Chương : 58
Giống như một chiếc thuyền nhỏ đơn côi phiêu bạc trong một đại dương mờ mịt. Không có đường lui, cũng không có đường tiến về phía trước. Đột nhiên một trận cuồng phong gào thét thổi, trong nháy mắt tất cả bị nước biển bao phủ, nhưng sau đó chiếc thuyền lại kiên cường mà tiếp tục đi về phía trước.
Phong Mặc chính là người trên chiếc thuyền, mà Lục Thanh lại chính là chiếc thuyền cô độc kia. Từ đầu tới đuôi, Tiểu Ngốc Tử đều gắt gao nắm lấy hai tay của Lục Thanh, y sợ nếu mình buông thì liền sẽ mất đi hắn.
Thống khổ khi sinh hài tử là khó có thể tưởng tượng, cho dù có linh tuyền cùng linh đan bảo mệnh, thế nhưng loại đau đớn này lại là không thể tránh được.
Huyệt Thái Dương của Lục Thanh nổi đầy gân xanh, một lần lại một lần thay Tiểu Ngốc Tử lau khô mồ hôi trên mặt, hận không thể thống khổ thay y. Nếu ngay từ đầu biết sinh hài tử là thống khổ như thế thì Lục Thanh tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Ngốc Tử mang thai. Thế nhưng chuyện tới nay nói cái gì cũng đều chậm, hắn chỉ có thể yên lặng chờ đợi, hết thảy mạnh khỏe.
Có lẽ là ông trời thương xót, hoặc có lẽ là tiểu Bảo Bảo trong bụng thương tiếc nương, sau khi đau đớn không bao lâu thì tiểu gia hỏa đầu tiền liền gào khóc chui ra.
Bảo Bảo thứ nhất sinh ra xong thì Bảo Bảo thứ hai sinh ra càng thêm nhanh. Hài tử này trời sinh có một bộ dáng thông minh, không khóc không nháo, nếu không phải Ngự y chẩn đoán thân thể của hắn vẫn như thường, thì thật đúng là có thể nói hài tử bị bệnh.
Toàn thân hai tiểu Bảo Bảo đều hồng, làn da ngũ quan đều còn chưa phát dục hoàn toàn, bọn họ giống như là hai tiểu lão thử chưa đủ lông đủ cánh vậy. [yuki-hana: bó tay, nghĩ sao mà tác giả so sánh với chuột con không biết]
Lục Thanh vội vàng liếc mắt nhìn hai hài tử, sau đó toàn tâm toàn lực của mình đều dồn về trên người Tiểu Ngốc Tử. Người chú ý hài tử rất nhiều, thiếu hắn cũng chẳng sao, nhưng bên người Tiểu Ngốc Tử thì không thể thiếu hắn.
Sinh hài tử xong, sắc mặt Tiểu Ngốc Tử thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều, bộ dáng buồn bã ỉu xìu, thậm chí ngay cả một câu đơn giản mà nói cũng không ra. Lúc này, Lục Thanh chính là người chiếu cố toàn bộ mọi việc từ lớn đến nhỏ của Tiểu Ngốc Tử.
Phong vương phi bưng tới chén canh tuyết liên nấu với nhân sâm, Lục Thanh một thìa một thìa uy vào miệng Tiểu Ngốc Tử, đợi đến khi Tiểu Ngốc Tử khôi phục một chút khí sắc thì mới buông bát xuống.
Tiểu Ngốc Tử thật sự là bị mệt muốn chết rồi, sinh hài tử xong rồi ăn canh, ngay cả một chữ cũng đều không kịp nói liền buồn ngủ nhắm mắt lại hô hô ngủ.
Dùng khăn tay mềm mại sạch sẽ tẩm qua chút nước ấm, Lục Thanh thật cẩn thận chà lau thân thể Tiểu Ngốc Tử, sợ đánh thức Tiểu Ngốc Tử. Phong vương phi cùng Phong vương đứng ở đầu giường nhìn nhi tử đã kiệt sức của mình, hốc mắt xoát một chút liền đỏ. Không nghĩ tới Tiểu Mặc của bọn họ cũng có một ngày sẽ trở thành phụ thân người khác, gánh vác trách nhiệm dưỡng dục hậu đại.
“Vương gia, vương phi, nơi này giao cho ta chiếu cố đi.” Lục Thanh quay đầu nhìn vợ chồng Phong vương, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn.
Phong vương phi lắc đầu che miệng rơi nước mắt,“Không cần, Bảo Bảo là hài tử của ta, ta tới chiếu cố y.”
Nàng tự cảm thấy từ khi sinh tiểu nhi tử thì đã thua thiệt Tiểu Ngốc Tử rất nhiều, cho nên lúc này là vạn vạn không thể rời đi. Tuy rằng hiện tại nàng ở trong này cũng giúp không được cái gì, thế nhưng có thể vẫn nhìn mặt hài tử cũng là tốt rồi.
Phong Thiên nhướn mày, lôi kéo cánh tay vương phi nói:“Chúng ta ra ngoài đi, ngươi ở trong này lại không thể giúp được cái gì, ngược lại sẽ làm cho Lục Thanh thêm phiền.”
“Ta ở đây thì thêm phiền chỗ nào!”
Phong vương phi trừng mắt nhìn Phong vương, một đôi mắt hạnh giống hệt Tiểu Ngốc Tử mở to, khiến cho một người luôn luôn sủng ái lão bà như Phong Thiên có chút nghẹn lời. Bất quá mắt thấy lông mi Tiểu Ngốc Tử bởi vì câu này mà nhíu một chút, Phong vương phi lập tức ngậm miệng, biết điều lôi kéo Phong vương rời khỏi phòng.
Bọn họ vừa đi, bên trong phòng liền triệt để im lặng xuống. Bọn hạ nhân vương phủ đều đứng ở ngoài cửa chờ lệnh, không có chuyện quan trọng thì tuyệt đối sẽ không gõ cửa ảnh hưởng hai người nghỉ ngơi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc kia trở nên tái nhợt, bộ dáng cau mày, Lục Thanh liền nhịn không được muốn đưa tay vuốt lên, thế nhưng khi tay thò ra thì lại không dám chạm vào mà cứ dừng lại cách khuôn mặt khoảng một tất. Hắn cứ
duy trì tư thế này liên tục hai canh giờ, cho nên sau đó hai tay của hắn đều bị tê đến không chịu được. Nhưng mà ngay khi Lục Thanh định rút tay lại thì Tiểu Ngốc Tử vốn đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt, sau đó bắt được ngón tay Lục Thanh.
“Thật đáng sợ, Bảo Bảo nằm mơ thấy phu quân không cần Bảo Bảo.”
Tiểu ngốc nói như vậy, sau đó một ngụm cắn ngón tay Lục Thanh. Lục Thanh nhìn thấy bộ dáng Tiểu Ngốc Tử như thế liền hiểu trận này coi như đã vượt qua, gánh nặng trong lòng rốt cuộc buông xuống. Hắn không quản ngón tay còn bị Tiểu Ngốc Tử nhét vào trong miệng, liền trực tiếp ôm chặt Tiểu Ngốc Tử.
“Bảo Bảo không có việc gì, thật tốt……”
Lúc này, ngôn ngữ mà Lục Thanh nói ra cũng không thể hoàn chỉnh, hắn có khả năng làm duy nhất một việc đó là ôm chặt nam nhân này, người mà trọng yếu hơn cả sinh mệnh của chính hắn. Từ khi biết mình là một người đồng tính luyến ái, Lục Thanh luôn luôn không nghĩ tới chính mình sẽ có một thân sinh hài tử[con ruột].Nhưng hiện tại hắn không chỉ có hài tử, mà còn có đến hai. Trọng yếu nhất là, hài tử chính là do người mà là hắn yêu nhất mang đến cho hắn.
“Phu quân đè nặng Bảo Bảo, rất nặng a ~”
Tiểu Ngốc Tử cũng không biết giờ phút này tâm lý của Lục Thanh đang phức tạp cùng hưng phấn đến cỡ nào, y chỉ cảm giác mình bị ôm thật chặt, có chút thở hổn hển không thông.
Nghe được lời nói của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh mới chậm rãi buông tay ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên phiến môi quen thuộc kia.
Tuy rằng Tiểu Ngốc Tử vừa mới trải qua một trận vô cùng đau đớn kéo dài, thế nhưng thân thể của y vốn rất tốt, hơn nữa vương phủ cùng Lục Thanh lại không tiếc đem nào là linh tuyền linh dược cho y ăn, cho nên hiện tại nghỉ ngơi một trận, liền cảm giác khí lực của mình đã khôi phục bảy tám phần. Y liếc nhìn về phía bụng của mình, tuy rằng cách chăn, thế nhưng cũng có thể nhìn đến rất rõ ràng, bụng đã bằng phẳng.
“Tiểu Bảo Bảo đâu? Hắn ở nơi nào?”
Trong ánh mắt Tiểu Ngốc Tử chợt lóe một tia quang mang, lập tức giãy dụa muốn đứng dậy đi xem tiểu Bảo Bảo. Lục Thanh làm sao cho y chạy loạn, vội vàng ấn Bảo Bảo xuống, khiến y an tâm nằm ở trên giường tu dưỡng. Thấy bộ dáng không phục của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh giải thích:
“Bảo Bảo chỉ có thể làm một việc, chính là nằm ở trên giường nghỉ ngơi nghỉ ngơi lại nghỉ ngơi. Về phần gặp tiểu Bảo Bảo, Bảo Bảo không cần sốt ruột, ta nói bà vú ôm tiểu Bảo Bảo lại đây là được.”
Tiểu Ngốc Tử vẫn có chút không hài lòng bĩu môi, bất quá cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời Lục Thanh.
Ngay từ đầu, Tiểu Ngốc Tử có thể có chút lo lắng tiểu Bảo Bảo từ trong bụng mình chạy ra có thể giống đệ đệ mà cướp đi phu quân, thế nhưng đợi đến khi sinh hài tử ra xong, y lại nhịn không được mà muốn nhìn thấy bọn hắn, y muốn xem bọn hắn có giống mình không.
“Nhưng mà phu quân nói thử xem, bộ dạng của tiểu Bảo Bảo là cái gì dạng đâu?”
Lục Thanh hơi nhíu mày, cố gắng nhớ lại hình ảnh mà vừa rồi hắn liếc mắt nhìn, sau đó nói:
“Hồng hồng, nhỏ nhỏ, không có mấy sợi tóc.” Sau đó, hắn lại bổ sung một câu:“Bề ngoài rất giống tiểu lão thử.” [ẹc]
“Không cần tiểu lão thử! không cần tiểu lão thử!”
Tiểu Ngốc Tử rất sợ chuột, cho nên nghe được Lục Thanh miêu tả, lập tức bi thương trào ra không thể đoạn tuyệt. Y cố gắng nghĩ, tiểu Bảo Bảo là hài tử của mình cùng phu quân, bộ dạng hẳn là sẽ soái khí giống phu quân, thế nhưng lại không nghĩ rằng, cư nhiên là giống tiểu lão thử. Tiểu Ngốc Tử quả thực không dám tưởng tượng đến hình ảnh kia! Cũng là bởi vì nguyên nhân này, cho nên vài ngày đầu Tiểu Ngốc Tử cũng không dám gặp tiểu Bảo Bảo, sợ rằng khi mình nhìn thấy tiểu Bảo Bảo giống tiểu lão thử thì sẽ thương tâm. Sau này vẫn là Lục Thanh nói rằng tiểu Bảo Bảo đã biến hóa rất lớn, trở thành bảo bối khả ái xinh đẹp thì y mới dám cho Lục Thanh ôm tiểu Bảo Bảo đến để nhìn. Lúc này tiểu hài tử đã dần dần nẩy nở, rút đi nét ửng hồng trên mặt lúc ban đầu, trở nên vừa trắng vừa mềm, giống hệt bánh bao mới ra nồi hấp.
Ba ánh mắt cực kỳ tương tự đều trừng to mà nhìn nhau, tràn ngập hảo kì, nhưng thực kỳ diệu cho nhau thân cận. Lúc này, Tiểu Ngốc Tử đều đã hoàn toàn phục hồi như cũ, thậm chí có thể nhảy nhót thoải mái hơn nhiều so với lúc trước khi mang thai. Y thử thò ngón tay, trạc trạc khuôn mặt mềm mại của tiểu Bảo Bảo, lập tức liền yêu phải loại xúc cảm này.
“Mềm mềm, giống như kẹo đường vậy.”
Nhìn bộ dáng Tiểu Ngốc Tử đầy mặt hưng phấn, làm người không tự chủ được mà suy đoán, phải chăng y muốn cắn khuôn mặt tiểu Bảo Bảo một ngụm. Bất quá hoàn hảo, phụ thân này cũng coi như đáng tin, không có thật sự cắn lên. Một trong hai tiểu tử kia bị phụ thân chọc trúng cư nhiên cũng không khóc, khóe miệng cong lên, liền gợi lên một nụ cười cực kỳ tương tự Tiểu Ngốc Tử.
Tiểu hài tử này chính là đại nhi tử của hai người, nhũ danh gọi là Thần Thần, diện mạo rất là giống Tiểu Ngốc Tử, mà một hài tử khác thì trừ ánh mắt ra, chính là giống Lục Thanh tương đối nhiều một ít.
Trừ bề ngoài, tính cách hai tiểu Bảo Bảo cũng khác nhau rất lớn. Thần Thần yêu cười, khóc lên cũng rất là kinh thiên động địa; Mà một hài tử khác thì im lặng hơn rất nhiều, trên cơ bản trừ muốn ăn muốn tiểu, ngay cả rầm rì cũng sẽ không rầm rì một tiếng. Hơn nữa quan trọng nhất là, Thần Thần cũng có thể chất giống Tiểu Ngốc Tử, có thể lấy thân thể nam tử mà dựng dục hài tử. Hai hài tử này quả thực giống như là phiên bản của hai người cha, bất quá khi trưởng thành sẽ là như thế nào thì còn rất khó nói. Chung quy tính cách của một người cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều từ hoàn cảnh cùng bồi dưỡng. Bất quá mặc kệ thế nào, hai tiểu hài nhi xuất thân trong một gia đình như vậy tuyệt đối là lớn lên trong cẩm y ngọc thực, như thế đã là đầy đủ may mắn. Lục Thanh có tiền, vương phủ có thế, các phụ bối đánh hết thảy trụ cột vững chắc cho hai tiểu hài nhi, có thể mặc cho bọn hắn tự do vui vẻ trưởng thành. Có lẽ mười mấy năm sau, thiên hạ này liền là bọn họ. Bất quá hiện tại, nhiệm vụ của hai tiểu hài nhi liền là mỗi ngày vui chơi giải trí ngủ ngủ, tranh thủ làm cho chính mình sớm ngày cường tráng lên.
Phong Mặc chính là người trên chiếc thuyền, mà Lục Thanh lại chính là chiếc thuyền cô độc kia. Từ đầu tới đuôi, Tiểu Ngốc Tử đều gắt gao nắm lấy hai tay của Lục Thanh, y sợ nếu mình buông thì liền sẽ mất đi hắn.
Thống khổ khi sinh hài tử là khó có thể tưởng tượng, cho dù có linh tuyền cùng linh đan bảo mệnh, thế nhưng loại đau đớn này lại là không thể tránh được.
Huyệt Thái Dương của Lục Thanh nổi đầy gân xanh, một lần lại một lần thay Tiểu Ngốc Tử lau khô mồ hôi trên mặt, hận không thể thống khổ thay y. Nếu ngay từ đầu biết sinh hài tử là thống khổ như thế thì Lục Thanh tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Ngốc Tử mang thai. Thế nhưng chuyện tới nay nói cái gì cũng đều chậm, hắn chỉ có thể yên lặng chờ đợi, hết thảy mạnh khỏe.
Có lẽ là ông trời thương xót, hoặc có lẽ là tiểu Bảo Bảo trong bụng thương tiếc nương, sau khi đau đớn không bao lâu thì tiểu gia hỏa đầu tiền liền gào khóc chui ra.
Bảo Bảo thứ nhất sinh ra xong thì Bảo Bảo thứ hai sinh ra càng thêm nhanh. Hài tử này trời sinh có một bộ dáng thông minh, không khóc không nháo, nếu không phải Ngự y chẩn đoán thân thể của hắn vẫn như thường, thì thật đúng là có thể nói hài tử bị bệnh.
Toàn thân hai tiểu Bảo Bảo đều hồng, làn da ngũ quan đều còn chưa phát dục hoàn toàn, bọn họ giống như là hai tiểu lão thử chưa đủ lông đủ cánh vậy. [yuki-hana: bó tay, nghĩ sao mà tác giả so sánh với chuột con không biết]
Lục Thanh vội vàng liếc mắt nhìn hai hài tử, sau đó toàn tâm toàn lực của mình đều dồn về trên người Tiểu Ngốc Tử. Người chú ý hài tử rất nhiều, thiếu hắn cũng chẳng sao, nhưng bên người Tiểu Ngốc Tử thì không thể thiếu hắn.
Sinh hài tử xong, sắc mặt Tiểu Ngốc Tử thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều, bộ dáng buồn bã ỉu xìu, thậm chí ngay cả một câu đơn giản mà nói cũng không ra. Lúc này, Lục Thanh chính là người chiếu cố toàn bộ mọi việc từ lớn đến nhỏ của Tiểu Ngốc Tử.
Phong vương phi bưng tới chén canh tuyết liên nấu với nhân sâm, Lục Thanh một thìa một thìa uy vào miệng Tiểu Ngốc Tử, đợi đến khi Tiểu Ngốc Tử khôi phục một chút khí sắc thì mới buông bát xuống.
Tiểu Ngốc Tử thật sự là bị mệt muốn chết rồi, sinh hài tử xong rồi ăn canh, ngay cả một chữ cũng đều không kịp nói liền buồn ngủ nhắm mắt lại hô hô ngủ.
Dùng khăn tay mềm mại sạch sẽ tẩm qua chút nước ấm, Lục Thanh thật cẩn thận chà lau thân thể Tiểu Ngốc Tử, sợ đánh thức Tiểu Ngốc Tử. Phong vương phi cùng Phong vương đứng ở đầu giường nhìn nhi tử đã kiệt sức của mình, hốc mắt xoát một chút liền đỏ. Không nghĩ tới Tiểu Mặc của bọn họ cũng có một ngày sẽ trở thành phụ thân người khác, gánh vác trách nhiệm dưỡng dục hậu đại.
“Vương gia, vương phi, nơi này giao cho ta chiếu cố đi.” Lục Thanh quay đầu nhìn vợ chồng Phong vương, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn.
Phong vương phi lắc đầu che miệng rơi nước mắt,“Không cần, Bảo Bảo là hài tử của ta, ta tới chiếu cố y.”
Nàng tự cảm thấy từ khi sinh tiểu nhi tử thì đã thua thiệt Tiểu Ngốc Tử rất nhiều, cho nên lúc này là vạn vạn không thể rời đi. Tuy rằng hiện tại nàng ở trong này cũng giúp không được cái gì, thế nhưng có thể vẫn nhìn mặt hài tử cũng là tốt rồi.
Phong Thiên nhướn mày, lôi kéo cánh tay vương phi nói:“Chúng ta ra ngoài đi, ngươi ở trong này lại không thể giúp được cái gì, ngược lại sẽ làm cho Lục Thanh thêm phiền.”
“Ta ở đây thì thêm phiền chỗ nào!”
Phong vương phi trừng mắt nhìn Phong vương, một đôi mắt hạnh giống hệt Tiểu Ngốc Tử mở to, khiến cho một người luôn luôn sủng ái lão bà như Phong Thiên có chút nghẹn lời. Bất quá mắt thấy lông mi Tiểu Ngốc Tử bởi vì câu này mà nhíu một chút, Phong vương phi lập tức ngậm miệng, biết điều lôi kéo Phong vương rời khỏi phòng.
Bọn họ vừa đi, bên trong phòng liền triệt để im lặng xuống. Bọn hạ nhân vương phủ đều đứng ở ngoài cửa chờ lệnh, không có chuyện quan trọng thì tuyệt đối sẽ không gõ cửa ảnh hưởng hai người nghỉ ngơi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc kia trở nên tái nhợt, bộ dáng cau mày, Lục Thanh liền nhịn không được muốn đưa tay vuốt lên, thế nhưng khi tay thò ra thì lại không dám chạm vào mà cứ dừng lại cách khuôn mặt khoảng một tất. Hắn cứ
duy trì tư thế này liên tục hai canh giờ, cho nên sau đó hai tay của hắn đều bị tê đến không chịu được. Nhưng mà ngay khi Lục Thanh định rút tay lại thì Tiểu Ngốc Tử vốn đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt, sau đó bắt được ngón tay Lục Thanh.
“Thật đáng sợ, Bảo Bảo nằm mơ thấy phu quân không cần Bảo Bảo.”
Tiểu ngốc nói như vậy, sau đó một ngụm cắn ngón tay Lục Thanh. Lục Thanh nhìn thấy bộ dáng Tiểu Ngốc Tử như thế liền hiểu trận này coi như đã vượt qua, gánh nặng trong lòng rốt cuộc buông xuống. Hắn không quản ngón tay còn bị Tiểu Ngốc Tử nhét vào trong miệng, liền trực tiếp ôm chặt Tiểu Ngốc Tử.
“Bảo Bảo không có việc gì, thật tốt……”
Lúc này, ngôn ngữ mà Lục Thanh nói ra cũng không thể hoàn chỉnh, hắn có khả năng làm duy nhất một việc đó là ôm chặt nam nhân này, người mà trọng yếu hơn cả sinh mệnh của chính hắn. Từ khi biết mình là một người đồng tính luyến ái, Lục Thanh luôn luôn không nghĩ tới chính mình sẽ có một thân sinh hài tử[con ruột].Nhưng hiện tại hắn không chỉ có hài tử, mà còn có đến hai. Trọng yếu nhất là, hài tử chính là do người mà là hắn yêu nhất mang đến cho hắn.
“Phu quân đè nặng Bảo Bảo, rất nặng a ~”
Tiểu Ngốc Tử cũng không biết giờ phút này tâm lý của Lục Thanh đang phức tạp cùng hưng phấn đến cỡ nào, y chỉ cảm giác mình bị ôm thật chặt, có chút thở hổn hển không thông.
Nghe được lời nói của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh mới chậm rãi buông tay ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên phiến môi quen thuộc kia.
Tuy rằng Tiểu Ngốc Tử vừa mới trải qua một trận vô cùng đau đớn kéo dài, thế nhưng thân thể của y vốn rất tốt, hơn nữa vương phủ cùng Lục Thanh lại không tiếc đem nào là linh tuyền linh dược cho y ăn, cho nên hiện tại nghỉ ngơi một trận, liền cảm giác khí lực của mình đã khôi phục bảy tám phần. Y liếc nhìn về phía bụng của mình, tuy rằng cách chăn, thế nhưng cũng có thể nhìn đến rất rõ ràng, bụng đã bằng phẳng.
“Tiểu Bảo Bảo đâu? Hắn ở nơi nào?”
Trong ánh mắt Tiểu Ngốc Tử chợt lóe một tia quang mang, lập tức giãy dụa muốn đứng dậy đi xem tiểu Bảo Bảo. Lục Thanh làm sao cho y chạy loạn, vội vàng ấn Bảo Bảo xuống, khiến y an tâm nằm ở trên giường tu dưỡng. Thấy bộ dáng không phục của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh giải thích:
“Bảo Bảo chỉ có thể làm một việc, chính là nằm ở trên giường nghỉ ngơi nghỉ ngơi lại nghỉ ngơi. Về phần gặp tiểu Bảo Bảo, Bảo Bảo không cần sốt ruột, ta nói bà vú ôm tiểu Bảo Bảo lại đây là được.”
Tiểu Ngốc Tử vẫn có chút không hài lòng bĩu môi, bất quá cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời Lục Thanh.
Ngay từ đầu, Tiểu Ngốc Tử có thể có chút lo lắng tiểu Bảo Bảo từ trong bụng mình chạy ra có thể giống đệ đệ mà cướp đi phu quân, thế nhưng đợi đến khi sinh hài tử ra xong, y lại nhịn không được mà muốn nhìn thấy bọn hắn, y muốn xem bọn hắn có giống mình không.
“Nhưng mà phu quân nói thử xem, bộ dạng của tiểu Bảo Bảo là cái gì dạng đâu?”
Lục Thanh hơi nhíu mày, cố gắng nhớ lại hình ảnh mà vừa rồi hắn liếc mắt nhìn, sau đó nói:
“Hồng hồng, nhỏ nhỏ, không có mấy sợi tóc.” Sau đó, hắn lại bổ sung một câu:“Bề ngoài rất giống tiểu lão thử.” [ẹc]
“Không cần tiểu lão thử! không cần tiểu lão thử!”
Tiểu Ngốc Tử rất sợ chuột, cho nên nghe được Lục Thanh miêu tả, lập tức bi thương trào ra không thể đoạn tuyệt. Y cố gắng nghĩ, tiểu Bảo Bảo là hài tử của mình cùng phu quân, bộ dạng hẳn là sẽ soái khí giống phu quân, thế nhưng lại không nghĩ rằng, cư nhiên là giống tiểu lão thử. Tiểu Ngốc Tử quả thực không dám tưởng tượng đến hình ảnh kia! Cũng là bởi vì nguyên nhân này, cho nên vài ngày đầu Tiểu Ngốc Tử cũng không dám gặp tiểu Bảo Bảo, sợ rằng khi mình nhìn thấy tiểu Bảo Bảo giống tiểu lão thử thì sẽ thương tâm. Sau này vẫn là Lục Thanh nói rằng tiểu Bảo Bảo đã biến hóa rất lớn, trở thành bảo bối khả ái xinh đẹp thì y mới dám cho Lục Thanh ôm tiểu Bảo Bảo đến để nhìn. Lúc này tiểu hài tử đã dần dần nẩy nở, rút đi nét ửng hồng trên mặt lúc ban đầu, trở nên vừa trắng vừa mềm, giống hệt bánh bao mới ra nồi hấp.
Ba ánh mắt cực kỳ tương tự đều trừng to mà nhìn nhau, tràn ngập hảo kì, nhưng thực kỳ diệu cho nhau thân cận. Lúc này, Tiểu Ngốc Tử đều đã hoàn toàn phục hồi như cũ, thậm chí có thể nhảy nhót thoải mái hơn nhiều so với lúc trước khi mang thai. Y thử thò ngón tay, trạc trạc khuôn mặt mềm mại của tiểu Bảo Bảo, lập tức liền yêu phải loại xúc cảm này.
“Mềm mềm, giống như kẹo đường vậy.”
Nhìn bộ dáng Tiểu Ngốc Tử đầy mặt hưng phấn, làm người không tự chủ được mà suy đoán, phải chăng y muốn cắn khuôn mặt tiểu Bảo Bảo một ngụm. Bất quá hoàn hảo, phụ thân này cũng coi như đáng tin, không có thật sự cắn lên. Một trong hai tiểu tử kia bị phụ thân chọc trúng cư nhiên cũng không khóc, khóe miệng cong lên, liền gợi lên một nụ cười cực kỳ tương tự Tiểu Ngốc Tử.
Tiểu hài tử này chính là đại nhi tử của hai người, nhũ danh gọi là Thần Thần, diện mạo rất là giống Tiểu Ngốc Tử, mà một hài tử khác thì trừ ánh mắt ra, chính là giống Lục Thanh tương đối nhiều một ít.
Trừ bề ngoài, tính cách hai tiểu Bảo Bảo cũng khác nhau rất lớn. Thần Thần yêu cười, khóc lên cũng rất là kinh thiên động địa; Mà một hài tử khác thì im lặng hơn rất nhiều, trên cơ bản trừ muốn ăn muốn tiểu, ngay cả rầm rì cũng sẽ không rầm rì một tiếng. Hơn nữa quan trọng nhất là, Thần Thần cũng có thể chất giống Tiểu Ngốc Tử, có thể lấy thân thể nam tử mà dựng dục hài tử. Hai hài tử này quả thực giống như là phiên bản của hai người cha, bất quá khi trưởng thành sẽ là như thế nào thì còn rất khó nói. Chung quy tính cách của một người cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều từ hoàn cảnh cùng bồi dưỡng. Bất quá mặc kệ thế nào, hai tiểu hài nhi xuất thân trong một gia đình như vậy tuyệt đối là lớn lên trong cẩm y ngọc thực, như thế đã là đầy đủ may mắn. Lục Thanh có tiền, vương phủ có thế, các phụ bối đánh hết thảy trụ cột vững chắc cho hai tiểu hài nhi, có thể mặc cho bọn hắn tự do vui vẻ trưởng thành. Có lẽ mười mấy năm sau, thiên hạ này liền là bọn họ. Bất quá hiện tại, nhiệm vụ của hai tiểu hài nhi liền là mỗi ngày vui chơi giải trí ngủ ngủ, tranh thủ làm cho chính mình sớm ngày cường tráng lên.