Chương 36: Chỉ có anh cứu được Linh Nhi (2)
Nói chuyện với Vương Ngữ Tùng thì anh ấy cũng không trả lời ngay, vì nói thế nào thì chuyện mà cô vừa nói cũng còn rất mơ hồ, tất cả mọi chuyện đều không có bằng chứng xác thực, nên Vương Ngữ Tùng vẫn nói là sẽ suy nghĩ thêm.
Dù rằng Vương Ngữ Ninh biết hi vọng của mình rất thấp, nhưng cô vẫn có chút hi vọng vào chuyện này. Trước khi xuống xe đi vào trường học thì cô còn cố ý đứng trước mặt của Vương Ngữ Tùng, nói:
- Vương Ngữ Tùng, chỉ có anh mới cứu được Linh Nhi.
Hiển nhiên là cô biết rằng Vương Ngữ Tùng rất quan tâm đến Đào Linh Nhi, vì ở kiếp trước... Ngay khi Vương Ngữ Tùng biết tin Đào Linh Nhi bị ép gả đi xa thì đã có một trận lôi đình, suốt ba ngày đều như cái xác không hồn rồi cắm đầu vào công việc đến tối muộn mới về. Hơn nữa sau này khi nghe đến tin người chồng của Đào Linh Nhi lại là con cờ thí của Phạm Hiếu Từ thì anh ấy càng điên cuồng hơn, mặc kệ tất cả mà chạy đến Vinh Thành tìm Đào Linh Nhi, nhưng khi anh ấy đến thì chỉ thấy Đào Linh Nhi còn lại một ít hơi thở thoi thóp.
Đào Linh Nhi không chỉ bị bạo hành bằng vũ lực, mà ngay cả tinh thần cũng không còn tỉnh táo. Vì để cứu Đào Linh Nhi thoát khỏi cảnh đó nên Vương Ngữ Tùng đã chấp nhận bán cơ mật công ty Vương thị cho Phạm Hiếu Từ, cho đến khi anh ấy cứu được Đào Linh Nhi thì lại nghe tin cha mình qua đời.
Nhưng rồi Linh Nhi vì tinh thần kích động nên cũng đã tự sát không lâu sau đó, mọi chuyện đều bắt đầu từ cái nhu nhược của Vương Ngữ Tùng, vì anh ấy không có can đảm nói ra lời trong lòng với người con gái mình yêu. Đến tận hôm nay cô vẫn nhớ vào cái ngày Đào Linh Nhi tự sát, cô ấy đứng ở trên sân thượng của bệnh viện, nhìn Vương Ngữ Tùng rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng, nói ra ba chữ "Em yêu anh", sau đó thì cô ấy liền gieo mình xuống dưới...
Lần này Vương Ngữ Ninh ở đây, cô đã sáng suốt hơn rồi, nên chuyện đó chắc chắn không được phép xảy ra!
Trong khi Vương Ngữ Ninh vẫn còn ngẩn ngơ với dòng suy nghĩ của mình thì Đào Linh Nhi cũng đã đến, nhìn sắc mặt của cô ấy thì có lẽ cô đã đón được gì đó rồi. Cho nên ngay khi vừa vào đến lớp thì Đào Linh Nhi liền lập tức gục xuống bàn, cô còn nghe thấy tiếng nức nữa, đến đây Vương Ngữ Ninh liền nhẹ nhàng chạm vào cô ấy, nói:
- Linh Nhi, cậu sao vậy?
Nghe thấy giọng nói của Vương Ngữ Ninh thì Đào Linh Nhi liền lập tức ôm lấy cô, rồi hoàn toàn òa khóc như một đứa trẻ, đến đây thì có lẽ chỉ có Vương Ngữ Ninh biết nguyên do, còn cả lớp đều bị tiếng khóc của Đào Linh Nhi làm cho hoảng hốt, có vài người còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
- Linh Nhi, cậu ổn không?
- Tớ... Hôm qua ông nội gọi điện cho cha tớ, nói là ông ấy muốn Đào gia liên hôn với Triệu gia... Triệu gia ở Vinh Thành, mà người ông nội muốn gả chính là tớ.
Nghe đến đây thì Vương Ngữ Ninh liền giật mình, đúng rồi! Chính là Triệu gia, người chồng đó của Đào Linh Nhi chính là người thân cận của Phạm Hiếu Từ - Triệu Cảnh Hiên!
- Ninh Ninh, tớ không muốn gả cho người đó đâu... Nhưng mà... Nhưng mà...
- Linh Nhi, nếu như tớ nói tớ có cách giúp cậu, thì cậu có chấp nhận không?
Đào Linh Nhi nghe đến đây liền gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn cô. Nhưng Vương Ngữ Ninh lại cười rất ư là vui vẻ, xem như là cô làm bà mai đến đây thôi, còn lấy được nàng về dinh hay không thì còn phải phụ thuộc vào người anh ngốc của cô nữa.
[...]
Giờ giải lao thì Vương Ngữ Ninh cũng đã nói sơ cho Đào Linh Nhi biết về kế hoạch của cô, đó chính là nhanh chóng gả Đào Linh Nhi đi chỗ khác. Nhưng cô ấy lại ngây ngốc khó hiểu, vốn dĩ Đào Linh Nhi muốn né tránh việc gả đi cơ mà, sao lại lòi ra một việc gả đi khác nữa rồi?
- Ninh Ninh, nhưng mà... Gả cho ai?
- Gả vào nhà tớ.
Đừng nói là Đào Linh Nhi kinh ngạc, đến cả Hứa Dịch đang ngồi uống nước cũng suýt sặc, cậu ta liền quay xuống nhìn hai cô gái đang nói chuyện cưới gả với gương mặt vô cùng ngạc nhiên. Hơn nữa thì Đào Linh Nhi còn đang ngượng ngùng ra mặt, chỉ cần nhìn biểu hiện này thôi là cô dám khẳng định Đào Linh Nhi và Vương Ngữ Tùng dám chắc là có ý với nhau từ lâu rồi.
- Ninh Ninh, đừng đùa nữa.
- Tớ không đùa. Nè cậu xem nha, nếu như so với Triệu gia kia thì chẳng phải Vương gia mới là bến đỗ tốt hơn sao? Anh trai tớ thì có hơi ngang một chút, hơi điên một chút, cũng không đẹp trai lắm, giàu cũng không phải quá giàu, nói chuyện cũng khá là gợi đòn nhưng chung quy vẫn là một nam thần độc thân hoàng kim mà người người ao ước mà.
Nghe Vương Ngữ Ninh nói về Vương Ngữ Tùng cũng đủ biết mối quan hệ anh em của họ cực kỳ "khắng khít" rồi, có lẽ ở trong mắt của cô hiện tại chỉ có Hoắc Dạ mới là người đàn ông đáng mơ ước nhất và hoàn hảo nhất thôi.
- Nhưng liệu anh ấy có...
- Có, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý. Linh Nhi, chỉ cần cậu gật đầu nữa thôi.
Dù rằng Đào Linh Nhi không biết Vương Ngữ Ninh lấy dũng khí ở đâu mà cho rằng Vương Ngữ Tùng sẽ đồng ý, nhưng dù sao thì đây cũng là cái phao cứu sinh cuối cùng của cô ấy rồi.
Đào Linh Nhi liền đồng ý.
#Yu~
Dù rằng Vương Ngữ Ninh biết hi vọng của mình rất thấp, nhưng cô vẫn có chút hi vọng vào chuyện này. Trước khi xuống xe đi vào trường học thì cô còn cố ý đứng trước mặt của Vương Ngữ Tùng, nói:
- Vương Ngữ Tùng, chỉ có anh mới cứu được Linh Nhi.
Hiển nhiên là cô biết rằng Vương Ngữ Tùng rất quan tâm đến Đào Linh Nhi, vì ở kiếp trước... Ngay khi Vương Ngữ Tùng biết tin Đào Linh Nhi bị ép gả đi xa thì đã có một trận lôi đình, suốt ba ngày đều như cái xác không hồn rồi cắm đầu vào công việc đến tối muộn mới về. Hơn nữa sau này khi nghe đến tin người chồng của Đào Linh Nhi lại là con cờ thí của Phạm Hiếu Từ thì anh ấy càng điên cuồng hơn, mặc kệ tất cả mà chạy đến Vinh Thành tìm Đào Linh Nhi, nhưng khi anh ấy đến thì chỉ thấy Đào Linh Nhi còn lại một ít hơi thở thoi thóp.
Đào Linh Nhi không chỉ bị bạo hành bằng vũ lực, mà ngay cả tinh thần cũng không còn tỉnh táo. Vì để cứu Đào Linh Nhi thoát khỏi cảnh đó nên Vương Ngữ Tùng đã chấp nhận bán cơ mật công ty Vương thị cho Phạm Hiếu Từ, cho đến khi anh ấy cứu được Đào Linh Nhi thì lại nghe tin cha mình qua đời.
Nhưng rồi Linh Nhi vì tinh thần kích động nên cũng đã tự sát không lâu sau đó, mọi chuyện đều bắt đầu từ cái nhu nhược của Vương Ngữ Tùng, vì anh ấy không có can đảm nói ra lời trong lòng với người con gái mình yêu. Đến tận hôm nay cô vẫn nhớ vào cái ngày Đào Linh Nhi tự sát, cô ấy đứng ở trên sân thượng của bệnh viện, nhìn Vương Ngữ Tùng rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng, nói ra ba chữ "Em yêu anh", sau đó thì cô ấy liền gieo mình xuống dưới...
Lần này Vương Ngữ Ninh ở đây, cô đã sáng suốt hơn rồi, nên chuyện đó chắc chắn không được phép xảy ra!
Trong khi Vương Ngữ Ninh vẫn còn ngẩn ngơ với dòng suy nghĩ của mình thì Đào Linh Nhi cũng đã đến, nhìn sắc mặt của cô ấy thì có lẽ cô đã đón được gì đó rồi. Cho nên ngay khi vừa vào đến lớp thì Đào Linh Nhi liền lập tức gục xuống bàn, cô còn nghe thấy tiếng nức nữa, đến đây Vương Ngữ Ninh liền nhẹ nhàng chạm vào cô ấy, nói:
- Linh Nhi, cậu sao vậy?
Nghe thấy giọng nói của Vương Ngữ Ninh thì Đào Linh Nhi liền lập tức ôm lấy cô, rồi hoàn toàn òa khóc như một đứa trẻ, đến đây thì có lẽ chỉ có Vương Ngữ Ninh biết nguyên do, còn cả lớp đều bị tiếng khóc của Đào Linh Nhi làm cho hoảng hốt, có vài người còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
- Linh Nhi, cậu ổn không?
- Tớ... Hôm qua ông nội gọi điện cho cha tớ, nói là ông ấy muốn Đào gia liên hôn với Triệu gia... Triệu gia ở Vinh Thành, mà người ông nội muốn gả chính là tớ.
Nghe đến đây thì Vương Ngữ Ninh liền giật mình, đúng rồi! Chính là Triệu gia, người chồng đó của Đào Linh Nhi chính là người thân cận của Phạm Hiếu Từ - Triệu Cảnh Hiên!
- Ninh Ninh, tớ không muốn gả cho người đó đâu... Nhưng mà... Nhưng mà...
- Linh Nhi, nếu như tớ nói tớ có cách giúp cậu, thì cậu có chấp nhận không?
Đào Linh Nhi nghe đến đây liền gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn cô. Nhưng Vương Ngữ Ninh lại cười rất ư là vui vẻ, xem như là cô làm bà mai đến đây thôi, còn lấy được nàng về dinh hay không thì còn phải phụ thuộc vào người anh ngốc của cô nữa.
[...]
Giờ giải lao thì Vương Ngữ Ninh cũng đã nói sơ cho Đào Linh Nhi biết về kế hoạch của cô, đó chính là nhanh chóng gả Đào Linh Nhi đi chỗ khác. Nhưng cô ấy lại ngây ngốc khó hiểu, vốn dĩ Đào Linh Nhi muốn né tránh việc gả đi cơ mà, sao lại lòi ra một việc gả đi khác nữa rồi?
- Ninh Ninh, nhưng mà... Gả cho ai?
- Gả vào nhà tớ.
Đừng nói là Đào Linh Nhi kinh ngạc, đến cả Hứa Dịch đang ngồi uống nước cũng suýt sặc, cậu ta liền quay xuống nhìn hai cô gái đang nói chuyện cưới gả với gương mặt vô cùng ngạc nhiên. Hơn nữa thì Đào Linh Nhi còn đang ngượng ngùng ra mặt, chỉ cần nhìn biểu hiện này thôi là cô dám khẳng định Đào Linh Nhi và Vương Ngữ Tùng dám chắc là có ý với nhau từ lâu rồi.
- Ninh Ninh, đừng đùa nữa.
- Tớ không đùa. Nè cậu xem nha, nếu như so với Triệu gia kia thì chẳng phải Vương gia mới là bến đỗ tốt hơn sao? Anh trai tớ thì có hơi ngang một chút, hơi điên một chút, cũng không đẹp trai lắm, giàu cũng không phải quá giàu, nói chuyện cũng khá là gợi đòn nhưng chung quy vẫn là một nam thần độc thân hoàng kim mà người người ao ước mà.
Nghe Vương Ngữ Ninh nói về Vương Ngữ Tùng cũng đủ biết mối quan hệ anh em của họ cực kỳ "khắng khít" rồi, có lẽ ở trong mắt của cô hiện tại chỉ có Hoắc Dạ mới là người đàn ông đáng mơ ước nhất và hoàn hảo nhất thôi.
- Nhưng liệu anh ấy có...
- Có, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý. Linh Nhi, chỉ cần cậu gật đầu nữa thôi.
Dù rằng Đào Linh Nhi không biết Vương Ngữ Ninh lấy dũng khí ở đâu mà cho rằng Vương Ngữ Tùng sẽ đồng ý, nhưng dù sao thì đây cũng là cái phao cứu sinh cuối cùng của cô ấy rồi.
Đào Linh Nhi liền đồng ý.
#Yu~