Chương 28: Phát triển đến mức ở cùng một chổ
Cơn thú tính của ác ma hạ nhiệt, Lục Vũ Thần tắm xong ra ngoài, lúc này Doãn Mộ Tư đã chìm vào giấc ngủ.
Lục Vũ Thần đốt một điếu thuốc lá, bàn tay thon gọn kẹp lấy đầu lộc đưa lên môi rít một hơi, ánh mắt nhìn vào thân thể trắng sứ mê đắm của Doãn Mộ Tư trên giường lớn.
Nhớ đến bộ dạng cô năm mười tám tuổi chạy theo Tống Tư Hàn lướt qua không để hắn vào mắt, bộ dạng hiên ngang bắn súng, hiên ngang đua xe phân khối lớn, lại còn có dáng vẻ hiền lành của cô khi chơi cùng Tiểu Vũ và lúc cô đeo tạp dề làm bếp.
Vạn hóa vô thường.
Rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư, mười ngón tay như ngọc ngà, chỉ cần dùng mười ngón tay sai khiến, mọi thứ trên đời đều phục tùng nhưng cái gì cô cũng biết, cũng có thể làm.
Miệng còn nói:"Không biết, học sẽ biết."
Doãn Mộ Tư, rốt cuộc là loại phụ nữ gì?
Dù cho là dạng nào đi chăng nữa, cũng là phụ nữ của anh.
Buổi sáng, lúc cô tỉnh lại đã phát hiện nằm trong vòng tay của Lục Vũ Thần, đại ác ma đang ngủ, gương mặt khi ngủ rất hiền hòa, mũi cao mày rậm, bờ môi trái tim hài hòa trên làn da trắng trẻo không tì vết.
Đại ác ma thật đẹp trai.
Và rất mạnh mẽ.
Doãn Mộ Tư nhớ đến đêm hôm qua, nếu Lục Vũ Thần không đến cứu, có lẽ bọn người của Mạc Tử Khiêm đã dày vò cô đến chết.
Ở bên đại ác ma cũng rất dày vò, nhưng là kiểu dày vò hưởng thụ.
Đêm qua, đại ác ma không thô bỉ hành hạ khiến cô đau đớn, cô cảm giác được sự ôn nhu, nhẹ nhàng, phấn khích của anh lưu luyến trên cơ thể cô.
Đại ác ma, cứ như vậy ăn sạch sẽ cô, nuốt cả xương.
"Ngắm đủ chưa?"
Lục Vũ Thần mở mắt, nhìn chằm chằm gương mặt Doãn Mộ Tư cũng đang chằm chằm nhìn hắn, đôi môi hắn hơi nhếch lên, xoay người chống một tay, đè ép cô phía dưới.
"Còn thuốc không?"
Còn thuốc không? Là ý gì? Còn thuốc thì sẽ làm nữa phải không?
Doãn Mộ Tư kéo chăn che lại bờ ngực mềm mại đỏ mặt:"Hết sạch, không còn chút gì."
Lục Vũ Thần nhếch môi cười, rời khỏi giường, giọng nói lạnh nhạt quen thuộc:"Muốn ăn cái gì?"
Doãn Mộ Tư:"..."
Thấy Doãn Mộ Tư không trả lời, Lục Vũ Thần nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt rơi vào bờ môi hồng nhạt sáng bóng, dáng môi xinh đẹp hút mắt:"Đang suy nghĩ chuyện xấu sao?"
Doãn Mộ Tư đỏ bừng mặt, đang trong tư thế mập mờ, hắn hỏi cô muốn ăn cái gì, cô có thể nghĩ về đồ ăn được sao?
"Cả đêm dùng sức, không đói sao?" - Lục Vũ Thần nói rồi bước vào nhà tắm.
Thì ra là muốn mời cô đi ăn, cô cũng rất đói, từ tối hôm qua đã không ăn được gì.
Chưa đầy năm phút thì Lục Vũ Thần bước ra từ nhà tắm, tóc hắn hơi ướt do rửa mặt, chỉ mặc một cái quần dài, lộ bờ ngực săn chắc trắng trẻo vẫn còn lưu lại dấu vết bị cào đỏ ửng, là ai cào anh ta?
Nghĩ tới đêm qua, chắc là do cô làm.
Cô có chút xấu hổ, thuận miệng hỏi:"Đàn ông ai nấy đều tắm nhanh vậy sao?"
"Gồm cả tôi và ai?" - Lục Vũ Thần nhíu cặp chân mày nhìn cô
Doãn Mộ Tư:"..."
Đại ác ma sắp giết cô rồi, là cô tự đào huyệt chôn mình.
Cũng may, hắn không ép cô trả lời như mọi khi mà nhàn nhạt nói:"Thay đồ đi ăn, tôi đói rồi."
Lục Vũ Thần từ sớm đã nhắn Lục Hân Nghi vào trang phục đến Hoàng Hạc Các cho cô.
Mấy hôm trước, cô còn tìm cách bắt chuyện với Lục Vũ Thần tại nơi này còn bị cận vệ chặn đường, tìm cách cầu xin anh cứu gia đình cô, hôm nay cô đã đi sánh bước cùng đại ác ma, đúng là thế sự vô thường.
Tối hôm qua, Hứa Doanh bị Lục Hân Nghi mắng một câu liền khóc không khống chế, khóc đến trút hết ruột gan dỗ dành mãi không thể bình tĩnh, Tống Tư Hàn đành đến tầng tám thuê phòng.
Nhìn thấy cô gái hắn yêu thương từ bé đến lớn bị ức hiếp, tổn thương khóc đến thương tâm khiến sắc mặt Tống Tư Hàn thâm trầm nhớ đến Hàn Dĩnh nói một câu chí mạng, rằng Hứa Doanh là kẻ thứ ba.
Hắn lập tức gọi cho Cố Triết, bảo gã đừng để vợ nói bậy, nếu không sau này đừng trách Tống thị không nể mặt.
Vì chuyện này mà Cố Triết và Hàn Dĩnh cãi nhau một trận.
Doãn Mộ Tư đứng trong thang máy vừa đọc tin nhắn của Hàn Dĩnh trên hội bạn thân, cảm thấy vì cô mà khiến Hàn Dĩnh khó xử.
Vừa rời khỏi thang máy, một chiếc Maybach đã được đậu sẵn, Lục Vũ Thần mở cửa băng ghế sau nhìn cô ra lệnh:"Lên xe." Sau khi Doãn Mộ Tư vào xe thì Lục Vũ Thần vòng qua bên kia lên xe ngồi bên cạnh cô.
"Bang chủ, Doãn tiểu thư, hai vị muốn đi đâu?"
Lục Vũ Thần không đáp, hình như là muốn cô tự chọn.
"Phiền anh đưa chúng tôi đến tiệm mì Vĩnh Ký."
Doãn Mộ Tư nhớ Vĩnh Ký ngoài mì còn bán cháo thịt bò rất ngon.
Chiếc Maybach rời đi, buổi sáng ở Nam Sơn nắng rất lớn, cháy da cháy thịt, đường đông đúc lại hay kẹt xe, tiệm mì Vĩnh Ký lại khá xa Hoàng Hạc Các, Doãn Mộ Tư có chút thấp thỏm, sợ Lục Vũ Thần không vui.
Lục Vũ Thần choàng qua người Doãn Mộ Tư, cô giật mình rụt người lại về phía sau, chiếc xe bỗng nhiên sập ra khiến cô như nằm xuống sàn.
Anh chỉ muốn kéo màn cửa che ánh nắng đang làm cô khó chịu.
Thân thể Doãn Mộ Tư khẽ run lên, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt có chút phòng bị nhìn anh, nhìn cô lúc này thật sự muốn làm thật.
Lúc này, chiếc Maybach vì kẹt xe nên đã dừng hẳn lại, Lục Vũ Thần đưa mắt nhìn ra cửa sổ, gương mặt lạnh lùng hiện ra nét không vui, đôi mắt đen thâm thúy như muốn thiêu đốt kẻ trước mắt.
Bên cạnh chiếc Maybach là một chiếc Rolls-Royce đang dừng lại kế bên.
Bên trong Hứa Doanh cảm thấy ngột ngạt liền muốn mở cửa sổ cho thoáng.
Tống Tư Hàn nhìn về phía chiếc Maybach, chỉ cách gần hai thước, hai người đàn ông quyền lực ở Nam Sơn nhận ra nhau, ánh mắt sắc bén như tóe lửa khi va vào.
Tống Tư Hàn gật đầu chào Lục Vũ Thần nhưng Lục Vũ Thần trưng ra bộ mặt lạnh nhạt khó gần, dường như làm lơ không thấy.
Đối với thái độ của Lục Vũ Thần, Tống Tư Hàn cũng không đổi sắc, người đàn ông đó nổi tiếng lạnh nhạt với cả thế giới, người trong gia đình anh em họ hàng cũng không nương tay.
Tống Tư Hàn vẫn giữ gương mặt hơi cười nhìn về chiếc Maybach, anh ta đang muốn dời mắt thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, gương mặt tươi cười cũng cứng đơ.
Doãn Mộ Tư, sao cô ấy lại đi cùng Lục Vũ Thần.
Hắn chợt nhớ ngày hôm đó cô từng nói sẽ hẹn hò Lục Vũ Thần, còn muốn kết hôn với hắn ta.
Hiện tại nhớ ra, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
"Lục Vũ Thần, ăn xong anh muốn tôi cùng anh về nhà hay đến công ty?"
Cùng anh về nhà???
Bọn họ hiện đã phát triển đến mức ở cùng một chỗ.
Không biết Lục Vũ Thần nói cái gì, chỉ thấy Doãn Mộ Tư mừng rỡ, gương mặt kiều diễm xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ ửng quyến rũ đến cực điểm.
Vì sao Doãn Mộ Tư lại dùng nét mặt này để cho Lục Vũ Thần nhìn thấy, vừa rồi Lục Vũ Thần chèn ép qua người cô ấy là muốn làm gì, nghĩ đến đáy lòng Tống Tư Hàn cực kỳ phẫn nộ.
Hứa Doanh ngồi bên cạnh, cũng chứng kiến cảnh Doãn Mộ Tư đã bên cạnh một người đàn ông khác, tuy không rõ là ai chỉ cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm.
"Anh Tư Hàn, đó là Mộ Tư phải không?" - Hứa Doanh hỏi.
Tống Tư Hàn bị Hứa Doanh gọi mới kéo về thực tại.
"Ừm, hình như là cô ấy."
"Anh Tư Hàn, cô ấy mới đi tìm anh đòi quay lại mà đã có bạn trai mới rồi sao? Em đúng là không nhìn ra."
Tống Tư Hàn cảm thấy Hứa Doanh nói đúng, cô ta vừa khóc lóc vừa lưu luyến, mới đó đã trở mặt.
Lục Vũ Thần đốt một điếu thuốc lá, bàn tay thon gọn kẹp lấy đầu lộc đưa lên môi rít một hơi, ánh mắt nhìn vào thân thể trắng sứ mê đắm của Doãn Mộ Tư trên giường lớn.
Nhớ đến bộ dạng cô năm mười tám tuổi chạy theo Tống Tư Hàn lướt qua không để hắn vào mắt, bộ dạng hiên ngang bắn súng, hiên ngang đua xe phân khối lớn, lại còn có dáng vẻ hiền lành của cô khi chơi cùng Tiểu Vũ và lúc cô đeo tạp dề làm bếp.
Vạn hóa vô thường.
Rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư, mười ngón tay như ngọc ngà, chỉ cần dùng mười ngón tay sai khiến, mọi thứ trên đời đều phục tùng nhưng cái gì cô cũng biết, cũng có thể làm.
Miệng còn nói:"Không biết, học sẽ biết."
Doãn Mộ Tư, rốt cuộc là loại phụ nữ gì?
Dù cho là dạng nào đi chăng nữa, cũng là phụ nữ của anh.
Buổi sáng, lúc cô tỉnh lại đã phát hiện nằm trong vòng tay của Lục Vũ Thần, đại ác ma đang ngủ, gương mặt khi ngủ rất hiền hòa, mũi cao mày rậm, bờ môi trái tim hài hòa trên làn da trắng trẻo không tì vết.
Đại ác ma thật đẹp trai.
Và rất mạnh mẽ.
Doãn Mộ Tư nhớ đến đêm hôm qua, nếu Lục Vũ Thần không đến cứu, có lẽ bọn người của Mạc Tử Khiêm đã dày vò cô đến chết.
Ở bên đại ác ma cũng rất dày vò, nhưng là kiểu dày vò hưởng thụ.
Đêm qua, đại ác ma không thô bỉ hành hạ khiến cô đau đớn, cô cảm giác được sự ôn nhu, nhẹ nhàng, phấn khích của anh lưu luyến trên cơ thể cô.
Đại ác ma, cứ như vậy ăn sạch sẽ cô, nuốt cả xương.
"Ngắm đủ chưa?"
Lục Vũ Thần mở mắt, nhìn chằm chằm gương mặt Doãn Mộ Tư cũng đang chằm chằm nhìn hắn, đôi môi hắn hơi nhếch lên, xoay người chống một tay, đè ép cô phía dưới.
"Còn thuốc không?"
Còn thuốc không? Là ý gì? Còn thuốc thì sẽ làm nữa phải không?
Doãn Mộ Tư kéo chăn che lại bờ ngực mềm mại đỏ mặt:"Hết sạch, không còn chút gì."
Lục Vũ Thần nhếch môi cười, rời khỏi giường, giọng nói lạnh nhạt quen thuộc:"Muốn ăn cái gì?"
Doãn Mộ Tư:"..."
Thấy Doãn Mộ Tư không trả lời, Lục Vũ Thần nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt rơi vào bờ môi hồng nhạt sáng bóng, dáng môi xinh đẹp hút mắt:"Đang suy nghĩ chuyện xấu sao?"
Doãn Mộ Tư đỏ bừng mặt, đang trong tư thế mập mờ, hắn hỏi cô muốn ăn cái gì, cô có thể nghĩ về đồ ăn được sao?
"Cả đêm dùng sức, không đói sao?" - Lục Vũ Thần nói rồi bước vào nhà tắm.
Thì ra là muốn mời cô đi ăn, cô cũng rất đói, từ tối hôm qua đã không ăn được gì.
Chưa đầy năm phút thì Lục Vũ Thần bước ra từ nhà tắm, tóc hắn hơi ướt do rửa mặt, chỉ mặc một cái quần dài, lộ bờ ngực săn chắc trắng trẻo vẫn còn lưu lại dấu vết bị cào đỏ ửng, là ai cào anh ta?
Nghĩ tới đêm qua, chắc là do cô làm.
Cô có chút xấu hổ, thuận miệng hỏi:"Đàn ông ai nấy đều tắm nhanh vậy sao?"
"Gồm cả tôi và ai?" - Lục Vũ Thần nhíu cặp chân mày nhìn cô
Doãn Mộ Tư:"..."
Đại ác ma sắp giết cô rồi, là cô tự đào huyệt chôn mình.
Cũng may, hắn không ép cô trả lời như mọi khi mà nhàn nhạt nói:"Thay đồ đi ăn, tôi đói rồi."
Lục Vũ Thần từ sớm đã nhắn Lục Hân Nghi vào trang phục đến Hoàng Hạc Các cho cô.
Mấy hôm trước, cô còn tìm cách bắt chuyện với Lục Vũ Thần tại nơi này còn bị cận vệ chặn đường, tìm cách cầu xin anh cứu gia đình cô, hôm nay cô đã đi sánh bước cùng đại ác ma, đúng là thế sự vô thường.
Tối hôm qua, Hứa Doanh bị Lục Hân Nghi mắng một câu liền khóc không khống chế, khóc đến trút hết ruột gan dỗ dành mãi không thể bình tĩnh, Tống Tư Hàn đành đến tầng tám thuê phòng.
Nhìn thấy cô gái hắn yêu thương từ bé đến lớn bị ức hiếp, tổn thương khóc đến thương tâm khiến sắc mặt Tống Tư Hàn thâm trầm nhớ đến Hàn Dĩnh nói một câu chí mạng, rằng Hứa Doanh là kẻ thứ ba.
Hắn lập tức gọi cho Cố Triết, bảo gã đừng để vợ nói bậy, nếu không sau này đừng trách Tống thị không nể mặt.
Vì chuyện này mà Cố Triết và Hàn Dĩnh cãi nhau một trận.
Doãn Mộ Tư đứng trong thang máy vừa đọc tin nhắn của Hàn Dĩnh trên hội bạn thân, cảm thấy vì cô mà khiến Hàn Dĩnh khó xử.
Vừa rời khỏi thang máy, một chiếc Maybach đã được đậu sẵn, Lục Vũ Thần mở cửa băng ghế sau nhìn cô ra lệnh:"Lên xe." Sau khi Doãn Mộ Tư vào xe thì Lục Vũ Thần vòng qua bên kia lên xe ngồi bên cạnh cô.
"Bang chủ, Doãn tiểu thư, hai vị muốn đi đâu?"
Lục Vũ Thần không đáp, hình như là muốn cô tự chọn.
"Phiền anh đưa chúng tôi đến tiệm mì Vĩnh Ký."
Doãn Mộ Tư nhớ Vĩnh Ký ngoài mì còn bán cháo thịt bò rất ngon.
Chiếc Maybach rời đi, buổi sáng ở Nam Sơn nắng rất lớn, cháy da cháy thịt, đường đông đúc lại hay kẹt xe, tiệm mì Vĩnh Ký lại khá xa Hoàng Hạc Các, Doãn Mộ Tư có chút thấp thỏm, sợ Lục Vũ Thần không vui.
Lục Vũ Thần choàng qua người Doãn Mộ Tư, cô giật mình rụt người lại về phía sau, chiếc xe bỗng nhiên sập ra khiến cô như nằm xuống sàn.
Anh chỉ muốn kéo màn cửa che ánh nắng đang làm cô khó chịu.
Thân thể Doãn Mộ Tư khẽ run lên, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt có chút phòng bị nhìn anh, nhìn cô lúc này thật sự muốn làm thật.
Lúc này, chiếc Maybach vì kẹt xe nên đã dừng hẳn lại, Lục Vũ Thần đưa mắt nhìn ra cửa sổ, gương mặt lạnh lùng hiện ra nét không vui, đôi mắt đen thâm thúy như muốn thiêu đốt kẻ trước mắt.
Bên cạnh chiếc Maybach là một chiếc Rolls-Royce đang dừng lại kế bên.
Bên trong Hứa Doanh cảm thấy ngột ngạt liền muốn mở cửa sổ cho thoáng.
Tống Tư Hàn nhìn về phía chiếc Maybach, chỉ cách gần hai thước, hai người đàn ông quyền lực ở Nam Sơn nhận ra nhau, ánh mắt sắc bén như tóe lửa khi va vào.
Tống Tư Hàn gật đầu chào Lục Vũ Thần nhưng Lục Vũ Thần trưng ra bộ mặt lạnh nhạt khó gần, dường như làm lơ không thấy.
Đối với thái độ của Lục Vũ Thần, Tống Tư Hàn cũng không đổi sắc, người đàn ông đó nổi tiếng lạnh nhạt với cả thế giới, người trong gia đình anh em họ hàng cũng không nương tay.
Tống Tư Hàn vẫn giữ gương mặt hơi cười nhìn về chiếc Maybach, anh ta đang muốn dời mắt thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, gương mặt tươi cười cũng cứng đơ.
Doãn Mộ Tư, sao cô ấy lại đi cùng Lục Vũ Thần.
Hắn chợt nhớ ngày hôm đó cô từng nói sẽ hẹn hò Lục Vũ Thần, còn muốn kết hôn với hắn ta.
Hiện tại nhớ ra, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
"Lục Vũ Thần, ăn xong anh muốn tôi cùng anh về nhà hay đến công ty?"
Cùng anh về nhà???
Bọn họ hiện đã phát triển đến mức ở cùng một chỗ.
Không biết Lục Vũ Thần nói cái gì, chỉ thấy Doãn Mộ Tư mừng rỡ, gương mặt kiều diễm xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ ửng quyến rũ đến cực điểm.
Vì sao Doãn Mộ Tư lại dùng nét mặt này để cho Lục Vũ Thần nhìn thấy, vừa rồi Lục Vũ Thần chèn ép qua người cô ấy là muốn làm gì, nghĩ đến đáy lòng Tống Tư Hàn cực kỳ phẫn nộ.
Hứa Doanh ngồi bên cạnh, cũng chứng kiến cảnh Doãn Mộ Tư đã bên cạnh một người đàn ông khác, tuy không rõ là ai chỉ cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm.
"Anh Tư Hàn, đó là Mộ Tư phải không?" - Hứa Doanh hỏi.
Tống Tư Hàn bị Hứa Doanh gọi mới kéo về thực tại.
"Ừm, hình như là cô ấy."
"Anh Tư Hàn, cô ấy mới đi tìm anh đòi quay lại mà đã có bạn trai mới rồi sao? Em đúng là không nhìn ra."
Tống Tư Hàn cảm thấy Hứa Doanh nói đúng, cô ta vừa khóc lóc vừa lưu luyến, mới đó đã trở mặt.