Chương 24:
Tiên cá này sao lại nhát gan như vậy chứ?Một con rái cá biển như cô có gì mà đáng sợ?Không phải người cần lo lắng hơn là cô sao?Lần này đối phương đã có cảnh giác, lần sau sẽ không dễ dàng lừa gạt tới gần nữa, tiếc thật! Dư Huyễn Tình hồi tưởng lại bóng dáng vừa rồi thật lâu, cảm giác tiên cá đen rất thần bí, vảy cũng rất đẹp, giống như là bầu trời đêm đầy sao vậy. Tiếc nuối nhất chính là không nhìn thấy mặt, nếu như tốc độ ngẩng đầu của cô có thể nhanh hơn thì tốt rồi.Cũng không có biết tiên cá đó muốn làm gì?Đơn thuần là tò mò về cô hay có mục đích khác?Dư Huyễn Tình chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng lạc quan nhất, có lẽ là tiên cá đặc biệt u mê cô."Tiên cá" chạy trốn thật nhanh có chút ảo não vẫy đuôi nhiều lần, vẫy đuôi xong mới cúi đầu nhìn tay của mình, vừa rồi suýt chút nữa đã sờ được.Trêu trọc tiên cá xong, lúc này Dư Huyễn Tình mới phát hiện mình đã bơi ra rất xa. Hoàng hôn đang dần lặn xuống mặt biển, cô ngoi lên mặt nước nhìn rồi vội vàng bơi về phía trước. Khi trở về khu vực rong biển thì trời đã hoàn toàn tối đen. Sau khi mặt trời lặn, không biết mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến chiếm trọn bầu trời, gió phát ra tiếng gào thét, nước biển thì không ngừng khuấy động quay cuồng, như thể sắp có một cơn bão giáng xuống vào ban đêm. Thời tiết trên biển rất hay thay đổi, cô không thể nhìn mây cũng không thể nghe biển, và bị cơn bão bất ngờ này đánh cho trở tay không kịp.Dư Huyễn Tình quấn rong biển lên người, sóng biển cao mấy mét hòa cùng cơn gió đánh mạnh vào người, cô liên tục bị sóng đánh đến choáng váng, chỉ có thể quấn thêm càng nhiều rong biển, thiếu chút nữa đã quấn mình thành cái bánh chưng. Mặt bị nước biển đánh vào đến nỗi đau rát, Dư Huyễn Tình cố gắng nắm lấy rong biển trên người, nhưng rong biển trơn trượt rất nhanh đã trượt khỏi người cô. Móng vuốt móc lấy làm rách rong biển, lần thứ hai trượt khỏi tay, mà cô không nơi nương tựa đành phải mặc sóng cuốn trôi.Cảm giác bất an mãnh liệt khiến cô nhớ tới ngôi nhà rái cá được cho là có thể vững chãi và ổn định trên mặt biển, nếu như bây giờ có một chỗ an toàn để cô trốn thì tốt rồi.Trong tình huống nguy hiểm này cũng chẳng cần lo đến những thứ khác, Dư Huyễn Tình vội vàng mở màn hình và nhanh tay đặt mua một loại nhà rái cá cùng một cái túi nhỏ. Sau khi mua xong tài khoản chỉ còn lại 3 hải tệ, ít đến đáng thương. Dư Huyễn Tình tắt màn hình, nhắm mắt lại chờ chuyển phát nhanh đến. Thật tốt khi trở thành một người giàu có, mặc dù cô chỉ giàu có trong một thời gian ngắn.Sau khi những đám mây mưa hoàn toàn bao trọn bầu trời, quả nhiên một cơn mưa lớn giội xuống đúng như dự đoán. Khoảng thời gian này ở vùng nhiệt đới chính là mùa hè, thời tiết gần đây rất tốt, ánh mặt trời nóng bức, một lượng lớn không khí ẩm và nóng bốc lên, lốc xoáy xoay vòng đẩy mưa lớn đến. Sóng biển càng lúc càng cao, Dư Huyễn Tình cảm giác như mình sắp bay lên, bây giờ việc cô sợ nhất chính là rong biển bọc mình sẽ đột ngột đứt.Theo lý thuyết thì khu vực này không nên có bão lớn như vậy, nhưng cô không chọn được chỗ tốt, vùng nước nông này chỉ mới được hình thành mấy năm gần đây. Trước kia nơi này vẫn còn là một đồng bằng biển thẳm, nhưng gần đó lại có một đới đứt gãy nhỏ. Không phải chỉ trái đất đang chuyển động mà hành tinh tiên cá cũng vậy, sau khi kiến tạo mảng thì khu vực dưới nước này chậm rãi ép ra một sườn núi gần mực nước biển, cũng xuất hiện vùng biển nông. Trái đất vẫn có đất liền và núi cao có thể ngăn cản một chút, nhưng nơi này là đại dương bao la, toàn bộ hải phận của hành tinh đều lưu thông tuần hoàn nên chỗ này xuất hiện bão tố cũng chẳng có gì lạ.Hai tay Dư Huyễn Tình nắm chặt lấy rong biển quấn lấy mình, tiếng mưa rơi càng ngày càng gần, xung quanh là một mảnh đen kịt không nhìn rõ được cái gì. Bên tai hoàn toàn bị tiếng mưa to và tiếng sóng dữ chiếm cứ, cái gì cũng không nghe rõ, giống như có một con cá bị cuốn theo bay lên trời rồi nặng nề rơi xuống. Tâm trạng bây giờ của cô còn căng thẳng hơn lúc bị bốn con rái cá đuổi theo.Xoẹt xoẹt.Tiếng xé nhỏ bé nghe như tiếng gió và tiếng sóng lớn có vẻ không đáng kể nhưng lại làm cho trong lòng Dư Huyễn Tình thắt lại. Một miếng rong biển đã bị đứt, cô mím chặt môi, dùng móng vuốt chộp lấy một miếng khác, nhưng miếng rong biển đó có lẽ sẽ không chống chịu được bao lâu. Cho dù đó là con người hay động vật thì vẫn rất nhỏ bé và bất lực trước mẹ thiên nhiên, không có gì có thể chống lại được. Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, giây tiếp theo cô lập tức bị sóng biển cuốn lao thẳng lên mây cao. Miếng rong biển kia không bị đứt nữa mà là trực tiếp bị bứng rễ luôn, bên dưới còn có một hòn đá, trong nháy mắt hòn đá bị quăng không thấy tăm hơi.