Chương 32: 21 tuổi vs 23 tuổi
Sau trận ốm mấy hôm của Dương Diệp Tây thì cậu cũng không còn để bụng chuyện cũ của Cao Y Tinh nữa, quan hệ của hai người ngày càng thân thiết hơn. Một thời gian sau đó Cao Y Tinh cũng chuyển vào ở cùng cậu
Còn về Cố Thanh Thành, hắn không liên lạc lại với Dương Diệp Tây nhưng lại rất hay nhắn tin cho Cao Y Tinh để hỏi tình hình của cậu, đến mức Cao Y Tinh cảm giác như Cố Thanh Thành sắp giao phó cuộc đời của con gái hắn cho y vậy…
“3 tuần nữa là sinh nhật Diệp Tây, tôi đã mua vài thứ cho thằng bé, nhờ cậu đưa cho nó giúp tôi.”
“Nhưng mà em nhận đồ kiểu gì ạ?”
“Cậu cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ gửi người giao đồ đến đó.”
“Anh cứ để nơi nhận là cổng chính đại học C là được ạ.”
Cao Y Tinh trả lời tin nhắn rất nhanh, dù sao cũng là anh trai của người yêu, ai mà dám chậm trễ cơ chứ…
“Đang nhắn tin với ai vậy?”
Dương Diệp Tây thấy Cao Y Tinh cứ mải nhìn điện thoại nãy giờ thì quay sang hỏi. Cao Y Tinh nghe thế liền ngước mắt về phía cậu, y chỉ cười rồi nói:
“Bạn em.”
Đoạn y tựa đầu lên vai Dương Diệp Tây hỏi:
“Sắp đến sinh nhật anh rồi, anh có muốn đi đâu không?”
Dương Diệp Tây buột miệng nói:
“Tôi muốn đến nơi nào có tuyết ấy.”
Cao Y Tinh nghe vậy thì bất ngờ:
“Em cứ nghĩ là lần này anh sẽ nói đi đâu cũng được cơ.”
“Tự nhiên tôi muốn đi thôi.”
Dương Diệp Tây rũ mắt che đi biểu tình hiện tại.
Trái lại với cậu, Cao Y Tinh có vẻ rất hứng thú:
“Vậy phải ra nước ngoài nhỉ?”
“Ừ.”
“Đi đâu đây?”
“Em chọn đi.”
Cao Y Tinh vui vẻ nói:
“Em mà chọn là không được đổi đâu nhé.”
“Được, em muốn đi đâu tôi đều sẽ đi cùng em.”
Dương Diệp Tây cười dịu dàng, đoạn cậu liếc nhìn đồng hồ đã sắp điểm 11 giờ trưa:
“Lát có muốn ăn gì không?”
“Ăn mì cay đi.”
Cao Y Tinh đáp rất nhanh, dường như toàn bộ sự chú ý của y đều đặt hết lên chuyến đi sắp tới rồi.
“30 phút nữa mình đi nhé.”
“Được.”
Dương Diệp Tây thấy người yêu đang tập trung thì không làm phiền nữa, cậu mở điện thoại ra chơi một ván game.
“Anh ơi.”
“Ừ?”
Dương Diệp Tây chơi gần xong ván game thì nghe tiếng Cao Y Tinh gọi.
“Em muốn đến chỗ này.”
“Chỗ nào cơ?”
Dương Diệp Tây đang bận chơi nên không nhìn sang điện thoại của Cao Y Tinh được.
Cao Y Tinh thấy thế thì bĩu môi thu lại điện thoại, y nói:
“Đi thành phố A, nước M.”
Dương Diệp Tây vừa nghe đến đây thì khựng lại, nhân vật trong game bị đánh cho tụt hết thanh máu.
“Đi đâu cơ?”
Dương Diệp Tây cho là mình nghe nhầm liền hỏi lại.
“Đi thành phố A, nước M.”
Cao Y Tinh vẫn chưa nhận ra người bên cạnh có gì khác lạ nên vẫn vui vẻ nói.
“Em đã xem các đánh giá về nơi này rồi, có nhiều ảnh đẹp lắm đó anh.”
Dương Diệp Tây rũ mắt nhìn mấy tấm ảnh trong máy Cao Y Tinh, lát sau mới cất lời:
“Em có muốn đi nơi nào khác không?”
“Anh đã nói là cho em chọn mà, em thấy ở đây có nhiều thứ hay lắm.”
“Nhưng chỗ này…”
Dương Diệp Tây nói đến đây thì ngừng, cậu cũng không biết phải giải thích thế nào với người bên cạnh nữa.
“Chỗ này sao ạ?”
Cao Y Tinh hỏi lại.
Dương Diệp Tây rũ mắt nhìn tấm thảm lông trắng phau dưới nền đất, đột nhiên cậu nghĩ tại sao mình lại phải trốn tránh Cố Thanh Thành? Thành phố A lớn như vậy, khả năng hai người gặp nhau cũng không cao…
“Em muốn đi chỗ này lắm hả?”
Dương Diệp Tây thử xác nhận lại.
Cao Y Tinh nghe thế thì ngước đôi mắt như cún con nhìn cậu:
“Tất nhiên rồi, từ bé đến giờ em còn chưa ra nước ngoài bao giờ!”
Dương Diệp Tây vừa thấy vẻ đáng yêu của Cao Y Tinh thì ngay lập tức mủi lòng:
“Vậy được rồi, em xem có cần xin nghỉ học gì không đi. Để tôi lên xem các chuyến bay, nếu được thì 3 tuần nữa mình sang bên đó chơi.”
“Anh không được đổi ý đâu đấy!”
Cao Y Tinh háo hức nói.
“Em cứ lo chuẩn bị đồ để đi chơi đi.”
Dương Diệp Tây nhìn đôi mắt lấp lánh của người bên cạnh, bỗng nhiên thấy cũng không còn khó xử như lúc ban đầu nữa.
3 tuần trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc hai người đã lên máy bay để bay sang nước M.
Trong khi Dương Diệp Tây rất bình thản thì Cao Y Tinh lại cực kỳ phấn khích, ngay lúc vừa vào khách sạn đã kéo tay cậu để chụp vài bức ảnh đăng lên mạng xã hội.
“Anh cười lên nào, đi chơi mà sao trông mặt lạnh tanh thế?”
Cao Y Tinh vừa chọn góc chụp vừa nói với người bên cạnh.
“Tôi đang cười mà?”
Dương Diệp Tây nghe thấy thì đáp lại ngay.
“Anh phải cười như em này, cười tươi lên!”
Cao Y Tinh đưa tay kéo khóe miệng Dương Diệp Tây sang hai bên, nhưng vừa thả tay ra thì người nay lại về trạng thái mặt lạnh.
Cao Y Tinh:
“…”
Dương Diệp Tây biết bây giờ mình có cố cười như thế nào thì trông vẫn gượng, dù sao thì cậu cũng quen làm mặt lạnh rồi, vì thế liền nói:
“Thôi em cứ chụp đi, tôi sắp xếp đồ đã.”
Cao Y Tinh nghe thế cũng không cố lôi kéo cậu chụp ảnh chung với mình nữa.
Dương Diệp Tây lôi cả vali của mình và người yêu đến cạnh tủ quần áo, dù chỉ đi du lịch 3 ngày nhưng hai người mang rất nhiều đồ, đến mức cái vali trông còn bị hơi cong lên so với hình dạng ban đầu.
Dương Diệp Tây loay hoay với mấy thứ trước mặt một lúc lâu, đống đồ của hai người gấp chẳng ra thể thống gì, chúng được để chồng lên nhau rồi ấn vào vali.
Trong lúc đó, Cao Y Tinh vẫn đang bận rộn với việc chụp ảnh, chỉ đến khi nhận được tin nhắn thì y mới ngơi tay.
“Hai người đến chưa?”
Cao Y Tinh thấy tin nhắn gửi đến là của “anh trai” Dương Diệp Tây, vậy là y liền nhanh chóng gửi một bức ảnh Dương Diệp Tây đang treo đồ:
“Đến được một lúc rồi thưa sếp!”
Còn về Cố Thanh Thành, hắn không liên lạc lại với Dương Diệp Tây nhưng lại rất hay nhắn tin cho Cao Y Tinh để hỏi tình hình của cậu, đến mức Cao Y Tinh cảm giác như Cố Thanh Thành sắp giao phó cuộc đời của con gái hắn cho y vậy…
“3 tuần nữa là sinh nhật Diệp Tây, tôi đã mua vài thứ cho thằng bé, nhờ cậu đưa cho nó giúp tôi.”
“Nhưng mà em nhận đồ kiểu gì ạ?”
“Cậu cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ gửi người giao đồ đến đó.”
“Anh cứ để nơi nhận là cổng chính đại học C là được ạ.”
Cao Y Tinh trả lời tin nhắn rất nhanh, dù sao cũng là anh trai của người yêu, ai mà dám chậm trễ cơ chứ…
“Đang nhắn tin với ai vậy?”
Dương Diệp Tây thấy Cao Y Tinh cứ mải nhìn điện thoại nãy giờ thì quay sang hỏi. Cao Y Tinh nghe thế liền ngước mắt về phía cậu, y chỉ cười rồi nói:
“Bạn em.”
Đoạn y tựa đầu lên vai Dương Diệp Tây hỏi:
“Sắp đến sinh nhật anh rồi, anh có muốn đi đâu không?”
Dương Diệp Tây buột miệng nói:
“Tôi muốn đến nơi nào có tuyết ấy.”
Cao Y Tinh nghe vậy thì bất ngờ:
“Em cứ nghĩ là lần này anh sẽ nói đi đâu cũng được cơ.”
“Tự nhiên tôi muốn đi thôi.”
Dương Diệp Tây rũ mắt che đi biểu tình hiện tại.
Trái lại với cậu, Cao Y Tinh có vẻ rất hứng thú:
“Vậy phải ra nước ngoài nhỉ?”
“Ừ.”
“Đi đâu đây?”
“Em chọn đi.”
Cao Y Tinh vui vẻ nói:
“Em mà chọn là không được đổi đâu nhé.”
“Được, em muốn đi đâu tôi đều sẽ đi cùng em.”
Dương Diệp Tây cười dịu dàng, đoạn cậu liếc nhìn đồng hồ đã sắp điểm 11 giờ trưa:
“Lát có muốn ăn gì không?”
“Ăn mì cay đi.”
Cao Y Tinh đáp rất nhanh, dường như toàn bộ sự chú ý của y đều đặt hết lên chuyến đi sắp tới rồi.
“30 phút nữa mình đi nhé.”
“Được.”
Dương Diệp Tây thấy người yêu đang tập trung thì không làm phiền nữa, cậu mở điện thoại ra chơi một ván game.
“Anh ơi.”
“Ừ?”
Dương Diệp Tây chơi gần xong ván game thì nghe tiếng Cao Y Tinh gọi.
“Em muốn đến chỗ này.”
“Chỗ nào cơ?”
Dương Diệp Tây đang bận chơi nên không nhìn sang điện thoại của Cao Y Tinh được.
Cao Y Tinh thấy thế thì bĩu môi thu lại điện thoại, y nói:
“Đi thành phố A, nước M.”
Dương Diệp Tây vừa nghe đến đây thì khựng lại, nhân vật trong game bị đánh cho tụt hết thanh máu.
“Đi đâu cơ?”
Dương Diệp Tây cho là mình nghe nhầm liền hỏi lại.
“Đi thành phố A, nước M.”
Cao Y Tinh vẫn chưa nhận ra người bên cạnh có gì khác lạ nên vẫn vui vẻ nói.
“Em đã xem các đánh giá về nơi này rồi, có nhiều ảnh đẹp lắm đó anh.”
Dương Diệp Tây rũ mắt nhìn mấy tấm ảnh trong máy Cao Y Tinh, lát sau mới cất lời:
“Em có muốn đi nơi nào khác không?”
“Anh đã nói là cho em chọn mà, em thấy ở đây có nhiều thứ hay lắm.”
“Nhưng chỗ này…”
Dương Diệp Tây nói đến đây thì ngừng, cậu cũng không biết phải giải thích thế nào với người bên cạnh nữa.
“Chỗ này sao ạ?”
Cao Y Tinh hỏi lại.
Dương Diệp Tây rũ mắt nhìn tấm thảm lông trắng phau dưới nền đất, đột nhiên cậu nghĩ tại sao mình lại phải trốn tránh Cố Thanh Thành? Thành phố A lớn như vậy, khả năng hai người gặp nhau cũng không cao…
“Em muốn đi chỗ này lắm hả?”
Dương Diệp Tây thử xác nhận lại.
Cao Y Tinh nghe thế thì ngước đôi mắt như cún con nhìn cậu:
“Tất nhiên rồi, từ bé đến giờ em còn chưa ra nước ngoài bao giờ!”
Dương Diệp Tây vừa thấy vẻ đáng yêu của Cao Y Tinh thì ngay lập tức mủi lòng:
“Vậy được rồi, em xem có cần xin nghỉ học gì không đi. Để tôi lên xem các chuyến bay, nếu được thì 3 tuần nữa mình sang bên đó chơi.”
“Anh không được đổi ý đâu đấy!”
Cao Y Tinh háo hức nói.
“Em cứ lo chuẩn bị đồ để đi chơi đi.”
Dương Diệp Tây nhìn đôi mắt lấp lánh của người bên cạnh, bỗng nhiên thấy cũng không còn khó xử như lúc ban đầu nữa.
3 tuần trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc hai người đã lên máy bay để bay sang nước M.
Trong khi Dương Diệp Tây rất bình thản thì Cao Y Tinh lại cực kỳ phấn khích, ngay lúc vừa vào khách sạn đã kéo tay cậu để chụp vài bức ảnh đăng lên mạng xã hội.
“Anh cười lên nào, đi chơi mà sao trông mặt lạnh tanh thế?”
Cao Y Tinh vừa chọn góc chụp vừa nói với người bên cạnh.
“Tôi đang cười mà?”
Dương Diệp Tây nghe thấy thì đáp lại ngay.
“Anh phải cười như em này, cười tươi lên!”
Cao Y Tinh đưa tay kéo khóe miệng Dương Diệp Tây sang hai bên, nhưng vừa thả tay ra thì người nay lại về trạng thái mặt lạnh.
Cao Y Tinh:
“…”
Dương Diệp Tây biết bây giờ mình có cố cười như thế nào thì trông vẫn gượng, dù sao thì cậu cũng quen làm mặt lạnh rồi, vì thế liền nói:
“Thôi em cứ chụp đi, tôi sắp xếp đồ đã.”
Cao Y Tinh nghe thế cũng không cố lôi kéo cậu chụp ảnh chung với mình nữa.
Dương Diệp Tây lôi cả vali của mình và người yêu đến cạnh tủ quần áo, dù chỉ đi du lịch 3 ngày nhưng hai người mang rất nhiều đồ, đến mức cái vali trông còn bị hơi cong lên so với hình dạng ban đầu.
Dương Diệp Tây loay hoay với mấy thứ trước mặt một lúc lâu, đống đồ của hai người gấp chẳng ra thể thống gì, chúng được để chồng lên nhau rồi ấn vào vali.
Trong lúc đó, Cao Y Tinh vẫn đang bận rộn với việc chụp ảnh, chỉ đến khi nhận được tin nhắn thì y mới ngơi tay.
“Hai người đến chưa?”
Cao Y Tinh thấy tin nhắn gửi đến là của “anh trai” Dương Diệp Tây, vậy là y liền nhanh chóng gửi một bức ảnh Dương Diệp Tây đang treo đồ:
“Đến được một lúc rồi thưa sếp!”