Chương : 57
Lục Thanh cùng người trong vương phủ cơ hồ xem Tiểu Ngốc Tử như là oa nhi mà phủng trong lòng bàn tay, vậy mà vẫn không tránh khỏi có người dám làm chuyện phiêu lưu. – liền tỷ như nói, Lục San San.
Nhắc đến Lục San San liền có chuyện để nói.
Lục San San là muội muội cùng cha khác mẹ của Lục Thanh, thể chất thu hút thị phi trời sinh , giống như đúc với người mẹ chết trong tuyết của nàng.
Từ sau khi Lục gia nghèo túng, Lục San San sống tại nhà của đồ tễ tại huyện Phương Lâm càng không dễ chịu.Vốn đồ tể chỉ là bất đắc dĩ mới cưới nàng, nếu không phải coi trọng năm trăm lượng bạc đồ cưới của Lục gia thì với lão bà dữ như cọp mẹ ở nhà, đánh chết hắn cũng không dám cưới Lục San San về nhà.
Tục ngữ nói rất đúng, ác nhân có ác nhân trị. Năm đó, Lục San San vu hãm Lục Thanh, làm hại Lục Thanh bị đánh đòn hiểm, lúc đó nàng cỡ nào dương dương đắc ý, sau này nàng bất đắc dĩ gả vào nhà đồ tể, ngày đầu tiên cọp mẹ liền dám giơ lên bàn tay tát thẳng vào mặt nàng.
Vài năm trước, cọp mẹ có luyện qua công phu, Lục San San làm sao là đối thủ của nàng, Lục San San càng phản kháng thì càng bị đánh nhiều hơn. Đợi đến lúc nàng nhẫn không được muốn thu thập một chút để về nhà mẹ đẻ thì lại nghe được Lục gia sụp đỗ. Hơn nữa đánh bại Lục gia, lại là kẻ yếu đuối mà nàng đã từng hãm hại, Lục Thanh! Như vậy, không thể nghi ngờ Lục Thanh là chán ghét Lục San San, cho nên Lục San San chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nhưng sau khi Lục gia suy sụp, cọp mẹ càng thêm không sợ hãi, hơn nữa lúc này đây, đồ tể cũng sẽ không nói chuyện giúp nàng.Toàn bộ quần áo trong nhà đều để một mình nàng giặt, cơm cũng là một mình nàng làm, ngay cả tiểu nha đầu Xuân Hương đều thanh nhàn hơn nàng rất nhiều. Lục San San xem như nhìn ra, cọp mẹ kia là đang cố ý chỉnh chính mình.
Từ nhỏ sống an nhàn sung sướng cho tới lớn cho nên chỉ có Lục San San khi dễ người khác, nơi nào cam tâm tình nguyện chịu người khi dễ, cho nên mỗi ngày khi nàng nấu cơm đều sẽ nhổ nước miếng vào trong bát cơn của cọp mẹ để bài tiết mối hận trong lòng, không nghĩ tới có một ngày vừa lúc bị cọp mẹ thấy, cho nên nàng bị treo lên, bỏ đói suốt ba ngày ba đêm. Lục San San ở trên xà nhà đau khổ cầu xin ba ngày, đến cuối cùng cũng được thả xuống, lúc này tay thiếu chút nữa bị cắt đứt. Đồ tể cũng không thỉnh thầy thuốc cho nàng, hắn chỉ bảo nàng nằm nghỉ trên giường vài ngày.
Lục San San nằm trên giường nhìn vào gương, phát hiện người trong gương già nua không chịu nổi, nàng xót xa trong lòng, liền bật khóc. Nhớ năm đó khi nàng vẫn là nhị tiểu thư Lục gia, sinh hoạt như thế nào, nay gả cho một người nam nhân phụ lòng nàng như vậy. Nàng không phục, nàng không cam tâm! Dựa vào cái gì nàng phải ở trong này bi thảm già đi, mà Lục Thanh lại có thể ở trong Lục phủ cùng ngốc tử kia ăn hương uống lạt. [yuki-hana: tới giờ mà cũng còn đỗ lỗi cho người khác]
Khó có thể ngăn được uất ức trong lòng, Lục San San lớn mật ra tay. Năm trăm lượng bạc làm đồ cưới lúc trước luôn được cọp mẹ để dưới đáy hòm giấu ở đầu giường, chưa động chút nào. Cho nên Lục San San lập kế hoạch, thừa dịp cọp mẹ về nhà mẹ đẻ, dùng cây trâm cạy khóa, mang theo năm trăm lượng bạc trốn khỏi nhà đồ tể.
Nàng vốn định về Lục phủ, thế nhưng lại biết Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử cư nhiên đã đến kinh thành phát triển.Tại Phương Lâm huyện nàng cũng không có thân nhân, Lục San San suốt đêm gấp rút lên đường, muốn rời đi địa phương tràn ngập thương cảm này.
Lục San San là một nữ nhân, thủ không thể đề, kiên không thể kháng, trên người còn mang theo năm trăm lượng bạc, nàng dùng bạc sắm sửa cho mình, lúc này liền bị một nhóm cường đạo theo dõi. Vài cường đạo kia không chỉ giật tiền, còn muốn đem Lục San San bán vào thanh lâu để kiếm thêm một khoản. Cho nên cứ như thế, Lục San San cũng đi tới kinh thành.
Hiện tại, nàng tuy rằng là một người nghèo trắng tay, thế nhưng vẫn còn cao ngạo, nói cái gì cũng không chịu bị ngàn nhân nằm vạn nhân kỵ. Cho nên dưới tình thế cấp bách, Lục San San nói ra tên của Lục Thanh.
Hôm qua, tú bà của thanh lâu kia mới mượn một khoản trong ngân hàng của Lục Thanh, nàng đang lo lắng không biết làm sao để có thể nhanh trả. Tuy rằng nàng đối với việc Lục San San nói là bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng có chút hy vọng.
Nhưng Lục San San không nghĩ tới là, Lục Thanh rất nhanh liền phái người truyền lại tin tức, nói là căn bản không biết nàng. Dưới cơn khó thở, Lục San San nhảy cửa sổ chạy trốn, vừa vặn gặp Tiểu Ngốc Tử đang đi dạo trên phố. Nhìn cái bụng phồng lên của Tiểu Ngốc Tử, Lục San San liền mở to hai mắt.
Tuy rằng nàng cũng nghe nói qua có một loại nam nhân có thể sinh hài tử, thế nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu tiên. Ánh mắt của nàng lập tức sáng lên, đến trước mặt Tiểu Ngốc Tử nhận thân.
Hôm nay Lục Thanh lại không đi cùng Tiểu Ngốc Tử, vài thị vệ của vương phủ lập tức muốn ngăn cản Lục San San. Thế nhưng Lục San San kêu lớn:
“Tiểu Ngốc Tử, ngươi còn nhớ rõ ta không, ta là muội muội của Lục Thanh a.”
Tiểu Ngốc Tử chậm chạp quay đầu, nhìn Lục San San thì hơi chần chờ gật gật đầu.
Y thật là biết nữ nhân này, nhưng Tiểu Ngốc Tử không có chút hảo cảm nào đối với Lục San San, cơ hồ là từ đáy lòng, y có chút chán ghét đối phương.
Lục San San thấy Tiểu Ngốc Tử gật đầu, dương dương tự đắc nở nụ cười, chỉ cao khí ngang nói:
“Hảo cẩu không chắn đường, cẩu nô tài các ngươi này còn không nhanh chóng tránh ra, ta là thân muội muội của chủ tử các ngươi.”
Nàng có thể nói ra lời này, kỳ thật cũng là cáo mượn oai hùm. Bởi vì Lục San San thực minh bạch nếu trước mặt bọn thị vệ mà yếu khí thế, thì những người này sẽ không tôn trọng nàng, liền tính đến lúc Lục Thanh biết chuyện này, cũng sẽ không bởi vì vài cái hạ nhân mà giận chó đánh mèo với nàng.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, nàng cho rằng mình có thể trốn thoát thanh lâu, ai ngờ người của thanh lâu sao có thể nhìn nàng thoát đi như thế, bọn họ phát hiện không đúng liền lập tức đuổi tới. Các thị về bởi vì khí thế của Lục San San mà đã tránh đường, Lục San San cười đắc ý, đang định tư thái ưu nhã đi đến trước mặt Tiểu Ngốc Tử, lại không nghĩ rằng phía sau truyền đến một trận kêu đánh làm cho nàng mất tập trung, chân trái bám trụ chân phải, bùm một tiếng ngã xuống đất.
Này còn không phải đáng sợ nhất, ngươi nói Lục San San ngã thì cứ ngã đi, nàng cư nhiên còn muốn kéo người khác đệm lưng! Thực không may, người này chính là cách nàng gần nhất, Tiểu Ngốc Tử……
Bụng của Tiểu Ngốc Tử đã bảy tháng, vì là song thai nên theo lý thuyết thì cũng sắp đến ngày sinh, y vốn nên ngoan ngoãn tĩnh dưỡng trong vương mới đúng. Nhưng Tiểu Ngốc Tử tuy rằng khó cử động, thế nhưng đối với thế giới phồn hoa bên ngoài vẫn luôn thực cảm thấy hứng thú, cho nên y sảo nháo muốn đi ra ngoạn, thừa dịp Lục Thanh không ở nhà, liền mang theo một đám thị vệ trùng trùng điệp điệp ra vương phủ. Cũng là trời cao sắp xếp, cố tình khiến y gặp phải Lục San San tai tinh này, còn chưa trốn đi được bao liền bị không cẩn thận kéo lại. Lần này nhưng không xong, Tiểu Ngốc Tử vốn mang bụng to cồng kềnh, làm sao có sức mà lôi kéo, cho nên dưới tình huống đó, mắt thấy y liền muốn cùng té lăn trên đất.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Một thân ảnh màu xanh từ trong đám người nhanh chóng xuyên qua, dùng cánh tay của mình đở lấy Tiểu Ngốc Tử trước khi y rơi xuống đất.
“Hù chết phu quân, Bảo Bảo vì cái gì không ngoan ngoãn ở trong vương phủ?” Người tới chính là phu quân Lục Thanh của Tiểu Ngốc Tử.
Lục Thanh vội vã làm xong mọi việc, lập tức chạy về vương phủ, tìm vài vòng cũng không có tìm thấy Tiểu Ngốc Tử, cuối cùng mới biết được Tiểu Ngốc Tử vụng trộm đi ra ngoài chơi. Bất đắc dĩ Lục Thanh đành phải đi ra ngoài tìm Tiểu Ngốc Tử, sợ y xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sợ cái gì liền đến cái đó, Lục Thanh vạn vạn không nghĩ tới là, khi hắn nhìn thấy thân ảnh Tiểu Ngốc Tử thì cũng là lúc chứng kiến cảnh tượng kinh tâm động phách như vậy. May mà hiện tại tu vi của Lục Thanh đã là bát giai, lại được Phong Thiên truyền thụ vũ kỹ, cho nên tốc độ tăng nhanh, vì thế lúc này mới có thể vất vã cứu lấy Tiểu Ngốc Tử. Nhưng là cho dù là không có ngã sấp xuống, trong lòng Lục Thanh cũng là một trận tim đập thình thịch.Nếu thật sự ra chuyện gì, chỉ sợ hắn thật sự sẽ giết chết Lục San San kia.
Tiểu Ngốc Tử nhăn cái mũi khả ái, hơi có chút không có đạo lý làm nũng nói:“Ai bảo phu quân không cùng Bảo Bảo, Bảo Bảo rất nhàm chán!”
Lục Thanh chậm rãi nâng Tiểu Ngốc Tử dậy, rất là bất đắc dĩ thay y sửa sang lại quần áo cùng đầu tóc. Thị vệ ở một bên đều toát mồ hôi lạnh, đang muốn buông lỏng một hơi, đã thấy sắc mặt thế tử đột nhiên biến đổi, sau đó lấy tay bưng kín bụng.
“Đau quá!”
Tiểu Ngốc Tử luôn luôn đều không có từng đau qua như thế, thật giống như là đau xé nát thân thể vậy, cho nên y vô cùng khó chịu mà chảy nước mắt. Lục Thanh cũng kích động, lập tức ôm Tiểu Ngốc Tử an ủi nói:
“Bảo Bảo không sợ, ta mang ngươi trở về xem đại phu.”
Miệng thì khuyên Tiểu Ngốc Tử không sợ, nhưng bản thân Lục Thanh thì lại sợ quýnh lên. Tiểu Ngốc Tử bị đau, sắc mặt trắng bệch, còn thỉnh thoảng còn đỗ mồ hơi rất nhiều. Lục Thanh cảm giác được tay mình ôm Tiểu Ngốc Tử đều đang run rẩy, hắn một mạch chạy nhanh về vương phủ. Trong vương phủ có Ngự y, đồng thời còn có bà mụ cùng bà vú.
Sau khi đem Tiểu Ngốc Tử đặt ở trên giường, Lục Thanh cầm linh tuyền cho Tiểu Ngốc Tử uống vài hớp, lúc này mới làm cho sắc mặt Tiểu Ngốc Tử dần dần hồng nhuận lên. Tiểu Ngốc Tử hết đau, liền có khí lực nói chuyện cùng Lục Thanh. Giống như là linh tính, Tiểu Ngốc Tử thập phần bình tĩnh nói với Lục Thanh:
“Phu quân, tiểu Bảo Bảo giống như muốn đi ra.”
Trong lòng Lục Thanh căng thẳng, lập tức cầm tay Tiểu Ngốc Tử.
“Phu quân sẽ vẫn ở bên cạnh Bảo Bảo, nếu Bảo Bảo còn đau thì cứ cắn vào tay phu quân.”
Tiểu Ngốc Tử hướng tới Lục Thanh gợi lên một nụ cười ngọt ngào, sau đó nhẹ nhàng cắn ngón tay Lục Thanh, hơi hơi liếm láp giống như một con mèo con, ngứa, trong lòng ấm áp.
Rất nhanh, Ngự y và những người khác đều đến, tất cả vây quanh bên người Tiểu Ngốc Tử. Vừa thấy tình trạng của Tiểu Ngốc Tử, bà mụ lập tức nói:
“Đây là muốn sinh, song thai bảy tháng đã xem như đủ tháng, kéo dài hơn nữa chỉ sợ không tốt.”
Nhắc đến Lục San San liền có chuyện để nói.
Lục San San là muội muội cùng cha khác mẹ của Lục Thanh, thể chất thu hút thị phi trời sinh , giống như đúc với người mẹ chết trong tuyết của nàng.
Từ sau khi Lục gia nghèo túng, Lục San San sống tại nhà của đồ tễ tại huyện Phương Lâm càng không dễ chịu.Vốn đồ tể chỉ là bất đắc dĩ mới cưới nàng, nếu không phải coi trọng năm trăm lượng bạc đồ cưới của Lục gia thì với lão bà dữ như cọp mẹ ở nhà, đánh chết hắn cũng không dám cưới Lục San San về nhà.
Tục ngữ nói rất đúng, ác nhân có ác nhân trị. Năm đó, Lục San San vu hãm Lục Thanh, làm hại Lục Thanh bị đánh đòn hiểm, lúc đó nàng cỡ nào dương dương đắc ý, sau này nàng bất đắc dĩ gả vào nhà đồ tể, ngày đầu tiên cọp mẹ liền dám giơ lên bàn tay tát thẳng vào mặt nàng.
Vài năm trước, cọp mẹ có luyện qua công phu, Lục San San làm sao là đối thủ của nàng, Lục San San càng phản kháng thì càng bị đánh nhiều hơn. Đợi đến lúc nàng nhẫn không được muốn thu thập một chút để về nhà mẹ đẻ thì lại nghe được Lục gia sụp đỗ. Hơn nữa đánh bại Lục gia, lại là kẻ yếu đuối mà nàng đã từng hãm hại, Lục Thanh! Như vậy, không thể nghi ngờ Lục Thanh là chán ghét Lục San San, cho nên Lục San San chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nhưng sau khi Lục gia suy sụp, cọp mẹ càng thêm không sợ hãi, hơn nữa lúc này đây, đồ tể cũng sẽ không nói chuyện giúp nàng.Toàn bộ quần áo trong nhà đều để một mình nàng giặt, cơm cũng là một mình nàng làm, ngay cả tiểu nha đầu Xuân Hương đều thanh nhàn hơn nàng rất nhiều. Lục San San xem như nhìn ra, cọp mẹ kia là đang cố ý chỉnh chính mình.
Từ nhỏ sống an nhàn sung sướng cho tới lớn cho nên chỉ có Lục San San khi dễ người khác, nơi nào cam tâm tình nguyện chịu người khi dễ, cho nên mỗi ngày khi nàng nấu cơm đều sẽ nhổ nước miếng vào trong bát cơn của cọp mẹ để bài tiết mối hận trong lòng, không nghĩ tới có một ngày vừa lúc bị cọp mẹ thấy, cho nên nàng bị treo lên, bỏ đói suốt ba ngày ba đêm. Lục San San ở trên xà nhà đau khổ cầu xin ba ngày, đến cuối cùng cũng được thả xuống, lúc này tay thiếu chút nữa bị cắt đứt. Đồ tể cũng không thỉnh thầy thuốc cho nàng, hắn chỉ bảo nàng nằm nghỉ trên giường vài ngày.
Lục San San nằm trên giường nhìn vào gương, phát hiện người trong gương già nua không chịu nổi, nàng xót xa trong lòng, liền bật khóc. Nhớ năm đó khi nàng vẫn là nhị tiểu thư Lục gia, sinh hoạt như thế nào, nay gả cho một người nam nhân phụ lòng nàng như vậy. Nàng không phục, nàng không cam tâm! Dựa vào cái gì nàng phải ở trong này bi thảm già đi, mà Lục Thanh lại có thể ở trong Lục phủ cùng ngốc tử kia ăn hương uống lạt. [yuki-hana: tới giờ mà cũng còn đỗ lỗi cho người khác]
Khó có thể ngăn được uất ức trong lòng, Lục San San lớn mật ra tay. Năm trăm lượng bạc làm đồ cưới lúc trước luôn được cọp mẹ để dưới đáy hòm giấu ở đầu giường, chưa động chút nào. Cho nên Lục San San lập kế hoạch, thừa dịp cọp mẹ về nhà mẹ đẻ, dùng cây trâm cạy khóa, mang theo năm trăm lượng bạc trốn khỏi nhà đồ tể.
Nàng vốn định về Lục phủ, thế nhưng lại biết Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử cư nhiên đã đến kinh thành phát triển.Tại Phương Lâm huyện nàng cũng không có thân nhân, Lục San San suốt đêm gấp rút lên đường, muốn rời đi địa phương tràn ngập thương cảm này.
Lục San San là một nữ nhân, thủ không thể đề, kiên không thể kháng, trên người còn mang theo năm trăm lượng bạc, nàng dùng bạc sắm sửa cho mình, lúc này liền bị một nhóm cường đạo theo dõi. Vài cường đạo kia không chỉ giật tiền, còn muốn đem Lục San San bán vào thanh lâu để kiếm thêm một khoản. Cho nên cứ như thế, Lục San San cũng đi tới kinh thành.
Hiện tại, nàng tuy rằng là một người nghèo trắng tay, thế nhưng vẫn còn cao ngạo, nói cái gì cũng không chịu bị ngàn nhân nằm vạn nhân kỵ. Cho nên dưới tình thế cấp bách, Lục San San nói ra tên của Lục Thanh.
Hôm qua, tú bà của thanh lâu kia mới mượn một khoản trong ngân hàng của Lục Thanh, nàng đang lo lắng không biết làm sao để có thể nhanh trả. Tuy rằng nàng đối với việc Lục San San nói là bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng có chút hy vọng.
Nhưng Lục San San không nghĩ tới là, Lục Thanh rất nhanh liền phái người truyền lại tin tức, nói là căn bản không biết nàng. Dưới cơn khó thở, Lục San San nhảy cửa sổ chạy trốn, vừa vặn gặp Tiểu Ngốc Tử đang đi dạo trên phố. Nhìn cái bụng phồng lên của Tiểu Ngốc Tử, Lục San San liền mở to hai mắt.
Tuy rằng nàng cũng nghe nói qua có một loại nam nhân có thể sinh hài tử, thế nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu tiên. Ánh mắt của nàng lập tức sáng lên, đến trước mặt Tiểu Ngốc Tử nhận thân.
Hôm nay Lục Thanh lại không đi cùng Tiểu Ngốc Tử, vài thị vệ của vương phủ lập tức muốn ngăn cản Lục San San. Thế nhưng Lục San San kêu lớn:
“Tiểu Ngốc Tử, ngươi còn nhớ rõ ta không, ta là muội muội của Lục Thanh a.”
Tiểu Ngốc Tử chậm chạp quay đầu, nhìn Lục San San thì hơi chần chờ gật gật đầu.
Y thật là biết nữ nhân này, nhưng Tiểu Ngốc Tử không có chút hảo cảm nào đối với Lục San San, cơ hồ là từ đáy lòng, y có chút chán ghét đối phương.
Lục San San thấy Tiểu Ngốc Tử gật đầu, dương dương tự đắc nở nụ cười, chỉ cao khí ngang nói:
“Hảo cẩu không chắn đường, cẩu nô tài các ngươi này còn không nhanh chóng tránh ra, ta là thân muội muội của chủ tử các ngươi.”
Nàng có thể nói ra lời này, kỳ thật cũng là cáo mượn oai hùm. Bởi vì Lục San San thực minh bạch nếu trước mặt bọn thị vệ mà yếu khí thế, thì những người này sẽ không tôn trọng nàng, liền tính đến lúc Lục Thanh biết chuyện này, cũng sẽ không bởi vì vài cái hạ nhân mà giận chó đánh mèo với nàng.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, nàng cho rằng mình có thể trốn thoát thanh lâu, ai ngờ người của thanh lâu sao có thể nhìn nàng thoát đi như thế, bọn họ phát hiện không đúng liền lập tức đuổi tới. Các thị về bởi vì khí thế của Lục San San mà đã tránh đường, Lục San San cười đắc ý, đang định tư thái ưu nhã đi đến trước mặt Tiểu Ngốc Tử, lại không nghĩ rằng phía sau truyền đến một trận kêu đánh làm cho nàng mất tập trung, chân trái bám trụ chân phải, bùm một tiếng ngã xuống đất.
Này còn không phải đáng sợ nhất, ngươi nói Lục San San ngã thì cứ ngã đi, nàng cư nhiên còn muốn kéo người khác đệm lưng! Thực không may, người này chính là cách nàng gần nhất, Tiểu Ngốc Tử……
Bụng của Tiểu Ngốc Tử đã bảy tháng, vì là song thai nên theo lý thuyết thì cũng sắp đến ngày sinh, y vốn nên ngoan ngoãn tĩnh dưỡng trong vương mới đúng. Nhưng Tiểu Ngốc Tử tuy rằng khó cử động, thế nhưng đối với thế giới phồn hoa bên ngoài vẫn luôn thực cảm thấy hứng thú, cho nên y sảo nháo muốn đi ra ngoạn, thừa dịp Lục Thanh không ở nhà, liền mang theo một đám thị vệ trùng trùng điệp điệp ra vương phủ. Cũng là trời cao sắp xếp, cố tình khiến y gặp phải Lục San San tai tinh này, còn chưa trốn đi được bao liền bị không cẩn thận kéo lại. Lần này nhưng không xong, Tiểu Ngốc Tử vốn mang bụng to cồng kềnh, làm sao có sức mà lôi kéo, cho nên dưới tình huống đó, mắt thấy y liền muốn cùng té lăn trên đất.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Một thân ảnh màu xanh từ trong đám người nhanh chóng xuyên qua, dùng cánh tay của mình đở lấy Tiểu Ngốc Tử trước khi y rơi xuống đất.
“Hù chết phu quân, Bảo Bảo vì cái gì không ngoan ngoãn ở trong vương phủ?” Người tới chính là phu quân Lục Thanh của Tiểu Ngốc Tử.
Lục Thanh vội vã làm xong mọi việc, lập tức chạy về vương phủ, tìm vài vòng cũng không có tìm thấy Tiểu Ngốc Tử, cuối cùng mới biết được Tiểu Ngốc Tử vụng trộm đi ra ngoài chơi. Bất đắc dĩ Lục Thanh đành phải đi ra ngoài tìm Tiểu Ngốc Tử, sợ y xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sợ cái gì liền đến cái đó, Lục Thanh vạn vạn không nghĩ tới là, khi hắn nhìn thấy thân ảnh Tiểu Ngốc Tử thì cũng là lúc chứng kiến cảnh tượng kinh tâm động phách như vậy. May mà hiện tại tu vi của Lục Thanh đã là bát giai, lại được Phong Thiên truyền thụ vũ kỹ, cho nên tốc độ tăng nhanh, vì thế lúc này mới có thể vất vã cứu lấy Tiểu Ngốc Tử. Nhưng là cho dù là không có ngã sấp xuống, trong lòng Lục Thanh cũng là một trận tim đập thình thịch.Nếu thật sự ra chuyện gì, chỉ sợ hắn thật sự sẽ giết chết Lục San San kia.
Tiểu Ngốc Tử nhăn cái mũi khả ái, hơi có chút không có đạo lý làm nũng nói:“Ai bảo phu quân không cùng Bảo Bảo, Bảo Bảo rất nhàm chán!”
Lục Thanh chậm rãi nâng Tiểu Ngốc Tử dậy, rất là bất đắc dĩ thay y sửa sang lại quần áo cùng đầu tóc. Thị vệ ở một bên đều toát mồ hôi lạnh, đang muốn buông lỏng một hơi, đã thấy sắc mặt thế tử đột nhiên biến đổi, sau đó lấy tay bưng kín bụng.
“Đau quá!”
Tiểu Ngốc Tử luôn luôn đều không có từng đau qua như thế, thật giống như là đau xé nát thân thể vậy, cho nên y vô cùng khó chịu mà chảy nước mắt. Lục Thanh cũng kích động, lập tức ôm Tiểu Ngốc Tử an ủi nói:
“Bảo Bảo không sợ, ta mang ngươi trở về xem đại phu.”
Miệng thì khuyên Tiểu Ngốc Tử không sợ, nhưng bản thân Lục Thanh thì lại sợ quýnh lên. Tiểu Ngốc Tử bị đau, sắc mặt trắng bệch, còn thỉnh thoảng còn đỗ mồ hơi rất nhiều. Lục Thanh cảm giác được tay mình ôm Tiểu Ngốc Tử đều đang run rẩy, hắn một mạch chạy nhanh về vương phủ. Trong vương phủ có Ngự y, đồng thời còn có bà mụ cùng bà vú.
Sau khi đem Tiểu Ngốc Tử đặt ở trên giường, Lục Thanh cầm linh tuyền cho Tiểu Ngốc Tử uống vài hớp, lúc này mới làm cho sắc mặt Tiểu Ngốc Tử dần dần hồng nhuận lên. Tiểu Ngốc Tử hết đau, liền có khí lực nói chuyện cùng Lục Thanh. Giống như là linh tính, Tiểu Ngốc Tử thập phần bình tĩnh nói với Lục Thanh:
“Phu quân, tiểu Bảo Bảo giống như muốn đi ra.”
Trong lòng Lục Thanh căng thẳng, lập tức cầm tay Tiểu Ngốc Tử.
“Phu quân sẽ vẫn ở bên cạnh Bảo Bảo, nếu Bảo Bảo còn đau thì cứ cắn vào tay phu quân.”
Tiểu Ngốc Tử hướng tới Lục Thanh gợi lên một nụ cười ngọt ngào, sau đó nhẹ nhàng cắn ngón tay Lục Thanh, hơi hơi liếm láp giống như một con mèo con, ngứa, trong lòng ấm áp.
Rất nhanh, Ngự y và những người khác đều đến, tất cả vây quanh bên người Tiểu Ngốc Tử. Vừa thấy tình trạng của Tiểu Ngốc Tử, bà mụ lập tức nói:
“Đây là muốn sinh, song thai bảy tháng đã xem như đủ tháng, kéo dài hơn nữa chỉ sợ không tốt.”