Chương 35: Dải ngân hà
Editor: Giang Hương Huyền
Beta: Bonnie
Không có điện thoại di động, thời gian trôi qua quá chậm, cũng may là một lát nữa đã đến giờ ăn tối chính thức, An Kỳ lẻn vào mang theo một số thứ cần thiết, cuối cùng cũng giải cứu Tả Minh Nhiên khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng.
Vị trí của mọi người đã được sắp xếp từ trước, mặc dù tất cả đều ở trong cùng một hội trường, nhưng ranh giới phân chia hai nhóm người rõ ràng nên hiển nhiên được phân chia ở khu vực khác nhau.
Chỉ có Tả Minh Nhiên là ngoại lệ.
Nếu Tả Minh Nhiên tới một mình, tất nhiên cô là một phần của giới giải trí.
Không khéo cô còn một thân phận nữa là Yến phu nhân, tất nhiên không thể bắt vợ chồng nhà người ta tách ra ăn được, sau khi cân nhắc, vị trí của Tả Minh Nhiên đã được sắp xếp bên cạnh Yến Vân Dương.
Vì lý do này, Phạm Chân Chân đã từng tức giận một hồi.
Chỉ một lúc không thấy, mới vừa đi vào hai bước, Tả Minh Nhiên đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Yến Vân Dương, xen lẫn với mùi thuốc lá.
Mùi vị này tuyệt đối không dễ ngửi, Tả Minh Nhiên mặc dù không để tâm nhưng cũng không khỏi cau mày.
Xua tay với nhân viên phục vụ, Yến Vân Dương giúp cô kéo ghế ngồi, trầm giọng nói: “Anh vừa mới nói chuyện với tổng giám đốc Giai Thành ở trên lầu.”
Tả Minh Nhiên “A” một tiếng nhưng không phản ứng, cô chưa bao giờ chủ động hỏi chuyện công việc của Yến Vân Dương, cũng không ngờ anh sẽ giải thích cho mình nên cô khô khan trả lời: "Thế à, hèn gì vừa rồi không tìm thấy anh.”
Hai người họ, một thanh niên tài giỏi đẹp trai, một nữ diễn viên nổi tiếng xinh đẹp, đứng cùng nhau đặc biệt bắt mắt.
Yến Vận Dương dường như không để ý đến những ánh mắt từ mọi hướng, sau khi Tả Minh Nhiên ngồi xuống, anh còn giúp cô chỉnh trang váy, chậm rãi nói: “Chúng ta ngồi xuống uống chút rượu.” Dừng một chút, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tả Minhh Nhiên, trong mắt tràn đầy ý cười, “Không thích mùi thuốc lá sao?”
Tả Minh Nhiên lúc này mới ý thức được là biểu tình vừa rồi của mình bị nhìn thấy, cô mím môi, ngượng ngùng mở miệng, “Cũng không phải, ở đây chán quá.”
Yến Vân Dương mỉm cười, nói với cô: “Chờ tôi một lát.”
Anh đứng dậy rời đi, Tả Minh Nhiên ngồi ở vị trí hơi gò bó, cô không quen ai ở đây, họ đều là người không phú cũng quý, đến người nói chunhà họ Yếni buồn với cô cũng không có.
Cũng may Yến Vận Dương chỉ rời đi có mấy phút, Tả Minh Nhiên nhìn lên thì phát hiện anh đã thay áo khoác, mùi thuốc lá và rượu trên người hiển nhiên đã nhạt đi rất nhiều.
Xã giao trong kinh doanh là không thể tránh khỏi, đặc biệt như loại trường hợp hôm nay, Yến Vân Dương là đại diện của tập đoàn Yến thị, tất nhiên không tránh khỏi những cuộc trò chunhà họ Yếno tiếp.
Ý thức được rằng có thể vì mình nên Yến Vân Dương mới thay đổi quần áo, Tả Minh Nhiên cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, nhưng mà trước khi cô kịp nói, Yến Vân Dương hơi nghiêng người, tay phải đặt lên sau lưng ghế của cô, nhìn từ một góc độ khác, gần như ôm cả người cô vào vòng tay của anh.
“Đừng căng thẳng.” Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Yến Vân Dương còn tưởng ở đây có quá nhiều người lạ khiến cô cảm thấy không thoải mái, vì vậy anh lấy ra một viên kẹo cho cô như để xoa dịu, “Ăn kẹo đi.”
Tả Minh Nhiên ngạc nhiên: “Anh lấy kẹo ở đâu vậy?”
Yến Vân Dương ngồi xuống ghế, “Hỏi An Kỳ lấy.”
Tả Minh Nhiên: “…”
Cô nghĩ đến cảnh đấy, có lẽ An Kỳ bị dọa không ít.
Họ nói chuyện không lớn, những người khác chỉ có thể nhìn thấy động tác thân mật của họ, mặc nhiên cho rằng bọn họ là hai vợ chồng ân ái hòa thuận.
So sánh ra thì Phạm Chân Chân có tâm trạng tồi tệ.
Bữa tiệc sinh nhật riêng của cô ta, vốn dĩ không muốn Tả Minh Nhiên xuất hiện ở đây, nhưng bây giờ không chỉ không như mong muốn, mà còn phải nhìn cô và Yến Vân Dương tình chàng ý thϊếp.
Nhìn về phía Tả Minh Nhiên và Yến Vân Dương cách đó không xa, Phạm Chân Chân nắm chặt tay thành nắm đấm, ngay cả móng tay dài cắm vào lòng bàn tay cũng không biết.
Sảnh tiệc rất lớn, khi mọi người đều ngồi xuống, Tả Minh Nhiên mới nhận ra bọn họ lại được sắp xếp vào bàn chính. Không biết là trùng hợp hay cố ý, vì lúc này Phạm Chân Chân đúng lúc ngồi chếch ở phía đối diện với cô, thậm chí hai người vừa ngẩng đầu là có thể bốn mắt nhìn nhau.
Chỗ đông người, Phạm Chân Chân cưỡng lại ý muốn trợn mắt, làm bộ mắt không thấy tâm không phiền quay đầu cùng những người khác nói chuyện.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, Tả Minh Nhiên ngược lại không khỏi muốn bật cười, dù sao bây giờ cũng không có mấy người vội vàng tự khiến mình không vui, tóm lại người tức tối cáu giận cũng không phải cô.
Vì nguyên nhân Phạm Chân Chân, trong cốt truyện gốc có rất nhiều mô tả về bối cảnh nhà họ Phạm.
nhà họ Phạm là một phú thương có tên tuổi ở thành phố B, sản nghiệp khổng lồ, không những thế, hai thế hệ trước, ông cố của Phạm Chân Chân còn từng là quan chức cấp cao ở thành phố B. Mặc dù sau đó nhà họ Phạm rút khỏi quan trường để dấn thân vào kinh doanh, nhưng mối quan hệ lui tới trước nay vẫn còn, có thể nói nhà họ Phạm ở thành phố B căn cơ thâm hậu, thậm chí rất sâu sắc và phức tạp.
Tuy nhiên, quan hệ giữa nhà họ Yến và nhà họ Phạm, thì trong cốt truyện gốc không thấy nói đến, nó thuộc về cốt truyện được tự động bổ sung ở thế giới này. Ngay cả chính Tả Minh Nhiên, cũng là tại thời điểm lần trước cùng Yến Vân Dương ra sân bay đón Liễu Thanh Hà, nghe họ nói về mối quan hệ giữa hai bên thì mới biết họ vừa là đối tác kinh doanh, vừa là bạn bè tốt lâu năm.
Nhưng mối quan hệ này tới đời Yến Vân Dương hiển nhiên đã phai nhạt không ít, từ thái độ của anh đối với Phạm Chân Chân đã có thể nhìn ra.
Tả Minh Nhiên thật ra suy nghĩ đơn giản, nhà họ Yến và nhà họ Phạm là quan hệ gì cô quản không được. Phạm Chân Chân coi cô là tình địch, xem cô như hồng thủy mãnh thú, quan hệ này kiểu gì cũng không thể tốt lên được, còn không bằng dứt khoát một chút, nhìn nhau chán ghét là được. Dù sao cô và Yến Vân Dương vợ chồng đồng tâm, cùng bọn họ không thân cận cũng là bình thường.
Bàn tròn tám người, Tả Minh Nhiên giương mắt nhìn xung quanh một vòng.
Chỉ có hai người cô chưa gặp bao giờ.
Yến Vân Dương đương nhiên không cần phải nói, ngoài anh ra, còn có Phạm Chân Chân ngồi phía đối diện, Điền Mẫn ở bên tay phải Phạm Chân Chân. Xa hơn bên phải là một cặp vợ chồng, nghe nói là anh họ và chị dâu của Phạm Chân Chân, cũng là giám đốc điều hành cấp cao của công ty nhà họ Phạm, vừa rồi cô đã gặp.
Ngoài ra, còn có hai người đàn ông có vài phần giống với Phạm Chân Chân. Một người ngoài sáu mươi tuổi, tóc đã bạc, người còn lại khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt uy nghiêm, có lẽ là do hàng lông mày dài cau lại lâu ngày mà thành, giữa mày còn có nếp uốn rõ ràng.
Thời Song Hạ tâm tư tỉ mỉ, vừa rồi trước khi ra ngoài, chị ấy đặc biệt tìm ảnh của người nhà họ Phạm trên mạng cho cô xem. Cho nên cho dù chưa gặp mặt, Tả Minh Nhiên vẫn lập tức nhận ra hai người.
Người đàn ông tóc hoa râm đương nhiên là cha của Phạm Chân Chân, cũng chính là tổng giám đốc công ty nhà họ Phạm, Phạm Giang. Người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta là Phạm Dật Minh, anh trai cùng cha khác mẹ với Phạm Chân Chân. Hai người ngồi cạnh nhau, quả thật giống như tạc từ cùng một khuôn, ngay cả độ cong khóe miệng cũng giống hệt nhau.
Ngoại hình của Phạm Giang so với tưởng tượng của Tả Minh Nhiên thì già hơn một chút. Phạm Chân Chân nhỏ hơn cô hai tuổi, hơn nữa cô đã gặp qua Điền Mẫn, tuy bà ta hơn 40 tuổi nhưng khuôn mặt cùng dáng người đều được bảo dưỡng rất tốt, Tả Minh Nhiên tự nhiên cảm thấy tuổi của Phạm Giang đáng ra cũng không nên chênh lệch bao nhiêu.
Nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng khác xa những gì cô tưởng tượng, ngoại hình Phạm Giang rõ ràng già hơn Điền Mẫn rất nhiều, nếu không phải đã xem trước ảnh chụp, Tả Minh Nhiên căn bản sẽ không bao giờ nghĩ ông ta là cha của Phạm Chân Chân.
Đang suy nghĩ thì Phạm Giang ngồi đối diện đột nhiên ngước mắt lên nhìn sang, ánh mắt chạm nhau, Tả Minh Nhiên lấy kỹ năng diễn xuất đã rèn giũa trong khoảng thời gian này ra, hướng về phía đối phương thản nhiên cười.
“Tả tiểu thư.” Ngoài dự đoán, Phạm Giang nhìn Tả Minh Nhiên nói: “Nghe tên đã lâu.”
Dù là một nữ diễn viên nổi tiếng, nhưng trong mắt người khác, Tả Minh Nhiên có thể gả cho Yến Vân Dương thì nhìn thế nào cũng đều là trèo cao. Dù đứng cao đến đâu trong làng giải trí, nhưng so với hào môn chân chính thì luôn luôn có một khoảng cách không thể vượt qua, đây cũng là lý do khiến cuộc hôn nhân của cô với Yến Vân Dương không được nhiều mọi người coi trọng.
Thế hệ trẻ không sao, dù sao còn có Yến Vân Dương ở đó, cho dù trong lòng có chướng mắt cô thì cũng vẫn nể mặt khi tiếp xúc. Nhưng Phạm Giang lớn tuổi như vậy, ở một số trường hợp vẫn lộ rõ là lão già cổ hủ.
Tuy không có ý gì nhưng cũng không thể để yên như vậy. Tả Minh Nhiên cong cong khóe miệng, không hề khiêm tốn chút nào đối với lời nói của Sở Giang Dật, cười nhẹ: “Không dám, tôi sớm đã nghe đại danh của Phạm tiên sinh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp."
Phạm Giang ha ha cười, giơ tay chỉ Yến Vân Dương nói: “Vân Dương là tôi nhìn từ bé đến lớn, cô cứ theo cậu ta gọi tôi một tiếng chú là được rồi, không cần phải xa lạ như vậy.”
Yến Vân Dương nắm tay Tả Minh Nhiên trên bàn, cười nói: “Chú Phạm nói phải, Nhiên Nhiên, em coi như gặp người nhà mình là được.”
Không ai nói gì, Tả Minh Nhiên nhoẻn miệng cười, thuận đà đi xuống, cực kỳ tự nhiên gọi: “Chú Phạm.”
Ánh mắt Phạm Giang đảo qua trên hai người một lượt, lại nhanh chóng thu về, như thể ánh mắt thăm dò kia chỉ là ảo giác của Tả Minh Nhiên.
Yến Vân Dương hơi siết chặt tay cô, Tả Minh Nhiên nhìn sang, nhận được ánh mắt trấn an.
Tả Minh Nhiên: “…Em không sao.”
Hai người bọn họ thân mật, đặc biệt là ánh mắt của Yến Vân Dương nhìn Tả Minh Nhiên, rơi vào trong mắt người khác, đặc biệt trong mắt Phạm Chân Chân chính là tràn đầy tình cảm và ngọt ngào.
Tưởng tượng ánh mắt này vốn nên nhìn về phía mình, Phạm Chân Chân liền cảm thấy l*иg ngực bức bối, làm lục phủ ngũ tạng cô ta đều không thoải mái, lại nhìn về phía Tả Minh Nhiên không tự chủ được không che dấu nổi cảm xúc bản thân.
Điền Mẫn ngồi bên cạnh, hiểu con gái không ai bằng mẹ, vẻ mặt Phạm Chân Chân thay đổi, Điền Mẫn liền đoán được cô ta đang suy nghĩ cái gì.
Phạm Chân Chân có thể tùy hứng, nhưng Điền Mẫn vẫn nhớ rõ trường hợp hôm nay là như thế nào. Vừa rồi mới một lúc không nhìn đến, Phạm Chân Chân đã chạy đi tìm Tả Minh Nhiên, làm mọi người đã xấu hổ rồi, nếu hiện tại trước mặt nhiều người như vậy lại làm ra chuyện gì khác người nữa, với tính cách giữ gìn mặt mũi của Phạm Giang, e rằng bà ta cũng không gánh vác được.
Nhìn người khác dường như còn chưa phát giác, Điền Mẫn vội vàng ấn cánh tay Phạm Chân Chân xuống, cười nói: “Chân Chân à, trước không phải con lúc nào cũng nói là muốn làm bạn tốt với Minh Nhiên sao, như thế nào bây giờ gặp mặt lại không nói gì, có phải xấu hổ không?”
Phạm Chân Chân không ngờ Điền Mẫn lại nói vậy, mọi thứ trong đầu đột nhiên bị xáo trộn, ngạc nhiên nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
Tả Minh Nhiên cũng sửng sốt trước khả năng trợ mắt nói dối của Điền Mẫn, nếu không phải đã biết nguyên tác gốc, biết bà mẹ này là loại người hai mặt, Tả Minh Nhiên thật đúng là sẽ tin lời bà ta.
Bị nhiều người như vậy nhìn, lại không thể đứng lên nói rằng chính mình căn bản chướng mắt Tả Minh Nhiên, khuôn mặt Phạm Chân Chân đỏ bừng.
Phạm Giang thu hết thảy mọi việc trong mắt, ông ta buông ly rượu trong tay xuống, đáy ly tiếp xúc mặt bàn, phát ra âm vang thanh thúy.
“Được rồi, chuyện của các cô gái, để họ tự chơi đi. Đó đều là các thiếu nữ đôi mươi, bà còn đi theo xen vào làm gì.”
Lời nói ra như vậy, nhưng thực chất là cho mọi người bậc thang để leo xuống, không đến mức làm mọi việc quá xấu hổ. Điền Mẫn hiểu ý của Phạm Giang, tự nhiên cười đáp ứng. Phạm Chân Chân không tình nguyện nhìn Tả Minh Nhiên, cố kỵ Yến Vân Dương ở đây, rốt cuộc nhéo giọng nói: “Chị Minh Nhiên, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, cái gì em cũng không biết, chị cần phải chỉ bảo e nhiều hơn nhé!”
Tả Minh Nhiên ngoài mặt cười hì hì, trong lòng MMP.
(*) Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ* M* M-ÀY”. (Theo Hủ Giới)
Hai người trao nhau nụ cười giả dối, đồng thời đạt đến đỉnh cao kỹ năng diễn xuất trong đời.
Cuộc ám đấu giữa Tả Minh Nhiên cùng Phạm Chân Chân không thể thoát khỏi ánh mắt của Phạm Giang. Không giống như Phạm Chân Chân cho rằng Yến Vân Dương chán ghét Tả Minh Nhiên, Phạm Giang không có ấn tượng gì về Tả Minh Nhiên, ngược lại, đối với Yến Vân Dương lại có chút phê bình kín đáo.
Ở vài năm trước, Phạm Giang đối Yến Vân Dương cũng là khen ngợi có thừa. Hơn nữa có một điều mà mọi người đều biết rõ, đó là Phạm Giang ngấm ngầm xem Yến Vân Dương như là con rể tương lai của mình mà đối đãi.
Không có gì ngạc nhiên khi Phạm Giang có suy nghĩ này, dù sao nhà họ Phạm cùng nhà họ Yến lui tới đã nhiều năm, ông ta và cha Yến Vân Dương không chỉ có quan hệ nhiều trong công việc, mà quan hệ riêng tư cũng rất tốt. Vừa lúc Yến Vân Dương và Phạm Chân Chân chỉ hơn kém nhau vài năm, nếu hai người bọn họ có thể ở bên nhau, hai nhà cường cường liên hợp, chỉ có lợi chứ không có hại.
Phạm Giang tâm tư quá mức rõ ràng, thế nên Phạm Chân Chân bị ảnh hưởng, tự nhiên mà chấp nhận mối quan hệ của mình với Yến Vân Dương.
Nhưng điều không ai ngờ tới chính là Yến Vân Dương lại không chơi theo lẽ thường, không những không cưới Phạm Chân Chân, ngược lại còn rình rang cưới một nữ minh tinh.
Nếu Yến Vân Dương kết hôn với người có gia thế tương đương, Phạm Giang sẽ không tức giận đến như vậy, cố tình Tả Minh Nhiên lại chỉ là một tiểu minh tinh, đừng nói gia thế, đến một chút thân phận bối cảnh đều không có, lại xuất thân từ giới giải trí. Yến Vân Dương thà kết hôn với một người phụ nữ như vậy còn hơn kết hôn với Phạm Chân Chân, dù có vẻ như không có gì sai với nhà họ Phạm nhưng Phạm Giang vẫn cảm thấy mình đã bị mất hết mặt mũi. Hiện tại Phạm Chân Chân lại bị ám ảnh đến mức một hai đòi phải gia nhập giới giải trí, ở nhà la lối khóc lóc lăn lộn nói cái gì cũng không chịu vào làm trong công ty gia đình, thậm chí còn giấu ông ta trộm báo danh chương trình tuyển chọn.
Nếu không phải vì tập đoàn Yến thị, Yến Vân Dương lại là người thừa kế duy nhất của nhà họ Yến, ông ta nhất định sẽ không để Phạm Chân Chân có thêm bất kỳ mối quan hệ nào với Yến Vân Dương.
Tình tiết nhỏ này trôi qua nhanh chóng, ngoại trừ ánh mắt như dao mà Phạm Chân Chân thường nhìn lại, tiệc tối này có thể coi như cả khách và chủ cùng vui.
Ăn xong, mọi người lần lượt ra về.
Có minh tinh tham gia yến tiệc, giới truyền thông không thể vào nhưng vẫn đợi ở bãi đậu xe chờ bọn họ đi ra.
Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày, đoạn đường từ thang máy ra đến ô tô không những không có máy sưởi, mà còn có phóng viên các nơi đuổi theo chặn đường. An Kỳ mang hai chiếc áo khoác lông vũ xuống, đây là vũ khí giữ ấm của nghệ sĩ bọn họ, vừa có thể giữ ấm mà lại không quá cồng kềnh.
Tả Minh Nhiên vẫn đang mặc lễ phục, mặc áo khoác có chút bất tiện, An Kỳ đang định đi lên giúp đỡ thì thấy Yến Vân Dương nhanh chóng mặc áo khoác cho mình xong, sau đó rất tự nhiên tiếp nhận nhiệm vụ mặc áo khoác cho Tả Minh Nhiên, thậm chí, động tác còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
An Kỳ ăn một miệng cẩu lương, lặng lẽ đến gần Thời Song Hạ, hai người nhìn nhau không nói gì, đều từ trong mắt đối phương thấy được khí chất độc nhất vô nhị thuộc về đám người “FFF”.
(*) Một nhóm người cực kỳ mất cân bằng khi nhìn thấy người khác thể hiện tình cảm của mình, và sử dụng nhóm "FFF" trong truyện tranh để thể hiện cảm xúc của mình.
Cũng giống như khi đến, nhà họ Phạm đặc biệt sắp xếp lối đi riêng dành cho giới doanh nhân. Lúc ra chắc chắn khác với lúc vào, khi đó tư thế các phóng viên đuổi theo chặn đường có khi Yến Vân Dương từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng gặp qua, Tả Minh Nhiên vốn dĩ muốn Yến Vân Dương ra ngoài đợi mình theo lối đi riêng kia, kết quả lời còn chưa kịp nói, anh đã lấy một chiếc mũ lên che đầu cô.
Chiếc mũ quá lớn, trực tiếp che nửa khuôn mặt Tả Minh Nhiên.
Ánh đèn trước mặt đột nhiên mờ đi, Tả Minh Nhiên sửng sốt một chút, chật vật ngẩng đầu, “Anh làm gì vậy?”
Yến Vân Dương thích thú nhìn động tác của cô, giơ tay giúp cô kéo lại chiếc mũ, “Chờ lát nữa đi sát tôi.”
Nói xong, không đợi Tả Minh Nhiên kịp phản ứng, Yến Vân Dương đã khoác vai cô trực tiếp đi vào thang máy. An Kỳ và Thời Song Hạ theo sát, cả bốn đi thang máy xuống dưới.
Phía sau, Phạm Chân Chân nhìn bọn họ rời đi, cũng định đi theo, Phạm Giang đứng bên cạnh cô ta, sắc mặt âm trầm nói: “Con đứng lại đấy cho cha.”
Phạm Chân Chân từ nhỏ đã được nuông chiều tới mức không sợ trời không sợ đất, nhưng nếu Phạm Giang thật sự tức giận phát hỏa, Phạm Chân Chân vẫn sẽ sợ.
Cô ta không cam lòng nhìn thang máy, quay đầu làm nũng nói với Phạm Giang: “Cha, cha xem…”
“Đừng nói nữa.” Phạm Giang vẫn không động tĩnh gì, “Tối nay trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cùng cha đi gặp một người.”
Đúng như Tả Minh Nhiên nghĩ, bãi đỗ xe quả nhiên có rất nhiều phóng viên ngồi canh, ngay khi Tả Minh Nhiên và Yến Vân Dương đi ra, đám phóng viên đang chụp ảnh một người khác lập tức vây quanh lại, cho dù đã có nhân viên an ninh tạo thành bức tường người phía trước nhưng micrô và máy ảnh truyền thông vẫn tí chút nữa đập vào mặt họ.
Lên xe, Tả Minh Nhiên thoát khỏi vòng tay của Yến Vân Dương, thở một hơi thật dài, “Tư thế này, người không biết còn tưởng đang đánh nhau!”
Thời Song Hạ vừa lên xe liền lấy ra máy tính bảng xử lý công việc, nghe vậy nói: “Hiện không nói chuyện đánh nhau, em lên Weibo xem chút đi.”
Vừa nghe giọng điệu này là biết lại có việc phát sinh, Tả Minh Nhiên vừa mở khóa điện thoại, vừa hỏi: “Chuyện tốt hay xấu?”
Thời Song Hạ nhìn cô đầy ẩn ý rồi lại nhìn về phía Yến Vân Dương bên cạnh, trêu chọc: “Không tốt cũng không xấu.”
Tả Minh Nhiên: “?”
Hành động của giới truyền thông quả thực rất nhanh. Chuyện bế công chúa trên thảm đỏ đã lên hot search hơn một giờ đồng hồ. Ngoài ra còn có đoạn video ngắn về cú ngã của Phạm Chân Chân. Fan hai bên một bên ăn kẹo, một bên ăn dưa không can thiệp chuyện của nhau, nhìn qua hài hòa tốt đẹp.
Tả Minh Nhiên đọc bình luận một lúc, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị Hạ, để bên quan hệ công chúng chuẩn bị kế hoạch đi ạ.”
Thời Song Hạ: “Đã sớm chuẩn bị, nếu không em cho nghĩ như thế nào hot search này ở phía dưới.”
Tả Minh Nhiên: “Không phải cái này, là chuyện Phạm Chân Chân té ngã kìa, em cảm thấy sớm hay muộn cũng sẽ liên quan đến bên mình.”
Thời Song Hạ không rõ ràng lắm mối quan hệ ân ân oán oán giữa cô với Phạm Chân Chân, Tả Minh Nhiên nói ngắn gọn, bỏ qua vai trò của Yến Vân Dương trong đó, trực tiếp nói cô và Phạm Chân Chân không hợp.
Thời Song Hạ im lặng một lúc, cắn răng nói: “Em có thể cho chị ngủ ngon không.”
Tả Minh Nhiên tỏ vẻ vô tội, Thời Song Hạ chán nản, nhận mệnh quay đầu lại đi thu xếp quan hệ công chúng khẩn cấp.
Sắp đến giao thừa, trên đường vắng xe hơn nhiều, nhưng vì tuyết trơn nên xe chạy không nhanh, về đến nhà cũng đã 11 giờ tối.
Thời Song Hạ và An Kỳ đều không ngủ lại, nhưng bảo Tả Minh Nhiên sáng sớm hôm sau còn phải nhập đoàn đóng phim, chú ý không được để sưng mặt.
Đi giày gót nhọn liên tục vài giờ, Tả Minh Nhiên đã kiệt sức, cảm thấy mỗi bước đi của mình đều giống như bước đạp chân của nàng tiên cá nhỏ lên đầu mũi dao.
Yến Vân Dương tiến lên hai bước mới phát hiện có điều không ổn, lập tức dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tả Minh Nhiên tê cả người, nâng nâng chân nói: “Đã quên thay giày.”
Vừa rồi ngồi trên xe không cảm thấy gì, lại vội vàng xem hot search thì quên luôn. Cũng may phía trước chính là thang máy, Tả Minh Nhiên gắng chịu đựng cơn đau nói: “Không sao, vào thang máy là được rồi.”
Vừa dứt lời, lần thứ hai trong ngày hôm nay Tả Minh Nhiên cảm nhận được hai chân cách mặt đất.
Được bế công chúa hai lần trong một ngày, lần này còn không có những người khác ở đây, Tả Minh Nhiên vô thức choàng tay qua cổ Yến Vân Dương, há miệng thở dốc, lại không nói nổi một câu.
“Ấn thang máy.”
Đến khi mở cửa vào nhà, Tả Minh Nhiên được đặt đàng hoàng trên ghế sô pha, Yến Vân Dương cầm dép lê lại, Tả Minh Nhiên sợ anh còn muốn giúp mình đổi giày, vội vàng đưa chân đá giày xuống.
Hệ thống sưởi trong phòng được bật lên, xua tan khí lạnh trên người hai người.
Yến Vận Dương cởϊ áσ khoác, rót thêm một cốc nước nóng giúp Tả Minh Nhiên làm ấm tay, “Em ngồi xuống trước đi, anh đi pha trà gừng.”
Tả Minh Nhiên gật đầu không nói lời nào, Yến Vân Dương nhìn dáng vẻ này của cô, nhịn không được cười cười, anh không đeo kính, hai mắt trong veo sáng lên dưới ánh đèn, trong mắt như chứa cả một dải ngân hà.
Chờ anh xoay người đi phòng bếp, Tả Minh Nhiên mới ôm cái gối bên cạnh, vùi mặt vào thật sâu.
Beta: Bonnie
Không có điện thoại di động, thời gian trôi qua quá chậm, cũng may là một lát nữa đã đến giờ ăn tối chính thức, An Kỳ lẻn vào mang theo một số thứ cần thiết, cuối cùng cũng giải cứu Tả Minh Nhiên khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng.
Vị trí của mọi người đã được sắp xếp từ trước, mặc dù tất cả đều ở trong cùng một hội trường, nhưng ranh giới phân chia hai nhóm người rõ ràng nên hiển nhiên được phân chia ở khu vực khác nhau.
Chỉ có Tả Minh Nhiên là ngoại lệ.
Nếu Tả Minh Nhiên tới một mình, tất nhiên cô là một phần của giới giải trí.
Không khéo cô còn một thân phận nữa là Yến phu nhân, tất nhiên không thể bắt vợ chồng nhà người ta tách ra ăn được, sau khi cân nhắc, vị trí của Tả Minh Nhiên đã được sắp xếp bên cạnh Yến Vân Dương.
Vì lý do này, Phạm Chân Chân đã từng tức giận một hồi.
Chỉ một lúc không thấy, mới vừa đi vào hai bước, Tả Minh Nhiên đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Yến Vân Dương, xen lẫn với mùi thuốc lá.
Mùi vị này tuyệt đối không dễ ngửi, Tả Minh Nhiên mặc dù không để tâm nhưng cũng không khỏi cau mày.
Xua tay với nhân viên phục vụ, Yến Vân Dương giúp cô kéo ghế ngồi, trầm giọng nói: “Anh vừa mới nói chuyện với tổng giám đốc Giai Thành ở trên lầu.”
Tả Minh Nhiên “A” một tiếng nhưng không phản ứng, cô chưa bao giờ chủ động hỏi chuyện công việc của Yến Vân Dương, cũng không ngờ anh sẽ giải thích cho mình nên cô khô khan trả lời: "Thế à, hèn gì vừa rồi không tìm thấy anh.”
Hai người họ, một thanh niên tài giỏi đẹp trai, một nữ diễn viên nổi tiếng xinh đẹp, đứng cùng nhau đặc biệt bắt mắt.
Yến Vận Dương dường như không để ý đến những ánh mắt từ mọi hướng, sau khi Tả Minh Nhiên ngồi xuống, anh còn giúp cô chỉnh trang váy, chậm rãi nói: “Chúng ta ngồi xuống uống chút rượu.” Dừng một chút, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tả Minhh Nhiên, trong mắt tràn đầy ý cười, “Không thích mùi thuốc lá sao?”
Tả Minh Nhiên lúc này mới ý thức được là biểu tình vừa rồi của mình bị nhìn thấy, cô mím môi, ngượng ngùng mở miệng, “Cũng không phải, ở đây chán quá.”
Yến Vân Dương mỉm cười, nói với cô: “Chờ tôi một lát.”
Anh đứng dậy rời đi, Tả Minh Nhiên ngồi ở vị trí hơi gò bó, cô không quen ai ở đây, họ đều là người không phú cũng quý, đến người nói chunhà họ Yếni buồn với cô cũng không có.
Cũng may Yến Vận Dương chỉ rời đi có mấy phút, Tả Minh Nhiên nhìn lên thì phát hiện anh đã thay áo khoác, mùi thuốc lá và rượu trên người hiển nhiên đã nhạt đi rất nhiều.
Xã giao trong kinh doanh là không thể tránh khỏi, đặc biệt như loại trường hợp hôm nay, Yến Vân Dương là đại diện của tập đoàn Yến thị, tất nhiên không tránh khỏi những cuộc trò chunhà họ Yếno tiếp.
Ý thức được rằng có thể vì mình nên Yến Vân Dương mới thay đổi quần áo, Tả Minh Nhiên cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, nhưng mà trước khi cô kịp nói, Yến Vân Dương hơi nghiêng người, tay phải đặt lên sau lưng ghế của cô, nhìn từ một góc độ khác, gần như ôm cả người cô vào vòng tay của anh.
“Đừng căng thẳng.” Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Yến Vân Dương còn tưởng ở đây có quá nhiều người lạ khiến cô cảm thấy không thoải mái, vì vậy anh lấy ra một viên kẹo cho cô như để xoa dịu, “Ăn kẹo đi.”
Tả Minh Nhiên ngạc nhiên: “Anh lấy kẹo ở đâu vậy?”
Yến Vân Dương ngồi xuống ghế, “Hỏi An Kỳ lấy.”
Tả Minh Nhiên: “…”
Cô nghĩ đến cảnh đấy, có lẽ An Kỳ bị dọa không ít.
Họ nói chuyện không lớn, những người khác chỉ có thể nhìn thấy động tác thân mật của họ, mặc nhiên cho rằng bọn họ là hai vợ chồng ân ái hòa thuận.
So sánh ra thì Phạm Chân Chân có tâm trạng tồi tệ.
Bữa tiệc sinh nhật riêng của cô ta, vốn dĩ không muốn Tả Minh Nhiên xuất hiện ở đây, nhưng bây giờ không chỉ không như mong muốn, mà còn phải nhìn cô và Yến Vân Dương tình chàng ý thϊếp.
Nhìn về phía Tả Minh Nhiên và Yến Vân Dương cách đó không xa, Phạm Chân Chân nắm chặt tay thành nắm đấm, ngay cả móng tay dài cắm vào lòng bàn tay cũng không biết.
Sảnh tiệc rất lớn, khi mọi người đều ngồi xuống, Tả Minh Nhiên mới nhận ra bọn họ lại được sắp xếp vào bàn chính. Không biết là trùng hợp hay cố ý, vì lúc này Phạm Chân Chân đúng lúc ngồi chếch ở phía đối diện với cô, thậm chí hai người vừa ngẩng đầu là có thể bốn mắt nhìn nhau.
Chỗ đông người, Phạm Chân Chân cưỡng lại ý muốn trợn mắt, làm bộ mắt không thấy tâm không phiền quay đầu cùng những người khác nói chuyện.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, Tả Minh Nhiên ngược lại không khỏi muốn bật cười, dù sao bây giờ cũng không có mấy người vội vàng tự khiến mình không vui, tóm lại người tức tối cáu giận cũng không phải cô.
Vì nguyên nhân Phạm Chân Chân, trong cốt truyện gốc có rất nhiều mô tả về bối cảnh nhà họ Phạm.
nhà họ Phạm là một phú thương có tên tuổi ở thành phố B, sản nghiệp khổng lồ, không những thế, hai thế hệ trước, ông cố của Phạm Chân Chân còn từng là quan chức cấp cao ở thành phố B. Mặc dù sau đó nhà họ Phạm rút khỏi quan trường để dấn thân vào kinh doanh, nhưng mối quan hệ lui tới trước nay vẫn còn, có thể nói nhà họ Phạm ở thành phố B căn cơ thâm hậu, thậm chí rất sâu sắc và phức tạp.
Tuy nhiên, quan hệ giữa nhà họ Yến và nhà họ Phạm, thì trong cốt truyện gốc không thấy nói đến, nó thuộc về cốt truyện được tự động bổ sung ở thế giới này. Ngay cả chính Tả Minh Nhiên, cũng là tại thời điểm lần trước cùng Yến Vân Dương ra sân bay đón Liễu Thanh Hà, nghe họ nói về mối quan hệ giữa hai bên thì mới biết họ vừa là đối tác kinh doanh, vừa là bạn bè tốt lâu năm.
Nhưng mối quan hệ này tới đời Yến Vân Dương hiển nhiên đã phai nhạt không ít, từ thái độ của anh đối với Phạm Chân Chân đã có thể nhìn ra.
Tả Minh Nhiên thật ra suy nghĩ đơn giản, nhà họ Yến và nhà họ Phạm là quan hệ gì cô quản không được. Phạm Chân Chân coi cô là tình địch, xem cô như hồng thủy mãnh thú, quan hệ này kiểu gì cũng không thể tốt lên được, còn không bằng dứt khoát một chút, nhìn nhau chán ghét là được. Dù sao cô và Yến Vân Dương vợ chồng đồng tâm, cùng bọn họ không thân cận cũng là bình thường.
Bàn tròn tám người, Tả Minh Nhiên giương mắt nhìn xung quanh một vòng.
Chỉ có hai người cô chưa gặp bao giờ.
Yến Vân Dương đương nhiên không cần phải nói, ngoài anh ra, còn có Phạm Chân Chân ngồi phía đối diện, Điền Mẫn ở bên tay phải Phạm Chân Chân. Xa hơn bên phải là một cặp vợ chồng, nghe nói là anh họ và chị dâu của Phạm Chân Chân, cũng là giám đốc điều hành cấp cao của công ty nhà họ Phạm, vừa rồi cô đã gặp.
Ngoài ra, còn có hai người đàn ông có vài phần giống với Phạm Chân Chân. Một người ngoài sáu mươi tuổi, tóc đã bạc, người còn lại khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt uy nghiêm, có lẽ là do hàng lông mày dài cau lại lâu ngày mà thành, giữa mày còn có nếp uốn rõ ràng.
Thời Song Hạ tâm tư tỉ mỉ, vừa rồi trước khi ra ngoài, chị ấy đặc biệt tìm ảnh của người nhà họ Phạm trên mạng cho cô xem. Cho nên cho dù chưa gặp mặt, Tả Minh Nhiên vẫn lập tức nhận ra hai người.
Người đàn ông tóc hoa râm đương nhiên là cha của Phạm Chân Chân, cũng chính là tổng giám đốc công ty nhà họ Phạm, Phạm Giang. Người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta là Phạm Dật Minh, anh trai cùng cha khác mẹ với Phạm Chân Chân. Hai người ngồi cạnh nhau, quả thật giống như tạc từ cùng một khuôn, ngay cả độ cong khóe miệng cũng giống hệt nhau.
Ngoại hình của Phạm Giang so với tưởng tượng của Tả Minh Nhiên thì già hơn một chút. Phạm Chân Chân nhỏ hơn cô hai tuổi, hơn nữa cô đã gặp qua Điền Mẫn, tuy bà ta hơn 40 tuổi nhưng khuôn mặt cùng dáng người đều được bảo dưỡng rất tốt, Tả Minh Nhiên tự nhiên cảm thấy tuổi của Phạm Giang đáng ra cũng không nên chênh lệch bao nhiêu.
Nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng khác xa những gì cô tưởng tượng, ngoại hình Phạm Giang rõ ràng già hơn Điền Mẫn rất nhiều, nếu không phải đã xem trước ảnh chụp, Tả Minh Nhiên căn bản sẽ không bao giờ nghĩ ông ta là cha của Phạm Chân Chân.
Đang suy nghĩ thì Phạm Giang ngồi đối diện đột nhiên ngước mắt lên nhìn sang, ánh mắt chạm nhau, Tả Minh Nhiên lấy kỹ năng diễn xuất đã rèn giũa trong khoảng thời gian này ra, hướng về phía đối phương thản nhiên cười.
“Tả tiểu thư.” Ngoài dự đoán, Phạm Giang nhìn Tả Minh Nhiên nói: “Nghe tên đã lâu.”
Dù là một nữ diễn viên nổi tiếng, nhưng trong mắt người khác, Tả Minh Nhiên có thể gả cho Yến Vân Dương thì nhìn thế nào cũng đều là trèo cao. Dù đứng cao đến đâu trong làng giải trí, nhưng so với hào môn chân chính thì luôn luôn có một khoảng cách không thể vượt qua, đây cũng là lý do khiến cuộc hôn nhân của cô với Yến Vân Dương không được nhiều mọi người coi trọng.
Thế hệ trẻ không sao, dù sao còn có Yến Vân Dương ở đó, cho dù trong lòng có chướng mắt cô thì cũng vẫn nể mặt khi tiếp xúc. Nhưng Phạm Giang lớn tuổi như vậy, ở một số trường hợp vẫn lộ rõ là lão già cổ hủ.
Tuy không có ý gì nhưng cũng không thể để yên như vậy. Tả Minh Nhiên cong cong khóe miệng, không hề khiêm tốn chút nào đối với lời nói của Sở Giang Dật, cười nhẹ: “Không dám, tôi sớm đã nghe đại danh của Phạm tiên sinh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp."
Phạm Giang ha ha cười, giơ tay chỉ Yến Vân Dương nói: “Vân Dương là tôi nhìn từ bé đến lớn, cô cứ theo cậu ta gọi tôi một tiếng chú là được rồi, không cần phải xa lạ như vậy.”
Yến Vân Dương nắm tay Tả Minh Nhiên trên bàn, cười nói: “Chú Phạm nói phải, Nhiên Nhiên, em coi như gặp người nhà mình là được.”
Không ai nói gì, Tả Minh Nhiên nhoẻn miệng cười, thuận đà đi xuống, cực kỳ tự nhiên gọi: “Chú Phạm.”
Ánh mắt Phạm Giang đảo qua trên hai người một lượt, lại nhanh chóng thu về, như thể ánh mắt thăm dò kia chỉ là ảo giác của Tả Minh Nhiên.
Yến Vân Dương hơi siết chặt tay cô, Tả Minh Nhiên nhìn sang, nhận được ánh mắt trấn an.
Tả Minh Nhiên: “…Em không sao.”
Hai người bọn họ thân mật, đặc biệt là ánh mắt của Yến Vân Dương nhìn Tả Minh Nhiên, rơi vào trong mắt người khác, đặc biệt trong mắt Phạm Chân Chân chính là tràn đầy tình cảm và ngọt ngào.
Tưởng tượng ánh mắt này vốn nên nhìn về phía mình, Phạm Chân Chân liền cảm thấy l*иg ngực bức bối, làm lục phủ ngũ tạng cô ta đều không thoải mái, lại nhìn về phía Tả Minh Nhiên không tự chủ được không che dấu nổi cảm xúc bản thân.
Điền Mẫn ngồi bên cạnh, hiểu con gái không ai bằng mẹ, vẻ mặt Phạm Chân Chân thay đổi, Điền Mẫn liền đoán được cô ta đang suy nghĩ cái gì.
Phạm Chân Chân có thể tùy hứng, nhưng Điền Mẫn vẫn nhớ rõ trường hợp hôm nay là như thế nào. Vừa rồi mới một lúc không nhìn đến, Phạm Chân Chân đã chạy đi tìm Tả Minh Nhiên, làm mọi người đã xấu hổ rồi, nếu hiện tại trước mặt nhiều người như vậy lại làm ra chuyện gì khác người nữa, với tính cách giữ gìn mặt mũi của Phạm Giang, e rằng bà ta cũng không gánh vác được.
Nhìn người khác dường như còn chưa phát giác, Điền Mẫn vội vàng ấn cánh tay Phạm Chân Chân xuống, cười nói: “Chân Chân à, trước không phải con lúc nào cũng nói là muốn làm bạn tốt với Minh Nhiên sao, như thế nào bây giờ gặp mặt lại không nói gì, có phải xấu hổ không?”
Phạm Chân Chân không ngờ Điền Mẫn lại nói vậy, mọi thứ trong đầu đột nhiên bị xáo trộn, ngạc nhiên nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
Tả Minh Nhiên cũng sửng sốt trước khả năng trợ mắt nói dối của Điền Mẫn, nếu không phải đã biết nguyên tác gốc, biết bà mẹ này là loại người hai mặt, Tả Minh Nhiên thật đúng là sẽ tin lời bà ta.
Bị nhiều người như vậy nhìn, lại không thể đứng lên nói rằng chính mình căn bản chướng mắt Tả Minh Nhiên, khuôn mặt Phạm Chân Chân đỏ bừng.
Phạm Giang thu hết thảy mọi việc trong mắt, ông ta buông ly rượu trong tay xuống, đáy ly tiếp xúc mặt bàn, phát ra âm vang thanh thúy.
“Được rồi, chuyện của các cô gái, để họ tự chơi đi. Đó đều là các thiếu nữ đôi mươi, bà còn đi theo xen vào làm gì.”
Lời nói ra như vậy, nhưng thực chất là cho mọi người bậc thang để leo xuống, không đến mức làm mọi việc quá xấu hổ. Điền Mẫn hiểu ý của Phạm Giang, tự nhiên cười đáp ứng. Phạm Chân Chân không tình nguyện nhìn Tả Minh Nhiên, cố kỵ Yến Vân Dương ở đây, rốt cuộc nhéo giọng nói: “Chị Minh Nhiên, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, cái gì em cũng không biết, chị cần phải chỉ bảo e nhiều hơn nhé!”
Tả Minh Nhiên ngoài mặt cười hì hì, trong lòng MMP.
(*) Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ* M* M-ÀY”. (Theo Hủ Giới)
Hai người trao nhau nụ cười giả dối, đồng thời đạt đến đỉnh cao kỹ năng diễn xuất trong đời.
Cuộc ám đấu giữa Tả Minh Nhiên cùng Phạm Chân Chân không thể thoát khỏi ánh mắt của Phạm Giang. Không giống như Phạm Chân Chân cho rằng Yến Vân Dương chán ghét Tả Minh Nhiên, Phạm Giang không có ấn tượng gì về Tả Minh Nhiên, ngược lại, đối với Yến Vân Dương lại có chút phê bình kín đáo.
Ở vài năm trước, Phạm Giang đối Yến Vân Dương cũng là khen ngợi có thừa. Hơn nữa có một điều mà mọi người đều biết rõ, đó là Phạm Giang ngấm ngầm xem Yến Vân Dương như là con rể tương lai của mình mà đối đãi.
Không có gì ngạc nhiên khi Phạm Giang có suy nghĩ này, dù sao nhà họ Phạm cùng nhà họ Yến lui tới đã nhiều năm, ông ta và cha Yến Vân Dương không chỉ có quan hệ nhiều trong công việc, mà quan hệ riêng tư cũng rất tốt. Vừa lúc Yến Vân Dương và Phạm Chân Chân chỉ hơn kém nhau vài năm, nếu hai người bọn họ có thể ở bên nhau, hai nhà cường cường liên hợp, chỉ có lợi chứ không có hại.
Phạm Giang tâm tư quá mức rõ ràng, thế nên Phạm Chân Chân bị ảnh hưởng, tự nhiên mà chấp nhận mối quan hệ của mình với Yến Vân Dương.
Nhưng điều không ai ngờ tới chính là Yến Vân Dương lại không chơi theo lẽ thường, không những không cưới Phạm Chân Chân, ngược lại còn rình rang cưới một nữ minh tinh.
Nếu Yến Vân Dương kết hôn với người có gia thế tương đương, Phạm Giang sẽ không tức giận đến như vậy, cố tình Tả Minh Nhiên lại chỉ là một tiểu minh tinh, đừng nói gia thế, đến một chút thân phận bối cảnh đều không có, lại xuất thân từ giới giải trí. Yến Vân Dương thà kết hôn với một người phụ nữ như vậy còn hơn kết hôn với Phạm Chân Chân, dù có vẻ như không có gì sai với nhà họ Phạm nhưng Phạm Giang vẫn cảm thấy mình đã bị mất hết mặt mũi. Hiện tại Phạm Chân Chân lại bị ám ảnh đến mức một hai đòi phải gia nhập giới giải trí, ở nhà la lối khóc lóc lăn lộn nói cái gì cũng không chịu vào làm trong công ty gia đình, thậm chí còn giấu ông ta trộm báo danh chương trình tuyển chọn.
Nếu không phải vì tập đoàn Yến thị, Yến Vân Dương lại là người thừa kế duy nhất của nhà họ Yến, ông ta nhất định sẽ không để Phạm Chân Chân có thêm bất kỳ mối quan hệ nào với Yến Vân Dương.
Tình tiết nhỏ này trôi qua nhanh chóng, ngoại trừ ánh mắt như dao mà Phạm Chân Chân thường nhìn lại, tiệc tối này có thể coi như cả khách và chủ cùng vui.
Ăn xong, mọi người lần lượt ra về.
Có minh tinh tham gia yến tiệc, giới truyền thông không thể vào nhưng vẫn đợi ở bãi đậu xe chờ bọn họ đi ra.
Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày, đoạn đường từ thang máy ra đến ô tô không những không có máy sưởi, mà còn có phóng viên các nơi đuổi theo chặn đường. An Kỳ mang hai chiếc áo khoác lông vũ xuống, đây là vũ khí giữ ấm của nghệ sĩ bọn họ, vừa có thể giữ ấm mà lại không quá cồng kềnh.
Tả Minh Nhiên vẫn đang mặc lễ phục, mặc áo khoác có chút bất tiện, An Kỳ đang định đi lên giúp đỡ thì thấy Yến Vân Dương nhanh chóng mặc áo khoác cho mình xong, sau đó rất tự nhiên tiếp nhận nhiệm vụ mặc áo khoác cho Tả Minh Nhiên, thậm chí, động tác còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
An Kỳ ăn một miệng cẩu lương, lặng lẽ đến gần Thời Song Hạ, hai người nhìn nhau không nói gì, đều từ trong mắt đối phương thấy được khí chất độc nhất vô nhị thuộc về đám người “FFF”.
(*) Một nhóm người cực kỳ mất cân bằng khi nhìn thấy người khác thể hiện tình cảm của mình, và sử dụng nhóm "FFF" trong truyện tranh để thể hiện cảm xúc của mình.
Cũng giống như khi đến, nhà họ Phạm đặc biệt sắp xếp lối đi riêng dành cho giới doanh nhân. Lúc ra chắc chắn khác với lúc vào, khi đó tư thế các phóng viên đuổi theo chặn đường có khi Yến Vân Dương từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng gặp qua, Tả Minh Nhiên vốn dĩ muốn Yến Vân Dương ra ngoài đợi mình theo lối đi riêng kia, kết quả lời còn chưa kịp nói, anh đã lấy một chiếc mũ lên che đầu cô.
Chiếc mũ quá lớn, trực tiếp che nửa khuôn mặt Tả Minh Nhiên.
Ánh đèn trước mặt đột nhiên mờ đi, Tả Minh Nhiên sửng sốt một chút, chật vật ngẩng đầu, “Anh làm gì vậy?”
Yến Vân Dương thích thú nhìn động tác của cô, giơ tay giúp cô kéo lại chiếc mũ, “Chờ lát nữa đi sát tôi.”
Nói xong, không đợi Tả Minh Nhiên kịp phản ứng, Yến Vân Dương đã khoác vai cô trực tiếp đi vào thang máy. An Kỳ và Thời Song Hạ theo sát, cả bốn đi thang máy xuống dưới.
Phía sau, Phạm Chân Chân nhìn bọn họ rời đi, cũng định đi theo, Phạm Giang đứng bên cạnh cô ta, sắc mặt âm trầm nói: “Con đứng lại đấy cho cha.”
Phạm Chân Chân từ nhỏ đã được nuông chiều tới mức không sợ trời không sợ đất, nhưng nếu Phạm Giang thật sự tức giận phát hỏa, Phạm Chân Chân vẫn sẽ sợ.
Cô ta không cam lòng nhìn thang máy, quay đầu làm nũng nói với Phạm Giang: “Cha, cha xem…”
“Đừng nói nữa.” Phạm Giang vẫn không động tĩnh gì, “Tối nay trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cùng cha đi gặp một người.”
Đúng như Tả Minh Nhiên nghĩ, bãi đỗ xe quả nhiên có rất nhiều phóng viên ngồi canh, ngay khi Tả Minh Nhiên và Yến Vân Dương đi ra, đám phóng viên đang chụp ảnh một người khác lập tức vây quanh lại, cho dù đã có nhân viên an ninh tạo thành bức tường người phía trước nhưng micrô và máy ảnh truyền thông vẫn tí chút nữa đập vào mặt họ.
Lên xe, Tả Minh Nhiên thoát khỏi vòng tay của Yến Vân Dương, thở một hơi thật dài, “Tư thế này, người không biết còn tưởng đang đánh nhau!”
Thời Song Hạ vừa lên xe liền lấy ra máy tính bảng xử lý công việc, nghe vậy nói: “Hiện không nói chuyện đánh nhau, em lên Weibo xem chút đi.”
Vừa nghe giọng điệu này là biết lại có việc phát sinh, Tả Minh Nhiên vừa mở khóa điện thoại, vừa hỏi: “Chuyện tốt hay xấu?”
Thời Song Hạ nhìn cô đầy ẩn ý rồi lại nhìn về phía Yến Vân Dương bên cạnh, trêu chọc: “Không tốt cũng không xấu.”
Tả Minh Nhiên: “?”
Hành động của giới truyền thông quả thực rất nhanh. Chuyện bế công chúa trên thảm đỏ đã lên hot search hơn một giờ đồng hồ. Ngoài ra còn có đoạn video ngắn về cú ngã của Phạm Chân Chân. Fan hai bên một bên ăn kẹo, một bên ăn dưa không can thiệp chuyện của nhau, nhìn qua hài hòa tốt đẹp.
Tả Minh Nhiên đọc bình luận một lúc, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị Hạ, để bên quan hệ công chúng chuẩn bị kế hoạch đi ạ.”
Thời Song Hạ: “Đã sớm chuẩn bị, nếu không em cho nghĩ như thế nào hot search này ở phía dưới.”
Tả Minh Nhiên: “Không phải cái này, là chuyện Phạm Chân Chân té ngã kìa, em cảm thấy sớm hay muộn cũng sẽ liên quan đến bên mình.”
Thời Song Hạ không rõ ràng lắm mối quan hệ ân ân oán oán giữa cô với Phạm Chân Chân, Tả Minh Nhiên nói ngắn gọn, bỏ qua vai trò của Yến Vân Dương trong đó, trực tiếp nói cô và Phạm Chân Chân không hợp.
Thời Song Hạ im lặng một lúc, cắn răng nói: “Em có thể cho chị ngủ ngon không.”
Tả Minh Nhiên tỏ vẻ vô tội, Thời Song Hạ chán nản, nhận mệnh quay đầu lại đi thu xếp quan hệ công chúng khẩn cấp.
Sắp đến giao thừa, trên đường vắng xe hơn nhiều, nhưng vì tuyết trơn nên xe chạy không nhanh, về đến nhà cũng đã 11 giờ tối.
Thời Song Hạ và An Kỳ đều không ngủ lại, nhưng bảo Tả Minh Nhiên sáng sớm hôm sau còn phải nhập đoàn đóng phim, chú ý không được để sưng mặt.
Đi giày gót nhọn liên tục vài giờ, Tả Minh Nhiên đã kiệt sức, cảm thấy mỗi bước đi của mình đều giống như bước đạp chân của nàng tiên cá nhỏ lên đầu mũi dao.
Yến Vân Dương tiến lên hai bước mới phát hiện có điều không ổn, lập tức dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tả Minh Nhiên tê cả người, nâng nâng chân nói: “Đã quên thay giày.”
Vừa rồi ngồi trên xe không cảm thấy gì, lại vội vàng xem hot search thì quên luôn. Cũng may phía trước chính là thang máy, Tả Minh Nhiên gắng chịu đựng cơn đau nói: “Không sao, vào thang máy là được rồi.”
Vừa dứt lời, lần thứ hai trong ngày hôm nay Tả Minh Nhiên cảm nhận được hai chân cách mặt đất.
Được bế công chúa hai lần trong một ngày, lần này còn không có những người khác ở đây, Tả Minh Nhiên vô thức choàng tay qua cổ Yến Vân Dương, há miệng thở dốc, lại không nói nổi một câu.
“Ấn thang máy.”
Đến khi mở cửa vào nhà, Tả Minh Nhiên được đặt đàng hoàng trên ghế sô pha, Yến Vân Dương cầm dép lê lại, Tả Minh Nhiên sợ anh còn muốn giúp mình đổi giày, vội vàng đưa chân đá giày xuống.
Hệ thống sưởi trong phòng được bật lên, xua tan khí lạnh trên người hai người.
Yến Vận Dương cởϊ áσ khoác, rót thêm một cốc nước nóng giúp Tả Minh Nhiên làm ấm tay, “Em ngồi xuống trước đi, anh đi pha trà gừng.”
Tả Minh Nhiên gật đầu không nói lời nào, Yến Vân Dương nhìn dáng vẻ này của cô, nhịn không được cười cười, anh không đeo kính, hai mắt trong veo sáng lên dưới ánh đèn, trong mắt như chứa cả một dải ngân hà.
Chờ anh xoay người đi phòng bếp, Tả Minh Nhiên mới ôm cái gối bên cạnh, vùi mặt vào thật sâu.