Chương 31: 21 tuổi vs 23 tuổi
Dương Diệp Tây tỉnh lại, cậu thấy đầu vẫn còn hơi choáng, nhưng có lẽ do ngủ nhiều nên mới vậy.
Cậu nhìn quanh căn phòng trống trải một lúc, cứ cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì đấy nhưng lại không biết đó là gì. Dù sao thì Dương Diệp Tây đã có giấc ngủ không mộng mị, hẳn là lâu lắm rồi cậu không được nghỉ ngơi đầy đủ tới vậy.
Hôm nay cậu không có tiết đầu, 9 giờ mới cần tới lớp nên Dương Diệp Tây khá dư giả về thời gian.
Cậu ngồi chơi game một lúc rồi cắm sạc vào, lúc đó mới thấy gói kẹo dẻo cùng túi thuốc ở cái tủ đặt đầu giường.
Dương Diệp Tây ngơ ra vài giây, một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua trong đầu cậu, nhưng nó lướt qua rất nhanh, dường như chẳng để lại dư âm gì.
Dương Diệp Tây quyết định đi tắm và mặc kệ những chuyện hoang đường diễn ra trong mấy ngày nay.
Ngay cả chuyện về Cố Thanh Thành cậu cũng chỉ coi như là phút giây xúc động nhất thời, nói chung đừng bao giờ gặp lại nhau mới là tốt nhất…
Dương Diệp Tây tắm xong thì định xuống bếp nấu mì, nhưng điều khiến cậu không ngờ là bếp nhà mình lại mọc ra thêm một nồi cháo và tô mì trong bồn rửa đã được dọn đi sạch sẽ.
Đừng nói là Cao Y Tinh làm nhé?
Dương Diệp Tây cảm thấy rất khó hiểu nhưng cậu cũng không chần chừ lâu, dù sao bây giờ cũng rất đói, cứ hâm lại cháo ăn đã rồi tính sau.
Do đề tài của nhóm đã bị hủy nên tạm thời Dương Diệp Tây khá rảnh rỗi, đầu óc cậu cũng không còn nặng nề như trước nữa, sau khi sửa soạn xong thì đi học như mọi ngày.
Vừa bước vào cổng trường đã gặp Cao Y Tinh.
“A, anh khỏe rồi hả Diệp Tây?”
Cao Y Tinh hớn hở hỏi.
“Cũng tạm, hôm trước cảm ơn em.”
Dương Diệp Tây đáp.
Cao Y Tinh nghe thế thì phì cười nói:
“Trời ơi, anh cứ khách sáo với em như khách ấy, người ngoài mà nhìn vào chắc chẳng ai biết bọn mình yêu nhau được một năm rồi đâu!”
Dương Diệp Tây biết y đang trêu mình nên cũng thoải mái đáp lại:
“Có muốn ăn gì không? Lát tan học chúng ta đi.”
Cao Y Tinh nghe thế thì hai mắt sáng lên:
“Anh nói đấy nhé! Để em xem có quán nào mới không!”
Dương Diệp Tây nhìn nụ cười rạng rỡ của người bên cạnh mà trong lòng cũng vui lây. Bỗng cậu lại nghĩ đến một chuyện, tự ngẫm một lúc mới cất tiếng hỏi:
“Tối hôm trước em nấu cháo với mua thuốc cho tôi à?”
Cao Y Tinh nghe thế cũng không trả lời ngay, đột nhiên y nghĩ đến anh trai của Dương Diệp Tây, mua thuốc thì chắc là đúng, chứ y có nấu cháo đâu…
Nhưng người ta đã dặn đừng nói cho Dương Diệp Tây biết, vậy là y nên nhận nhỉ?
“Em làm đó, nhưng mà sao hả anh?”
“Không có gì đâu, cháo rất ngon.”
Dương Diệp Tây rũ mắt xuống nhìn mấy ô gạch trên sân, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
“Tối hôm trước em có ở lại không?”
Cao Y Tinh nói dối không chớp mắt:
“Em còn ôm anh ngủ nữa đó.”
“Vậy mà sáng nay về sớm thật đấy, 7 giờ tôi dậy đã không thấy ai rồi.”
“Cũng biết sao giờ, hôm nay em có tiết đầu mà, không thì em còn muốn ôm anh ngủ thêm chút nữa.”
Cao Y Tinh tươi cười đáp lại.
Dương Diệp Tây nghe đến đây thì không hỏi thêm gì nữa, thì ra là do bản thân cậu quá đa nghi.
Cao Y Tinh thấy mấy câu hỏi của Dương Diệp Tây đều là lạ, y hơi thắc mắc là người anh trai kia đến cùng đã làm những gì?
Dù sao thì Cố Thanh Thành đã đặc biệt dặn dò là không được nói cho Dương Diệp Tây biết là hắn đến.
“Quan hệ của tôi và thằng bé rất tệ nên mong cậu đừng nói cho thằng bé biết chuyện hôm nay.”
Lúc gọi điện anh trai Dương Diệp Tây đã nói như vậy.
Cao Y Tinh nghĩ một lúc, vẫn thấy không đúng lắm, y bảo người bên cạnh:
“Mấy ngày nghỉ ốm anh có bị lỡ việc gì không? Có ai nhắn tin hay gọi điện gì cho anh không?”
Hai từ “nhắn tin” còn đặc biệt được nhấn mạnh hơn.
Thế mà Dương Diệp Tây lại đáp:
“Không có.”
Cao Y Tinh nhướn mày, y làm bộ lơ đãng hỏi:
“Hình như hồi trước anh từng bảo anh có anh trai đúng không?”
Dương Diệp Tây bỗng nhiên nghĩ đến một người, cậu nhíu mày lại đáp:
“Đừng nhắc đến anh ta trước mặt tôi.”
Cuối cùng thì hai người xảy ra chuyện gì mà không làm hòa được nhỉ?
Dù trong lòng còn thắc mắc nhưng Cao Y Tinh cũng không tiện hỏi thêm. Y chuyển chủ đề:
“Anh thích ăn kẹo dẻo đào hả?”
“Sao cơ?”
“Em hỏi là anh thích ăn kẹo dẻo đào hả?”
“Tôi không thích.”
Dương Diệp Tây phủ nhận ngay lập tức.
“Nhưng mà hôm qua lúc ngủ em cứ nghe ai đó nói mớ là muốn ăn kẹo dẻo đào đó!”
Quả đúng là trùng hợp, Cao Y Tinh nói trúng vướng mắc cuối cùng của Dương Diệp Tây, nếu vậy thì gói kẹo đó là Cao Y Tinh mua rồi nhỉ?
“Bây giờ tôi ghét nhất là kẹo dẻo đào.”
“…”
Cao Y Tinh nghe người này nhấn mạnh thì chỉ cảm thấy đúng là Dương Diệp Tây lúc ốm thành thật hơn nhiều.
“Được, được, được, anh ghét nhất là kẹo dẻo đào, ghét cả trà sữa đào luôn!”
Cao Y Tinh trêu chọc nói.
Dương Diệp Tây:
“…”
Cùng lúc khi hai người kia đang trêu ghẹo nhau thì Cố Thanh Thành đã lên máy bay trở về công ty. Hắn cứ nhìn điện thoại của mình mãi, mà trong điện thoại của hắn là hình ảnh một cậu trai đang say ngủ.
Cậu nhìn quanh căn phòng trống trải một lúc, cứ cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì đấy nhưng lại không biết đó là gì. Dù sao thì Dương Diệp Tây đã có giấc ngủ không mộng mị, hẳn là lâu lắm rồi cậu không được nghỉ ngơi đầy đủ tới vậy.
Hôm nay cậu không có tiết đầu, 9 giờ mới cần tới lớp nên Dương Diệp Tây khá dư giả về thời gian.
Cậu ngồi chơi game một lúc rồi cắm sạc vào, lúc đó mới thấy gói kẹo dẻo cùng túi thuốc ở cái tủ đặt đầu giường.
Dương Diệp Tây ngơ ra vài giây, một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua trong đầu cậu, nhưng nó lướt qua rất nhanh, dường như chẳng để lại dư âm gì.
Dương Diệp Tây quyết định đi tắm và mặc kệ những chuyện hoang đường diễn ra trong mấy ngày nay.
Ngay cả chuyện về Cố Thanh Thành cậu cũng chỉ coi như là phút giây xúc động nhất thời, nói chung đừng bao giờ gặp lại nhau mới là tốt nhất…
Dương Diệp Tây tắm xong thì định xuống bếp nấu mì, nhưng điều khiến cậu không ngờ là bếp nhà mình lại mọc ra thêm một nồi cháo và tô mì trong bồn rửa đã được dọn đi sạch sẽ.
Đừng nói là Cao Y Tinh làm nhé?
Dương Diệp Tây cảm thấy rất khó hiểu nhưng cậu cũng không chần chừ lâu, dù sao bây giờ cũng rất đói, cứ hâm lại cháo ăn đã rồi tính sau.
Do đề tài của nhóm đã bị hủy nên tạm thời Dương Diệp Tây khá rảnh rỗi, đầu óc cậu cũng không còn nặng nề như trước nữa, sau khi sửa soạn xong thì đi học như mọi ngày.
Vừa bước vào cổng trường đã gặp Cao Y Tinh.
“A, anh khỏe rồi hả Diệp Tây?”
Cao Y Tinh hớn hở hỏi.
“Cũng tạm, hôm trước cảm ơn em.”
Dương Diệp Tây đáp.
Cao Y Tinh nghe thế thì phì cười nói:
“Trời ơi, anh cứ khách sáo với em như khách ấy, người ngoài mà nhìn vào chắc chẳng ai biết bọn mình yêu nhau được một năm rồi đâu!”
Dương Diệp Tây biết y đang trêu mình nên cũng thoải mái đáp lại:
“Có muốn ăn gì không? Lát tan học chúng ta đi.”
Cao Y Tinh nghe thế thì hai mắt sáng lên:
“Anh nói đấy nhé! Để em xem có quán nào mới không!”
Dương Diệp Tây nhìn nụ cười rạng rỡ của người bên cạnh mà trong lòng cũng vui lây. Bỗng cậu lại nghĩ đến một chuyện, tự ngẫm một lúc mới cất tiếng hỏi:
“Tối hôm trước em nấu cháo với mua thuốc cho tôi à?”
Cao Y Tinh nghe thế cũng không trả lời ngay, đột nhiên y nghĩ đến anh trai của Dương Diệp Tây, mua thuốc thì chắc là đúng, chứ y có nấu cháo đâu…
Nhưng người ta đã dặn đừng nói cho Dương Diệp Tây biết, vậy là y nên nhận nhỉ?
“Em làm đó, nhưng mà sao hả anh?”
“Không có gì đâu, cháo rất ngon.”
Dương Diệp Tây rũ mắt xuống nhìn mấy ô gạch trên sân, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
“Tối hôm trước em có ở lại không?”
Cao Y Tinh nói dối không chớp mắt:
“Em còn ôm anh ngủ nữa đó.”
“Vậy mà sáng nay về sớm thật đấy, 7 giờ tôi dậy đã không thấy ai rồi.”
“Cũng biết sao giờ, hôm nay em có tiết đầu mà, không thì em còn muốn ôm anh ngủ thêm chút nữa.”
Cao Y Tinh tươi cười đáp lại.
Dương Diệp Tây nghe đến đây thì không hỏi thêm gì nữa, thì ra là do bản thân cậu quá đa nghi.
Cao Y Tinh thấy mấy câu hỏi của Dương Diệp Tây đều là lạ, y hơi thắc mắc là người anh trai kia đến cùng đã làm những gì?
Dù sao thì Cố Thanh Thành đã đặc biệt dặn dò là không được nói cho Dương Diệp Tây biết là hắn đến.
“Quan hệ của tôi và thằng bé rất tệ nên mong cậu đừng nói cho thằng bé biết chuyện hôm nay.”
Lúc gọi điện anh trai Dương Diệp Tây đã nói như vậy.
Cao Y Tinh nghĩ một lúc, vẫn thấy không đúng lắm, y bảo người bên cạnh:
“Mấy ngày nghỉ ốm anh có bị lỡ việc gì không? Có ai nhắn tin hay gọi điện gì cho anh không?”
Hai từ “nhắn tin” còn đặc biệt được nhấn mạnh hơn.
Thế mà Dương Diệp Tây lại đáp:
“Không có.”
Cao Y Tinh nhướn mày, y làm bộ lơ đãng hỏi:
“Hình như hồi trước anh từng bảo anh có anh trai đúng không?”
Dương Diệp Tây bỗng nhiên nghĩ đến một người, cậu nhíu mày lại đáp:
“Đừng nhắc đến anh ta trước mặt tôi.”
Cuối cùng thì hai người xảy ra chuyện gì mà không làm hòa được nhỉ?
Dù trong lòng còn thắc mắc nhưng Cao Y Tinh cũng không tiện hỏi thêm. Y chuyển chủ đề:
“Anh thích ăn kẹo dẻo đào hả?”
“Sao cơ?”
“Em hỏi là anh thích ăn kẹo dẻo đào hả?”
“Tôi không thích.”
Dương Diệp Tây phủ nhận ngay lập tức.
“Nhưng mà hôm qua lúc ngủ em cứ nghe ai đó nói mớ là muốn ăn kẹo dẻo đào đó!”
Quả đúng là trùng hợp, Cao Y Tinh nói trúng vướng mắc cuối cùng của Dương Diệp Tây, nếu vậy thì gói kẹo đó là Cao Y Tinh mua rồi nhỉ?
“Bây giờ tôi ghét nhất là kẹo dẻo đào.”
“…”
Cao Y Tinh nghe người này nhấn mạnh thì chỉ cảm thấy đúng là Dương Diệp Tây lúc ốm thành thật hơn nhiều.
“Được, được, được, anh ghét nhất là kẹo dẻo đào, ghét cả trà sữa đào luôn!”
Cao Y Tinh trêu chọc nói.
Dương Diệp Tây:
“…”
Cùng lúc khi hai người kia đang trêu ghẹo nhau thì Cố Thanh Thành đã lên máy bay trở về công ty. Hắn cứ nhìn điện thoại của mình mãi, mà trong điện thoại của hắn là hình ảnh một cậu trai đang say ngủ.