Chương 3: Ngất xỉu
Ăn một bàn tay như trời giáng vào ngay giữa mặt, Lý Trạch Dương vì đau mà mở bừng mắt.
“Biến thái!” Chu Nghiên Vũ giận dữ thét lên, vội vã ngồi bật dậy. Nam nhân này, nam nhân này dám lợi dụng lúc nàng gặp hoạ mà định chiếm tiện nghi của nàng kìa.
Cả đám người nhìn thấy cảnh này thì sợ ngây người, mồm há hốc ra trông đần không chịu được. Theo động tác của nàng, mọi người dần nhìn rõ hơn dáng vẻ của nàng.
Dung mạo tuyệt sắc, quả là giai nhân, nhưng có vẻ lạ mắt, mỹ nhân như vậy sao họ lại chưa từng gặp hay nghe qua chứ. Hơn nữa, động tác lại còn …
Chẳng lẽ Tướng quân nhà họ cưỡng đoạt dân nữ? Không phải chứ? Chúng binh sĩ không khỏi kín đáo phê bình.
Người bị phê bình bên kia cũng dần hồi thần lại, nhìn cô nương “nhỏ bé” trước mặt mình: “Đây là thái độ của cô nương với ân nhân cứu mạng sao?”
Giọng chàng hơi gằn xuống, nghe ra được sự trào phúng trong đó.
Chu Nghiên Vũ hoảng hốt, lạnh cả người. Nàng lắp bắp: “Ta … ta …”
“Cô nương đây sức lực cũng không nhỏ đâu nhỉ? Sớm biết như thế thì ta nên để cô nương tự sinh tự diệt mới phải, không nên lo chuyện bao đồng làm gì để rồi bị mắng là biến thái.” Lý Trạch Dương hừ lạnh đứng dậy định rời đi, đúng là khi không lại mang vạ vào thân.
Đầu óc linh hoạt của Chu Nghiên Vũ phản ứng rất nhanh, tay vội túm lấy góc áo chàng, ngay lập tức nàng trưng ra bộ mặt tươi cười lấy lòng, nói: “Hề hề, người anh em này, hiểu nhầm, hiểu nhầm chút thôi mà. Thực sự rất cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta.”
Lý Trạch Dương liếc nàng một cái. Gương mặt xinh đẹp hơi hơi trắng bệch vì ngâm nước lâu, trông càng có vẻ yếu ớt, mỏng manh. Nhưng thần thái cùng nụ cười của nàng lại rất tươi tắn, rạng ngời, khiến người ta cầm lòng không được.
“Híiii” Con ngựa phía đằng sau đột nhiên hí dài một tiếng, làm chàng bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Trạch Dương liếc nhìn về phía sau, đám người tri phủ cùng bọn binh sĩ ngay lập tức giả vờ quay lưng đi, thành công diễn tốt vai trò người qua đường Ất, Giáp, Bính, …. cùng trạng thái “ta không nghe ta không thấy ta không biết gì hết.”
Chàng cũng chẳng để tâm cho lắm, họ tuyệt đối không dám hé răng nửa lời.
Lúc này Chu Nghiên Vũ cũng để ý ngoài nam nhân anh tuấn trước mặt mình ra thì bên cạnh chàng còn một nam tử nữa, hơn nữa phía đằng sau kia cũng còn một đám người. Nhưng, nhưng mà họ đang ăn mặc kiểu gì thế kia? Đang đóng phim à?
Lý Trạch Dương lại nhìn về phía nàng, tròng mắt xoay chuyển suy tính, “soạt” một tiếng rút kiếm ra chĩa thẳng về phía cổ họng nàng, trong mắt mang theo tìm tòi: “Cho hỏi cô nương là quý nữ nhà nào? Đây là bãi săn, theo lệ đã được bao vây lại không cho người ngoài vào, trong đoàn đi săn lần này cũng không có bao nhiêu nữ tử đi theo. Hơn nữa, trong đoàn ta cũng chưa từng gặp qua nữ tử cô nương, làm sao cô nương lại vào đây được? Cô nương có mục đích gì?”
“A” Nguy hiểm gần trong gang tấc, Chu Nghiên Vũ mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, nhưng nàng vẫn thầm mong đây chỉ là hư cấu thôi: “Đây … đây là tình hình gì vậy? Cho hỏi, mọi người đang đóng phim phải không? Đây … đây là phim trường nào thế nhỉ? Chỗ này cách thành phố Kiến Giang bao xa ấy?”
Vừa hỏi, nàng vừa vô thức đảo mắt nhìn quanh, rồi lại nhìn về phía người đang cầm thứ “đồ chơi” sắc nhọn kia chĩa thẳng vào nàng, vừa nhích người lùi lại từng chút một, muốn tránh ra khỏi lưỡi kiếm kia.
Nhưng nàng càng lùi, chàng lại càng tiến lên, lưỡi kiếm vẫn chuẩn xác đặt cách cuống họng nàng một đốt ngón tay.
Nàng nuốt nước miếng ừng ực, trong lòng kêu khổ không thôi. “Vị huynh đệ à, ta … ta không phải diễn viên đâu. Đúng, ta không phải bạn diễn của ngươi. Đừng … đừng có nhận nhầm người mà!”
Lý Trạch Dương nhíu mày càng chặt hơn, cô nương này hành tung bí hiểm, lời nói khó hiểu, một mực không chịu nói ra cô ta từ đâu tới, quả là đáng ngờ. Giờ nên thực hiện như dự tính ban đầu hay... một kiếm giết chết cô ta?
“Nữ nhi! Nữ nhi à!”
Lúc này, dị biến phát sinh. Một phụ nhân trên dưới ba mươi đột nhiên lao nhanh tới phía nàng.
“Phu nhân cẩn thận.” Người hầu chạy theo không ngừng nhắc nhở.
Vị phụ nhân ấy nhìn thấy hành động của Lý Trạch Dương thì tái xanh mặt, lắp bắp nói: “Ngươi … ngươi đang làm gì nữ nhi của ta vậy?”
“Đây là …”
“Thưa Tướng quân, đây là Cáo mệnh nhất phẩm phu nhân Giang thị, phu nhân của Chu Thái phó.” Trần Tu Kiệt bên cạnh kịp thời lên tiếng.
Lý Trạch Dương thu kiếm lại, tuốt kiếm vào vỏ.
Gần như ngay lập tức, Chu phu nhân sà xuống ôm lấy Chu Nghiên Vũ rưng rức nước mắt. “Nữ nhi của nương, con bị làm sao thế này? Tới, mau nói cho nương biết chuyện gì xảy ra, nương làm chủ cho con.”
Chu Nghiên Vũ cạn lời thật rồi, mọi chuyện không hề nằm trong tầm kiểm soát của nàng. Nàng ngờ nghệch giương mắt nhìn lên Lý Trạch Dương, gương mặt chàng kiểu: Ta đang nhìn ngươi đấy, liệu hồn mà ăn nói cho đàng hoàng.
Chu phu nhân nhận thấy ánh mắt của nữ nhi nhà mình, nhìn về hướng Lý Trạch Dương. Bà liền bảo: “Có chuyện gì con cứ nói, ai uy hiếp con cũng đừng sợ. Bây giờ nhà ta không như trước kia nữa rồi, không phải ai cũng có thể khi dễ chúng ta.”
Tướng quân Lý lại một lần nữa bị ụp nồi đen biểu thị: Trông ta không đáng tin vậy sao -.-
Chu Nghiên Vũ không biết nên nói sao mới phải với người phụ nữ tên Chu phu nhân kia.
Trông bà ấy cũng không giống người mắc bệnh về thần kinh, lại còn đinh ninh đến như vậy. Nhưng nàng vốn không hề quen biết bà ấy cơ mà, rốt cuộc tình hình hiện tại là như thế nào đây?
Trong tình huống cấp bách, cái khó ló cái khôn, nàng giả vờ kêu lên một tiếng rồi đỡ trán ngất xỉu. Chuyện gì khó giải quyết, cứ ngất đi rồi ngủ một phát, ngủ dậy mọi chuyện đều êm đẹp xong xuôi rồi!
“Biến thái!” Chu Nghiên Vũ giận dữ thét lên, vội vã ngồi bật dậy. Nam nhân này, nam nhân này dám lợi dụng lúc nàng gặp hoạ mà định chiếm tiện nghi của nàng kìa.
Cả đám người nhìn thấy cảnh này thì sợ ngây người, mồm há hốc ra trông đần không chịu được. Theo động tác của nàng, mọi người dần nhìn rõ hơn dáng vẻ của nàng.
Dung mạo tuyệt sắc, quả là giai nhân, nhưng có vẻ lạ mắt, mỹ nhân như vậy sao họ lại chưa từng gặp hay nghe qua chứ. Hơn nữa, động tác lại còn …
Chẳng lẽ Tướng quân nhà họ cưỡng đoạt dân nữ? Không phải chứ? Chúng binh sĩ không khỏi kín đáo phê bình.
Người bị phê bình bên kia cũng dần hồi thần lại, nhìn cô nương “nhỏ bé” trước mặt mình: “Đây là thái độ của cô nương với ân nhân cứu mạng sao?”
Giọng chàng hơi gằn xuống, nghe ra được sự trào phúng trong đó.
Chu Nghiên Vũ hoảng hốt, lạnh cả người. Nàng lắp bắp: “Ta … ta …”
“Cô nương đây sức lực cũng không nhỏ đâu nhỉ? Sớm biết như thế thì ta nên để cô nương tự sinh tự diệt mới phải, không nên lo chuyện bao đồng làm gì để rồi bị mắng là biến thái.” Lý Trạch Dương hừ lạnh đứng dậy định rời đi, đúng là khi không lại mang vạ vào thân.
Đầu óc linh hoạt của Chu Nghiên Vũ phản ứng rất nhanh, tay vội túm lấy góc áo chàng, ngay lập tức nàng trưng ra bộ mặt tươi cười lấy lòng, nói: “Hề hề, người anh em này, hiểu nhầm, hiểu nhầm chút thôi mà. Thực sự rất cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta.”
Lý Trạch Dương liếc nàng một cái. Gương mặt xinh đẹp hơi hơi trắng bệch vì ngâm nước lâu, trông càng có vẻ yếu ớt, mỏng manh. Nhưng thần thái cùng nụ cười của nàng lại rất tươi tắn, rạng ngời, khiến người ta cầm lòng không được.
“Híiii” Con ngựa phía đằng sau đột nhiên hí dài một tiếng, làm chàng bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Trạch Dương liếc nhìn về phía sau, đám người tri phủ cùng bọn binh sĩ ngay lập tức giả vờ quay lưng đi, thành công diễn tốt vai trò người qua đường Ất, Giáp, Bính, …. cùng trạng thái “ta không nghe ta không thấy ta không biết gì hết.”
Chàng cũng chẳng để tâm cho lắm, họ tuyệt đối không dám hé răng nửa lời.
Lúc này Chu Nghiên Vũ cũng để ý ngoài nam nhân anh tuấn trước mặt mình ra thì bên cạnh chàng còn một nam tử nữa, hơn nữa phía đằng sau kia cũng còn một đám người. Nhưng, nhưng mà họ đang ăn mặc kiểu gì thế kia? Đang đóng phim à?
Lý Trạch Dương lại nhìn về phía nàng, tròng mắt xoay chuyển suy tính, “soạt” một tiếng rút kiếm ra chĩa thẳng về phía cổ họng nàng, trong mắt mang theo tìm tòi: “Cho hỏi cô nương là quý nữ nhà nào? Đây là bãi săn, theo lệ đã được bao vây lại không cho người ngoài vào, trong đoàn đi săn lần này cũng không có bao nhiêu nữ tử đi theo. Hơn nữa, trong đoàn ta cũng chưa từng gặp qua nữ tử cô nương, làm sao cô nương lại vào đây được? Cô nương có mục đích gì?”
“A” Nguy hiểm gần trong gang tấc, Chu Nghiên Vũ mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, nhưng nàng vẫn thầm mong đây chỉ là hư cấu thôi: “Đây … đây là tình hình gì vậy? Cho hỏi, mọi người đang đóng phim phải không? Đây … đây là phim trường nào thế nhỉ? Chỗ này cách thành phố Kiến Giang bao xa ấy?”
Vừa hỏi, nàng vừa vô thức đảo mắt nhìn quanh, rồi lại nhìn về phía người đang cầm thứ “đồ chơi” sắc nhọn kia chĩa thẳng vào nàng, vừa nhích người lùi lại từng chút một, muốn tránh ra khỏi lưỡi kiếm kia.
Nhưng nàng càng lùi, chàng lại càng tiến lên, lưỡi kiếm vẫn chuẩn xác đặt cách cuống họng nàng một đốt ngón tay.
Nàng nuốt nước miếng ừng ực, trong lòng kêu khổ không thôi. “Vị huynh đệ à, ta … ta không phải diễn viên đâu. Đúng, ta không phải bạn diễn của ngươi. Đừng … đừng có nhận nhầm người mà!”
Lý Trạch Dương nhíu mày càng chặt hơn, cô nương này hành tung bí hiểm, lời nói khó hiểu, một mực không chịu nói ra cô ta từ đâu tới, quả là đáng ngờ. Giờ nên thực hiện như dự tính ban đầu hay... một kiếm giết chết cô ta?
“Nữ nhi! Nữ nhi à!”
Lúc này, dị biến phát sinh. Một phụ nhân trên dưới ba mươi đột nhiên lao nhanh tới phía nàng.
“Phu nhân cẩn thận.” Người hầu chạy theo không ngừng nhắc nhở.
Vị phụ nhân ấy nhìn thấy hành động của Lý Trạch Dương thì tái xanh mặt, lắp bắp nói: “Ngươi … ngươi đang làm gì nữ nhi của ta vậy?”
“Đây là …”
“Thưa Tướng quân, đây là Cáo mệnh nhất phẩm phu nhân Giang thị, phu nhân của Chu Thái phó.” Trần Tu Kiệt bên cạnh kịp thời lên tiếng.
Lý Trạch Dương thu kiếm lại, tuốt kiếm vào vỏ.
Gần như ngay lập tức, Chu phu nhân sà xuống ôm lấy Chu Nghiên Vũ rưng rức nước mắt. “Nữ nhi của nương, con bị làm sao thế này? Tới, mau nói cho nương biết chuyện gì xảy ra, nương làm chủ cho con.”
Chu Nghiên Vũ cạn lời thật rồi, mọi chuyện không hề nằm trong tầm kiểm soát của nàng. Nàng ngờ nghệch giương mắt nhìn lên Lý Trạch Dương, gương mặt chàng kiểu: Ta đang nhìn ngươi đấy, liệu hồn mà ăn nói cho đàng hoàng.
Chu phu nhân nhận thấy ánh mắt của nữ nhi nhà mình, nhìn về hướng Lý Trạch Dương. Bà liền bảo: “Có chuyện gì con cứ nói, ai uy hiếp con cũng đừng sợ. Bây giờ nhà ta không như trước kia nữa rồi, không phải ai cũng có thể khi dễ chúng ta.”
Tướng quân Lý lại một lần nữa bị ụp nồi đen biểu thị: Trông ta không đáng tin vậy sao -.-
Chu Nghiên Vũ không biết nên nói sao mới phải với người phụ nữ tên Chu phu nhân kia.
Trông bà ấy cũng không giống người mắc bệnh về thần kinh, lại còn đinh ninh đến như vậy. Nhưng nàng vốn không hề quen biết bà ấy cơ mà, rốt cuộc tình hình hiện tại là như thế nào đây?
Trong tình huống cấp bách, cái khó ló cái khôn, nàng giả vờ kêu lên một tiếng rồi đỡ trán ngất xỉu. Chuyện gì khó giải quyết, cứ ngất đi rồi ngủ một phát, ngủ dậy mọi chuyện đều êm đẹp xong xuôi rồi!