Chương 46: 26 tuổi vs 28 tuổi
Do bất ngờ bị tỏ tình khiến Dương Diệp Tây không kịp trở tay, cậu cứ ngơ ra không biết đáp thế nào.
Cố Thanh Thành thấy cậu như thế thì bật cười, hắn nhân lúc này xoa đầu cậu, không đợi Dương Diệp Tây phản ứng lại đã nhanh chóng thu tay về.
“Thôi, mình vào phòng đi.”
Cố Thanh Thành nói rồi bước vào trong trước. Hắn biết cậu cần có thời gian nên cũng không tiếp tục nói thêm nữa.
Phải mất một lúc sau Dương Diệp Tây mới đóng cửa ban công lại và trở về giường. Lúc này Cố Thanh Thành vẫn đang thức, Dương Diệp Tây biết hắn đang nhìn mình nhưng vẫn cố lảng tránh.
Cậu trèo lên giường đắp chăn rồi nhắm mắt, quay lưng về phía người kia. Cũng may là Cố Thanh Thành biết ý nên cũng không làm phiền hay có thêm hành động gì kỳ lạ.
Lúc đó Dương Diệp Tây còn nghĩ miên man một lúc, thoạt đầu còn cảm thấy chắc là sẽ khó ngủ lắm, vậy mà chẳng mấy chốc đã ngủ được ngay. Thậm chí sáng hôm sau vừa thức dậy đập vào mắt đã thấy trái cổ của Cố Thanh Thành.
“…”
Hình như trong lúc ngủ cậu lại vô thức rúc vào lòng người kia mất rồi…
Cậu còn cảm nhận được từng nhịp đập của Cố Thanh Thành, hơi ấm của hắn và cả bàn tay đang vắt qua eo cậu của hắn.
Dương Diệp Tây từ trạng thái mơ màng lập tức tỉnh ngủ, cậu cứng người lại muốn nhích ra. Nhưng kỳ lạ làm sao, vừa mới động một cái thì người kia liền kéo cậu về chỗ cũ.
“…”
Có phải hắn cố ý không?
Mi mắt Cố Thanh Thành rung rung rồi từ từ mở ra. Hắn vẫn trong trạng thái ngái ngủ kéo Dương Diệp Tây lại gần hơn nữa:
“Em dậy rồi à?”
Sau đó đưa tay luồn vào mái tóc cậu xoa xoa, rồi lại từ mái tóc trườn xuống nắn gáy cậu. Dương Diệp Tây rùng mình, cậu nghiêng đầu về phía trước để né nhưng lại đụng phải hõm vai Cố Thanh Thành.
“…”
Phải qua một lát sau Cố Thanh Thành mới nhận ra mình đang làm gì, hắn thu tay lại rồi nói:
“Anh xin lỗi.”
Quả thật thói quen là thứ gì đó rất đáng sợ, hắn vẫn thường có thói quen xoa xoa nắn nắn Dương Diệp Tây mỗi lần thức dậy. Nhưng hồi đó hai người còn thân thiết, đến về sau hắn cũng vô thức làm thế vài lần, nhưng đa số toàn là lúc Dương Diệp Tây vẫn còn đang ngủ nên không biết.
Giờ thì hay rồi, có khi cậu lại nghĩ hắn là tên biết thái cũng nên. Mặc dù sự thật cũng không sai bao nhiêu…
Cố Thanh Thành nới lỏng tay ra để Dương Diệp Tây thoải mái, cậu nhanh chóng lùi người ra hẳn một khoảng xa rồi bỏ chạy xuống giường, chỉ để lại một câu:
“Em đi đánh răng trước!”
Cố Thanh Thành ngơ ra nhìn Dương Diệp Tây thoắt đi như một cơn gió, qua một lúc sau thì hắn liền với lấy điều khiển điều hòa để bấm tăng nhiệt độ lên.
Sau đó hắn và cậu ở lại biệt thự nhà họ Cố một buối sáng chủ nhật. Đến chiều thì họ cùng qua nhà Dương Diệp Tây ăn tối.
Lần này bọn họ cũng đi mua một giỏ hoa quả mang về, tất nhiên là “sự cố kẹo đào” đã không lặp lại.
Vẫn là mang quà, ăn cơm và nói chuyện công việc.
Nhưng lần này lại có chút khác, trong bữa cơm, Tô Ái Thương đột nhiên nói:
“Hai đứa kết hôn cũng được một năm rồi nhỉ?”
Cố Thanh Thành đáp:
“Vâng, còn 3 tuần nữa là tròn một năm mẹ ạ.”
“Vậy hai con có định kỷ niệm hay đi đâu chưa?”
Lần này thì đến Dương Diệp Tây trả lời:
“Bọn con vẫn chưa quyết định.”
Mặc dù khả năng cao bọn họ cũng sẽ chẳng đi đâu hết.
Tô Ái Thương gật đầu, bà nói tiếp:
“Dù sao thì lúc mới cưới hai đứa vẫn còn chưa được đi tuần trăng mật nữa. Hay đợt nghỉ Lễ sắp tới các con đi đi?”
Dương Diệp Tây cảm thấy kịch bản này thật sự rất quen thuộc, hình như hôm qua cũng đã được nghe rồi thì phải…
Tô Ái Thương không đợi hai đứa trẻ kịp nói gì thì đã bổ sung:
“Bạn mẹ có giới thiệu một khu du lịch rất thích hợp cho các cặp đôi.”
Sau đó bà còn nhìn chồng mình, Dương Hữu Đình hiểu ý liền tiếp lời:
“Ba nghĩ hai đứa nên đi. Chuyến đi này coi như là quà của ba mẹ dành cho các con.”
Cố Thanh Thành quay qua hỏi ý Dương Diệp Tây:
“Em thấy sao?”
Ý của hắn là cho Dương Diệp Tây toàn quyền quyết định.
Trước ánh mắt mong chờ của ba người, cuối cùng cậu liền nói:
“Chúng ta đi đi.”
Lúc bấy giờ Dương Diệp Tây chỉ nghĩ một cách rất đơn giản, dù sao cũng chỉ là một chuyến đi thôi mà. Nhưng chính cậu và Cố Thanh Thành cũng chẳng ngờ chuyến đi ấy lại mang đến cho họ nhiều thay đổi đến vậy.
Cố Thanh Thành thấy cậu như thế thì bật cười, hắn nhân lúc này xoa đầu cậu, không đợi Dương Diệp Tây phản ứng lại đã nhanh chóng thu tay về.
“Thôi, mình vào phòng đi.”
Cố Thanh Thành nói rồi bước vào trong trước. Hắn biết cậu cần có thời gian nên cũng không tiếp tục nói thêm nữa.
Phải mất một lúc sau Dương Diệp Tây mới đóng cửa ban công lại và trở về giường. Lúc này Cố Thanh Thành vẫn đang thức, Dương Diệp Tây biết hắn đang nhìn mình nhưng vẫn cố lảng tránh.
Cậu trèo lên giường đắp chăn rồi nhắm mắt, quay lưng về phía người kia. Cũng may là Cố Thanh Thành biết ý nên cũng không làm phiền hay có thêm hành động gì kỳ lạ.
Lúc đó Dương Diệp Tây còn nghĩ miên man một lúc, thoạt đầu còn cảm thấy chắc là sẽ khó ngủ lắm, vậy mà chẳng mấy chốc đã ngủ được ngay. Thậm chí sáng hôm sau vừa thức dậy đập vào mắt đã thấy trái cổ của Cố Thanh Thành.
“…”
Hình như trong lúc ngủ cậu lại vô thức rúc vào lòng người kia mất rồi…
Cậu còn cảm nhận được từng nhịp đập của Cố Thanh Thành, hơi ấm của hắn và cả bàn tay đang vắt qua eo cậu của hắn.
Dương Diệp Tây từ trạng thái mơ màng lập tức tỉnh ngủ, cậu cứng người lại muốn nhích ra. Nhưng kỳ lạ làm sao, vừa mới động một cái thì người kia liền kéo cậu về chỗ cũ.
“…”
Có phải hắn cố ý không?
Mi mắt Cố Thanh Thành rung rung rồi từ từ mở ra. Hắn vẫn trong trạng thái ngái ngủ kéo Dương Diệp Tây lại gần hơn nữa:
“Em dậy rồi à?”
Sau đó đưa tay luồn vào mái tóc cậu xoa xoa, rồi lại từ mái tóc trườn xuống nắn gáy cậu. Dương Diệp Tây rùng mình, cậu nghiêng đầu về phía trước để né nhưng lại đụng phải hõm vai Cố Thanh Thành.
“…”
Phải qua một lát sau Cố Thanh Thành mới nhận ra mình đang làm gì, hắn thu tay lại rồi nói:
“Anh xin lỗi.”
Quả thật thói quen là thứ gì đó rất đáng sợ, hắn vẫn thường có thói quen xoa xoa nắn nắn Dương Diệp Tây mỗi lần thức dậy. Nhưng hồi đó hai người còn thân thiết, đến về sau hắn cũng vô thức làm thế vài lần, nhưng đa số toàn là lúc Dương Diệp Tây vẫn còn đang ngủ nên không biết.
Giờ thì hay rồi, có khi cậu lại nghĩ hắn là tên biết thái cũng nên. Mặc dù sự thật cũng không sai bao nhiêu…
Cố Thanh Thành nới lỏng tay ra để Dương Diệp Tây thoải mái, cậu nhanh chóng lùi người ra hẳn một khoảng xa rồi bỏ chạy xuống giường, chỉ để lại một câu:
“Em đi đánh răng trước!”
Cố Thanh Thành ngơ ra nhìn Dương Diệp Tây thoắt đi như một cơn gió, qua một lúc sau thì hắn liền với lấy điều khiển điều hòa để bấm tăng nhiệt độ lên.
Sau đó hắn và cậu ở lại biệt thự nhà họ Cố một buối sáng chủ nhật. Đến chiều thì họ cùng qua nhà Dương Diệp Tây ăn tối.
Lần này bọn họ cũng đi mua một giỏ hoa quả mang về, tất nhiên là “sự cố kẹo đào” đã không lặp lại.
Vẫn là mang quà, ăn cơm và nói chuyện công việc.
Nhưng lần này lại có chút khác, trong bữa cơm, Tô Ái Thương đột nhiên nói:
“Hai đứa kết hôn cũng được một năm rồi nhỉ?”
Cố Thanh Thành đáp:
“Vâng, còn 3 tuần nữa là tròn một năm mẹ ạ.”
“Vậy hai con có định kỷ niệm hay đi đâu chưa?”
Lần này thì đến Dương Diệp Tây trả lời:
“Bọn con vẫn chưa quyết định.”
Mặc dù khả năng cao bọn họ cũng sẽ chẳng đi đâu hết.
Tô Ái Thương gật đầu, bà nói tiếp:
“Dù sao thì lúc mới cưới hai đứa vẫn còn chưa được đi tuần trăng mật nữa. Hay đợt nghỉ Lễ sắp tới các con đi đi?”
Dương Diệp Tây cảm thấy kịch bản này thật sự rất quen thuộc, hình như hôm qua cũng đã được nghe rồi thì phải…
Tô Ái Thương không đợi hai đứa trẻ kịp nói gì thì đã bổ sung:
“Bạn mẹ có giới thiệu một khu du lịch rất thích hợp cho các cặp đôi.”
Sau đó bà còn nhìn chồng mình, Dương Hữu Đình hiểu ý liền tiếp lời:
“Ba nghĩ hai đứa nên đi. Chuyến đi này coi như là quà của ba mẹ dành cho các con.”
Cố Thanh Thành quay qua hỏi ý Dương Diệp Tây:
“Em thấy sao?”
Ý của hắn là cho Dương Diệp Tây toàn quyền quyết định.
Trước ánh mắt mong chờ của ba người, cuối cùng cậu liền nói:
“Chúng ta đi đi.”
Lúc bấy giờ Dương Diệp Tây chỉ nghĩ một cách rất đơn giản, dù sao cũng chỉ là một chuyến đi thôi mà. Nhưng chính cậu và Cố Thanh Thành cũng chẳng ngờ chuyến đi ấy lại mang đến cho họ nhiều thay đổi đến vậy.