ tục, kết quả anh vừa mới bước qua đã khiến cô bé ở quầy sợ đến mức run lên một cái, lắp bắp nói ông chủ, sao anh lại đến đây.
"Tôi không thể tới à?" Lương Phong nhìn cô ấy một cái.
"Không... không... không có." Cô bé nhìn đăm đăm vào màn hình: "Vẫn là căn phòng lần trước ạ?"
"Thêm một người nữa." Lương Phong đáp lời.
"Vâng ạ, anh chờ một chút." Lúc này cô gái không rườm rà, nhanh chóng quẹt thẻ xong rồi đưa qua.
Lương Phong vẫy tay với Bách Trầm Tùng.
Lúc nhìn thấy cậu thì anh hỏi: "Nhìn tôi hung dữ lắm à?"
Bách Trầm Tùng cười: "Nếu không thì anh nghĩ sao?"
Lương Phong quay đầu lại cười mắng: "Đệch."
Anh cầm chìa khóa đến phòng tắm để tắm, phòng tắm lớn, ở giữa có một tấm kính nhỏ, còn may là cách tấm cửa kính, nếu không Bách Trầm Tùng sẽ khó chịu muốn chết mất.
Gian của Bách Trầm Tùng và Lương Phong có vách ngăn ở giữa, bên cạnh nhau.
Cậu cởi quần áo, trực tiếp vắt lên tấm chắn, bỗng nhiên ở phía bên kia, Lương Phong kéo dài giọng thốt lên một câu: "Trắng à."
"Hả?" Bách Trầm Tùng vẫn còn đang ngơ ngác trong thoáng chốc, ngẩng đầu lên nhìn quần sịp: "Đệch, lúc tắm anh có thể đừng nhìn linh tinh không vậy?"
Lương Phong nở nụ cười, mở nước, nước chảy ào ào xuống đất, trong thoáng chốc không nghe rõ tiếng.
Anh nhắm mắt bóp dầu gội đầu nhưng bóp một hồi cũng không ra: "Đệch."
Anh lau tóc và nước trên mặt, khóa vòi sen trên đầu.
"Trầm Tùng, ném dầu gội đầu của em qua đây đi." Lương Phong nói một câu.
Một lúc lâu vẫn không có ai thèm để ý đến anh.
Bên phía Bách Trầm Tùng mở nước rất lớn, có lẽ là tai bị tiếng nước cản nên không nghe thấy, trong phòng tắm còn có tiếng trò chuyện của những người khác, đầy tạp âm.
"Trầm Tùng?" Lương Phong lại gọi thêm một tiếng, thấy không có ai trả lời, trên mặt anh khẽ nở nụ cười: "Em không ném thì tự tôi qua lấy đó."
Không nói gì chính là đồng ý.
Lương Phong xoay người bước ra, cũng không thèm lấy quần áo mặc vào, trực tiếp bước qua gian của Bách Trầm Tùng ở bên cạnh.
Cậu đang nhắm mắt, ngửa đầu dưới dòng nước đang xối xuống, chẳng trách không nghe thấy.
Bách Trầm Tùng vẫn còn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cậu cảm thấy phía sau có gì đó lạ lạ nên chợt xoay người, bỗng nhiên Lương Phong đã đứng sau lưng cậu.
"Đệch." Bách Trầm Tùng chửi thành tiếng.
Mẹ nó quá dọa người rồi.
"Gọi em mấy tiếng luôn rồi đó, đưa dầu gội đầu cho tôi." Lương Phong đứng tại chỗ.
Bách Trầm Tùng cảm thấy rất lạ: "Ừm." rồi xoay người cầm cho anh.
Lúc tay đưa chai qua, mắt cậu không kiềm chế được lướt từ trên xuống dưới một lượt, dáng người của Lương Phong thật đẹp, cơ thể có tướng nhưng không quá đô, đường nét đẹp đẽ, lượng mỡ thấp, mạch máu dưới da gồ lên, chỗ ở phía dưới bụng kia còn có thể xuất hiện gân xanh rõ ràng, cả người đều tản ra hormone vượt mức, những giọt nước còn đọng trên da, nhìn cả người anh đầy nét quyến rũ hút hồn.
"Có đẹp không?" Lương Phong lại mang dáng vẻ không đứng đắn.
Bách Trầm Tùng xoay người: "Cũng tàm tạm."
Nếu không xoay người đi thì sẽ cứng mất.
"Không tàm tạm là dạng thế nào?" Lương Phong vẫn còn chưa chịu đi: "Quay lại đây tôi xem thử."
"Đừng chọc tôi đạp anh." Bách Trầm Tùng lau nước trên mặt: "Có gì đẹp đâu mà xem."
Lương Phong đứng bên cạnh liếc từ trên xuống dưới lưng cậu: "Tôi cảm thấy khá đẹp."