Chương 34: Bế công chúa
Editor: Giang Hương Huyền
Beta: Bonnie
Tình tiết nhỏ này không khiến Tả Minh Nhiên để bụng, dù sao cũng giống như cô đã dự đoán, cô ta không dứt tà tâm, phí công phí sức chuẩn bị một tin tức lớn cho cô, hy vọng ngày tháng của cô trôi qua không mấy vui vẻ.
Đối diện với kẻ đầu xỏ của tất cả mọi chuyện đang ngồi trước mặt, Tả Minh Nhiên làm như không có việc gì, đơn giản một tay chống cằm, nhìn thẳng chằm chằm vào anh.
Yến Vân Dương dường như hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của cô, không biết từ chỗ nào tìm được quyển tạp chí kinh tế tài chính lật xem, thản nhiên coi mọi việc vừa mới phát sinh đều không có chút xíu nào quan hệ tới mình.
Người này nếu không làm kinh doanh, thì với gương mặt này và biểu hiện này mà đi làm diễn viên chắc cũng phải đạt đến cấp bậc ảnh đế.
Không gian trong xe không lớn, hai người họ ngồi mặt đối mặt, Thời Song Hạ bên cạnh tinh ý nhận ra một chút không khí kì lạ, mờ mịt ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tả Minh Nhiên: “Không có việc gì ạ.”
Yến Vân Dương: “Không có việc gì.”
Thời Song Hạ: “…”
Được rồi, chó độc thân không có nhân quyền.
Trong phòng họp của khách sạn, Phạm Chân Chân vẻ mặt tức giận ngồi trên ghế, Chu Đồng vừa mới nói xong đã nghe được tiếng cô ta đập mạnh tay xuống bàn.
Tiếng đập mạnh làm Chu Đồng nghe cũng thấy đau, nếu cô nhớ không nhầm, ông chủ khách sạn đã từng cố ý khoe khoang, chiếc bàn trong phòng họp này chính là được làm từ gỗ hoa lê loại tốt nhất, cái khác không nói, chất lượng chắc chắn là cực tốt, người thường đập một phát mạnh như vậy, lòng bàn tay chắc hẳn sẽ đau một lúc.
Chu Đồng nghĩ thầm, không nghĩ tới Phạm tiểu thư này nhìn qua chân yếu tay mềm, nhưng lực tay thật ra không nhỏ.
Điền Mẫn từ ngoài cửa tiến vào, vừa rồi lúc Phạm Chân Chân nhờ người đi gọi Yến Vân Dương bà ta cũng ở đây, lúc này thấy dáng vẻ cô ta nổi giận đùng đùng, lập tức đã rõ chuyện gì đã xảy ra.
Bà ta bước nhanh đến bên cạnh Phạm Chân Chân, nhẹ giọng nói: “Con gái ngoan, chuyện gì thế? Hôm nay chính là sinh nhật con, không nên tức giận.”
“Mẹ!” Phạm Chân Chân vẻ mặt miễn cưỡng nói: “Biết thế đã không mời Tả Minh Nhiên, cô ta không phải ở đang ở đoàn quay phim sao? Tại sao còn có thời gian...”
“Đừng nói như vậy.” Điền Mẫn trấn an vỗ vỗ bả vai cô ta, “Chỉ là một kẻ râu ria, tí nữa con còn phải nhảy điệu khai màn, đã nghĩ xem phải tìm ai làm bạn nhảy chưa?”
Phạm Chân Chân không dám nói chính mình căn bản không tìm người khác, mà là chuẩn bị mời Yến Vân Dương, cô ta nói linh tinh hai câu rồi chuyển đề tài.
Ở một nơi như khách sạn, từ trước đến nay loại người nào cũng có thể xuất hiện, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Là nhân viên công tác ở đây, Chu Đồng biết rõ đạo lý biết càng nhiều chết càng nhanh, vốn dĩ ở thời điểm Điền Mẫn đẩy cửa tiến vào cô nên thuận thế rời đi, nhưng nghe được Phạm Chân Chân nhắc tới Tả Minh Nhiên, bước chân cô lập tức dừng lại, nghe xong cuộc nói chuyện của hai người.
Ra ngoài lăn lộn lâu rồi, mỗi một câu đều có thể suy diễn ra mười mấy ý tứ. Chu Đồng lặng lẽ rời khỏi phòng họp, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh.
Vừa rồi cô nghe được không nhiều lắm, nhưng chỉ cần từ vài ba câu trong đó cô cũng đại khái đoán được một chút chuyện lắt léo.
Hào môn ân oán thị phi nhiều, nếu là trước kia, Chu Đồng đối với trường hợp này tất nhiên là có thể trốn thì trốn, nhưng liên lụy đến Tả Minh Nhiên, mọi thứ đều trở nên khác biệt.
Theo thói quen, Chu Đồng vô thức lấy di động ra định tung tin tức mình biết nói cho nhóm bạn trong fan club, nhưng mới gõ một nửa, cô nghĩ nghĩ, lại xóa hết tất cả.
Có một số chuyện càng ít người biết càng tốt, đặc biệt là chuyện có tính chất riêng tư như thế này, thay vì nói ra, chi bằng cô để ý quan tâm một chút còn hơn.
Nghĩ đến đây, Chu Đồng cất điện thoại đi, mặt không chút thay đổi liếc nhìn cánh cửa phòng họp đang đóng chặt, sau đó xoay người bước đi.
Ánh đèn flash trên thảm đỏ quá mức chói sáng, khiến Tả Minh Nhiên suýt chút không mở được mắt ra.
Yến Vân Dương không phải người trong giới, nhưng còn thân phận ở đó nên ấn tượng của mọi người với anh đều rất bí ẩn. Lần này hiếm hoi nhận lời mời tham gia yến tiệc, không chỉ không dùng lối đi riêng mà còn tháp tùng Tả Minh Nhiên đi thảm đỏ.
Các phóng viên nhận được bất ngờ lớn, điên cuồng bấm máy, trong đầu thậm chí đã xuất hiện bản thảo nội chung chút nữa sẽ được phát đi.
Nói một cách chính xác, đây là lần xuất hiện chính thức đầu tiên của họ trước công chúng sau khi kết hôn.
Thảm đỏ được chuẩn bị không dài, Tả Minh Nhiên thân mật kéo cánh tay Yến Vân Dương, khi nhìn thấy Phạm Chân Chân đứng đợi ở bờ tường chữ ký cô suýt nữa không giữ được nụ cười trên môi.
“Sao cô ta vẫn còn ở đây?”
Theo thứ tự, là nhân vật chính, Phạm Chân Chân đương nhiên đứng thứ nhất, vị trí của Tả Minh Nhiên cũng không phải kế tiếp cô ta, cô đi thứ ba.
Nhưng ngay cả như vậy thì Phạm Chân Chân đáng ra cũng đã nên vào sảnh tiệc từ lâu chứ không phải đứng đó ôm cây đợi thỏ.
Tả Minh Nhiên khá tự giác, biết mình không phải con thỏ kia, cô nhẹ nhàng nhéo cánh tay Yến Vân Dương, thấp giọng nói: “Anh tự giải quyết được không?”
Đến lúc này Yến Vân Dương thế nhưng vẫn còn tâm trạng trêu chọc cô, anh vươn tay, lòng bàn tay hướng lên, vui đùa nhìn Tả Minh Nhiên, “Có thể cần phu nhân giúp đỡ.”
Tả Minh Nhiên: “…”
Chấp nhận số phận nắm tay, âm thanh chớp nháy ở cửa phát ra điên cuồng, dưới con mắt truyền thông, hai người mười ngón tay đan xen, thậm chí cả ánh mắt khi hai người nhìn nhau cũng đầy tình tứ.
Cái này là cái gì?
Cái này chính là tình yêu cổ tích đó!
Tất cả mọi người có mặt đều bị nhét đầy thức ăn cho chó, ngoại trừ Phạm Chân Chân, cô ta nhìn đôi tay nắm chặt của hai người, trong ánh mắt hận không thể mang đao ra chặt đứt cái nắm tay này.
Ba người cùng đứng trên khán đài, nhất định có một người ở trung tâm.
Tả Minh Nhiên được Yến Vân Dương nắm tay, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào hai người.
Cũng may thời gian dừng ở tường chữ ký không lâu, khi rời bục cần phải bước xuống mấy bậc thang, Tả Minh Nhiên được Yến Vân Dương đỡ, một tay xách theo váy, nhịn không được nhỏ giọng oán giận: “Lần sau ai bảo em đi giày cao thế này em đánh người đó.”
Vừa dứt lời, một tiếng cảm thán vang lên từ phía sau, cùng với một trận trời đất quay cuồng, Tả Minh Nhiên còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra thì đã phát hiện hai chân mình cách khỏi mặt đất, cả người cô bị Yến Vân Dương ôm ở trong ngực theo kiểu công chúa.
Tả Minh Nhiên: “???”
Truyền thông: “!!!”
Tin tức lớn!
Tả Minh Nhiên: “Tình huống gì thế này?”
Cô vất vả xoay đầu nhìn lại phía sau, Phạm Chân Chân mặc một thân váy dài đang ngồi trên mặt đất, bên cạnh là nhân viên công tác đang lao nhanh tới, vừa ngăn truyền thông chụp ảnh vừa đỡ cô ta dậy.
Không cần phải hạ cả vốn gốc như vậy chứ?
Tả Minh Nhiên khϊếp sợ không thôi, vừa rồi Phạm Chân Chân đề nghị bọn họ đi trước, cô còn tưởng rằng người này rốt cuộc đã học được khiêm tốn, không nghĩ tới là có hậu chiêu cho cô.
Bọn họ lần lượt rời bục, Phạm Chân Chân bị ngã ngay phía sau cô, dựa vào khoảng cách thì vừa đủ để “vô tình” đạp vào làn váy của cô. Hơn nữa hôm nay cô chỉ mặc váy lệch một bên vai, nếu đột nhiên bị người khác dẫm váy, khó có thể nói là không bị lộ hàng, phóng viên ở đây nhiều như vậy, chẳng mất mấy phút có khi cô đã nằm chễm chệ trên bảng hotsearch rồi í chứ.
Tả Minh Nhiên còn định ở lại xem, Yến Vân Dương đã trực tiếp ôm cô từ bậc thang đi xuống, hai ba bước biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Phạm Chân Chân được nhân viên công tác nâng dậy, nhìn chằm chằm hướng họ rời đi một lúc, sau đó thu lại ánh mắt, khi quay lại, cô ta nở một nụ cười xấu hổ, nói với giới truyền thông: “Giày cao gót cao quá, lần sau tôi phải đi giày thể thao đi trên thảm đỏ thôi.”
Cô ta nói một cách tinh nghịch, khiến mọi người bật cười vài lần, vừa lúc người tiếp theo trên thảm đỏ đi tới, vì thế mà đoạn nhạc đệm này nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Sảnh tiệc ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài, Tả Minh Nhiên nhảy xuống khỏi trong l*иg ngực Yến Vân Dương, đỡ cánh tay anh để đứng vững, quay đầu lại nhìn thấy Phạm Chân Chân còn chưa kịp lại đây, chậm rì rì mở miệng nói: “Thật ra là anh không muốn giúp cô ấy phải không?”
Trong tình huống vừa rồi, Yến Vân Dương hoàn toàn có thể dùng một cách khác để giúp cô né tránh, không nhất định phải trực tiếp bế cô lên như thế. Sở dĩ lựa chọn làm như vậy, nguyên nhân chỉ có thể là để cả hai tay đều bận và không thể làm thêm việc khác, chẳng hạn như đỡ cô gái không cẩn thận té ngã trên đất dậy.
Yến Vân Dương không nói chuyện, chuyện đột ngột xảy ra, ngay cả anh cũng không nghĩ Phạm Chân Chân sẽ làm như vậy, nếu không phải anh hơi để ý một chút, Tả Minh Nhiên rất có khả năng đã vì anh mà bị thương.
Anh rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại một giây trên mặt Tả Minh Nhiên, “Xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
Tả Minh Nhiên đang cúi đầu sửa sang lại làn váy bị nhàu nát, thình lình nghe câu nói như vậy, lập tức ngẩng đầu nói: “Không sao, đây cũng không phải là lỗi của anh, anh không cần…”
Nửa câu còn lại nói bị vướng ở cổ họng, Yến Vân Dương vươn tay, lòng bàn tay hai người dán vào nhau, nhiệt độ của nhau truyền qua lòng bàn tay, Tả Minh Nhiên lắp bắp nói: “Sao…Làm sao vậy?”
Mới từ bên ngoài tiến vào, bàn tay cả hai đều không ấm áp, nhưng tại thời điểm nắm tay nhau, ngoại trừ sự lạnh lẽo lúc vừa mới tiếp xúc, rất nhanh đã bị sự ấm áp đã thay thế.
“Đợi chút cô đi theo tôi, không được đi lung tung.”
Tả Minh Nhiên không tự chủ được đỏ mặt, cô khụ một tiếng, nhưng lại không rút tay ra khỏi anh, hậm hực nói: “Tôi có phải là đứa trẻ ba tuổi đâu.”
Đại sảnh yến tiệc đã có không ít người, bọn họ vừa vào cửa đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Những người muốn thiết lập quan hệ với người thừa kế duy nhất của tập đoàn Yến thị đều nóng lòng đi tới, nhưng nhìn thấy sự tương tác giữa hai người thì đều không hẹn mà cùng dừng bước.
Thôi bỏ đi, bóng đèn trên đỉnh đầu đã rất sáng rồi.
Bữa tiệc sinh nhật đơn giản hơn nhiều so với buổi lễ trao giải, Phạm Chân Chân đã thay quần áo đi từ trên lầu xuống, nhưng tại thời điểm chuẩn bị khiêu vũ, nhìn thế nào cũng không thấy Yến Vân Dương, ngay cả Tả Minh Nhiên cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Mọi người đều đang chờ đợi, Phạm Chân Chân bất đắc dĩ đành phải kéo người bạn thân thiết của mình ra giải quyết vấn đề.
Người tham gia buổi tiệc rất đông, vì vòng tròn giao tiếp nên gần như chia thành hai phái rõ rệt.
Một bên là các đối tác có quan hệ làm ăn với nhà họ Phạm, một bên là các ngôi sao lớn nhỏ của làng giải trí, diện tích toàn bộ sảnh tiệc không hề nhỏ, Tả Minh Nhiên cùng Yến Vân Dương bị những người khác nhau ở cả hai bên kéo đến để nói chuyện, chỉ trong nháy mắt đã bị tách ra.
Bên ngoài khách sạn là một vườn hoa, vào tháng mười một, tháng mười hai, mọi vật xơ xác tiêu điều, ngay cả trong vườn hoa cũng chỉ còn lại cành khô trụi lủi.
Váy của các nữ minh tinh có mặt ở đây không quá ngắn nhưng cũng tuyệt đối không đủ ấm, ngay cả Tả Minh Nhiên còn phải cố giấu rất nhiều miếng dán dưới váy để giữ ấm. Đại sảnh trống trải, sau khi bật máy sưởi đã xua đi phần nào khí lạnh từ bên ngoài, nhưng không tránh khỏi có chút ngột ngạt.
Tả Minh Nhiên tách khỏi đám đông, đứng bên cửa sổ gần ban công để hóng gió. Để có ảnh đẹp trước ống kính, cô chỉ ăn lửng dạ sau khi ngủ dậy, buổi chiều trang điểm chỉ ăn thêm chút lót bụng, lúc này cô đã đói lắm rồi.
Nói là tiệc tối, trên thực tế đồ ăn không nhiều lắm, mọi người đều đang bưng những ly rượu, đi qua đi lại giữa yến tiệc linh đình, các loại mối quan hệ, giao tiếp thi nhau triển khai.
Mặc váy không tiện mang theo đồ đạc, điện thoại di động và những thứ linh tinh đều được An Kỳ cầm hộ, Tả Minh Nhiên ngồi buồn chán một lúc, đang định tìm xem Yến Vân Dương đã đi đâu thì một giọng nói không mấy thân thiện ngăn cô lại.
Kể từ lần gặp mặt lần trước, đã rất lâu Phạm Chân Chân chưa gặp lại Tả Minh Nhiên.
Cô ta tổ chức sinh nhật để khiến mình vui vẻ chứ không muốn tự mình làm mình khó chịu, vốn dĩ cô ta chỉ định mời Yến Vân Dương đến một mình, nhưng không biết cha cô ta đã nói với Yến Vân Dương như thế nào, đến cuối cùng lại thành mời cả hai vợ chồng nhà họ.
Đều nói tình địch gặp nhau đỏ mắt, tuy rằng quan hệ tình địch này là một mình Phạm Chân Chân tình nguyện, nhưng người đã đến trước mặt, Tả Minh Nhiên cũng không thể giơ tay ném văng cô ta ra.
“Phạm tiểu thư.” Cầm ly rượu hướng về người đang đến, Tả Minh Nhiên mỉm cười nói lời chúc phúc, “Chúc mừng sinh nhật.”
Không có ai khác ở đây, vừa mới nhận thiệt thòi, Phạm Chân Chân dứt khoát không thèm che dấu cảm xúc bản thân, ánh mắt bắt bẻ nhìn Tả Minh Nhiên, “Nghe nói cô là trẻ mồ côi?”
Tả Minh Nhiên: “…”
Với tư cách là người chơi có kinh nghiệm kiêm người nghiện chơi game nặng, Tả Minh Nhiên cho rằng Phạm Chân Chân sẽ không màng hết thảy sẽ xé rách mặt cô tại đây.
“Không hẳn.” Tả Minh Nhiên nhoẻn miệng cười, “Tuy rằng cha mẹ tôi đều đã qua đời, nhưng bọn họ cũng đã làm bạn với tôi mười mấy năm.”
Là nữ diễn viên nổi tiếng, thân phận bối cảnh của Tả Minh Nhiên cũng không khó tra, khi cô 17 tuổi, cha mẹ bị tai nạn xe cộ nên qua đời. Tuy rằng cô xuất đạo nhiều năm như vậy, nhưng các tin tức khác đều ít ỏi không có mấy. Dẫu vậy, đời trước cha mẹ Tả Minh Nhiên đều khoẻ mạnh, tuy rằng bây giờ cô thay đổi thân xác, nhưng bỗng nhiên nghe người khác nói như vậy cô vẫn thấy hơi khó chịu.
Phạm Chân Chân trợn mắt dửng dưng, cô ta không quan tâm cha mẹ Tả Minh Nhiên qua đời khi nào, cô ta tới chỗ này cũng không phải để cùng Tả Minh Nhiên kể lể chuyện nhà đơn giản như vậy.
Giơ tay vén tóc ra sau gáy, dường như vô tình để lộ chiếc vòng tay ngọc bích đang đeo, cô ta nũng nịu nói: “Vậy sao? Vậy chẳng phải cô hoàn toàn không giúp gì được cho anh Vân Dương à?"
Đèn chùm phía trên đầu chiếu vào dây tay cầm, Tả Minh Nhiên trong tiềm thức cảm thấy quen thuộc, cô có rất nhiều trang sức, nhất thời nhớ không ra.
Cô cười nói: “Anh ấy... Vân Dương luôn nói với tôi rằng đừng lo lắng, chỉ cần tôi bình yên, đó chính là chỗ dựa vững chắc nhất của anh ấy.”
Câu này là một câu thoại trong kịch bản, khi quay cảnh này trên phim trường cô đã từng bị NG rất nhiều lần, Tả Minh Nhiên bị lời nói của chính mình làm cho ghê tởm, nhưng rõ ràng khi Phạm Chân Chân nghe câu này, dùng mắt thường cũng có thể thấy mặt mũi khó coi vài phần.
“Nếu cô đã không biết điều như vậy thì để tôi nói thẳng cho cô biết. Không phải ai cũng xứng với anh Vân Dương. Tương lai anh ấy sẽ tiếp quản tập đoàn Yến thị, một bình hoa như cô cái gì cũng không có vẫn nên nhanh chóng biết thân biết phận, miễn cho sau này làm trò cười cho thiên hạ.”
Phạm Chân Chân vẫy vẫy tay, cô ta thấp hơn Tả Minh Nhiên một chút, cố tình lại làm ra động tác phô trương, nhìn qua trông rất buồn cười.
Tả Minh Nhiên bị một tiếng “anh Vân Dương” của cô ta làm cho hoảng sợ đến mức suýt chút nữa không nói nên lời, cái loại chỉ có thể nghe thấy trong tiểu thuyết cùng phim truyền hình đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, thật đúng là không phải ai cũng có thể tiếp thu được.
“Cô hiểu tôi nói gì không?” Thấy cô không đáp lại, Phạm Chân Chân nhấn mạnh, “Tôi khuyên cô tốt nhất nên biết rõ thân phận của mình, nếu không đến lúc đó người mất mặt chính là cô!”
“Đó là những gì cô muốn nói?” Tả Minh Nhiên dù bận vẫn ung dung nhìn cô ta, đợi cô ta nói xong, mới không nhanh không chậm mở miệng: “Thân phận của tôi là gì không cần Phạm tiểu thư nhọc lòng nhắc nhở, ngược lại là Phạm tiểu thư, cô có hiểu rõ thân phận của mình là gì không?”
Cô thở dài, đưa tay trái vén tóc, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô có kích thước to bằng quả trứng chim bồ câu, vì bất tiện nên ngày thường cô đều không đeo khi ra ngoài, vừa vặn hôm nay lúc ra ngoài nhìn thấy, nghĩ muốn đi thảm đỏ với Yến Vân Dương nên mới đeo lên, không nghĩ tới còn có thể sử dụng trong trường hợp này.
Trong lúc vô ý khoe ra là đau lòng nhất, đặc biệt là khi so với chiếc vòng ngọc bích đeo trên cổ tay, Phạm Chân Chân suýt nữa cắn nát môi mình.
Tả Minh Nhiên quan sát biểu hiện của cô ta, cười tủm tỉm mở miệng nói: “Lại nói tiếp, lúc trước quen với Vân Dương, là anh ấy tỏ tình và cầu hôn với tôi, còn chiếc nhẫn cưới này cũng do chính anh ấy đeo lên tay tôi. Chúng tôi là vợ chồng danh chính ngôn thuận, thân phận của tôi đương nhiên là vợ hợp pháp của anh ấy”.
Nụ cười ngọt ngào của Tả Minh Nhiên rơi vào trong mắt Phạm Chân Chân, không khác gì cái đinh trong mắt, “Cô bớt đắc ý đi, chú Yến nhất định sẽ...”
“Về phần Phạm tiểu thư cô.” Lời nói chuyển hướng, Tả Minh Nhiên đã ngắt lời cô ta, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng trở nên sắc bén hơn, “Ngược lại đã có người khác vô tình nhắc đến vài lần, không giống như Phạm tiểu thư hiểu tôi rõ như vậy.”
Phạm Chân Chân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Tả Minh Nhiên, tôi cảnh cáo cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Nhiều người trong phòng tiệc như vậy, Phạm Chân Chân muốn nổi điên, Tả Minh Nhiên lại không muốn cùng cô ta làm chuyện mất mặt như vậy.
Khẽ nâng cằm lên, Tả Minh Nhiên khoanh tay, ôn tồn nói: “Nếu Phạm tiểu thư tự tin như vậy, cần gì phải ở đây nói nhiều với tôi? Chẳng lẽ là đợi tôi nối dây tơ hồng cho cô?”
Đều nói đánh rắn phải đánh giập đầu, đối nhân xử thế cũng vậy. Sở dĩ Phạm Chân Chân tìm tới cô, có thể thấy được là cô ta không thu được gì ở chỗ Yến Vân Dương, hiện tại làm thế cũng chẳng qua là ngoài mạnh trong yếu. Mà lời Tả Minh Nhiên nói, là để cô ta biết, mặc kệ cô ta có gây rắc rối như thế nào thì Yến Vân Dương trước sau vẫn luôn đứng về phía cô, cô ta chẳng qua cũng chỉ như một tên hề nhảy nhót, chẳng gây nên sóng to gió lớn gì, đối với cô căn bản không gây ra thương tổn gì.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời của cô, sắc mặt Phạm Chân Chân hoàn toàn chìm xuống, cô ta nhìn chằm chằm Tả Minh Nhiên, giọng điệu kiên quyết: “Được, cô chờ đấy cho tôi.”
Tả Minh Nhiên hờ hững nhún vai, “Tôi chờ tin tốt của cô.”
Phạm Chân Chân phẩy tay bỏ đi, Tả Minh Nhiên sau lưng thở dài, trong lòng thầm tính cho Yến Vân Dương một món nợ đào hoa.
Beta: Bonnie
Tình tiết nhỏ này không khiến Tả Minh Nhiên để bụng, dù sao cũng giống như cô đã dự đoán, cô ta không dứt tà tâm, phí công phí sức chuẩn bị một tin tức lớn cho cô, hy vọng ngày tháng của cô trôi qua không mấy vui vẻ.
Đối diện với kẻ đầu xỏ của tất cả mọi chuyện đang ngồi trước mặt, Tả Minh Nhiên làm như không có việc gì, đơn giản một tay chống cằm, nhìn thẳng chằm chằm vào anh.
Yến Vân Dương dường như hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của cô, không biết từ chỗ nào tìm được quyển tạp chí kinh tế tài chính lật xem, thản nhiên coi mọi việc vừa mới phát sinh đều không có chút xíu nào quan hệ tới mình.
Người này nếu không làm kinh doanh, thì với gương mặt này và biểu hiện này mà đi làm diễn viên chắc cũng phải đạt đến cấp bậc ảnh đế.
Không gian trong xe không lớn, hai người họ ngồi mặt đối mặt, Thời Song Hạ bên cạnh tinh ý nhận ra một chút không khí kì lạ, mờ mịt ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tả Minh Nhiên: “Không có việc gì ạ.”
Yến Vân Dương: “Không có việc gì.”
Thời Song Hạ: “…”
Được rồi, chó độc thân không có nhân quyền.
Trong phòng họp của khách sạn, Phạm Chân Chân vẻ mặt tức giận ngồi trên ghế, Chu Đồng vừa mới nói xong đã nghe được tiếng cô ta đập mạnh tay xuống bàn.
Tiếng đập mạnh làm Chu Đồng nghe cũng thấy đau, nếu cô nhớ không nhầm, ông chủ khách sạn đã từng cố ý khoe khoang, chiếc bàn trong phòng họp này chính là được làm từ gỗ hoa lê loại tốt nhất, cái khác không nói, chất lượng chắc chắn là cực tốt, người thường đập một phát mạnh như vậy, lòng bàn tay chắc hẳn sẽ đau một lúc.
Chu Đồng nghĩ thầm, không nghĩ tới Phạm tiểu thư này nhìn qua chân yếu tay mềm, nhưng lực tay thật ra không nhỏ.
Điền Mẫn từ ngoài cửa tiến vào, vừa rồi lúc Phạm Chân Chân nhờ người đi gọi Yến Vân Dương bà ta cũng ở đây, lúc này thấy dáng vẻ cô ta nổi giận đùng đùng, lập tức đã rõ chuyện gì đã xảy ra.
Bà ta bước nhanh đến bên cạnh Phạm Chân Chân, nhẹ giọng nói: “Con gái ngoan, chuyện gì thế? Hôm nay chính là sinh nhật con, không nên tức giận.”
“Mẹ!” Phạm Chân Chân vẻ mặt miễn cưỡng nói: “Biết thế đã không mời Tả Minh Nhiên, cô ta không phải ở đang ở đoàn quay phim sao? Tại sao còn có thời gian...”
“Đừng nói như vậy.” Điền Mẫn trấn an vỗ vỗ bả vai cô ta, “Chỉ là một kẻ râu ria, tí nữa con còn phải nhảy điệu khai màn, đã nghĩ xem phải tìm ai làm bạn nhảy chưa?”
Phạm Chân Chân không dám nói chính mình căn bản không tìm người khác, mà là chuẩn bị mời Yến Vân Dương, cô ta nói linh tinh hai câu rồi chuyển đề tài.
Ở một nơi như khách sạn, từ trước đến nay loại người nào cũng có thể xuất hiện, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Là nhân viên công tác ở đây, Chu Đồng biết rõ đạo lý biết càng nhiều chết càng nhanh, vốn dĩ ở thời điểm Điền Mẫn đẩy cửa tiến vào cô nên thuận thế rời đi, nhưng nghe được Phạm Chân Chân nhắc tới Tả Minh Nhiên, bước chân cô lập tức dừng lại, nghe xong cuộc nói chuyện của hai người.
Ra ngoài lăn lộn lâu rồi, mỗi một câu đều có thể suy diễn ra mười mấy ý tứ. Chu Đồng lặng lẽ rời khỏi phòng họp, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh.
Vừa rồi cô nghe được không nhiều lắm, nhưng chỉ cần từ vài ba câu trong đó cô cũng đại khái đoán được một chút chuyện lắt léo.
Hào môn ân oán thị phi nhiều, nếu là trước kia, Chu Đồng đối với trường hợp này tất nhiên là có thể trốn thì trốn, nhưng liên lụy đến Tả Minh Nhiên, mọi thứ đều trở nên khác biệt.
Theo thói quen, Chu Đồng vô thức lấy di động ra định tung tin tức mình biết nói cho nhóm bạn trong fan club, nhưng mới gõ một nửa, cô nghĩ nghĩ, lại xóa hết tất cả.
Có một số chuyện càng ít người biết càng tốt, đặc biệt là chuyện có tính chất riêng tư như thế này, thay vì nói ra, chi bằng cô để ý quan tâm một chút còn hơn.
Nghĩ đến đây, Chu Đồng cất điện thoại đi, mặt không chút thay đổi liếc nhìn cánh cửa phòng họp đang đóng chặt, sau đó xoay người bước đi.
Ánh đèn flash trên thảm đỏ quá mức chói sáng, khiến Tả Minh Nhiên suýt chút không mở được mắt ra.
Yến Vân Dương không phải người trong giới, nhưng còn thân phận ở đó nên ấn tượng của mọi người với anh đều rất bí ẩn. Lần này hiếm hoi nhận lời mời tham gia yến tiệc, không chỉ không dùng lối đi riêng mà còn tháp tùng Tả Minh Nhiên đi thảm đỏ.
Các phóng viên nhận được bất ngờ lớn, điên cuồng bấm máy, trong đầu thậm chí đã xuất hiện bản thảo nội chung chút nữa sẽ được phát đi.
Nói một cách chính xác, đây là lần xuất hiện chính thức đầu tiên của họ trước công chúng sau khi kết hôn.
Thảm đỏ được chuẩn bị không dài, Tả Minh Nhiên thân mật kéo cánh tay Yến Vân Dương, khi nhìn thấy Phạm Chân Chân đứng đợi ở bờ tường chữ ký cô suýt nữa không giữ được nụ cười trên môi.
“Sao cô ta vẫn còn ở đây?”
Theo thứ tự, là nhân vật chính, Phạm Chân Chân đương nhiên đứng thứ nhất, vị trí của Tả Minh Nhiên cũng không phải kế tiếp cô ta, cô đi thứ ba.
Nhưng ngay cả như vậy thì Phạm Chân Chân đáng ra cũng đã nên vào sảnh tiệc từ lâu chứ không phải đứng đó ôm cây đợi thỏ.
Tả Minh Nhiên khá tự giác, biết mình không phải con thỏ kia, cô nhẹ nhàng nhéo cánh tay Yến Vân Dương, thấp giọng nói: “Anh tự giải quyết được không?”
Đến lúc này Yến Vân Dương thế nhưng vẫn còn tâm trạng trêu chọc cô, anh vươn tay, lòng bàn tay hướng lên, vui đùa nhìn Tả Minh Nhiên, “Có thể cần phu nhân giúp đỡ.”
Tả Minh Nhiên: “…”
Chấp nhận số phận nắm tay, âm thanh chớp nháy ở cửa phát ra điên cuồng, dưới con mắt truyền thông, hai người mười ngón tay đan xen, thậm chí cả ánh mắt khi hai người nhìn nhau cũng đầy tình tứ.
Cái này là cái gì?
Cái này chính là tình yêu cổ tích đó!
Tất cả mọi người có mặt đều bị nhét đầy thức ăn cho chó, ngoại trừ Phạm Chân Chân, cô ta nhìn đôi tay nắm chặt của hai người, trong ánh mắt hận không thể mang đao ra chặt đứt cái nắm tay này.
Ba người cùng đứng trên khán đài, nhất định có một người ở trung tâm.
Tả Minh Nhiên được Yến Vân Dương nắm tay, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào hai người.
Cũng may thời gian dừng ở tường chữ ký không lâu, khi rời bục cần phải bước xuống mấy bậc thang, Tả Minh Nhiên được Yến Vân Dương đỡ, một tay xách theo váy, nhịn không được nhỏ giọng oán giận: “Lần sau ai bảo em đi giày cao thế này em đánh người đó.”
Vừa dứt lời, một tiếng cảm thán vang lên từ phía sau, cùng với một trận trời đất quay cuồng, Tả Minh Nhiên còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra thì đã phát hiện hai chân mình cách khỏi mặt đất, cả người cô bị Yến Vân Dương ôm ở trong ngực theo kiểu công chúa.
Tả Minh Nhiên: “???”
Truyền thông: “!!!”
Tin tức lớn!
Tả Minh Nhiên: “Tình huống gì thế này?”
Cô vất vả xoay đầu nhìn lại phía sau, Phạm Chân Chân mặc một thân váy dài đang ngồi trên mặt đất, bên cạnh là nhân viên công tác đang lao nhanh tới, vừa ngăn truyền thông chụp ảnh vừa đỡ cô ta dậy.
Không cần phải hạ cả vốn gốc như vậy chứ?
Tả Minh Nhiên khϊếp sợ không thôi, vừa rồi Phạm Chân Chân đề nghị bọn họ đi trước, cô còn tưởng rằng người này rốt cuộc đã học được khiêm tốn, không nghĩ tới là có hậu chiêu cho cô.
Bọn họ lần lượt rời bục, Phạm Chân Chân bị ngã ngay phía sau cô, dựa vào khoảng cách thì vừa đủ để “vô tình” đạp vào làn váy của cô. Hơn nữa hôm nay cô chỉ mặc váy lệch một bên vai, nếu đột nhiên bị người khác dẫm váy, khó có thể nói là không bị lộ hàng, phóng viên ở đây nhiều như vậy, chẳng mất mấy phút có khi cô đã nằm chễm chệ trên bảng hotsearch rồi í chứ.
Tả Minh Nhiên còn định ở lại xem, Yến Vân Dương đã trực tiếp ôm cô từ bậc thang đi xuống, hai ba bước biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Phạm Chân Chân được nhân viên công tác nâng dậy, nhìn chằm chằm hướng họ rời đi một lúc, sau đó thu lại ánh mắt, khi quay lại, cô ta nở một nụ cười xấu hổ, nói với giới truyền thông: “Giày cao gót cao quá, lần sau tôi phải đi giày thể thao đi trên thảm đỏ thôi.”
Cô ta nói một cách tinh nghịch, khiến mọi người bật cười vài lần, vừa lúc người tiếp theo trên thảm đỏ đi tới, vì thế mà đoạn nhạc đệm này nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Sảnh tiệc ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài, Tả Minh Nhiên nhảy xuống khỏi trong l*иg ngực Yến Vân Dương, đỡ cánh tay anh để đứng vững, quay đầu lại nhìn thấy Phạm Chân Chân còn chưa kịp lại đây, chậm rì rì mở miệng nói: “Thật ra là anh không muốn giúp cô ấy phải không?”
Trong tình huống vừa rồi, Yến Vân Dương hoàn toàn có thể dùng một cách khác để giúp cô né tránh, không nhất định phải trực tiếp bế cô lên như thế. Sở dĩ lựa chọn làm như vậy, nguyên nhân chỉ có thể là để cả hai tay đều bận và không thể làm thêm việc khác, chẳng hạn như đỡ cô gái không cẩn thận té ngã trên đất dậy.
Yến Vân Dương không nói chuyện, chuyện đột ngột xảy ra, ngay cả anh cũng không nghĩ Phạm Chân Chân sẽ làm như vậy, nếu không phải anh hơi để ý một chút, Tả Minh Nhiên rất có khả năng đã vì anh mà bị thương.
Anh rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại một giây trên mặt Tả Minh Nhiên, “Xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
Tả Minh Nhiên đang cúi đầu sửa sang lại làn váy bị nhàu nát, thình lình nghe câu nói như vậy, lập tức ngẩng đầu nói: “Không sao, đây cũng không phải là lỗi của anh, anh không cần…”
Nửa câu còn lại nói bị vướng ở cổ họng, Yến Vân Dương vươn tay, lòng bàn tay hai người dán vào nhau, nhiệt độ của nhau truyền qua lòng bàn tay, Tả Minh Nhiên lắp bắp nói: “Sao…Làm sao vậy?”
Mới từ bên ngoài tiến vào, bàn tay cả hai đều không ấm áp, nhưng tại thời điểm nắm tay nhau, ngoại trừ sự lạnh lẽo lúc vừa mới tiếp xúc, rất nhanh đã bị sự ấm áp đã thay thế.
“Đợi chút cô đi theo tôi, không được đi lung tung.”
Tả Minh Nhiên không tự chủ được đỏ mặt, cô khụ một tiếng, nhưng lại không rút tay ra khỏi anh, hậm hực nói: “Tôi có phải là đứa trẻ ba tuổi đâu.”
Đại sảnh yến tiệc đã có không ít người, bọn họ vừa vào cửa đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Những người muốn thiết lập quan hệ với người thừa kế duy nhất của tập đoàn Yến thị đều nóng lòng đi tới, nhưng nhìn thấy sự tương tác giữa hai người thì đều không hẹn mà cùng dừng bước.
Thôi bỏ đi, bóng đèn trên đỉnh đầu đã rất sáng rồi.
Bữa tiệc sinh nhật đơn giản hơn nhiều so với buổi lễ trao giải, Phạm Chân Chân đã thay quần áo đi từ trên lầu xuống, nhưng tại thời điểm chuẩn bị khiêu vũ, nhìn thế nào cũng không thấy Yến Vân Dương, ngay cả Tả Minh Nhiên cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Mọi người đều đang chờ đợi, Phạm Chân Chân bất đắc dĩ đành phải kéo người bạn thân thiết của mình ra giải quyết vấn đề.
Người tham gia buổi tiệc rất đông, vì vòng tròn giao tiếp nên gần như chia thành hai phái rõ rệt.
Một bên là các đối tác có quan hệ làm ăn với nhà họ Phạm, một bên là các ngôi sao lớn nhỏ của làng giải trí, diện tích toàn bộ sảnh tiệc không hề nhỏ, Tả Minh Nhiên cùng Yến Vân Dương bị những người khác nhau ở cả hai bên kéo đến để nói chuyện, chỉ trong nháy mắt đã bị tách ra.
Bên ngoài khách sạn là một vườn hoa, vào tháng mười một, tháng mười hai, mọi vật xơ xác tiêu điều, ngay cả trong vườn hoa cũng chỉ còn lại cành khô trụi lủi.
Váy của các nữ minh tinh có mặt ở đây không quá ngắn nhưng cũng tuyệt đối không đủ ấm, ngay cả Tả Minh Nhiên còn phải cố giấu rất nhiều miếng dán dưới váy để giữ ấm. Đại sảnh trống trải, sau khi bật máy sưởi đã xua đi phần nào khí lạnh từ bên ngoài, nhưng không tránh khỏi có chút ngột ngạt.
Tả Minh Nhiên tách khỏi đám đông, đứng bên cửa sổ gần ban công để hóng gió. Để có ảnh đẹp trước ống kính, cô chỉ ăn lửng dạ sau khi ngủ dậy, buổi chiều trang điểm chỉ ăn thêm chút lót bụng, lúc này cô đã đói lắm rồi.
Nói là tiệc tối, trên thực tế đồ ăn không nhiều lắm, mọi người đều đang bưng những ly rượu, đi qua đi lại giữa yến tiệc linh đình, các loại mối quan hệ, giao tiếp thi nhau triển khai.
Mặc váy không tiện mang theo đồ đạc, điện thoại di động và những thứ linh tinh đều được An Kỳ cầm hộ, Tả Minh Nhiên ngồi buồn chán một lúc, đang định tìm xem Yến Vân Dương đã đi đâu thì một giọng nói không mấy thân thiện ngăn cô lại.
Kể từ lần gặp mặt lần trước, đã rất lâu Phạm Chân Chân chưa gặp lại Tả Minh Nhiên.
Cô ta tổ chức sinh nhật để khiến mình vui vẻ chứ không muốn tự mình làm mình khó chịu, vốn dĩ cô ta chỉ định mời Yến Vân Dương đến một mình, nhưng không biết cha cô ta đã nói với Yến Vân Dương như thế nào, đến cuối cùng lại thành mời cả hai vợ chồng nhà họ.
Đều nói tình địch gặp nhau đỏ mắt, tuy rằng quan hệ tình địch này là một mình Phạm Chân Chân tình nguyện, nhưng người đã đến trước mặt, Tả Minh Nhiên cũng không thể giơ tay ném văng cô ta ra.
“Phạm tiểu thư.” Cầm ly rượu hướng về người đang đến, Tả Minh Nhiên mỉm cười nói lời chúc phúc, “Chúc mừng sinh nhật.”
Không có ai khác ở đây, vừa mới nhận thiệt thòi, Phạm Chân Chân dứt khoát không thèm che dấu cảm xúc bản thân, ánh mắt bắt bẻ nhìn Tả Minh Nhiên, “Nghe nói cô là trẻ mồ côi?”
Tả Minh Nhiên: “…”
Với tư cách là người chơi có kinh nghiệm kiêm người nghiện chơi game nặng, Tả Minh Nhiên cho rằng Phạm Chân Chân sẽ không màng hết thảy sẽ xé rách mặt cô tại đây.
“Không hẳn.” Tả Minh Nhiên nhoẻn miệng cười, “Tuy rằng cha mẹ tôi đều đã qua đời, nhưng bọn họ cũng đã làm bạn với tôi mười mấy năm.”
Là nữ diễn viên nổi tiếng, thân phận bối cảnh của Tả Minh Nhiên cũng không khó tra, khi cô 17 tuổi, cha mẹ bị tai nạn xe cộ nên qua đời. Tuy rằng cô xuất đạo nhiều năm như vậy, nhưng các tin tức khác đều ít ỏi không có mấy. Dẫu vậy, đời trước cha mẹ Tả Minh Nhiên đều khoẻ mạnh, tuy rằng bây giờ cô thay đổi thân xác, nhưng bỗng nhiên nghe người khác nói như vậy cô vẫn thấy hơi khó chịu.
Phạm Chân Chân trợn mắt dửng dưng, cô ta không quan tâm cha mẹ Tả Minh Nhiên qua đời khi nào, cô ta tới chỗ này cũng không phải để cùng Tả Minh Nhiên kể lể chuyện nhà đơn giản như vậy.
Giơ tay vén tóc ra sau gáy, dường như vô tình để lộ chiếc vòng tay ngọc bích đang đeo, cô ta nũng nịu nói: “Vậy sao? Vậy chẳng phải cô hoàn toàn không giúp gì được cho anh Vân Dương à?"
Đèn chùm phía trên đầu chiếu vào dây tay cầm, Tả Minh Nhiên trong tiềm thức cảm thấy quen thuộc, cô có rất nhiều trang sức, nhất thời nhớ không ra.
Cô cười nói: “Anh ấy... Vân Dương luôn nói với tôi rằng đừng lo lắng, chỉ cần tôi bình yên, đó chính là chỗ dựa vững chắc nhất của anh ấy.”
Câu này là một câu thoại trong kịch bản, khi quay cảnh này trên phim trường cô đã từng bị NG rất nhiều lần, Tả Minh Nhiên bị lời nói của chính mình làm cho ghê tởm, nhưng rõ ràng khi Phạm Chân Chân nghe câu này, dùng mắt thường cũng có thể thấy mặt mũi khó coi vài phần.
“Nếu cô đã không biết điều như vậy thì để tôi nói thẳng cho cô biết. Không phải ai cũng xứng với anh Vân Dương. Tương lai anh ấy sẽ tiếp quản tập đoàn Yến thị, một bình hoa như cô cái gì cũng không có vẫn nên nhanh chóng biết thân biết phận, miễn cho sau này làm trò cười cho thiên hạ.”
Phạm Chân Chân vẫy vẫy tay, cô ta thấp hơn Tả Minh Nhiên một chút, cố tình lại làm ra động tác phô trương, nhìn qua trông rất buồn cười.
Tả Minh Nhiên bị một tiếng “anh Vân Dương” của cô ta làm cho hoảng sợ đến mức suýt chút nữa không nói nên lời, cái loại chỉ có thể nghe thấy trong tiểu thuyết cùng phim truyền hình đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, thật đúng là không phải ai cũng có thể tiếp thu được.
“Cô hiểu tôi nói gì không?” Thấy cô không đáp lại, Phạm Chân Chân nhấn mạnh, “Tôi khuyên cô tốt nhất nên biết rõ thân phận của mình, nếu không đến lúc đó người mất mặt chính là cô!”
“Đó là những gì cô muốn nói?” Tả Minh Nhiên dù bận vẫn ung dung nhìn cô ta, đợi cô ta nói xong, mới không nhanh không chậm mở miệng: “Thân phận của tôi là gì không cần Phạm tiểu thư nhọc lòng nhắc nhở, ngược lại là Phạm tiểu thư, cô có hiểu rõ thân phận của mình là gì không?”
Cô thở dài, đưa tay trái vén tóc, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô có kích thước to bằng quả trứng chim bồ câu, vì bất tiện nên ngày thường cô đều không đeo khi ra ngoài, vừa vặn hôm nay lúc ra ngoài nhìn thấy, nghĩ muốn đi thảm đỏ với Yến Vân Dương nên mới đeo lên, không nghĩ tới còn có thể sử dụng trong trường hợp này.
Trong lúc vô ý khoe ra là đau lòng nhất, đặc biệt là khi so với chiếc vòng ngọc bích đeo trên cổ tay, Phạm Chân Chân suýt nữa cắn nát môi mình.
Tả Minh Nhiên quan sát biểu hiện của cô ta, cười tủm tỉm mở miệng nói: “Lại nói tiếp, lúc trước quen với Vân Dương, là anh ấy tỏ tình và cầu hôn với tôi, còn chiếc nhẫn cưới này cũng do chính anh ấy đeo lên tay tôi. Chúng tôi là vợ chồng danh chính ngôn thuận, thân phận của tôi đương nhiên là vợ hợp pháp của anh ấy”.
Nụ cười ngọt ngào của Tả Minh Nhiên rơi vào trong mắt Phạm Chân Chân, không khác gì cái đinh trong mắt, “Cô bớt đắc ý đi, chú Yến nhất định sẽ...”
“Về phần Phạm tiểu thư cô.” Lời nói chuyển hướng, Tả Minh Nhiên đã ngắt lời cô ta, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng trở nên sắc bén hơn, “Ngược lại đã có người khác vô tình nhắc đến vài lần, không giống như Phạm tiểu thư hiểu tôi rõ như vậy.”
Phạm Chân Chân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Tả Minh Nhiên, tôi cảnh cáo cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Nhiều người trong phòng tiệc như vậy, Phạm Chân Chân muốn nổi điên, Tả Minh Nhiên lại không muốn cùng cô ta làm chuyện mất mặt như vậy.
Khẽ nâng cằm lên, Tả Minh Nhiên khoanh tay, ôn tồn nói: “Nếu Phạm tiểu thư tự tin như vậy, cần gì phải ở đây nói nhiều với tôi? Chẳng lẽ là đợi tôi nối dây tơ hồng cho cô?”
Đều nói đánh rắn phải đánh giập đầu, đối nhân xử thế cũng vậy. Sở dĩ Phạm Chân Chân tìm tới cô, có thể thấy được là cô ta không thu được gì ở chỗ Yến Vân Dương, hiện tại làm thế cũng chẳng qua là ngoài mạnh trong yếu. Mà lời Tả Minh Nhiên nói, là để cô ta biết, mặc kệ cô ta có gây rắc rối như thế nào thì Yến Vân Dương trước sau vẫn luôn đứng về phía cô, cô ta chẳng qua cũng chỉ như một tên hề nhảy nhót, chẳng gây nên sóng to gió lớn gì, đối với cô căn bản không gây ra thương tổn gì.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời của cô, sắc mặt Phạm Chân Chân hoàn toàn chìm xuống, cô ta nhìn chằm chằm Tả Minh Nhiên, giọng điệu kiên quyết: “Được, cô chờ đấy cho tôi.”
Tả Minh Nhiên hờ hững nhún vai, “Tôi chờ tin tốt của cô.”
Phạm Chân Chân phẩy tay bỏ đi, Tả Minh Nhiên sau lưng thở dài, trong lòng thầm tính cho Yến Vân Dương một món nợ đào hoa.