Chương 4: Gặp gỡ hoàng đế
Thì ra mọi chuyện là như vậy, Chu Nghiên Vũ nở một nụ cười bất đắc dĩ. Trông biểu cảm của mọi người lúc đấy không có gì là đang đóng phim hay đùa giỡn cả, khung cảnh xung quanh cũng nhuốm màu cổ xưa.
Vậy nên, dù rất khó tin nhưng vẫn có thể xảy ra, nàng … xuyên không rồi sao?
Đưa tay nhéo mặt mình một cái rõ đau. “Ui da”.
Cảm giác đau này là thật, vậy điều này cũng là thật.
Nàng muốn khóc ròng đến nơi rồi, sống ở thời hiện đại đã thoi thóp qua ngày rồi, về cổ đại sống kiểu gì đây? Nghe nói cổ đại rất hà khắc nha!
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Chu Nghiên Vũ hoảng hốt vơ đại chiếc bình tinh xảo trên bàn làm vũ khí phòng thủ, đứng nép vào cửa, tay nâng bình lên thật cao.
Vậy nên, khi Chu phu nhân bước vào phòng thì điều bà thấy là nữ nhi nhỏ bé yếu ớt của bà thẳng tay nâng một chiếc bình to.
“Nghiên nhi, sao thế con?” Nữ nhi bà bị sao thế này. Vừa mới đến kinh thành không lâu, bà thực lo lắng con gái không quen thuộc nơi này, bị người ta khi dễ. Giang thị là người rất thiên vị người nhà, bà không muốn người bà yêu thương bị thua thiệt điều gì.
Hai tay đang nâng lên không trung của nàng cứng đờ. “ Ha ha, con … à, con là đang tập thể dục đó nương. Đúng, là đang tập thể dục ạ.”
Quá tuyệt vời luôn Chu Nghiên Vũ ạ, gọi nương xưng con ngọt xớt!
“À ra là vậy.” Chu phu nhân gật gù. “Nhưng sao con lại cầm chiếc bình đó?”
“Con … con … À, con thấy cái bình này thật là đẹp quá đi mất, nên muốn xem xem nó có nặng hay không đó mà. Ha ha, là như vậy đó ạ.”
Hay lắm Chu Nghiên Vũ, không ngờ cũng có ngày nàng nói phét thuận miệng đến như vậy!
Hai mắt Chu phu nhân sáng lấp lánh nhìn nữ nhi nhà mình, nở nụ cười tự hào: “Nghiên nhi thật là có con mắt nhìn hàng đấy. Chiếc bình này là bảo vật Tiên hoàng ngự ban cho sư trụ trì của ngôi chùa này đấy.”
Nàng vừa nghe thấy vậy liền vội vàng đặt chiếc bình xuống. Bảo vật ngự ban? Người tay chân vụng về như nàng tốt nhất là không đụng vào thì hơn.
Còn về việc có mắt nhìn hàng, thật ngại quá, nàng đây là kém nhất đó! Còn nhớ khi lựa đồ chung với bạn bè, thứ nàng thích và chọn … hừm, thường là thứ kém giá trị và “kém sang” nhất thì phải.
Có lẽ nàng không có mắt nhìn hàng tốt, chuẩn, sang xịn như người ta nhưng Chu Nghiên Vũ bày tỏ không có việc gì cả. Chỉ cần nàng thích là được, thứ mình thích cần gì phải đợi người ta giám định chứ, hơn nữa không phải cái gì có giá trị trong mắt người khác thì trong mắt nàng cũng có giá trị.
“Phải rồi, tại sao con lại xuống phía khu vực săn bắn vậy? Lại còn rơi xuống hồ nước nữa?” Chu phu nhân lúc này mới hỏi.
Sắc mặt nàng khẽ đổi, nhưng liền nhanh chóng biến mất.
“Nương, nữ nhi thật sự không nhớ gì cả. Con không nhớ tại sao lại như vậy nữa. Đầu nữ nhi thật sự rất đau, rất đau!” Đến đây, nàng ngay lập tức ôm đầu kêu than, khiến Chu phu nhân mủi lòng.
“Thôi thôi không nghĩ nữa, không nhớ ra được thì thôi. Con mau lên giường nghỉ ngơi đi, con rơi xuống nước, sốt cao một trận, đến giờ còn chưa bình phục hẳn đâu.”
“Nhưng, nương à …con đói”. Nàng tủi thân nói, bụng nàng cũng vô cùng kịp thời réo lên.
Chu phu nhân bật cười. “Con đó, đúng là nha đầu tham ăn mà. Được rồi, nương sẽ cho người mang đồ ăn lên cho.”
“Thật đúng lúc, trẫm còn đang lo lúc Nghiên Vũ muội muội tỉnh lại sẽ đói bụng nên đã sớm căn dặn người chuẩn bị điểm tâm rồi, chỉ cần dọn lên thôi.”
Một nam tử tư thái bất phàm, mày kiếm mạnh mẽ, đôi mắt sắc bén thấu suốt mặc trang phục vàng rực in hoa văn rồng cực kỳ bắt mắt bước vào.
Chu phu nhân liền quy quy củ củ hành lễ thỉnh an với nam tử kia, Đương kim Hoàng thượng của triều Đại An, Trình Hạo Hiên. Chu Nghiên Vũ cũng vội vàng bắt chước theo bà.
Hoàng đế không đợi hai người hoàn lễ đã mở miệng nói: “Không cần đa lễ.”
Mặt mày Hoàng đế bình thản, nhu hoà, trên khoé miệng còn đọng lại ý cười nhẹ nhàng khiến nàng không khỏi ngây người. Cổ đại nhiều mỹ nam vậy sao! Đến một cái Tướng quân, bây giờ đến cả Hoàng đế cũng anh tuấn như vậy!
Tuy ở hiện đại không hề thiếu các nam minh tinh tiểu thịt tươi xinh đẹp nhưng nàng lại không hề thấm được kiểu vẻ đẹp ấy. Nàng thích những nam tử mạnh mẽ, đậm chất đàn ông hơn.
Cảm thấy trái tim nhỏ bé không ngừng rung rinh, nam tử cổ đại thực sự quá hợp khẩu vị nàng!
Cùng lúc này, Hoàng đế cũng đang âm thầm quan sát và đánh giá nàng. Không ngờ nhiều năm không gặp, nàng hiện đã trở thành một mỹ nhân làm đắm say lòng người.
Chu Thái phó vốn là thầy dạy lúc còn nhỏ của Hoàng đế, trước khi Hoàng đế lên ngôi thì ông đang giữ chức quan Nhị phẩm, là Tuần phủ Trí châu, một châu huyện khá quan trọng của triều đại.
Chu Thái phó làm người cẩn thận, từ lúc chàng lớn cũng dần ly khai với chàng, giữ mối quan hệ kính nhi viễn chi. Hiển nhiên là ông sáng suốt, không muốn dính vào vấn đề cấu kết với hoàng tử, làm Tiên hoàng chướng mắt.
Vì vậy, ông lựa chọn an ổn sống ở Trí châu cùng gia quyến, không can dự vào cuộc chiến tranh giành hoàng vị.
Trình Hạo Hiên lúc trước cũng từng thử cho người đến mời ông làm quân sư cho mình, nhưng ông thẳng thắn cự tuyệt. Tuy nhiên, niệm tình sư đồ, ông cũng không khỏi cho truyền lời một câu.
Chàng vốn luôn tin tưởng khả năng nhìn xa trông rộng và thấu hiểu nhân tâm của thầy mình, tuân theo lời khuyên nhủ của ông. Và kết quả chứng minh, chàng đặt niềm tin đúng chỗ.
Nhờ những lời của ông mà chàng mới thành công ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này, thêm với nhớ tình thầy trò năm xưa, chàng ra chiếu chỉ phong Chu Tuần phủ thành Chu Thái phó, toàn gia chuyển về kinh đô, kề cạnh Thiên tử. Nhưng sâu xa hơn, chàng hiểu rõ năng lực của Chu đại nhân, cũng thực sự mong ông có thể phụng sự mình, cùng mình xây dựng Đại An ngày càng hùng mạnh hơn.
Vậy nên, dù rất khó tin nhưng vẫn có thể xảy ra, nàng … xuyên không rồi sao?
Đưa tay nhéo mặt mình một cái rõ đau. “Ui da”.
Cảm giác đau này là thật, vậy điều này cũng là thật.
Nàng muốn khóc ròng đến nơi rồi, sống ở thời hiện đại đã thoi thóp qua ngày rồi, về cổ đại sống kiểu gì đây? Nghe nói cổ đại rất hà khắc nha!
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Chu Nghiên Vũ hoảng hốt vơ đại chiếc bình tinh xảo trên bàn làm vũ khí phòng thủ, đứng nép vào cửa, tay nâng bình lên thật cao.
Vậy nên, khi Chu phu nhân bước vào phòng thì điều bà thấy là nữ nhi nhỏ bé yếu ớt của bà thẳng tay nâng một chiếc bình to.
“Nghiên nhi, sao thế con?” Nữ nhi bà bị sao thế này. Vừa mới đến kinh thành không lâu, bà thực lo lắng con gái không quen thuộc nơi này, bị người ta khi dễ. Giang thị là người rất thiên vị người nhà, bà không muốn người bà yêu thương bị thua thiệt điều gì.
Hai tay đang nâng lên không trung của nàng cứng đờ. “ Ha ha, con … à, con là đang tập thể dục đó nương. Đúng, là đang tập thể dục ạ.”
Quá tuyệt vời luôn Chu Nghiên Vũ ạ, gọi nương xưng con ngọt xớt!
“À ra là vậy.” Chu phu nhân gật gù. “Nhưng sao con lại cầm chiếc bình đó?”
“Con … con … À, con thấy cái bình này thật là đẹp quá đi mất, nên muốn xem xem nó có nặng hay không đó mà. Ha ha, là như vậy đó ạ.”
Hay lắm Chu Nghiên Vũ, không ngờ cũng có ngày nàng nói phét thuận miệng đến như vậy!
Hai mắt Chu phu nhân sáng lấp lánh nhìn nữ nhi nhà mình, nở nụ cười tự hào: “Nghiên nhi thật là có con mắt nhìn hàng đấy. Chiếc bình này là bảo vật Tiên hoàng ngự ban cho sư trụ trì của ngôi chùa này đấy.”
Nàng vừa nghe thấy vậy liền vội vàng đặt chiếc bình xuống. Bảo vật ngự ban? Người tay chân vụng về như nàng tốt nhất là không đụng vào thì hơn.
Còn về việc có mắt nhìn hàng, thật ngại quá, nàng đây là kém nhất đó! Còn nhớ khi lựa đồ chung với bạn bè, thứ nàng thích và chọn … hừm, thường là thứ kém giá trị và “kém sang” nhất thì phải.
Có lẽ nàng không có mắt nhìn hàng tốt, chuẩn, sang xịn như người ta nhưng Chu Nghiên Vũ bày tỏ không có việc gì cả. Chỉ cần nàng thích là được, thứ mình thích cần gì phải đợi người ta giám định chứ, hơn nữa không phải cái gì có giá trị trong mắt người khác thì trong mắt nàng cũng có giá trị.
“Phải rồi, tại sao con lại xuống phía khu vực săn bắn vậy? Lại còn rơi xuống hồ nước nữa?” Chu phu nhân lúc này mới hỏi.
Sắc mặt nàng khẽ đổi, nhưng liền nhanh chóng biến mất.
“Nương, nữ nhi thật sự không nhớ gì cả. Con không nhớ tại sao lại như vậy nữa. Đầu nữ nhi thật sự rất đau, rất đau!” Đến đây, nàng ngay lập tức ôm đầu kêu than, khiến Chu phu nhân mủi lòng.
“Thôi thôi không nghĩ nữa, không nhớ ra được thì thôi. Con mau lên giường nghỉ ngơi đi, con rơi xuống nước, sốt cao một trận, đến giờ còn chưa bình phục hẳn đâu.”
“Nhưng, nương à …con đói”. Nàng tủi thân nói, bụng nàng cũng vô cùng kịp thời réo lên.
Chu phu nhân bật cười. “Con đó, đúng là nha đầu tham ăn mà. Được rồi, nương sẽ cho người mang đồ ăn lên cho.”
“Thật đúng lúc, trẫm còn đang lo lúc Nghiên Vũ muội muội tỉnh lại sẽ đói bụng nên đã sớm căn dặn người chuẩn bị điểm tâm rồi, chỉ cần dọn lên thôi.”
Một nam tử tư thái bất phàm, mày kiếm mạnh mẽ, đôi mắt sắc bén thấu suốt mặc trang phục vàng rực in hoa văn rồng cực kỳ bắt mắt bước vào.
Chu phu nhân liền quy quy củ củ hành lễ thỉnh an với nam tử kia, Đương kim Hoàng thượng của triều Đại An, Trình Hạo Hiên. Chu Nghiên Vũ cũng vội vàng bắt chước theo bà.
Hoàng đế không đợi hai người hoàn lễ đã mở miệng nói: “Không cần đa lễ.”
Mặt mày Hoàng đế bình thản, nhu hoà, trên khoé miệng còn đọng lại ý cười nhẹ nhàng khiến nàng không khỏi ngây người. Cổ đại nhiều mỹ nam vậy sao! Đến một cái Tướng quân, bây giờ đến cả Hoàng đế cũng anh tuấn như vậy!
Tuy ở hiện đại không hề thiếu các nam minh tinh tiểu thịt tươi xinh đẹp nhưng nàng lại không hề thấm được kiểu vẻ đẹp ấy. Nàng thích những nam tử mạnh mẽ, đậm chất đàn ông hơn.
Cảm thấy trái tim nhỏ bé không ngừng rung rinh, nam tử cổ đại thực sự quá hợp khẩu vị nàng!
Cùng lúc này, Hoàng đế cũng đang âm thầm quan sát và đánh giá nàng. Không ngờ nhiều năm không gặp, nàng hiện đã trở thành một mỹ nhân làm đắm say lòng người.
Chu Thái phó vốn là thầy dạy lúc còn nhỏ của Hoàng đế, trước khi Hoàng đế lên ngôi thì ông đang giữ chức quan Nhị phẩm, là Tuần phủ Trí châu, một châu huyện khá quan trọng của triều đại.
Chu Thái phó làm người cẩn thận, từ lúc chàng lớn cũng dần ly khai với chàng, giữ mối quan hệ kính nhi viễn chi. Hiển nhiên là ông sáng suốt, không muốn dính vào vấn đề cấu kết với hoàng tử, làm Tiên hoàng chướng mắt.
Vì vậy, ông lựa chọn an ổn sống ở Trí châu cùng gia quyến, không can dự vào cuộc chiến tranh giành hoàng vị.
Trình Hạo Hiên lúc trước cũng từng thử cho người đến mời ông làm quân sư cho mình, nhưng ông thẳng thắn cự tuyệt. Tuy nhiên, niệm tình sư đồ, ông cũng không khỏi cho truyền lời một câu.
Chàng vốn luôn tin tưởng khả năng nhìn xa trông rộng và thấu hiểu nhân tâm của thầy mình, tuân theo lời khuyên nhủ của ông. Và kết quả chứng minh, chàng đặt niềm tin đúng chỗ.
Nhờ những lời của ông mà chàng mới thành công ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này, thêm với nhớ tình thầy trò năm xưa, chàng ra chiếu chỉ phong Chu Tuần phủ thành Chu Thái phó, toàn gia chuyển về kinh đô, kề cạnh Thiên tử. Nhưng sâu xa hơn, chàng hiểu rõ năng lực của Chu đại nhân, cũng thực sự mong ông có thể phụng sự mình, cùng mình xây dựng Đại An ngày càng hùng mạnh hơn.