Chương 63
Một vài mảnh thủy tinh đã dính chặt vào vết thương, khiến nó không ngừng chảy máu…
Một cảm giác đau đớn nơi thể xác, nhưng lại không đau bằng trái tim của Bạch Thiếu Thần lúc này…
Ngay lúc này Bạch Thiếu Thần như không thể trụ vững được nữa, ngay lập tức liền ngã người xuống ghế đầy thất vọng…
Trợ lý Cao đứng bên cạnh cũng vô cùng hoảng sợ, vội bước đến xem xét vết thương cho Bạch Thiếu Thần…
“Bạch tổng, ngài bị thương rồi…”
“Bác sĩ Tô ông còn đứng đó làm gì, mau đến xem vết thương trên tay của chủ tịch ngay đi…”
Nhìn thấy vết thương không ngừng rỉ máu tươi mà hét lớn…
“Được, được tôi sẽ đi lấy hộp y tế đến ngay đây…”
Bác sĩ Tô sau khi lấy hộp y tế đến, liền giúp Bạch Thiếu Thần rửa sạch vết thương, cẩn thận gắp sạch những mảnh thủy tinh bám vào vết thương, sau đó băng bó lại cẩn thận…
“Bạch tổng xong rồi ạ…”
“Được rồi, ông mau tránh ra đi…”
Trợ lý Cao đứng một bên liền lên tiếng, lo lắng Bạch Thiếu Thần sẽ lại tiếp tục làm hại bản thân mình…
“Chủ tịch, bây giờ chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi được không…”
“Không cần đâu, bây giờ chúng ta lập tức quay về Hà Thành…”
“Nhưng chủ tịch…”
“Không nhưng nhị gì cả, đi thôi…”
Qua một lúc Bạch Thiếu Thần như trở thành một con người khác, ánh mắt liền trở nên vô hồn lên tiếng…
“Vâng chủ tịch…”
Lại một lần nữa Bạch Thiếu Thần phải ngồi trên phi cơ riêng để bay về Hà Thành, nhưng lúc này sự im lặng lại vô cùng đáng sợ…
Cả bầu không khí lại trở nên vô cùng khó thở, cả một đoạn đường dài, Bạch Thiếu Thần không nói một lời, chỉ biết nhìn chằm chằm ra bên ngoài…
Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, Bạch Thiếu Thần không về nhà mà đến thẳng khách sạn, nơi mà lần đầu tiên cả hai gặp nhau…
Đêm hôm đó Bạch Thiếu Thần đã uống rất nhiều rượu, sau đó ra ban công, nhìn từ trên cao xuống phía dưới là thành phố rộng lớn…
Không cầm được sự nhớ nhung mà lấy điện thoại mở máy lên gọi ngay cho Tưởng Gia Tuệ…
Trong khi từ lúc trưa đến giờ, Tưởng Gia Tuệ đã gọi rất nhiều lần, nhưng vẫn chỉ nhận lại được một câu nói trùng lặp…
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“…”
Tưởng Gia Tuệ đã gọi rất nhiều lần nhưng vẫn nghe thấy câu nói vừa rồi…
Sau đó liền không yên tâm nên đã đi tìm trợ lý Cao, thì mới biết được Bạch Thiếu Thần và trợ lý Cao đã ra nước ngoài…
Do có chút chuyện xảy ra đột xuất nên phải bay ngay đến đó, mà không kịp thông báo lại với cô…
Tưởng Gia Tuệ lại không thể hiểu được, có chuyện gì gấp đến nỗi, mà Bạch Thiếu Thần không thể gọi để nói với cô một tiếng chứ…
Sau đó cô buồn bã quay về nhà, chờ đợi mãi cuối cùng cũng đợi được Bạch Thiếu Thần gọi lại cho mình…
“Thiếu Thần anh đã đến nơi chưa vậy…”
“Có chuyện gì mà đi gấp vậy anh…”
Mặc dù có chút giận dỗi nhưng Tưởng Gia Tuệ vẫn rất quan tâm đến Bạch Thiếu Thần…
“Anh đến nơi rồi…”
“Cũng không có gì quan trọng chỉ là xảy ra một chút vấn đề mà thôi, nhưng anh đã giải quyết xong rồi, em đừng quá lo lắng…”
Tưởng Gia Tuệ vừa nghe thấy giọng nói của Bạch Thiếu Thần liền nhận ra ngay điều bắt thường, liền lên tiếng hỏi…
“Thiếu Thần anh sau vậy, sau giọng anh lạ vậy, anh không khỏe sao…”
“Anh không sao, chỉ tại không quen với thời tiết bên đây thôi…”
“Tiểu Tuệ này, em có thật sự thích và muốn có bé con của chúng ta không…”
Bạch Thiếu Thần vẫn muốn cho Tưởng Gia Tuệ thêm một cơ hội để nói thật, nếu cô thật sự nói không muốn, anh sẽ không ép cô…
Chỉ cần cô một lòng một dạ ở bên cạnh anh mà thôi, chuyện con cái không cần phải gấp…
“Thiếu Thần sao anh lại hỏi vậy…”
“Có bé con làm sao em không thích được chứ, em đã từng tưởng tượng ra cảnh gia đình ba người chúng ta hạnh phúc bên nhau…”
“Không phải anh cũng rất thích bé con sau, sau lại hỏi em như vậy…”
Tưởng Gia Tuệ liền nghĩ đến cảnh cả gia đình vui vẻ bên nhau mà mỉm cười hạnh phúc…
“Vậy thôi nha tiểu Tuệ có người gõ cửa, anh phải ra ngoài xem là ai đây…”
“Ừm anh đi đi…”
“Tiểu Tuệ…”
“Hả…”
“Anh yêu Em…”
“Thiếu Thần em cũng yêu anh…”
Sau khi tắt máy, Bạch Thiếu Thần không chần chừ mà ném mạnh điện thoại vào tường, khiến nó vỡ tan nát…
“Dối trá…”
Bạch Thiếu Thần vô cùng tức giận cầm lấy chai rượu đưa lên miệng uống một mạch, đến khi ho sặc sụa mới chịu dừng lại…
Không biết qua bao lâu, nhưng đến khi say khướt mới dừng lại, ngủ quên lúc nào không hay biết…
Vài ngày sau đó…<code>Sau biết bao ngày mượn rượu giải sầu, Bạch Thiếu Thần cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt... </code>Hôm nay Bạch Thiếu Thần thức dậy từ sang sơm, vào phòng tắm gội, sau đó dùng dao cạo râu, tóc tai được chải chuốt gọn gàng…
Tuy sắc mặt có một chút tiều tụy, nhưng vẫn không thể làm lưu mờ được vẻ tiêu soái của Bạch Thiếu Thần…
Hai giờ đồng hồ sau, Bạch Thiếu Thần cũng đã xuất hiện ở tập đoàn Bạch thị…
Một cảm giác đau đớn nơi thể xác, nhưng lại không đau bằng trái tim của Bạch Thiếu Thần lúc này…
Ngay lúc này Bạch Thiếu Thần như không thể trụ vững được nữa, ngay lập tức liền ngã người xuống ghế đầy thất vọng…
Trợ lý Cao đứng bên cạnh cũng vô cùng hoảng sợ, vội bước đến xem xét vết thương cho Bạch Thiếu Thần…
“Bạch tổng, ngài bị thương rồi…”
“Bác sĩ Tô ông còn đứng đó làm gì, mau đến xem vết thương trên tay của chủ tịch ngay đi…”
Nhìn thấy vết thương không ngừng rỉ máu tươi mà hét lớn…
“Được, được tôi sẽ đi lấy hộp y tế đến ngay đây…”
Bác sĩ Tô sau khi lấy hộp y tế đến, liền giúp Bạch Thiếu Thần rửa sạch vết thương, cẩn thận gắp sạch những mảnh thủy tinh bám vào vết thương, sau đó băng bó lại cẩn thận…
“Bạch tổng xong rồi ạ…”
“Được rồi, ông mau tránh ra đi…”
Trợ lý Cao đứng một bên liền lên tiếng, lo lắng Bạch Thiếu Thần sẽ lại tiếp tục làm hại bản thân mình…
“Chủ tịch, bây giờ chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi được không…”
“Không cần đâu, bây giờ chúng ta lập tức quay về Hà Thành…”
“Nhưng chủ tịch…”
“Không nhưng nhị gì cả, đi thôi…”
Qua một lúc Bạch Thiếu Thần như trở thành một con người khác, ánh mắt liền trở nên vô hồn lên tiếng…
“Vâng chủ tịch…”
Lại một lần nữa Bạch Thiếu Thần phải ngồi trên phi cơ riêng để bay về Hà Thành, nhưng lúc này sự im lặng lại vô cùng đáng sợ…
Cả bầu không khí lại trở nên vô cùng khó thở, cả một đoạn đường dài, Bạch Thiếu Thần không nói một lời, chỉ biết nhìn chằm chằm ra bên ngoài…
Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, Bạch Thiếu Thần không về nhà mà đến thẳng khách sạn, nơi mà lần đầu tiên cả hai gặp nhau…
Đêm hôm đó Bạch Thiếu Thần đã uống rất nhiều rượu, sau đó ra ban công, nhìn từ trên cao xuống phía dưới là thành phố rộng lớn…
Không cầm được sự nhớ nhung mà lấy điện thoại mở máy lên gọi ngay cho Tưởng Gia Tuệ…
Trong khi từ lúc trưa đến giờ, Tưởng Gia Tuệ đã gọi rất nhiều lần, nhưng vẫn chỉ nhận lại được một câu nói trùng lặp…
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“…”
Tưởng Gia Tuệ đã gọi rất nhiều lần nhưng vẫn nghe thấy câu nói vừa rồi…
Sau đó liền không yên tâm nên đã đi tìm trợ lý Cao, thì mới biết được Bạch Thiếu Thần và trợ lý Cao đã ra nước ngoài…
Do có chút chuyện xảy ra đột xuất nên phải bay ngay đến đó, mà không kịp thông báo lại với cô…
Tưởng Gia Tuệ lại không thể hiểu được, có chuyện gì gấp đến nỗi, mà Bạch Thiếu Thần không thể gọi để nói với cô một tiếng chứ…
Sau đó cô buồn bã quay về nhà, chờ đợi mãi cuối cùng cũng đợi được Bạch Thiếu Thần gọi lại cho mình…
“Thiếu Thần anh đã đến nơi chưa vậy…”
“Có chuyện gì mà đi gấp vậy anh…”
Mặc dù có chút giận dỗi nhưng Tưởng Gia Tuệ vẫn rất quan tâm đến Bạch Thiếu Thần…
“Anh đến nơi rồi…”
“Cũng không có gì quan trọng chỉ là xảy ra một chút vấn đề mà thôi, nhưng anh đã giải quyết xong rồi, em đừng quá lo lắng…”
Tưởng Gia Tuệ vừa nghe thấy giọng nói của Bạch Thiếu Thần liền nhận ra ngay điều bắt thường, liền lên tiếng hỏi…
“Thiếu Thần anh sau vậy, sau giọng anh lạ vậy, anh không khỏe sao…”
“Anh không sao, chỉ tại không quen với thời tiết bên đây thôi…”
“Tiểu Tuệ này, em có thật sự thích và muốn có bé con của chúng ta không…”
Bạch Thiếu Thần vẫn muốn cho Tưởng Gia Tuệ thêm một cơ hội để nói thật, nếu cô thật sự nói không muốn, anh sẽ không ép cô…
Chỉ cần cô một lòng một dạ ở bên cạnh anh mà thôi, chuyện con cái không cần phải gấp…
“Thiếu Thần sao anh lại hỏi vậy…”
“Có bé con làm sao em không thích được chứ, em đã từng tưởng tượng ra cảnh gia đình ba người chúng ta hạnh phúc bên nhau…”
“Không phải anh cũng rất thích bé con sau, sau lại hỏi em như vậy…”
Tưởng Gia Tuệ liền nghĩ đến cảnh cả gia đình vui vẻ bên nhau mà mỉm cười hạnh phúc…
“Vậy thôi nha tiểu Tuệ có người gõ cửa, anh phải ra ngoài xem là ai đây…”
“Ừm anh đi đi…”
“Tiểu Tuệ…”
“Hả…”
“Anh yêu Em…”
“Thiếu Thần em cũng yêu anh…”
Sau khi tắt máy, Bạch Thiếu Thần không chần chừ mà ném mạnh điện thoại vào tường, khiến nó vỡ tan nát…
“Dối trá…”
Bạch Thiếu Thần vô cùng tức giận cầm lấy chai rượu đưa lên miệng uống một mạch, đến khi ho sặc sụa mới chịu dừng lại…
Không biết qua bao lâu, nhưng đến khi say khướt mới dừng lại, ngủ quên lúc nào không hay biết…
Vài ngày sau đó…<code>Sau biết bao ngày mượn rượu giải sầu, Bạch Thiếu Thần cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt... </code>Hôm nay Bạch Thiếu Thần thức dậy từ sang sơm, vào phòng tắm gội, sau đó dùng dao cạo râu, tóc tai được chải chuốt gọn gàng…
Tuy sắc mặt có một chút tiều tụy, nhưng vẫn không thể làm lưu mờ được vẻ tiêu soái của Bạch Thiếu Thần…
Hai giờ đồng hồ sau, Bạch Thiếu Thần cũng đã xuất hiện ở tập đoàn Bạch thị…