Chương 62: Trừng phạt
Diệp Lan Vy vừa ra khỏi nhà hàng thì Vũ Ninh cũng vừa lái xe đến. Cô có chút ngạc nhiên khi thấy Vũ Ninh biết mình ở đây. Cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong hỏi.
“Trợ lý Vũ, sao anh biết tôi ở đây mà đón vậy?”
“Tôi tiện đường đi ngang qua, thấy Diệp tiểu thư nên tiện thể đón cô về luôn.”
“Trùng hợp vậy sao?”
“Diệp tiểu thư, cô lên xe đi!”
Vũ Ninh bước đến mở cửa xe cho cô. Diệp Lan Vy bước lên xe nhưng trong lòng lại có gì đó bất an. Sao cứ có cảm giác giống như sắp bị bắt gian đến nơi vậy nhỉ!
Vũ Ninh đưa cô về đến biệt thự thì cũng nhanh chóng rời khỏi. Lan Vy đưa mắt nhìn lên cửa kính phòng của Mặc Kính Đình. Đèn đã tắt, anh ấy ngủ rồi sao? Xem ra cô nghĩ nhiều rồi.
Bước vào đến phòng khách, nhìn thấy Lưu quản gia, Diệp Lan Vy liền hỏi.
“Chú Lưu, Kính Đình đâu rồi ạ?”
“Thiếu gia nói hơi mệt nên đã ngủ rồi ạ.”
“Mệt sao? Anh ấy thấy không khỏe ở đâu sao?”
“Chuyện này… tôi cũng không rõ.”
Thái độ ấp úng của Lưu quản gia làm Lan Vy thêm phần lo lắng. Cô bước vội lên lầu nói.
“Để tôi lên xem anh ấy thế nào.”
Trong lòng lo lắng, Lan Vy bước thật nhanh đến gõ cửa phòng Mặc Kính Đình. Bên trong không phản hồi gì, cô lại gõ cửa tiếp tục gọi.
“Kính Đình, anh không khỏe sao? Em vào nhé!”
Sau câu nói, Diệp Lan Vy liền đẩy cửa bước vào. Nào ngờ vừa bước qua cánh cửa liền bị bàn tay mạnh mẽ của Kính Đình kéo mình vào lòng, thuận tay chốt cửa lại. Giây phút bất ngờ còn chưa hết, Mặc Kính Đình đã áp sát cô vào tường cô đặt nụ hôn có chút tức giận lẫn cuồng nhiệt lên môi cô. Phút chốc bất ngờ, Diệp Lan Vy hoàn hồn cô vội đưa tay lên ngực anh đẩy anh ra.
“Kính Đình, anh…”
Còn chưa nói được tròn câu, Mặc Kính Đình đã túm lấy hai tay cô cố định lên đỉnh đầu, bàn tay còn lại mạnh mẽ luồng qua eo cô kéo cô sát vào lòng mình mà tiếp tục hôn. Nụ hôn đầy sự chiếm hữu khiến Lan Vy cảm nhận được anh đang tức giận. Nhưng anh đang tức giận chuyện gì chứ!
Đôi bàn tay cô bị chế ngự nơi đỉnh đầu vẫn không ngừng chống cự để được giải thoát. Mặc Kính Đình kéo tay cô choàng qua cổ mình, đôi chân dẫn dụ đưa cô đến chiếc giường lớn ngã xuống.
Khung cảnh trước mắt muốn nghĩ trong sáng một chút cũng không thể. Mặc Kính Đình ánh mắt mê đắm nhìn người phụ nữ đang dưới thân mình, hơi thở có chút dồn dập, anh cố giữ giọng trầm ổn khi nó đã pha chút khàn đặc, anh nói.
“Đây là trừng phạt, vì em dám để người khác tỏ tình khi mình đã có bạn trai.”
“Em…”
Còn chưa nói được một câu bào chữa cho bản thân, đôi môi cô lại bị chặn lại bởi nụ hôn cuồng nhiệt của anh thêm lần nữa. Cô không chống cự bởi cô biết anh đang tức giận. Nhưng cô đã nhận lời đâu! Người đàn ông này sao lại có tính chiếm hữu cao như vậy chứ!
Diệp Lan Vy vụng về đáp lại nụ hôn của anh, như để xoa dịu đi cơn giận đang bùng cháy trong lòng anh. Nhưng cô không hề biết sự đáp lại của cô đã tạo nên một ngọn lửa ham muốn đang cháy lớn trong lòng Mặc Kính Đình.
Nụ hôn càng lúc càng sâu làm Lan Vy như chìm đắm trong sự cuồng nhiệt ấy, hơi thở có chút khó khăn làm cổ họng cô phát ra những âm thanh êm tai. Hơi thở dốc của hai người làm không khí trong phòng trở nên ám muội.
Bàn tay không an phận của Mặc Kính Đình bắt đầu phiêu lưu trên cơ thể của Lan Vy. Cô cảm giác được cơ thể của mình đang trở nên không ổn, cảm giác lạ lẫm mà trước giờ chưa từng có. Vội chống tay lên ngực Mặc Kính Đình nhẹ nhàng đẩy anh ra, cả hai ánh mắt đều mờ mịt bởi tình ý nhìn nhau. Hơi thở có chút gấp gáp, bàn tay anh nhẹ vuốt ve trên má cô cất giọng khàn đặc.
“Nói xem, trả lời anh ta thế nào?”
“Từ… từ chối rồi.”
“Em nói xem, nên phạt em thế nào đây?”
“Em… lỗi đâu phải tại em, em là người vô tội mà.”
“Em có, lỗi của em là quá thu hút người khác em biết không?”
“Nói… nói như thế thì quá ngang ngược rồi.”
“Anh vẫn còn có thể ngang ngược hơn thế!”
Vừa dứt lời, Mặc Kính Đình lại một lần nữa hôn lên môi cô. Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt. Đôi môi không an phận của anh bắt đầu trượt dài xuống chiếc cổ trắng ngần của cô, mỗi nơi đi qua anh đều cố tính để lại một dấu vết đỏ chót như đánh dấu chủ quyền.
Mỗi nơi đôi môi anh chạm qua khiến cô ngứa ngáy đến tê dại. Không tự chủ được, cổ họng của cô lại phát ra âm thanh làm cho ngọn lửa trong lòng Mặc Kính Đình càng thêm lớn. Bàn tay hắn đặt lên chiếc đùi thon thả của cô, chậm rãi lướt qua từng tất da thịt của cô. Lan Vy cảm giác được nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ không tự chủ được bản thân mình mất. Cô liền đưa tay giữ lấy tay anh lại, giọng nói có chút khó khăn nói
“Kính Đình… đừng mà…”
Nhưng Mặc Kính Đình hiện tại cũng không khá hơn cô là bao. Ngọn lửa trong lòng anh đã thắp lên sao có thể dập tắt được. Lúc đầu anh đơn giản chỉ muốn trừng phạt cô một chút, nhưng bây giờ người không thoát ra được lại là anh. Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng, hơi thở có chút dồn dập, anh cố giữ giọng nói trầm ổn nói.
“Vy Vy, anh không đợi được nữa. Anh muốn em.”
“Trợ lý Vũ, sao anh biết tôi ở đây mà đón vậy?”
“Tôi tiện đường đi ngang qua, thấy Diệp tiểu thư nên tiện thể đón cô về luôn.”
“Trùng hợp vậy sao?”
“Diệp tiểu thư, cô lên xe đi!”
Vũ Ninh bước đến mở cửa xe cho cô. Diệp Lan Vy bước lên xe nhưng trong lòng lại có gì đó bất an. Sao cứ có cảm giác giống như sắp bị bắt gian đến nơi vậy nhỉ!
Vũ Ninh đưa cô về đến biệt thự thì cũng nhanh chóng rời khỏi. Lan Vy đưa mắt nhìn lên cửa kính phòng của Mặc Kính Đình. Đèn đã tắt, anh ấy ngủ rồi sao? Xem ra cô nghĩ nhiều rồi.
Bước vào đến phòng khách, nhìn thấy Lưu quản gia, Diệp Lan Vy liền hỏi.
“Chú Lưu, Kính Đình đâu rồi ạ?”
“Thiếu gia nói hơi mệt nên đã ngủ rồi ạ.”
“Mệt sao? Anh ấy thấy không khỏe ở đâu sao?”
“Chuyện này… tôi cũng không rõ.”
Thái độ ấp úng của Lưu quản gia làm Lan Vy thêm phần lo lắng. Cô bước vội lên lầu nói.
“Để tôi lên xem anh ấy thế nào.”
Trong lòng lo lắng, Lan Vy bước thật nhanh đến gõ cửa phòng Mặc Kính Đình. Bên trong không phản hồi gì, cô lại gõ cửa tiếp tục gọi.
“Kính Đình, anh không khỏe sao? Em vào nhé!”
Sau câu nói, Diệp Lan Vy liền đẩy cửa bước vào. Nào ngờ vừa bước qua cánh cửa liền bị bàn tay mạnh mẽ của Kính Đình kéo mình vào lòng, thuận tay chốt cửa lại. Giây phút bất ngờ còn chưa hết, Mặc Kính Đình đã áp sát cô vào tường cô đặt nụ hôn có chút tức giận lẫn cuồng nhiệt lên môi cô. Phút chốc bất ngờ, Diệp Lan Vy hoàn hồn cô vội đưa tay lên ngực anh đẩy anh ra.
“Kính Đình, anh…”
Còn chưa nói được tròn câu, Mặc Kính Đình đã túm lấy hai tay cô cố định lên đỉnh đầu, bàn tay còn lại mạnh mẽ luồng qua eo cô kéo cô sát vào lòng mình mà tiếp tục hôn. Nụ hôn đầy sự chiếm hữu khiến Lan Vy cảm nhận được anh đang tức giận. Nhưng anh đang tức giận chuyện gì chứ!
Đôi bàn tay cô bị chế ngự nơi đỉnh đầu vẫn không ngừng chống cự để được giải thoát. Mặc Kính Đình kéo tay cô choàng qua cổ mình, đôi chân dẫn dụ đưa cô đến chiếc giường lớn ngã xuống.
Khung cảnh trước mắt muốn nghĩ trong sáng một chút cũng không thể. Mặc Kính Đình ánh mắt mê đắm nhìn người phụ nữ đang dưới thân mình, hơi thở có chút dồn dập, anh cố giữ giọng trầm ổn khi nó đã pha chút khàn đặc, anh nói.
“Đây là trừng phạt, vì em dám để người khác tỏ tình khi mình đã có bạn trai.”
“Em…”
Còn chưa nói được một câu bào chữa cho bản thân, đôi môi cô lại bị chặn lại bởi nụ hôn cuồng nhiệt của anh thêm lần nữa. Cô không chống cự bởi cô biết anh đang tức giận. Nhưng cô đã nhận lời đâu! Người đàn ông này sao lại có tính chiếm hữu cao như vậy chứ!
Diệp Lan Vy vụng về đáp lại nụ hôn của anh, như để xoa dịu đi cơn giận đang bùng cháy trong lòng anh. Nhưng cô không hề biết sự đáp lại của cô đã tạo nên một ngọn lửa ham muốn đang cháy lớn trong lòng Mặc Kính Đình.
Nụ hôn càng lúc càng sâu làm Lan Vy như chìm đắm trong sự cuồng nhiệt ấy, hơi thở có chút khó khăn làm cổ họng cô phát ra những âm thanh êm tai. Hơi thở dốc của hai người làm không khí trong phòng trở nên ám muội.
Bàn tay không an phận của Mặc Kính Đình bắt đầu phiêu lưu trên cơ thể của Lan Vy. Cô cảm giác được cơ thể của mình đang trở nên không ổn, cảm giác lạ lẫm mà trước giờ chưa từng có. Vội chống tay lên ngực Mặc Kính Đình nhẹ nhàng đẩy anh ra, cả hai ánh mắt đều mờ mịt bởi tình ý nhìn nhau. Hơi thở có chút gấp gáp, bàn tay anh nhẹ vuốt ve trên má cô cất giọng khàn đặc.
“Nói xem, trả lời anh ta thế nào?”
“Từ… từ chối rồi.”
“Em nói xem, nên phạt em thế nào đây?”
“Em… lỗi đâu phải tại em, em là người vô tội mà.”
“Em có, lỗi của em là quá thu hút người khác em biết không?”
“Nói… nói như thế thì quá ngang ngược rồi.”
“Anh vẫn còn có thể ngang ngược hơn thế!”
Vừa dứt lời, Mặc Kính Đình lại một lần nữa hôn lên môi cô. Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt. Đôi môi không an phận của anh bắt đầu trượt dài xuống chiếc cổ trắng ngần của cô, mỗi nơi đi qua anh đều cố tính để lại một dấu vết đỏ chót như đánh dấu chủ quyền.
Mỗi nơi đôi môi anh chạm qua khiến cô ngứa ngáy đến tê dại. Không tự chủ được, cổ họng của cô lại phát ra âm thanh làm cho ngọn lửa trong lòng Mặc Kính Đình càng thêm lớn. Bàn tay hắn đặt lên chiếc đùi thon thả của cô, chậm rãi lướt qua từng tất da thịt của cô. Lan Vy cảm giác được nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ không tự chủ được bản thân mình mất. Cô liền đưa tay giữ lấy tay anh lại, giọng nói có chút khó khăn nói
“Kính Đình… đừng mà…”
Nhưng Mặc Kính Đình hiện tại cũng không khá hơn cô là bao. Ngọn lửa trong lòng anh đã thắp lên sao có thể dập tắt được. Lúc đầu anh đơn giản chỉ muốn trừng phạt cô một chút, nhưng bây giờ người không thoát ra được lại là anh. Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng, hơi thở có chút dồn dập, anh cố giữ giọng nói trầm ổn nói.
“Vy Vy, anh không đợi được nữa. Anh muốn em.”