Chương 29: Mộ mộ, tân hôn vui vẻ
"Lục Vũ Thần, ăn xong anh muốn tôi cùng anh về nhà hay đến công ty?"
Doãn Mộ Tư nhớ hôm qua Lục Vũ Thần dặn cô đến Doãn thị nên muốn xác nhận lại.
"Ăn xong vào bệnh viện thăm ba cô, bác sĩ báo lại ông ấy có chút dấu hiệu tỉnh lại."
Doãn Mộ Tư vui mừng cười rất tươi, trên gương mặt xinh đẹp nhìn Lục Vũ Thần đầy sự biết ơn.
Thật ra, Doãn Mộ Tư vẫn luôn mang ơn Lục Vũ Thần. Vì nếu không có anh giúp đỡ, cô và Doãn gia không biết sẽ đi về đâu.
Chiếc xe cuối cùng cũng đến tiệm mì Vĩnh Ký.
Cô gọi một phần cháo bát bửu, Lục Vũ Thần chọn một phần mì thịt bò.
"Dì ơi, mì thịt bò lấy nhiều thịt một chút, không ăn rau thơm, không lấy củ cải muối, không dùng nước dầu…" - Doãn Mộ Tư cẩn thận nhắc nhở.
Còn biết cách lấy lòng đại ác ma, còn nhớ thật kỹ sở thích ăn uống của hắn.
Hai phần ăn nóng hổi được bày ra trước mắt, Doãn Mộ Tư không hề kén ăn, cái gì cũng ăn được, sau này khi đi cùng Tống Tư Hàn, thấy anh ta dị ứng với mùi tiêu hột thì bản thân cũng bài xích mùi tiêu, không dùng mùi tiêu cho bất cứ món ăn nào.
Cháo thịt bò lại có tiêu, Doãn Mộ Tư có chút thất thần.
"Doãn tiểu thư, chúng tôi quên mất cô không ăn được tiêu, để tôi đổi cho cô phần khác."
Lục Vũ Thần nhíu mày, cô không ăn được tiêu, sao anh chưa từng nghe qua.
"Không sao, từ giờ sẽ ăn được, cái gì không biết, có thể học."
Lục Vũ Thần không nói gì, cũng không tỏ thái độ, đưa miếng thịt đầu tiên vào miệng.
"Chỗ này tôi ăn mấy lần, đồ ăn rất sao, anh thấy sao?"
Lục Vũ Thần nuốt xuống, không nhanh không chậm nhàn nhạt đáp:"Cô nấu ngon hơn."
Đại ác ma khen cô nấu ngon, vậy có thể vì nấu ăn ngon mà tha mạng cho cô không?
"Ở đây cũng rất ngon mà, có lẽ anh đã quen vị của tôi." - Được khen không tự cao, Doãn Mộ Tư khiêm tốn đáp.
Lục Vũ Thần nhìn cô đánh giá:"Mới hai lần chưa gọi là quen, mùi vị cũng không tệ."
Doãn Mộ Tư phát giác có gì đó sai sai, cô nấu ăn cho nhà họ Lục cũng hơn hai lần???
Cô đỏ mặt đáp:"Ý tôi là mùi vị của đồ ăn."
Lục Vũ Thần bật cười thành tiếng.
Đó là lần đầu tiên Doãn Mộ Tư nhìn thấy một nụ cười không chứa sự khinh bỉ, không mang sự lạnh lùng của anh.
Cô còn cảm tưởng nó chan chứa bao nhiêu ôn nhu ấm áp.
Doãn Mộ Tư xấu hổ, cắm cúi ăn phần cháo của mình, mùi tiêu cay nồng lên mũi, cô ăn không dám ngẩng đầu lên, sợ Lục Vũ Thần thấy gương mặt đỏ ửng.
Bên ngoài, cận vệ đứng nhìn Lục bang chủ đang bị con quỷ tình yêu che mắt… đây là lần đầu tiên nhìn thấy bang chủ ngồi ăn ở những nơi như vậy.
Bác sĩ nói Doãn Sâm có một vài phản ứng ở tay, tuy nhỏ nhưng rất tích cực khiến Doãn Mộ Tư rất vui, cô muốn ba cô tỉnh lại, cô sẽ nhận lỗi với ông, cả đời không ngu ngốc nữa.
Doãn thị họp cổ đông, việc của Doãn Sâm không thể thiếu người đứng đầu quá lâu nên tạm bầu một người tạm quyền lèo lái Doãn thị.
Doãn Mộ Tư chuyển tất cả cổ phần cho Lục Vũ Thần, cộng thêm phần gần đây Lục Vũ Thần thu mua thì chỉ đứng sau Doãn Sâm, trở thành tạm quyền ở Doãn Thị.
Điều này khiến Doãn Mộ Tư rất vui mừng, cô tin tưởng Lục Vũ Thần sẽ giúp Doãn thị phát triển hơn nữa.
Loanh quanh hết một ngày cả hai bên nhau, Doãn Mộ Tư nói muốn về nhà lấy thêm một ít đồ dùng.
Cô có thể tự đi nhưng Lục Vũ Thần lại muốn đi cùng cô, cô nào dám cãi lệnh của Đại ác ma.
Chiếc Maybach chạy vào bên trong biệt thự Doãn gia, Doãn Mộ Tư nói anh đợi ở phòng khách, còn cô về phòng lấy đồ.
Nhưng khi cô vừa bước vào phòng ngủ, phía sau đã có môt bóng lưng theo cô vào bên trong.
Vừa bước vào phòng, Lục Vũ Thần đứng dựa vào cửa ra vào, quét một lần căn phòng của Doãn Mộ Tư.
Cũng may, những thứ liên quan đến Tống Tư Hàn cô đã dọn dẹp triệt để, nếu không thì hậu quả khó lường.
Lục Vũ Thần nhìn chằm chằm một hộp quà lớn trên nóc tủ, Doãn Mộ Tư vội vàng giải thích:"Đây là quà của Từ Oánh tặng tôi, thật đó."
Để chứng minh sự trung thành với đại ác ma tuyệt đối của mình, Doãn Mộ Tư lập tức khui quà trước mặt Lục Vũ Thần.
Bên trong là một bộ tình thú màu đen rơi xuống.
Doãn Mộ Tư:"..."
Còn rơi thêm ra một tờ giấy:"Mộ Mộ, tân hôn vui vẻ."
Đây là quà cưới Từ Oánh tặng sớm cho cô, còn nói là đồ có thể dùng lâu dài, cũng không nghĩ là Từ Oánh lại tặng loại đồ này.
"Tôi, tôi cũng không biết Từ Oánh tặng cái này, anh cũng thấy tôi vừa mới khui, chưa có cơ hội mặc." - Doãn Mộ Tư vội vàng giải thích, mang bộ tình thú giấu sau lưng.
Trên gương mặt đẹp trai ma mik của đại ác ma, có thêm mấy phần tà ác:"Nghe có vẻ cô rất tiếc nuối, rất muốn mặc trong ngày tân hôn."
Doãn Mộ Tư vội vàng xua tay, bộ tình thú lại đưa ra trước mặt Lục Vũ Thần như muốn chọc giận hắn, rồi lại giấu về phía sau.
"Làm gì có."
Nói rồi, cô liền liều mạng đẩy Lục Vũ Thần ra khỏi cửa, anh ta còn ở bên trong phòng cô, cô có cảm giác bị anh ta bắt gọn trong tay.
Biệt thự nhà họ Tống.
Tống Tư Hàn lúc này mới tìm hiểu thông tin về Doãn thị gần đây.
Doãn Sâm ngã xuống tình thế của Doãn Mộ Tư như mất lái, anh biết cô không biết gì về kinh doanh nên sẽ đối mặt đến gia tộc cắn xé.
Cuối cùng thì anh ta biết tại sao cô phải ở bên cạnh Lục Vũ Thần.
Nhưng cô tìm ai cũng được, ngoài Tống gia còn có các gia tộc khác, sao lại là Lục Vũ Thần.
Anh nhớ lần đầu tiên khi vừa từ hôn, anh vừa đón được Hứa Doanh về nước, nhìn thấy cảnh cô phải sống ở vùng nông thôn xa xôi, làm lụng kiếm miếng ăn khổ sở… anh lập tức hận Doãn Mộ Tư, cô ở đây ăn sung mặc sướng, được cả thành phố Nam Sơn ghen tỵ… ý hận che mờ mắt, vậy nên khi cô đến nhờ anh giúp, anh đã không vươn tay.
Để rồi hiện tại, cô bám lấy bàn tay của đại ác ma chốn Nam Sơn.
"Ông chủ, Tống lão gia đến thăm."
Hứa Doanh từ trên lầu đi xuống, ngọt ngào ôm lấy cánh tay của Tống Tư Hàn.
"Ba đến thăm anh sao?" - Hứa Doanh hỏi.
Tống Tư Hàn không quá để ý Hứa Doanh gọi Tống lão là ba, chỉ mỉm cười cưng chiều cô đáp:"Ừ, cùng anh ra đón ba."
"Không cần đón lão già này." - Tống lão gia bước vào tới cửa.
"Ba, ba đi đường xa có mệt không." - Tống Tư Hàn đáp.
Tống lão gia không thích Hứa Doanh, nếu không vì hôn sự với nhà họ Doãn cũng không có chuyện rước Hứa Doanh vào cửa.
"Tư Hàn, từ khi nào người hầu lại ngồi cùng chủ nhân."
Hai mắt Hứa Doanh ửng đỏ luống cuống vội đứng lên.
Bàn tay Tống Tư Hàn kéo cô ngồi xuống cứng gắn nói:"Ba, con sẽ cưới Doanh Doanh, xin ba tôn trọng cô ấy."
Tống lão gia hôm nay đến thăm Tống Tư Hàn vì muốn khuyên con trai tìm Doãn gia xin lỗi, Doãn Sâm đã nằm bất động rồi, trước sau Doãn thị cũng trong tay Doãn Mộ Tư. Đứa con dâu đó là yêu con trai ông, giao hết sản nghiệp nhà họ Doãn cũng là chuyện hết sức bình thường.
"Vì loại thấp hèn này mà bỏ đi viên đá quý, ánh mắt thật tốt…"
Tống lão gia châm chọc Tống Tư Hàn không con viên đá quý đứng đầu Nam Sơn về nhan sắc lẫn tiền tài lại đi chọn một Hứa Doanh… thôi thì không nên mang ra so sánh, vì không xứng đáng.
"Ba, nếu ba đến đây không có ý định bàn chuyện đại sự của con, thì xin mời ba về cho."
Tống lão gia tức giận đùng đùng ra về, đứa con trai này của ông ta, tài giỏi thông minh, chỉ về phương diện nhìn phụ nữ,quá kém cỏi.
Tống lão gia vừa ra khỏi cửa, Hứa Doanh tủi thân khóc lóc chạy về phòng tự nhốt, Tống Tư Hàn gọi thế nào cũng không mở.
Tống Tư Hàn bước xuống phòng khách, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội.
Doãn Mộ Tư nhớ hôm qua Lục Vũ Thần dặn cô đến Doãn thị nên muốn xác nhận lại.
"Ăn xong vào bệnh viện thăm ba cô, bác sĩ báo lại ông ấy có chút dấu hiệu tỉnh lại."
Doãn Mộ Tư vui mừng cười rất tươi, trên gương mặt xinh đẹp nhìn Lục Vũ Thần đầy sự biết ơn.
Thật ra, Doãn Mộ Tư vẫn luôn mang ơn Lục Vũ Thần. Vì nếu không có anh giúp đỡ, cô và Doãn gia không biết sẽ đi về đâu.
Chiếc xe cuối cùng cũng đến tiệm mì Vĩnh Ký.
Cô gọi một phần cháo bát bửu, Lục Vũ Thần chọn một phần mì thịt bò.
"Dì ơi, mì thịt bò lấy nhiều thịt một chút, không ăn rau thơm, không lấy củ cải muối, không dùng nước dầu…" - Doãn Mộ Tư cẩn thận nhắc nhở.
Còn biết cách lấy lòng đại ác ma, còn nhớ thật kỹ sở thích ăn uống của hắn.
Hai phần ăn nóng hổi được bày ra trước mắt, Doãn Mộ Tư không hề kén ăn, cái gì cũng ăn được, sau này khi đi cùng Tống Tư Hàn, thấy anh ta dị ứng với mùi tiêu hột thì bản thân cũng bài xích mùi tiêu, không dùng mùi tiêu cho bất cứ món ăn nào.
Cháo thịt bò lại có tiêu, Doãn Mộ Tư có chút thất thần.
"Doãn tiểu thư, chúng tôi quên mất cô không ăn được tiêu, để tôi đổi cho cô phần khác."
Lục Vũ Thần nhíu mày, cô không ăn được tiêu, sao anh chưa từng nghe qua.
"Không sao, từ giờ sẽ ăn được, cái gì không biết, có thể học."
Lục Vũ Thần không nói gì, cũng không tỏ thái độ, đưa miếng thịt đầu tiên vào miệng.
"Chỗ này tôi ăn mấy lần, đồ ăn rất sao, anh thấy sao?"
Lục Vũ Thần nuốt xuống, không nhanh không chậm nhàn nhạt đáp:"Cô nấu ngon hơn."
Đại ác ma khen cô nấu ngon, vậy có thể vì nấu ăn ngon mà tha mạng cho cô không?
"Ở đây cũng rất ngon mà, có lẽ anh đã quen vị của tôi." - Được khen không tự cao, Doãn Mộ Tư khiêm tốn đáp.
Lục Vũ Thần nhìn cô đánh giá:"Mới hai lần chưa gọi là quen, mùi vị cũng không tệ."
Doãn Mộ Tư phát giác có gì đó sai sai, cô nấu ăn cho nhà họ Lục cũng hơn hai lần???
Cô đỏ mặt đáp:"Ý tôi là mùi vị của đồ ăn."
Lục Vũ Thần bật cười thành tiếng.
Đó là lần đầu tiên Doãn Mộ Tư nhìn thấy một nụ cười không chứa sự khinh bỉ, không mang sự lạnh lùng của anh.
Cô còn cảm tưởng nó chan chứa bao nhiêu ôn nhu ấm áp.
Doãn Mộ Tư xấu hổ, cắm cúi ăn phần cháo của mình, mùi tiêu cay nồng lên mũi, cô ăn không dám ngẩng đầu lên, sợ Lục Vũ Thần thấy gương mặt đỏ ửng.
Bên ngoài, cận vệ đứng nhìn Lục bang chủ đang bị con quỷ tình yêu che mắt… đây là lần đầu tiên nhìn thấy bang chủ ngồi ăn ở những nơi như vậy.
Bác sĩ nói Doãn Sâm có một vài phản ứng ở tay, tuy nhỏ nhưng rất tích cực khiến Doãn Mộ Tư rất vui, cô muốn ba cô tỉnh lại, cô sẽ nhận lỗi với ông, cả đời không ngu ngốc nữa.
Doãn thị họp cổ đông, việc của Doãn Sâm không thể thiếu người đứng đầu quá lâu nên tạm bầu một người tạm quyền lèo lái Doãn thị.
Doãn Mộ Tư chuyển tất cả cổ phần cho Lục Vũ Thần, cộng thêm phần gần đây Lục Vũ Thần thu mua thì chỉ đứng sau Doãn Sâm, trở thành tạm quyền ở Doãn Thị.
Điều này khiến Doãn Mộ Tư rất vui mừng, cô tin tưởng Lục Vũ Thần sẽ giúp Doãn thị phát triển hơn nữa.
Loanh quanh hết một ngày cả hai bên nhau, Doãn Mộ Tư nói muốn về nhà lấy thêm một ít đồ dùng.
Cô có thể tự đi nhưng Lục Vũ Thần lại muốn đi cùng cô, cô nào dám cãi lệnh của Đại ác ma.
Chiếc Maybach chạy vào bên trong biệt thự Doãn gia, Doãn Mộ Tư nói anh đợi ở phòng khách, còn cô về phòng lấy đồ.
Nhưng khi cô vừa bước vào phòng ngủ, phía sau đã có môt bóng lưng theo cô vào bên trong.
Vừa bước vào phòng, Lục Vũ Thần đứng dựa vào cửa ra vào, quét một lần căn phòng của Doãn Mộ Tư.
Cũng may, những thứ liên quan đến Tống Tư Hàn cô đã dọn dẹp triệt để, nếu không thì hậu quả khó lường.
Lục Vũ Thần nhìn chằm chằm một hộp quà lớn trên nóc tủ, Doãn Mộ Tư vội vàng giải thích:"Đây là quà của Từ Oánh tặng tôi, thật đó."
Để chứng minh sự trung thành với đại ác ma tuyệt đối của mình, Doãn Mộ Tư lập tức khui quà trước mặt Lục Vũ Thần.
Bên trong là một bộ tình thú màu đen rơi xuống.
Doãn Mộ Tư:"..."
Còn rơi thêm ra một tờ giấy:"Mộ Mộ, tân hôn vui vẻ."
Đây là quà cưới Từ Oánh tặng sớm cho cô, còn nói là đồ có thể dùng lâu dài, cũng không nghĩ là Từ Oánh lại tặng loại đồ này.
"Tôi, tôi cũng không biết Từ Oánh tặng cái này, anh cũng thấy tôi vừa mới khui, chưa có cơ hội mặc." - Doãn Mộ Tư vội vàng giải thích, mang bộ tình thú giấu sau lưng.
Trên gương mặt đẹp trai ma mik của đại ác ma, có thêm mấy phần tà ác:"Nghe có vẻ cô rất tiếc nuối, rất muốn mặc trong ngày tân hôn."
Doãn Mộ Tư vội vàng xua tay, bộ tình thú lại đưa ra trước mặt Lục Vũ Thần như muốn chọc giận hắn, rồi lại giấu về phía sau.
"Làm gì có."
Nói rồi, cô liền liều mạng đẩy Lục Vũ Thần ra khỏi cửa, anh ta còn ở bên trong phòng cô, cô có cảm giác bị anh ta bắt gọn trong tay.
Biệt thự nhà họ Tống.
Tống Tư Hàn lúc này mới tìm hiểu thông tin về Doãn thị gần đây.
Doãn Sâm ngã xuống tình thế của Doãn Mộ Tư như mất lái, anh biết cô không biết gì về kinh doanh nên sẽ đối mặt đến gia tộc cắn xé.
Cuối cùng thì anh ta biết tại sao cô phải ở bên cạnh Lục Vũ Thần.
Nhưng cô tìm ai cũng được, ngoài Tống gia còn có các gia tộc khác, sao lại là Lục Vũ Thần.
Anh nhớ lần đầu tiên khi vừa từ hôn, anh vừa đón được Hứa Doanh về nước, nhìn thấy cảnh cô phải sống ở vùng nông thôn xa xôi, làm lụng kiếm miếng ăn khổ sở… anh lập tức hận Doãn Mộ Tư, cô ở đây ăn sung mặc sướng, được cả thành phố Nam Sơn ghen tỵ… ý hận che mờ mắt, vậy nên khi cô đến nhờ anh giúp, anh đã không vươn tay.
Để rồi hiện tại, cô bám lấy bàn tay của đại ác ma chốn Nam Sơn.
"Ông chủ, Tống lão gia đến thăm."
Hứa Doanh từ trên lầu đi xuống, ngọt ngào ôm lấy cánh tay của Tống Tư Hàn.
"Ba đến thăm anh sao?" - Hứa Doanh hỏi.
Tống Tư Hàn không quá để ý Hứa Doanh gọi Tống lão là ba, chỉ mỉm cười cưng chiều cô đáp:"Ừ, cùng anh ra đón ba."
"Không cần đón lão già này." - Tống lão gia bước vào tới cửa.
"Ba, ba đi đường xa có mệt không." - Tống Tư Hàn đáp.
Tống lão gia không thích Hứa Doanh, nếu không vì hôn sự với nhà họ Doãn cũng không có chuyện rước Hứa Doanh vào cửa.
"Tư Hàn, từ khi nào người hầu lại ngồi cùng chủ nhân."
Hai mắt Hứa Doanh ửng đỏ luống cuống vội đứng lên.
Bàn tay Tống Tư Hàn kéo cô ngồi xuống cứng gắn nói:"Ba, con sẽ cưới Doanh Doanh, xin ba tôn trọng cô ấy."
Tống lão gia hôm nay đến thăm Tống Tư Hàn vì muốn khuyên con trai tìm Doãn gia xin lỗi, Doãn Sâm đã nằm bất động rồi, trước sau Doãn thị cũng trong tay Doãn Mộ Tư. Đứa con dâu đó là yêu con trai ông, giao hết sản nghiệp nhà họ Doãn cũng là chuyện hết sức bình thường.
"Vì loại thấp hèn này mà bỏ đi viên đá quý, ánh mắt thật tốt…"
Tống lão gia châm chọc Tống Tư Hàn không con viên đá quý đứng đầu Nam Sơn về nhan sắc lẫn tiền tài lại đi chọn một Hứa Doanh… thôi thì không nên mang ra so sánh, vì không xứng đáng.
"Ba, nếu ba đến đây không có ý định bàn chuyện đại sự của con, thì xin mời ba về cho."
Tống lão gia tức giận đùng đùng ra về, đứa con trai này của ông ta, tài giỏi thông minh, chỉ về phương diện nhìn phụ nữ,quá kém cỏi.
Tống lão gia vừa ra khỏi cửa, Hứa Doanh tủi thân khóc lóc chạy về phòng tự nhốt, Tống Tư Hàn gọi thế nào cũng không mở.
Tống Tư Hàn bước xuống phòng khách, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội.