Chương 26:
Dư Huyễn Tình nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một hồi lâu, xoay người lấy cái túi nhỏ bị đè dưới người. Cái này rất giống mấy cái túi xách đeo vai mà các nữ sinh ở kiếp trước thích dùng, quai đeo có hơi rộng. Cô khoa tay múa chân nửa ngày, phát hiện dây đeo và túi xách đều có thể dán trên thân thể, lúc ở dưới nước túi xách sẽ ở bên cạnh mà không bị vướng hay rơi ra. Cái túi nhìn thì nhỏ nhưng bên trong toàn là nếp gấp, khi mở ra hết cỡ thì to gần bằng một nửa nhà rái cá. Khó trách một cái túi như vậy lại có giá hơn một ngàn hải tệ, quả thật rất đáng giá.Lúc này bên ngoài mưa đã nhỏ lại, một cơn gió xuyên qua qua cửa sổ thông gió thổi vào, Dư Huyễn Tình rùng mình một cái, cô vội buông túi xuống và tiếp tục chải lông cho mình. Lần dọn dẹp này kéo dài đến tận nửa đêm, đợi đến khi cả người khô hết, lông lại trơn mượt thì cô đã mệt đến cả tay cũng không nhất lên được. Tới nơi này lâu như thế đây là cơn bão đầu tiên mà cô trải qua, không ngờ nó đáng sợ như vậy.Bây giờ gió đã ngừng, mây đen cùng mưa to cũng đều bay về phương xa, vùng biển dần trở nên yên tĩnh lại, căn nhà nhỏ hình như cũng đứng yên tại chỗ. Từ khi đến đây cô luôn lênh đênh trên biển, chưa bao giờ có khoảnh khắc như thế này, mà cô cũng có cơ hội trải nghiệm lại cảm giác ngủ trên mặt đất. Dư Huyễn Tình giống như được trở lại kiếp trước, cô nhắm mắt chìm vào giấc mơ.Sau khi cô ngủ thì người cá đen lặng lẽ đến gần, nằm sấp bên cửa sổ nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng mở cửa. Bàn tay bao trùm vảy vươn ra cẩn thận chạm vào lớp lông trên bụng cô, không mềm mại như phần cổ nhưng cũng không tệ. Hắn thu đầu ngón tay lại rồi nhẹ nhàng lấy mu bàn tay cọ cọ vào lông, phát hiện Dư Huyễn Tình không có phản ứng cũng không tỉnh thì lá gan lại lớn hơn một chút: hắn đặt nửa cánh tay mình ngang qua eo của cô, bộ lông dày gần như chôn vùi cánh tay hắn. Vây đuôi cá của hắn lắc lư như đuôi chó không kiểm soát được.Dư Huyễn Tình không có nhiều tiền nên mua nhà rái cá là loại rẻ nhất, cũng không có bất kỳ thiết lập phòng hộ và cảnh báo nào. Cô cảm giác có hơi ngứa ngáy, ở trong mộng xoay người lại, toàn bộ mặt đều hướng về phía cửa, cũng vừa vặn đối mặt với người cá. Hắn còn tưởng mình bị phát hiện, lập tức lặn xuống dưới nước, đợi một hồi mới nhận ra rằng rái cá không có tỉnh, hắn lộ ra hai mắt trên mặt nước quan sát một hồi rồi lại bơi tới. Lần này hắn không đưa ra nữa mà là dán một miếng rong biển ở bên cửa.Dư Huyễn Tình ngủ một giấc cực kỳ thoải mái, lúc tỉnh lại còn tưởng rằng mình đang nằm trên giường nhà mình. Cô dang rộng tay chân ra, mơ màng nhìn trần nhà một lúc. Trần nhà của cô thấp như vậy từ khi nào thế?Từ lúc nào mà nó thay đổi từ mái bằng sang mái nghiêng vậy?Cô hơi nghiêng đầu, tầm mắt chạm tới biển xanh lấp lánh cùng bầu trời xanh biếc bên ngoài, chợt tỉnh táo lại hiện tại mình đang ở đâu. Cơn bão đêm qua vẫn còn rõ ràng, Dư Huyễn Tình theo thói quen muốn ngồi dậy mới phát hiện mình vừa lăn một vòng trên mặt đất. Cơ thể này ở dưới nước thuận tiện hơn con người nhưng chỉ có thể lăn và bò trên đất liền. Cô lồm cồm bò tới cửa, lại phát hiện ra cửa bị kẹt, hôm qua quá mệt mỏi nên không chú ý có vật gì kẹt ở đây.Đang định ném rong biển ra ngoài thì nhìn thấy thứ được buộc trên rong biển, là mảnh nhỏ màu đen cô từng nhìn thấy dưới đáy biển. Lúc trước trên người không có chỗ để nên cô đã nhét vào trong rong biển, ngày hôm qua sóng gió quá lớn cô cũng chẳng nhớ tới chuyện này, không ngờ bọn cô lại có duyên phận như vậy. Dư Huyễn Tình kinh ngạc lấy mảnh nhỏ ra, phát hiện mảnh này không giống cái trước, nó lớn hơn rất nhiều, hiển nhiên không phải cùng một mảnh. Thật ra nếu nhìn kỹ một chút thì tạo hình của thứ này rất quen mắt, có hơi giống vảy cá, cẩn thận ngẫm lại thì đặc biệt giống vảy cá trên người cá nhìn thấy ngày hôm qua, đều là màu đen và tỏa ra ánh sáng. Nó không thể trùng hợp như vậy, phải không?Có thể không phải trùng hợp mảnh nhỏ màu đen này xuất hiện ở đây mà là được nhét vào một cách có chủ ý. Đêm qua sau khi cô ngủ, người cá đen chắc chắn đã tiếp tục đi theo cô. Sao cô cứ cảm thấy hành vi của người cá này có chút biến thái, nhưng ngạc nhiên là cô lại không cảm thấy chán ghét chút nào.