Chương 29
"Ngày mai ngày mấy rồi?" Giọng Bách Trầm Tùng hạ thấp, nói cũng chậm.
"13." Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu một cái.
Giọng Bách Trầm Tùng rất nhỏ, giống như đang làu bà làu bàu, cậu hơi dịch người ra một chút: "13 à."
"Ngày mai có chuyện gì à?" Lương Phong hỏi.
Hai người đều nói khẽ, như đang thì thầm, lời lọt vào trong tai nghe mà tim ngứa ngáy.
"Tôi phải đến thăm mẹ tôi." Bách Trầm Tùng trả lời, xoay nhẹ chiếc ly trong tay, trong ly trống rỗng.
"Nhà em ở thành phố này à? Có xa không?" Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu: "Có cần tôi đưa em đi không?"
"Tôi đi tảo mộ, sinh nhật bà ấy." Bách Trầm Tùng nghiêng đầu lười biếng nhìn anh, thái độ rất thoải mái, cong môi cười một cái: "Anh muốn đưa tôi đi à?"
Hiển nhiên Lương Phong rất sửng sốt, mất một lúc lâu anh vẫn không nói gì, anh nhìn vào mắt Bách Trầm Tùng: "Được, tôi đưa em đi."
Anh lại hỏi thêm một câu: "Bao lâu rồi?"
"Mười mấy năm rồi, bố tôi cũng thế." Giọng Bách Trầm Tùng rất bình tĩnh.
Lương Phong nhíu mày nhìn cậu một lúc lâu, "Em sống ở..."
"Cô nhi viện." Bách Trầm Tùng nghiêng đầu nhìn anh một cái, tiếp tục xem phim, ngược lại cậu không nói gì nữa.
Lương Phong hoàn toàn sững người ở đó, yết hầu lăn lên lăn xuống, lời sắp nói ra lại nghẹn lại.
Cuối cùng anh giơ tay khoác nhẹ lên vai Bách Trầm Tùng, giống như đang ôm nhưng lại rất hờ, nhẹ nhàng vỗ vài cái lên vai cậu, giống như đang dỗ dành con nít.
Vốn dĩ đã uống nhiều, hai người không nói lời nào lại không thấy có gì lạ cả.
Sau đó vẫn là do Bách Trầm Tùng lên tiếng trước, vừa thở dài vừa cười: "Sao anh không hỏi xem cô nhi viện chỗ tôi thế nào, không tò mò à?"
"Tôi không muốn hỏi chuyện trước đây, nếu em muốn nói thì tự em đã nói rồi." Lương Phong nhìn cậu, ngón tay ngoắc lấy những sợi tóc của cậu: "Dù tốt hay xấu cũng đều đã là quá khứ, cần phải nhìn về phía trước."
Bách Trầm Tùng cười cười, một lúc lâu sau cậu mới thì thào một câu: "Ở bên cạnh anh rất thoải mái."
Cậu không biết bản thân mình đã uống bao nhiêu, nhưng lúc xem phim kinh dị, cậu thấy hình ảnh chồng lên nhau.
Giữa chừng cậu nghiêng đầu khẽ thì thào, nói vì sao con quỷ đó lại mọc hai cái đầu, Lương Phong ngồi bên cạnh cười mất một lúc lâu nhưng bản thân anh cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Chất cồn thiêu đốt khiến cơ thể nóng lên, thần trí mơ hồ, xúc giác cũng trở nên chậm chạp.
Bàn tay Bách Trầm Tùng bị anh đặt ở dưới, thời gian trôi qua lâu, bản thân cậu cũng quên mất.
Nhiệt độ trên vai ma sát với nhau, tạo ra một chút mồ hôi mong mỏng, Bách Trầm Tùng mơ mơ màng màng nghe tiếng thét chói tai trong phim, không cẩn thận ngủ quên mất.
Đầu cậu nghiêng qua, lại gần bả vai Lương Phong, cậu dựa lên đó thở nặng nề.
Lương Phong nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cằm anh chạm vào tóc Bách Trầm Tùng, đôi mắt nhìn sườn mặt của cậu một cách nóng bỏng, dán mắt vào một lúc lâu.
Ngón tay anh chạm khẽ vào dưới cằm cậu, rồi lại rụt lại.
Anh chậm rãi dời vị trí một chút, lót khuỷu tay dưới đầu cậu, anh vẫn còn đang suy nghĩ xem làm sao để đưa được người này lên giường ngủ.
Một người cao một mét tám mấy, bế đi thì mệt chết mất.
Bản thân Lương Phong bước đi còn loạng choạng, sợ làm Bách Trầm Tùng ngã chảy máu não giữa đường.
Cuối cùng đành phải dùng tay kéo đi.
Bách Trầm Tùng tỉnh lại, nói không vào phòng ngủ, cứ quậy đòi phải ngủ ở sofa.
"Lát nữa em sẽ lăn xuống đất mất." Lương Phong kéo cậu lại.
"Không sao, anh đi đi, tôi ở đây là được rồi." Bách Trầm Tùng vẫy tay.
Lương Phong khuyên một lúc lâu cũng không có tác dụng, anh thả lỏng tay ra, Bách Trầm Tùng xoay người dứt khoát ngã thẳng xuống sofa.
Lúc Lương Phong mạnh mẽ thì thật sự là mạnh mẽ, anh đứng tại chỗ hít sâu một hơi rồi bất thình lình bước lên, khom lưng ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy đùi Bách Trầm Tùng, trực tiếp khiêng cậu lên vai.
"Anh làm gì vậy?" Mẹ nó Bách Trầm Tùng bị anh làm tỉnh cả rượu.
Lương Phong đáp lại: "Ngủ, cậu ngủ trên sofa tí nữa rơi xuống đất lại giày vò làm tôi không ngủ được."
"Anh thả..."
Bách Trầm Tùng còn chưa nói xong đã bị ném thẳng xuống giường, nảy lên nảy xuống mấy cái, ngã khiến cậu ngơ cả người.
"Cái đồ chết tiệt nhà anh." Bách Trầm Tùng chửi một câu.
Cậu từ từ nghiêng người qua, ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích, cậu cũng không muốn lăn qua lộn lại nữa, cậu từ từ lùi đến mép ngoài cùng của chiếc giường, giống như một con thú nhỏ.
"Không cần phải chừa chỗ cho tôi." Lương Phong đang ngồi bên cạnh giường, nhấc chân leo lên nằm.
Bách Trầm Tùng kéo dài giọng: "Ừm..."
Khoảng cách giữa hai người phải rộng như con sông, có thể để một người trưởng thành nằm đủ nữa.
Lương Phong kéo nửa phần chăn đắp cho Bách Trầm Tùng, điều hòa buổi tối vẫn lạnh.
Bách Trầm Tùng đưa lưng về phía anh, thỉnh thoảng Lương Phong liếc mắt ngắm một cái, sau đó anh dứt khoát lật người lại nhìn chằm chằm vào gáy Bách Trầm Tùng.
Mẹ nó thật sự muốn kéo cậu lại ôm vào trong ngực.
Nếu vậy có lẽ Bách Trầm Tùng sẽ nhảy dựng lên đạp chết anh.
Lương Phong cong khóe môi, rồi lại giãn ra, nhìn bóng dáng Bách Trầm Tùng khiến anh đau lòng, không bố không mẹ, sống được đến bây giờ phải chịu bao nhiêu khổ cực cơ chứ, lúc gia đình anh ly dị, anh đã khó chịu quậy một thời gian, càng đừng nói đến Bách Trầm Tùng.
Áo của Bách Trầm Tùng dồn ở đằng sau thắt lưng, Lương Phong dùng đầu ngón tay chạm chạm lên trên đó, nhiệt độ cơ thể trên người cậu khiến quần áo nóng lên.
Vẫn muốn ôm lấy cậu một cái.
Không biết cả đêm hai người di chuyển thế nào, hôm sau Lương Phong mở mắt ra trước, anh cảm thấy trên mặt có hơi thở phả vào nong nóng, không biết Bách Trầm Tùng đã lăn tới từ khi nào, khuôn mặt hai người sát lại gần, khoảng cách còn chưa tới một nắm tay.
Có thể đếm rõ từng sợi lông mi.
Tay Lương Phong khoác lên bên cạnh theo thói quen, kết quả là bây giờ đang khoác lên lưng Bách Trầm Tùng.
Anh nâng tay lên, từ từ rụt tay lại.
Sau đó anh vô cùng đê tiện kéo tay Bách Trầm Tùng lên đặt lên trên lưng mình.
Bách Trầm Tùng bị anh làm tỉnh giác.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, kết quả lại thấy Lương Phong nhắm mắt lại giống như còn chưa tỉnh dậy, sống mũi sắc nét ngay trước mặt, cánh tay cậu mẹ nó còn đang ôm người ta.
Bách Trầm Tùng bị cánh tay "biết cố gắng" của mình khiến cho tức chết, nhanh chóng rụt tay về như bị điện giật.
Lương Phong ra vẻ bị tỉnh giấc, giọng khàn khàn do tối hôm qua uống nhiều rượu, anh khẽ giọng nói: "Ôm có thoải mái không?"
Bách Trầm Tùng không hề đổi sắc, đen mặt lại, giả vờ như không nghe thấy, quay người bước xuống giường, lúc này đầu cậu có cảm giác hơi choáng choáng. Cậu chậm rãi lê bước chân về phía phòng tắm.
Con hàng Lương Phong nằm trên giường tự nhìn tự cười.
Bách Trầm Tùng chống tay trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn gương một cái, coi như bình thường, chỉ là tóc hơi rối.
Cậu cúi đầu dùng nước lạnh tạt lên mặt, sửa soạn xong rồi mới mở cửa bước ra ngoài.
Cậu nhìn thoáng qua phòng ngủ, không còn ai, trên giường để một bộ đồ thoải mái.
Lương Phong ngồi bên cạnh bàn ăn uống nước, anh đã thay đồ xong, đang ngước mắt lên nhìn cậu mà cười, anh chỉ về phía phòng ngủ: "Quần áo để ở trên giường."
"Được, cảm ơn." Bách Trầm Tùng bước vào phòng ngủ, đóng cửa thay quần áo.
Cậu nghe trong phòng tắm có tiếng nước, hẳn là Lương Phong đi vào rửa mặt.
Trên bàn có đặt một bình cà phê đã pha xong, Bách Trầm Tùng uống vài ngụm rồi ngồi xổm xuống góc chơi đùa với chó.
"Bây giờ đi có sớm không?" Bất chợt Lương Phong đứng sau lưng cậu hỏi.
"Không đâu, bình thường tôi cũng đi vào khoảng thời gian này." Bách Trầm Tùng nhìn thoáng qua chú chó nhỏ, tên nhóc kia đang vui vẻ vẫy đuôi: "Có mang nó đi không?"
Lương Phong nhướng mày, ý là có mang theo.
"Hôm nay anh không bận gì sao?" Bách Trầm Tùng hỏi.
Lương Phong đáp lời: "Không sao, không làm lỡ việc gì đâu."
Bách Trầm Tùng gật đầu đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Trời mưa rồi."
Lương Phong bước qua, đứng bên cạnh cậu nhìn thoáng ra ngoài, khoác tay lên vai Bách Trầm Tùng: "Mang theo ô là được."
Bách Trầm Tùng cầm sợi dây dắt chó ngày hôm qua tròng vào cho tên nhóc kia, bây giờ mới hơn tám giờ, bên ngoài ngoại trừ tiếng mưa rơi thì rất im ắng, cửa hàng đồ ăn sáng tỏa ra hơi nước, bánh bao mới ra khỏi lồng hấp nhìn rất ngon, nhưng hai người say rượu này thật sự chẳng muốn ăn gì.
Lo việc xong đã rồi ăn sau.
Con chó nhỏ kia rất nhanh nhẹn, tự nó lắc lư mấy cái chân ngắn trèo lên xe, nhưng trèo bò một lúc lâu vẫn không lên được, Bách Trầm Tùng ôm lấy nó vào trong ngực, dùng khăn giấy lau sạch chân nó rồi mới đưa nó vào.
Mưa không lớn, rơi trên vai tí tách tí tách, nhưng thời gian dài thì cũng ướt hết cả người.
Giày giẫm lên đất vang lên một tiếng xì, trong không khí có hương cỏ và mùi bùn thoang thoảng, những chiếc lá trên cây thỉnh thoảng rớt xuống vài giọt nước, nhỏ vào mũi Bách Trầm Tùng.
"Làm phiền anh rồi, mới sáng sớm đã phải đưa tôi đến nơi xa như vậy." Bách Trầm Tùng ngồi ở ghế sau cùng với chó nhỏ, sợ nó làm loạn.
Lương Phong nhìn cậu thông qua gương: "Không sao."
Bách Trầm Tùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói gì.
Chỗ đó thật sự rất xa, lái xe phải mất tới ba tiếng, bình thường Bách Trầm Tùng đều rời khỏi nhà từ sáng sớm, đến giữa trưa mới đến, lái xe đến thì có thể nhanh hơn một chút.
Thời gian quá dài, tên nhóc ngồi phía sau cũng đã ngủ, Bách Trầm Tùng không ngủ được, nhìn bên ngoài đến mức mỏi cả cổ.
Xe ngừng lại trên đường, dừng trước một cửa hàng bánh gato, mua một cái bánh gato nhỏ.
Có thể bởi vì là địa phương xa xôi, gần núi nên phía bên đó mưa càng lúc càng lớn, những giọt mưa nện ào ào lên trên cửa kính xe.
Trời mưa to nên trong nghĩa trang không có ai.
Lương Phong tìm một chỗ có thể dừng xe được, người canh cổng mặc chiếc áo mưa màu cam bước ra khỏi cửa đăng ký quẹt thẻ.
Cơn mưa này không thể ngừng trong một chốc một thoáng được.
Hai người nán lại ở đó khoảng hơn nửa tiếng, mưa hơi nhỏ lại một chút, dắt chó nhỏ mở cửa cửa xe đi xuống.
Nước mưa bắn tung tóe, văng đến bắp đùi Bách Trầm Tùng, lạnh như băng.
Không khí vừa ẩm ướt lại vừa lạnh, xung quanh im ắng đến mức dọa người.
Lương Phong cầm chiếc ô màu đen lớn che ở bên cạnh, Bách Trầm Tùng giữ con chó nhỏ, tên nhóc kia rất vui vẻ chạm chân vào trong nước mưa.
Xung quanh có rất nhiều cửa hàng bán hoa, Bách Trầm Tùng tìm đại một tiệm, mua một bó hoa cầm theo.
Dọc đường đi cậu không nói chuyện, cũng chẳng có tâm trạng đó, cho dù cậu đã đến đây vô số lần, đã quen, nhưng cho dù chuyện này đã trải qua bao lâu nhưng vẫn giống như cái gai đâm vào trong lòng khó chịu. .
"Đây có được tính là tôi đến ra mắt bố mẹ không?" Lương Phong bất thình lình hỏi một câu.
Bách Trầm Tùng nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Lương Phong cười, nghiêng ô qua bên phía cậu thêm một chút.
Hai người đi vào trong khoảng năm phút đồng hồ, đi qua một khúc cong rồi đứng trước bia mộ thứ ba gần ngoài.
Hoa lần trước để đã héo hết, Bách Trầm Tùng ngồi xổm xuống dọn dẹp lại sau đó mới đặt bó mới lên.
Lương Phong đứng bên cạnh cầm ô che cho cậu, tầm mắt anh dán chặt trên người cậu không rời.
Con chó nhỏ có vẻ khá ngoan ngoãn, nó nằm úp xuống đất một cách nề nếp.
Không khí nặng nề, lại còn mưa, áp lực khiến người ta khó chịu.
Bách Trầm Tùng đặt bánh gato trước mặt, ngồi xổm xuống châm từng ngọn nến, thỉnh thoảng có mưa tạt vào làm tắt vài ngọn, cậu lại lấy bật lửa châm lên lại sau đó chậm rãi đứng dậy, nói với giọng cực kỳ bình tĩnh: "Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ."
Mưa lại to, đập ào ào vào tán ô.
Im lặng một lúc lâu, Bách Trầm Tùng vẫn cứng người không nhúc nhích.
Lương Phong cúi đầu nhìn vào tay cậu, những ngón tay cậu siết chặt lại, siết đến mức nổi cả gân xanh, rất dồn nén.
Theo bản năng anh đưa tay ra nắm lấy tay Bách Trầm Tùng, cậu mới phản ứng lại sau đó buông những ngón tay ra. Lương Phong chạm đến một chút nước ẩm ướt, người này siết đến mức chảy cả mồ hôi.
"Được rồi." Bỗng nhiên Bách Trầm Tùng ngồi xổm xuống, thổi tắt nến trên bánh gato rồi khom người cúi đầu lạy ba cái.
Gió lạnh thổi mạnh qua, mưa bị đổi hướng tạt vào người, tạt đến mức mặt hai người đầy nước.
Bách Trầm Tùng quay đầu đi lau mặt, mưa còn trộn lẫn thêm cả thứ khác nữa, dù sao cũng không phân ra rõ được, nhìn cũng không thấy.
Lúc cậu xoay người đi thì Lương Phong cúi đầu xuống.
Hai người chầm chậm bước đi về theo con đường cũ.
Bách Trầm Tùng không nói lời nào, Lương Phong cũng không tiện nói gì cả, anh cứ đi theo cậu cả quãng đường như vậy, cầm ô giúp cậu, anh cảm thấy đau lòng cho cậu nhưng bây giờ thật sự anh cũng không thích hợp làm chuyện gì cho Bách Trầm Tùng cả.
"Đi ăn cơm sao?" Bỗng nhiên Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lương Phong khẽ dừng một giây: "Đi."
"Hoành thánh không?" Bách Trầm Tùng nở nụ cười nhẹ nhàng: "Ngay chỗ rẽ bên ngoài có một quán cũng ổn lắm."
Lương Phong vẫn không nhịn được, giơ tay lên chạm vào má trái của Bách Trầm Tùng, ngón tay cái lau mặt Bách Trầm Tùng, lau đi những giọt mưa áp vào gương mặt cậu: "Được."
"13." Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu một cái.
Giọng Bách Trầm Tùng rất nhỏ, giống như đang làu bà làu bàu, cậu hơi dịch người ra một chút: "13 à."
"Ngày mai có chuyện gì à?" Lương Phong hỏi.
Hai người đều nói khẽ, như đang thì thầm, lời lọt vào trong tai nghe mà tim ngứa ngáy.
"Tôi phải đến thăm mẹ tôi." Bách Trầm Tùng trả lời, xoay nhẹ chiếc ly trong tay, trong ly trống rỗng.
"Nhà em ở thành phố này à? Có xa không?" Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu: "Có cần tôi đưa em đi không?"
"Tôi đi tảo mộ, sinh nhật bà ấy." Bách Trầm Tùng nghiêng đầu lười biếng nhìn anh, thái độ rất thoải mái, cong môi cười một cái: "Anh muốn đưa tôi đi à?"
Hiển nhiên Lương Phong rất sửng sốt, mất một lúc lâu anh vẫn không nói gì, anh nhìn vào mắt Bách Trầm Tùng: "Được, tôi đưa em đi."
Anh lại hỏi thêm một câu: "Bao lâu rồi?"
"Mười mấy năm rồi, bố tôi cũng thế." Giọng Bách Trầm Tùng rất bình tĩnh.
Lương Phong nhíu mày nhìn cậu một lúc lâu, "Em sống ở..."
"Cô nhi viện." Bách Trầm Tùng nghiêng đầu nhìn anh một cái, tiếp tục xem phim, ngược lại cậu không nói gì nữa.
Lương Phong hoàn toàn sững người ở đó, yết hầu lăn lên lăn xuống, lời sắp nói ra lại nghẹn lại.
Cuối cùng anh giơ tay khoác nhẹ lên vai Bách Trầm Tùng, giống như đang ôm nhưng lại rất hờ, nhẹ nhàng vỗ vài cái lên vai cậu, giống như đang dỗ dành con nít.
Vốn dĩ đã uống nhiều, hai người không nói lời nào lại không thấy có gì lạ cả.
Sau đó vẫn là do Bách Trầm Tùng lên tiếng trước, vừa thở dài vừa cười: "Sao anh không hỏi xem cô nhi viện chỗ tôi thế nào, không tò mò à?"
"Tôi không muốn hỏi chuyện trước đây, nếu em muốn nói thì tự em đã nói rồi." Lương Phong nhìn cậu, ngón tay ngoắc lấy những sợi tóc của cậu: "Dù tốt hay xấu cũng đều đã là quá khứ, cần phải nhìn về phía trước."
Bách Trầm Tùng cười cười, một lúc lâu sau cậu mới thì thào một câu: "Ở bên cạnh anh rất thoải mái."
Cậu không biết bản thân mình đã uống bao nhiêu, nhưng lúc xem phim kinh dị, cậu thấy hình ảnh chồng lên nhau.
Giữa chừng cậu nghiêng đầu khẽ thì thào, nói vì sao con quỷ đó lại mọc hai cái đầu, Lương Phong ngồi bên cạnh cười mất một lúc lâu nhưng bản thân anh cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Chất cồn thiêu đốt khiến cơ thể nóng lên, thần trí mơ hồ, xúc giác cũng trở nên chậm chạp.
Bàn tay Bách Trầm Tùng bị anh đặt ở dưới, thời gian trôi qua lâu, bản thân cậu cũng quên mất.
Nhiệt độ trên vai ma sát với nhau, tạo ra một chút mồ hôi mong mỏng, Bách Trầm Tùng mơ mơ màng màng nghe tiếng thét chói tai trong phim, không cẩn thận ngủ quên mất.
Đầu cậu nghiêng qua, lại gần bả vai Lương Phong, cậu dựa lên đó thở nặng nề.
Lương Phong nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cằm anh chạm vào tóc Bách Trầm Tùng, đôi mắt nhìn sườn mặt của cậu một cách nóng bỏng, dán mắt vào một lúc lâu.
Ngón tay anh chạm khẽ vào dưới cằm cậu, rồi lại rụt lại.
Anh chậm rãi dời vị trí một chút, lót khuỷu tay dưới đầu cậu, anh vẫn còn đang suy nghĩ xem làm sao để đưa được người này lên giường ngủ.
Một người cao một mét tám mấy, bế đi thì mệt chết mất.
Bản thân Lương Phong bước đi còn loạng choạng, sợ làm Bách Trầm Tùng ngã chảy máu não giữa đường.
Cuối cùng đành phải dùng tay kéo đi.
Bách Trầm Tùng tỉnh lại, nói không vào phòng ngủ, cứ quậy đòi phải ngủ ở sofa.
"Lát nữa em sẽ lăn xuống đất mất." Lương Phong kéo cậu lại.
"Không sao, anh đi đi, tôi ở đây là được rồi." Bách Trầm Tùng vẫy tay.
Lương Phong khuyên một lúc lâu cũng không có tác dụng, anh thả lỏng tay ra, Bách Trầm Tùng xoay người dứt khoát ngã thẳng xuống sofa.
Lúc Lương Phong mạnh mẽ thì thật sự là mạnh mẽ, anh đứng tại chỗ hít sâu một hơi rồi bất thình lình bước lên, khom lưng ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy đùi Bách Trầm Tùng, trực tiếp khiêng cậu lên vai.
"Anh làm gì vậy?" Mẹ nó Bách Trầm Tùng bị anh làm tỉnh cả rượu.
Lương Phong đáp lại: "Ngủ, cậu ngủ trên sofa tí nữa rơi xuống đất lại giày vò làm tôi không ngủ được."
"Anh thả..."
Bách Trầm Tùng còn chưa nói xong đã bị ném thẳng xuống giường, nảy lên nảy xuống mấy cái, ngã khiến cậu ngơ cả người.
"Cái đồ chết tiệt nhà anh." Bách Trầm Tùng chửi một câu.
Cậu từ từ nghiêng người qua, ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích, cậu cũng không muốn lăn qua lộn lại nữa, cậu từ từ lùi đến mép ngoài cùng của chiếc giường, giống như một con thú nhỏ.
"Không cần phải chừa chỗ cho tôi." Lương Phong đang ngồi bên cạnh giường, nhấc chân leo lên nằm.
Bách Trầm Tùng kéo dài giọng: "Ừm..."
Khoảng cách giữa hai người phải rộng như con sông, có thể để một người trưởng thành nằm đủ nữa.
Lương Phong kéo nửa phần chăn đắp cho Bách Trầm Tùng, điều hòa buổi tối vẫn lạnh.
Bách Trầm Tùng đưa lưng về phía anh, thỉnh thoảng Lương Phong liếc mắt ngắm một cái, sau đó anh dứt khoát lật người lại nhìn chằm chằm vào gáy Bách Trầm Tùng.
Mẹ nó thật sự muốn kéo cậu lại ôm vào trong ngực.
Nếu vậy có lẽ Bách Trầm Tùng sẽ nhảy dựng lên đạp chết anh.
Lương Phong cong khóe môi, rồi lại giãn ra, nhìn bóng dáng Bách Trầm Tùng khiến anh đau lòng, không bố không mẹ, sống được đến bây giờ phải chịu bao nhiêu khổ cực cơ chứ, lúc gia đình anh ly dị, anh đã khó chịu quậy một thời gian, càng đừng nói đến Bách Trầm Tùng.
Áo của Bách Trầm Tùng dồn ở đằng sau thắt lưng, Lương Phong dùng đầu ngón tay chạm chạm lên trên đó, nhiệt độ cơ thể trên người cậu khiến quần áo nóng lên.
Vẫn muốn ôm lấy cậu một cái.
Không biết cả đêm hai người di chuyển thế nào, hôm sau Lương Phong mở mắt ra trước, anh cảm thấy trên mặt có hơi thở phả vào nong nóng, không biết Bách Trầm Tùng đã lăn tới từ khi nào, khuôn mặt hai người sát lại gần, khoảng cách còn chưa tới một nắm tay.
Có thể đếm rõ từng sợi lông mi.
Tay Lương Phong khoác lên bên cạnh theo thói quen, kết quả là bây giờ đang khoác lên lưng Bách Trầm Tùng.
Anh nâng tay lên, từ từ rụt tay lại.
Sau đó anh vô cùng đê tiện kéo tay Bách Trầm Tùng lên đặt lên trên lưng mình.
Bách Trầm Tùng bị anh làm tỉnh giác.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, kết quả lại thấy Lương Phong nhắm mắt lại giống như còn chưa tỉnh dậy, sống mũi sắc nét ngay trước mặt, cánh tay cậu mẹ nó còn đang ôm người ta.
Bách Trầm Tùng bị cánh tay "biết cố gắng" của mình khiến cho tức chết, nhanh chóng rụt tay về như bị điện giật.
Lương Phong ra vẻ bị tỉnh giấc, giọng khàn khàn do tối hôm qua uống nhiều rượu, anh khẽ giọng nói: "Ôm có thoải mái không?"
Bách Trầm Tùng không hề đổi sắc, đen mặt lại, giả vờ như không nghe thấy, quay người bước xuống giường, lúc này đầu cậu có cảm giác hơi choáng choáng. Cậu chậm rãi lê bước chân về phía phòng tắm.
Con hàng Lương Phong nằm trên giường tự nhìn tự cười.
Bách Trầm Tùng chống tay trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn gương một cái, coi như bình thường, chỉ là tóc hơi rối.
Cậu cúi đầu dùng nước lạnh tạt lên mặt, sửa soạn xong rồi mới mở cửa bước ra ngoài.
Cậu nhìn thoáng qua phòng ngủ, không còn ai, trên giường để một bộ đồ thoải mái.
Lương Phong ngồi bên cạnh bàn ăn uống nước, anh đã thay đồ xong, đang ngước mắt lên nhìn cậu mà cười, anh chỉ về phía phòng ngủ: "Quần áo để ở trên giường."
"Được, cảm ơn." Bách Trầm Tùng bước vào phòng ngủ, đóng cửa thay quần áo.
Cậu nghe trong phòng tắm có tiếng nước, hẳn là Lương Phong đi vào rửa mặt.
Trên bàn có đặt một bình cà phê đã pha xong, Bách Trầm Tùng uống vài ngụm rồi ngồi xổm xuống góc chơi đùa với chó.
"Bây giờ đi có sớm không?" Bất chợt Lương Phong đứng sau lưng cậu hỏi.
"Không đâu, bình thường tôi cũng đi vào khoảng thời gian này." Bách Trầm Tùng nhìn thoáng qua chú chó nhỏ, tên nhóc kia đang vui vẻ vẫy đuôi: "Có mang nó đi không?"
Lương Phong nhướng mày, ý là có mang theo.
"Hôm nay anh không bận gì sao?" Bách Trầm Tùng hỏi.
Lương Phong đáp lời: "Không sao, không làm lỡ việc gì đâu."
Bách Trầm Tùng gật đầu đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Trời mưa rồi."
Lương Phong bước qua, đứng bên cạnh cậu nhìn thoáng ra ngoài, khoác tay lên vai Bách Trầm Tùng: "Mang theo ô là được."
Bách Trầm Tùng cầm sợi dây dắt chó ngày hôm qua tròng vào cho tên nhóc kia, bây giờ mới hơn tám giờ, bên ngoài ngoại trừ tiếng mưa rơi thì rất im ắng, cửa hàng đồ ăn sáng tỏa ra hơi nước, bánh bao mới ra khỏi lồng hấp nhìn rất ngon, nhưng hai người say rượu này thật sự chẳng muốn ăn gì.
Lo việc xong đã rồi ăn sau.
Con chó nhỏ kia rất nhanh nhẹn, tự nó lắc lư mấy cái chân ngắn trèo lên xe, nhưng trèo bò một lúc lâu vẫn không lên được, Bách Trầm Tùng ôm lấy nó vào trong ngực, dùng khăn giấy lau sạch chân nó rồi mới đưa nó vào.
Mưa không lớn, rơi trên vai tí tách tí tách, nhưng thời gian dài thì cũng ướt hết cả người.
Giày giẫm lên đất vang lên một tiếng xì, trong không khí có hương cỏ và mùi bùn thoang thoảng, những chiếc lá trên cây thỉnh thoảng rớt xuống vài giọt nước, nhỏ vào mũi Bách Trầm Tùng.
"Làm phiền anh rồi, mới sáng sớm đã phải đưa tôi đến nơi xa như vậy." Bách Trầm Tùng ngồi ở ghế sau cùng với chó nhỏ, sợ nó làm loạn.
Lương Phong nhìn cậu thông qua gương: "Không sao."
Bách Trầm Tùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói gì.
Chỗ đó thật sự rất xa, lái xe phải mất tới ba tiếng, bình thường Bách Trầm Tùng đều rời khỏi nhà từ sáng sớm, đến giữa trưa mới đến, lái xe đến thì có thể nhanh hơn một chút.
Thời gian quá dài, tên nhóc ngồi phía sau cũng đã ngủ, Bách Trầm Tùng không ngủ được, nhìn bên ngoài đến mức mỏi cả cổ.
Xe ngừng lại trên đường, dừng trước một cửa hàng bánh gato, mua một cái bánh gato nhỏ.
Có thể bởi vì là địa phương xa xôi, gần núi nên phía bên đó mưa càng lúc càng lớn, những giọt mưa nện ào ào lên trên cửa kính xe.
Trời mưa to nên trong nghĩa trang không có ai.
Lương Phong tìm một chỗ có thể dừng xe được, người canh cổng mặc chiếc áo mưa màu cam bước ra khỏi cửa đăng ký quẹt thẻ.
Cơn mưa này không thể ngừng trong một chốc một thoáng được.
Hai người nán lại ở đó khoảng hơn nửa tiếng, mưa hơi nhỏ lại một chút, dắt chó nhỏ mở cửa cửa xe đi xuống.
Nước mưa bắn tung tóe, văng đến bắp đùi Bách Trầm Tùng, lạnh như băng.
Không khí vừa ẩm ướt lại vừa lạnh, xung quanh im ắng đến mức dọa người.
Lương Phong cầm chiếc ô màu đen lớn che ở bên cạnh, Bách Trầm Tùng giữ con chó nhỏ, tên nhóc kia rất vui vẻ chạm chân vào trong nước mưa.
Xung quanh có rất nhiều cửa hàng bán hoa, Bách Trầm Tùng tìm đại một tiệm, mua một bó hoa cầm theo.
Dọc đường đi cậu không nói chuyện, cũng chẳng có tâm trạng đó, cho dù cậu đã đến đây vô số lần, đã quen, nhưng cho dù chuyện này đã trải qua bao lâu nhưng vẫn giống như cái gai đâm vào trong lòng khó chịu. .
"Đây có được tính là tôi đến ra mắt bố mẹ không?" Lương Phong bất thình lình hỏi một câu.
Bách Trầm Tùng nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Lương Phong cười, nghiêng ô qua bên phía cậu thêm một chút.
Hai người đi vào trong khoảng năm phút đồng hồ, đi qua một khúc cong rồi đứng trước bia mộ thứ ba gần ngoài.
Hoa lần trước để đã héo hết, Bách Trầm Tùng ngồi xổm xuống dọn dẹp lại sau đó mới đặt bó mới lên.
Lương Phong đứng bên cạnh cầm ô che cho cậu, tầm mắt anh dán chặt trên người cậu không rời.
Con chó nhỏ có vẻ khá ngoan ngoãn, nó nằm úp xuống đất một cách nề nếp.
Không khí nặng nề, lại còn mưa, áp lực khiến người ta khó chịu.
Bách Trầm Tùng đặt bánh gato trước mặt, ngồi xổm xuống châm từng ngọn nến, thỉnh thoảng có mưa tạt vào làm tắt vài ngọn, cậu lại lấy bật lửa châm lên lại sau đó chậm rãi đứng dậy, nói với giọng cực kỳ bình tĩnh: "Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ."
Mưa lại to, đập ào ào vào tán ô.
Im lặng một lúc lâu, Bách Trầm Tùng vẫn cứng người không nhúc nhích.
Lương Phong cúi đầu nhìn vào tay cậu, những ngón tay cậu siết chặt lại, siết đến mức nổi cả gân xanh, rất dồn nén.
Theo bản năng anh đưa tay ra nắm lấy tay Bách Trầm Tùng, cậu mới phản ứng lại sau đó buông những ngón tay ra. Lương Phong chạm đến một chút nước ẩm ướt, người này siết đến mức chảy cả mồ hôi.
"Được rồi." Bỗng nhiên Bách Trầm Tùng ngồi xổm xuống, thổi tắt nến trên bánh gato rồi khom người cúi đầu lạy ba cái.
Gió lạnh thổi mạnh qua, mưa bị đổi hướng tạt vào người, tạt đến mức mặt hai người đầy nước.
Bách Trầm Tùng quay đầu đi lau mặt, mưa còn trộn lẫn thêm cả thứ khác nữa, dù sao cũng không phân ra rõ được, nhìn cũng không thấy.
Lúc cậu xoay người đi thì Lương Phong cúi đầu xuống.
Hai người chầm chậm bước đi về theo con đường cũ.
Bách Trầm Tùng không nói lời nào, Lương Phong cũng không tiện nói gì cả, anh cứ đi theo cậu cả quãng đường như vậy, cầm ô giúp cậu, anh cảm thấy đau lòng cho cậu nhưng bây giờ thật sự anh cũng không thích hợp làm chuyện gì cho Bách Trầm Tùng cả.
"Đi ăn cơm sao?" Bỗng nhiên Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lương Phong khẽ dừng một giây: "Đi."
"Hoành thánh không?" Bách Trầm Tùng nở nụ cười nhẹ nhàng: "Ngay chỗ rẽ bên ngoài có một quán cũng ổn lắm."
Lương Phong vẫn không nhịn được, giơ tay lên chạm vào má trái của Bách Trầm Tùng, ngón tay cái lau mặt Bách Trầm Tùng, lau đi những giọt mưa áp vào gương mặt cậu: "Được."