Chương 40: 23 tuổi vs 25 tuổi
Ngày qua ngày, Dương Diệp Tây vẫn đều đều đến công ty làm việc.
Dạo này cậu chăm gọi điện thoại cho mẹ hơn.
Còn về Cố Thanh Thành, hắn không hề có ý định làm phiền Dương Diệp Tây, có khi vài tuần hắn mới gửi tin nhắn cho cậu, nội dung toàn về mấy chuyện vụn vặt.
“Cái nào đẹp hơn?”
Gần đến giờ nghỉ trưa thì nhận được một tin nhắn từ Cố Thanh Thành. Dương Diệp Tây nhìn vào mấy cái khăn len trong ảnh, cậu nghĩ một lát rồi mới nhắn lại:
“Màu xám.”
Gần như ngay lập tức, Cố Thanh Thành đã đáp lại:
“Anh cứ nghĩ em sẽ chọn màu đen cơ.”
Dương Diệp Tây liền nhắn:
“Màu xám hợp với anh.”
“Thế em thích màu nào hơn?”
“Màu đen.”
“Được.”
Cố Thanh Thành hỏi xong thì câu chuyện cũng kết thúc.
Đúng lúc này, có một người đồng nghiệp vỗ vai cậu, người kia nói:
“Đang làm gì mà chăm chú thế? Nhắn tin với người yêu à?”
Phạm Gia Tuấn không hề tình nguyện chạy ra bắt chuyện với Dương Diệp Tây, chỉ là hội chị em nhờ mãi nên mới đành ra chỗ cậu.
Dương Diệp Tây ngẩng đầu lên, thấy là đồng nghiệp của mình thì thành thật trả lời:
“Bạn tôi thôi.”
Phạm Gia Tuấn thấy Dương Diệp Tây chẳng có ý định hùa với câu đùa của mình thì hơi mất hứng, y nhanh chóng chuyển sang vấn đề chính:
“Có muốn đi ăn trưa cùng chúng tôi không?”
Vốn dĩ Phạm Gia Tuấn đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống bị từ chối, nhưng không hiểu sao Dương Diệp Tây lại nói:
“Đi thôi.”
Thế là y liền ngạc nhiên nhìn người bên cạnh:
“Thật hả?”
Dương Diệp Tây không hiểu ý nghĩa của ánh nhìn này lắm, cậu thản nhiên đáp lại:
“Ừ.”
Vốn dĩ bình thường cứ đến trưa là Dương Diệp Tây lại lái xe đón Cao Y Tinh đi ăn, bây giờ y và cậu đã không còn hẹn hò nữa nên cậu thích đi đâu thì đi.
Tất nhiên mọi người ở công ty không ai biết điều này hết, chỉ đoán mò là có lẽ Dương Diệp Tây bận về với người yêu hay không thích ăn ở công ty gì đó.
Lúc này mới có người tò mò hỏi:
“Lần đầu tiên thấy cậu đi ăn với chúng tôi đấy, bình thường toàn thấy cậu chạy xe ra ngoài.”
Dương Diệp Tây như không để ý ánh mắt sáng lấp lánh của mấy cô đồng nghiệp, câu đáp một cách qua loa:
“Ừ, vì hồi trước thuê ở gần nên đến trưa tôi thích về đó nghỉ, nhưng giờ chuyển ra xa hơn rồi nên ăn cơm ở công ty thì tiện hơn.”
“Ồ… thế giờ cậu đang ở đâu?”
“Gần trung tâm thương mại W.”
“Giá thuê ở đó cũng không rẻ đâu.”
Ngay sau đó là một loạt các câu hỏi khác dành cho cậu, vậy mà Dương Diệp Tây vẫn rất kiên nhẫn trả lời. Lúc này tự nhiên lại có người hỏi:
“Thế cậu đã có người yêu chưa?”
Dương Diệp Tây nghe thế thì ngừng đũa lại, trước ánh mắt chờ mong của mọi người cậu liền mỉm cười nói dối:
“Tôi có rồi.”
“Ôi…”
Ngay sau đó là mấy tiếng than tiếc nuối.
Dương Diệp Tây tìm cách phân tán sự chú ý của mọi người, cậu nói:
“Hôm nay là lần đầu tiên ăn với mọi người, bữa này để tôi mời đi.”
Quả thật câu này đã thành công khiến đồng nghiệp hào hứng hẳn, họ nhanh chóng chuyển sang chủ đề mới.
Dương Diệp Tây nói không nhiều, cậu chỉ yên lặng vừa ăn vừa nghe mọi người. Bỗng nhiên cậu cảm thấy hóa ra có thêm nhiều người xung quanh cũng không tệ.
Sau ngày hôm đó, Dương Diệp Tây bắt đầu giao lưu với đồng nghiệp nhiều hơn – việc mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ làm.
Mọi chuyện dần đi vào quỹ đạo của nó, Dương Diệp Tây đi làm vào ban ngày và trở lại nhà thuê vào buổi tối, có đôi lúc cậu sẽ cảm thấy cô đơn vì nhà không còn hơi người như trước nữa, nhưng chỉ là cảm giác trống vắng thoáng qua do thói quen mà thôi.
Thế rồi thấm thoát trời đã vào đông, chỉ còn khoảng một tháng nữa cậu sẽ về nhà làm việc, Dương Diệp Tây cũng theo đó mà bồn chồn hơn.
Dường như Cố Thanh Thành có khả năng cảm ứng được tâm tình của cậu, đúng lúc này hắn lại nói có việc đến thành phố cậu, sau đó nhắn hẹn Dương Diệp Tây ra ngoài ăn. Cậu do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Khi Dương Diệp Tây lên xe Cố Thanh Thành ngồi, cậu bỗng thấy hơi lạ lẫm, hình như cũng lâu lắm rồi mới có người đưa đón cậu như thế này.
Dương Diệp Tây nhanh chóng xua đi mấy suy nghĩ linh tinh, cậu hỏi:
“Anh muốn ăn gì?”
Chỉ nghe Cố Thanh Thành đáp:
“Anh cũng chưa biết ăn gì nữa. Em có muốn ăn lẩu không?”
Dương Diệp Tây vừa nghe thế thì quay sang nhìn hắn. Nếu như ánh mắt có thể phát ra tiếng thì hẳn là nó đang nói với hắn rằng: “Anh mà cũng biết ăn lẩu ư?”
Cố Thanh Thành bật cười vì suy nghĩ của mình, hắn nói:
“Mấy năm qua anh đã tranh thủ trải nghiệm, hóa ra có những điều vốn không tệ như anh nghĩ.”
Dương Diệp Tây chớp chớp mắt, khi cậu nhận ra người kia vừa nói gì thì liền hào hứng hơn hẳn:
“Vậy để tôi giới thiệu cho anh một quán gần đây ăn cũng được lắm. Anh không ăn được cay đúng không? Tôi sẽ gọi cho chúng ta một nồi hai ngăn.”
Đến lúc ăn lẩu, Dương Diệp Tây mới chợt nhớ ra cách đây mấy năm cậu cũng từng gặp Cố Thanh Thành ở quán lẩu. Thực sự thì đó cũng chẳng phải ký ức vui vẻ gì cho cam nên cậu đã vùi vào quá khứ, giờ ngẫm lại thì thấy hóa ra người kia cũng biết ăn mấy món đó từ cách đây một thời gian rồi mà nhỉ?
Sau bữa ăn, Cố Thanh Thành đưa Dương Diệp Tây về đến chân chung cư của cậu, hắn còn đưa cho cậu một cái túi rồi bảo:
“Anh mua cho em, là khăn len.”
Dương Diệp Tây chợt nhớ cách đây một thời gian Cố Thanh Thành từng hỏi cậu chọn màu khăn cho hắn.
Lần này Dương Diệp Tây không từ chối nữa, cậu đáp:
“Cảm ơn.”
Hai người im lặng một lúc, Dương Diệp Tây đang do dự liệu có nên mời người ta lên phòng uống cốc nước không thì đã nghe hắn nói:
“Em vào đi.”
Dương Diệp Tây đứng trước mặt hắn, dường như cậu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không cất thành lời mà quay người đi.
Có lẽ Dương Diệp Tây cũng không bình thản như cách cậu thể hiện. Đến lúc về đến phòng mình rồi, cậu bật điện lên và chạy ra ngoài ban công, thì ra Cố Thanh Thành vẫn đứng ở đó.
Khoảnh khắc hắn nhìn lên và cậu nhìn xuống, Dương Diệp Tây không còn chần chừ nữa, liền gọi cho Cố Thanh Thành một cuộc điện thoại, câu đầu tiên cậu nói:
“Anh về cẩn thận.”
Cố Thanh Thành đáp:
“Ừ, anh về đây.”
Sau đó người vào trong xe và đóng cửa lại, nhưng điện thoại vẫn chưa tắt.
Có lẽ hắn đang đợi gì đó.
Dương Diệp Tây do dự một lát rồi mới nói:
“Tạm biệt.”
Bấy giờ Cố Thanh Thành liền cười:
“Tạm biệt.”
Dạo này cậu chăm gọi điện thoại cho mẹ hơn.
Còn về Cố Thanh Thành, hắn không hề có ý định làm phiền Dương Diệp Tây, có khi vài tuần hắn mới gửi tin nhắn cho cậu, nội dung toàn về mấy chuyện vụn vặt.
“Cái nào đẹp hơn?”
Gần đến giờ nghỉ trưa thì nhận được một tin nhắn từ Cố Thanh Thành. Dương Diệp Tây nhìn vào mấy cái khăn len trong ảnh, cậu nghĩ một lát rồi mới nhắn lại:
“Màu xám.”
Gần như ngay lập tức, Cố Thanh Thành đã đáp lại:
“Anh cứ nghĩ em sẽ chọn màu đen cơ.”
Dương Diệp Tây liền nhắn:
“Màu xám hợp với anh.”
“Thế em thích màu nào hơn?”
“Màu đen.”
“Được.”
Cố Thanh Thành hỏi xong thì câu chuyện cũng kết thúc.
Đúng lúc này, có một người đồng nghiệp vỗ vai cậu, người kia nói:
“Đang làm gì mà chăm chú thế? Nhắn tin với người yêu à?”
Phạm Gia Tuấn không hề tình nguyện chạy ra bắt chuyện với Dương Diệp Tây, chỉ là hội chị em nhờ mãi nên mới đành ra chỗ cậu.
Dương Diệp Tây ngẩng đầu lên, thấy là đồng nghiệp của mình thì thành thật trả lời:
“Bạn tôi thôi.”
Phạm Gia Tuấn thấy Dương Diệp Tây chẳng có ý định hùa với câu đùa của mình thì hơi mất hứng, y nhanh chóng chuyển sang vấn đề chính:
“Có muốn đi ăn trưa cùng chúng tôi không?”
Vốn dĩ Phạm Gia Tuấn đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống bị từ chối, nhưng không hiểu sao Dương Diệp Tây lại nói:
“Đi thôi.”
Thế là y liền ngạc nhiên nhìn người bên cạnh:
“Thật hả?”
Dương Diệp Tây không hiểu ý nghĩa của ánh nhìn này lắm, cậu thản nhiên đáp lại:
“Ừ.”
Vốn dĩ bình thường cứ đến trưa là Dương Diệp Tây lại lái xe đón Cao Y Tinh đi ăn, bây giờ y và cậu đã không còn hẹn hò nữa nên cậu thích đi đâu thì đi.
Tất nhiên mọi người ở công ty không ai biết điều này hết, chỉ đoán mò là có lẽ Dương Diệp Tây bận về với người yêu hay không thích ăn ở công ty gì đó.
Lúc này mới có người tò mò hỏi:
“Lần đầu tiên thấy cậu đi ăn với chúng tôi đấy, bình thường toàn thấy cậu chạy xe ra ngoài.”
Dương Diệp Tây như không để ý ánh mắt sáng lấp lánh của mấy cô đồng nghiệp, câu đáp một cách qua loa:
“Ừ, vì hồi trước thuê ở gần nên đến trưa tôi thích về đó nghỉ, nhưng giờ chuyển ra xa hơn rồi nên ăn cơm ở công ty thì tiện hơn.”
“Ồ… thế giờ cậu đang ở đâu?”
“Gần trung tâm thương mại W.”
“Giá thuê ở đó cũng không rẻ đâu.”
Ngay sau đó là một loạt các câu hỏi khác dành cho cậu, vậy mà Dương Diệp Tây vẫn rất kiên nhẫn trả lời. Lúc này tự nhiên lại có người hỏi:
“Thế cậu đã có người yêu chưa?”
Dương Diệp Tây nghe thế thì ngừng đũa lại, trước ánh mắt chờ mong của mọi người cậu liền mỉm cười nói dối:
“Tôi có rồi.”
“Ôi…”
Ngay sau đó là mấy tiếng than tiếc nuối.
Dương Diệp Tây tìm cách phân tán sự chú ý của mọi người, cậu nói:
“Hôm nay là lần đầu tiên ăn với mọi người, bữa này để tôi mời đi.”
Quả thật câu này đã thành công khiến đồng nghiệp hào hứng hẳn, họ nhanh chóng chuyển sang chủ đề mới.
Dương Diệp Tây nói không nhiều, cậu chỉ yên lặng vừa ăn vừa nghe mọi người. Bỗng nhiên cậu cảm thấy hóa ra có thêm nhiều người xung quanh cũng không tệ.
Sau ngày hôm đó, Dương Diệp Tây bắt đầu giao lưu với đồng nghiệp nhiều hơn – việc mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ làm.
Mọi chuyện dần đi vào quỹ đạo của nó, Dương Diệp Tây đi làm vào ban ngày và trở lại nhà thuê vào buổi tối, có đôi lúc cậu sẽ cảm thấy cô đơn vì nhà không còn hơi người như trước nữa, nhưng chỉ là cảm giác trống vắng thoáng qua do thói quen mà thôi.
Thế rồi thấm thoát trời đã vào đông, chỉ còn khoảng một tháng nữa cậu sẽ về nhà làm việc, Dương Diệp Tây cũng theo đó mà bồn chồn hơn.
Dường như Cố Thanh Thành có khả năng cảm ứng được tâm tình của cậu, đúng lúc này hắn lại nói có việc đến thành phố cậu, sau đó nhắn hẹn Dương Diệp Tây ra ngoài ăn. Cậu do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Khi Dương Diệp Tây lên xe Cố Thanh Thành ngồi, cậu bỗng thấy hơi lạ lẫm, hình như cũng lâu lắm rồi mới có người đưa đón cậu như thế này.
Dương Diệp Tây nhanh chóng xua đi mấy suy nghĩ linh tinh, cậu hỏi:
“Anh muốn ăn gì?”
Chỉ nghe Cố Thanh Thành đáp:
“Anh cũng chưa biết ăn gì nữa. Em có muốn ăn lẩu không?”
Dương Diệp Tây vừa nghe thế thì quay sang nhìn hắn. Nếu như ánh mắt có thể phát ra tiếng thì hẳn là nó đang nói với hắn rằng: “Anh mà cũng biết ăn lẩu ư?”
Cố Thanh Thành bật cười vì suy nghĩ của mình, hắn nói:
“Mấy năm qua anh đã tranh thủ trải nghiệm, hóa ra có những điều vốn không tệ như anh nghĩ.”
Dương Diệp Tây chớp chớp mắt, khi cậu nhận ra người kia vừa nói gì thì liền hào hứng hơn hẳn:
“Vậy để tôi giới thiệu cho anh một quán gần đây ăn cũng được lắm. Anh không ăn được cay đúng không? Tôi sẽ gọi cho chúng ta một nồi hai ngăn.”
Đến lúc ăn lẩu, Dương Diệp Tây mới chợt nhớ ra cách đây mấy năm cậu cũng từng gặp Cố Thanh Thành ở quán lẩu. Thực sự thì đó cũng chẳng phải ký ức vui vẻ gì cho cam nên cậu đã vùi vào quá khứ, giờ ngẫm lại thì thấy hóa ra người kia cũng biết ăn mấy món đó từ cách đây một thời gian rồi mà nhỉ?
Sau bữa ăn, Cố Thanh Thành đưa Dương Diệp Tây về đến chân chung cư của cậu, hắn còn đưa cho cậu một cái túi rồi bảo:
“Anh mua cho em, là khăn len.”
Dương Diệp Tây chợt nhớ cách đây một thời gian Cố Thanh Thành từng hỏi cậu chọn màu khăn cho hắn.
Lần này Dương Diệp Tây không từ chối nữa, cậu đáp:
“Cảm ơn.”
Hai người im lặng một lúc, Dương Diệp Tây đang do dự liệu có nên mời người ta lên phòng uống cốc nước không thì đã nghe hắn nói:
“Em vào đi.”
Dương Diệp Tây đứng trước mặt hắn, dường như cậu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không cất thành lời mà quay người đi.
Có lẽ Dương Diệp Tây cũng không bình thản như cách cậu thể hiện. Đến lúc về đến phòng mình rồi, cậu bật điện lên và chạy ra ngoài ban công, thì ra Cố Thanh Thành vẫn đứng ở đó.
Khoảnh khắc hắn nhìn lên và cậu nhìn xuống, Dương Diệp Tây không còn chần chừ nữa, liền gọi cho Cố Thanh Thành một cuộc điện thoại, câu đầu tiên cậu nói:
“Anh về cẩn thận.”
Cố Thanh Thành đáp:
“Ừ, anh về đây.”
Sau đó người vào trong xe và đóng cửa lại, nhưng điện thoại vẫn chưa tắt.
Có lẽ hắn đang đợi gì đó.
Dương Diệp Tây do dự một lát rồi mới nói:
“Tạm biệt.”
Bấy giờ Cố Thanh Thành liền cười:
“Tạm biệt.”