Chương 39: 23 tuổi vs 25 tuổi
Câu nói ấy dường như đã đánh thức phần ký ức nào đó của Dương Diệp Tây, trong thoáng chốc khiến cậu nhớ đến trong quá khứ cũng từng có một đứa trẻ, mỗi lần nó cảm thấy không vui, nó đều nhào vào lòng anh của mình mong được an ủi.
Ngón tay Dương Diệp Tây co lại, trước khi cậu kịp rút tay ra thì Cố Thanh Thành đã nhanh chóng giữ lấy.
Không khí giữa hai người lặng thinh, lần này đến Dương Diệp Tây bối rối.
Cố Thanh Thành không thúc giục cậu, hắn cứ im lặng đứng đó như đang chờ cậu mở lời.
Dương Diệp Tây cảm giác như có gì đó mắc nghẹn trong cổ họng, mãi một lúc lâu sau mới cất tiếng:
“Không có gì đâu…”
Cố Thanh Thành cọ ngón tay mình vào tay cậu, hắn cúi xuống hỏi:
“Thật không?”
Cố Thanh Thành chỉ đang làm một phép thử, nếu Dương Diệp Tây có im lặng thì hắn cũng hiểu, bởi vì cả hai đều đã là người lớn rồi, sẽ có những chuyện không muốn nói ra. Chỉ là hắn vẫn muốn đánh cược rằng người kia vẫn còn dù chỉ là một chút dựa dẫm vào hắn.
Những gì đang xảy ra quen thuộc đến mức khiến Dương Diệp Tây muốn lảng tránh nó, nhưng Cố Thanh Thành đã giữ cậu lại. Giây phút ấy khiến cậu nhận ra kể từ mùa hè năm 17 tuổi, cậu chưa bao giờ thực sự dám đối mặt với vấn đề của hai bọn họ.
Lần này nếu lựa chọn khác đi thì có phải kết cục sẽ khác không?
Dương Diệp Tây có rất nhiều, rất nhiều thứ kìm lại trong lòng, tưởng như sắp phá toang cơ thể cậu và thoát ra.
Nhưng khi cậu thả ra thật thì chúng lại không trở thành bão tố, tựa như khi cơn lốc thổi đến nơi thì nó đã hóa thành một luồng gió yếu ớt tan vào hư vô.
Giọng Dương Diệp Tây nhỏ và đều đều cất lên trong căn phòng tĩnh mịch, đối lập với cơn mưa lớn bên ngoài.
Từ chuyện hồi tấm bé đến lúc trưởng thành, bất kỳ điều gì mà bất chợt cậu nghĩ đến sẽ đều được nhắc lại.
Một Dương Diệp Tây tuổi 12 mắc kẹt trong cơn ác mộng rằng Cố Thanh Thành sẽ không tỉnh lại.
Một Dương Diệp Tây tuổi 14 hoang mang giữa trách nhiệm gia tộc và tình anh em mơ hồ.
Một Dương Diệp Tây 17 tuổi luẩn quẩn trong nỗi uất ức không tên.
Một Dương Diệp Tây 23 tuổi chơi vơi giữa chuyện tình cảm, công việc, gia đình.
Cố Thanh Thành chỉ yên lặng lắng nghe, hắn có cảm giác Dương Diệp Tây lúc này bình thản đến bất thường, tựa như những gì cậu đang nói không phải là chuyện của cậu mà là chuyện của một ai khác vậy.
“Thực ra khi tôi được nói ra, tôi cảm giác mọi thứ cũng không to tát đến thế, vậy tại sao lúc đó tôi cứ luôn luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ rối tung nhỉ?”
Dương Diệp Tây nói đến đây thì ngừng lại.
Môi Cố Thanh Thành mấp máy, nhưng hắn lại chẳng nói gì được.
Dương Diệp Tây không nhìn người trước mặt, cậu chỉ đơn giản thuật lại những gì đã xảy ra, trái tim cũng như trút bỏ được phần nào gánh nặng.
“Được rồi, không cần phải tìm cách an ủi tôi đâu.”
Dương Diệp Tây cử động bàn tay, ý muốn Cố Thanh Thành đừng nắm nữa.
Cố Thanh Thành từ từ thả tay ra, sau đó quay lưng cầm túi đồ trên bàn lên.
Dương Diệp Tây đứng yên chờ hành động tiếp theo của hắn, chỉ thấy người kia lấy từ trong túi ra một gói kẹo dẻo đào, hắn cầm ra mấy viên kẹo đưa đến trước mặt cậu.
Cố Thanh Thành không biết người đối diện cảm thấy thế nào, còn hắn thì vừa căng thẳng vừa hy vọng.
Hồi bé hắn vẫn hay dùng cách này dỗ em.
Dương Diệp Tây có vẻ ngạc nhiên, nhưng cậu cũng nhanh chóng nhận lấy mấy viên kẹo, khi ấy trái tim đang treo lơ lửng của Cố Thanh Thành cũng được hạ xuống.
Mùi đào và vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi Dương Diệp Tây, bỗng nhiên cậu thấy lòng nhẹ nhõm đến lạ, cũng không muốn giận dỗi hay ôm hận khiến bản thân mệt mỏi nữa, cậu nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn.”
Cố Thanh Thành nhìn hàng mi rủ xuống của cậu, tai hơi đỏ lên.
Em ấy cười rồi kìa – Hắn nghĩ.
Hóa ra một số chuyện mình nghĩ tiêu cực nhưng lại có cách giải quyết, chỉ là người trong cuộc vẫn luôn quẩn quanh trong mớ bất lực mà thôi.
Dù không ai nói thêm gì nhưng có lẽ kể từ ngày hôm ấy quan hệ của hai người bọn họ thực sự có một chút gì đó thay đổi.
Ngón tay Dương Diệp Tây co lại, trước khi cậu kịp rút tay ra thì Cố Thanh Thành đã nhanh chóng giữ lấy.
Không khí giữa hai người lặng thinh, lần này đến Dương Diệp Tây bối rối.
Cố Thanh Thành không thúc giục cậu, hắn cứ im lặng đứng đó như đang chờ cậu mở lời.
Dương Diệp Tây cảm giác như có gì đó mắc nghẹn trong cổ họng, mãi một lúc lâu sau mới cất tiếng:
“Không có gì đâu…”
Cố Thanh Thành cọ ngón tay mình vào tay cậu, hắn cúi xuống hỏi:
“Thật không?”
Cố Thanh Thành chỉ đang làm một phép thử, nếu Dương Diệp Tây có im lặng thì hắn cũng hiểu, bởi vì cả hai đều đã là người lớn rồi, sẽ có những chuyện không muốn nói ra. Chỉ là hắn vẫn muốn đánh cược rằng người kia vẫn còn dù chỉ là một chút dựa dẫm vào hắn.
Những gì đang xảy ra quen thuộc đến mức khiến Dương Diệp Tây muốn lảng tránh nó, nhưng Cố Thanh Thành đã giữ cậu lại. Giây phút ấy khiến cậu nhận ra kể từ mùa hè năm 17 tuổi, cậu chưa bao giờ thực sự dám đối mặt với vấn đề của hai bọn họ.
Lần này nếu lựa chọn khác đi thì có phải kết cục sẽ khác không?
Dương Diệp Tây có rất nhiều, rất nhiều thứ kìm lại trong lòng, tưởng như sắp phá toang cơ thể cậu và thoát ra.
Nhưng khi cậu thả ra thật thì chúng lại không trở thành bão tố, tựa như khi cơn lốc thổi đến nơi thì nó đã hóa thành một luồng gió yếu ớt tan vào hư vô.
Giọng Dương Diệp Tây nhỏ và đều đều cất lên trong căn phòng tĩnh mịch, đối lập với cơn mưa lớn bên ngoài.
Từ chuyện hồi tấm bé đến lúc trưởng thành, bất kỳ điều gì mà bất chợt cậu nghĩ đến sẽ đều được nhắc lại.
Một Dương Diệp Tây tuổi 12 mắc kẹt trong cơn ác mộng rằng Cố Thanh Thành sẽ không tỉnh lại.
Một Dương Diệp Tây tuổi 14 hoang mang giữa trách nhiệm gia tộc và tình anh em mơ hồ.
Một Dương Diệp Tây 17 tuổi luẩn quẩn trong nỗi uất ức không tên.
Một Dương Diệp Tây 23 tuổi chơi vơi giữa chuyện tình cảm, công việc, gia đình.
Cố Thanh Thành chỉ yên lặng lắng nghe, hắn có cảm giác Dương Diệp Tây lúc này bình thản đến bất thường, tựa như những gì cậu đang nói không phải là chuyện của cậu mà là chuyện của một ai khác vậy.
“Thực ra khi tôi được nói ra, tôi cảm giác mọi thứ cũng không to tát đến thế, vậy tại sao lúc đó tôi cứ luôn luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ rối tung nhỉ?”
Dương Diệp Tây nói đến đây thì ngừng lại.
Môi Cố Thanh Thành mấp máy, nhưng hắn lại chẳng nói gì được.
Dương Diệp Tây không nhìn người trước mặt, cậu chỉ đơn giản thuật lại những gì đã xảy ra, trái tim cũng như trút bỏ được phần nào gánh nặng.
“Được rồi, không cần phải tìm cách an ủi tôi đâu.”
Dương Diệp Tây cử động bàn tay, ý muốn Cố Thanh Thành đừng nắm nữa.
Cố Thanh Thành từ từ thả tay ra, sau đó quay lưng cầm túi đồ trên bàn lên.
Dương Diệp Tây đứng yên chờ hành động tiếp theo của hắn, chỉ thấy người kia lấy từ trong túi ra một gói kẹo dẻo đào, hắn cầm ra mấy viên kẹo đưa đến trước mặt cậu.
Cố Thanh Thành không biết người đối diện cảm thấy thế nào, còn hắn thì vừa căng thẳng vừa hy vọng.
Hồi bé hắn vẫn hay dùng cách này dỗ em.
Dương Diệp Tây có vẻ ngạc nhiên, nhưng cậu cũng nhanh chóng nhận lấy mấy viên kẹo, khi ấy trái tim đang treo lơ lửng của Cố Thanh Thành cũng được hạ xuống.
Mùi đào và vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi Dương Diệp Tây, bỗng nhiên cậu thấy lòng nhẹ nhõm đến lạ, cũng không muốn giận dỗi hay ôm hận khiến bản thân mệt mỏi nữa, cậu nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn.”
Cố Thanh Thành nhìn hàng mi rủ xuống của cậu, tai hơi đỏ lên.
Em ấy cười rồi kìa – Hắn nghĩ.
Hóa ra một số chuyện mình nghĩ tiêu cực nhưng lại có cách giải quyết, chỉ là người trong cuộc vẫn luôn quẩn quanh trong mớ bất lực mà thôi.
Dù không ai nói thêm gì nhưng có lẽ kể từ ngày hôm ấy quan hệ của hai người bọn họ thực sự có một chút gì đó thay đổi.