Chương 14: Bị cướp
Tiếng xe ngựa chạy lộc cộc trên đường lớn, tiếng hạ nhân í ới gọi nhau, tiếng bước chân hối hả bận rộn. Ngẩn ngơ lắng nghe một hồi, Chu Nghiên Vũ dần bình thản tiếp nhận sự thật bản thân bị kẹt ở một nơi xa lạ không phải thời đại của mình.
Và nàng đang cố gắng hoà nhập với nơi này, trở thành Chu gia tiểu thư, nữ nhi duy nhất của Thái phó triều Đại An.
Có điều … cổ đại quả thực quá chán đi!
Về Chu phủ được một hai ngày, lúc ban đầu, nàng còn hào hứng khám phá đó đây quanh phủ. Góc nào cũng mò tới, chỗ nào cũng đi xem. Tuy bị Chu phu nhân mắng là con khỉ con, không yên một phút nào nhưng nàng cũng không bận tâm. Nàng muốn xem một chút sinh hoạt của người cổ đại.
Nhưng cổ đại không có điện thoại, không thể lên mạng, cũng không có thú vui tiêu khiển gì cả. Quả thực chán chết nàng rồi!
Chơi chán trong phủ rồi, sau khi nghe lỏm được các tì nữ kể chuyện bên ngoài vui bao nhiêu, lạ thế nào, nàng nảy sinh ý tưởng ra ngoài chơi.
Có điều, nàng phải vượt qua ải của Chu phu nhân đã. Bà cứ mải lo lắng sức khoẻ nàng không chịu được, không muốn để nàng ra ngoài.
Vì thế, Chu Nghiên Vũ phải tốn cả nửa giờ đồng hồ để thuyết phục, năn nỉ, ăn vạ các kiểu mới được chấp thuận.
Vừa mới tới kinh thành Trường Lạc không bao lâu, công việc trong ngoài phủ vẫn còn chưa quen nên Giang thị rất bận rộn quản gia, tính toán sổ sách và phương thức giao hảo với bên ngoài. Bà không thể phân thân cùng Chu Nghiên Vũ dạo phố, nên bà lo lắng không muốn nữ nhi ra ngoài gặp nhiều nguy hiểm.
Nhưng nhìn nữ nhi tha thiết cầu xin, Giang thị cũng mủi lòng. Bà lệnh cho tỳ nữ thân cận Xán nhi cùng hai hộ vệ đi cùng nàng.
Sau khi thay một bộ y phục đơn giản, nàng tung tăng ra khỏi cửa.
Tham lam hít vào một luồng không khí tràn đầy, Chu Nghiên Vũ thoải mái kêu lên: “Bầu không khí tự do trong lành, lâu lắm mới được cảm nhận nha.”
Tỳ nữ thiếp thân Xán nhi của nàng ngờ nghệch hỏi: “Tiểu thư, người nói gì vậy ạ?”
Chu Nghiên Vũ nhìn nàng với ánh mắt ngươi có phúc mà không biết hưởng, thở dài một hơi: “Thôi, không có gì. Ngươi không hiểu đâu.”
Nàng như một chú chim định vỗ cánh bay đi, đang định nhảy chân sáo tung tăng khắp phố phường thì ai ngờ “đôi cánh chim” bị người ta túm lại.
“Tiểu thư, người phải mang mũ sa vào đã. Phố phường đông đúc, nhiều thành phần bất hảo, dung nhan người lại bắt mắt như vậy, dễ thành mục tiêu của kẻ xấu.” Xán nhi níu tay nàng lại dặn dò.
Nghe cũng hợp lý, nàng loay hoay đeo vào. Dù gì thì nàng đẹp mà, đây là nỗi khổ của người đẹp nha!
Ở hiện đại không phải cũng vậy sao. Đẹp rất tốt, nhưng có nhan sắc cũng đồng nghĩa với việc dễ gặp phải những điều khó chịu không mong muốn. Nàng cũng quen rồi.
“Ai, ai, ui.” Vài người đi lại vội vàng đụng phải nàng khiến nàng lảo đảo, không khỏi kêu lên.
“Cha!” “Cha!”
“Mau tránh đường!”
Tiếng phu xe đánh ngựa vang lên, cùng với đó là tiếng vó ngựa dồn dập về hướng này khiến Chu Nghiên Vũ hoảng loạn.
“Tiểu thư, cẩn thận.” Xán nhi vội kéo mạnh nàng lại, sát vào bên đường.
“Mẹ kiếp, bị đui không thấy có người à? Hừ hừ, chạy ẩu chẳng khác nào mấy thằng cha lái xe buýt hung thần đường phố.”
Bị kéo giật mình, nàng phản ứng lại, bực mình chửi về hướng chiếc xe ngựa đã chạy xa. Đúng là dù ở thời đại nào thì văn hoá tham gia giao thông vẫn kém mà.
Thế nhưng, Chu Nghiên Vũ là một người rất dễ hồi phục tâm trạng, chút bức bối kia sau khi nàng chiêm ngưỡng khung cảnh náo nhiệt nơi đây thì liền bị quẳng ra sau đầu.
“Tiểu thư, có phải … ừm, hơi nhiều rồi không?”
Xán nhi sau khi chứng kiến tiểu thư nhà mình ghé bảy tám quầy đồ ăn vặt trên con phố thì e dè hỏi. Trên tay Xán nhi và hai thị vệ cũng có rất nhiều đồ chơi linh tinh nữa cơ.
Hử, nhiều sao? Còn nhớ lần đầu ghé thăm phố ẩm thực mới mở gần nơi nàng sống, nàng đã ăn thử sạch các quầy nha! Chính thức được các cô bán hàng tặng một giấy chứng nhận là vị đại gia có trách nhiệm với cuộc sống mưu sinh của dân chúng nghèo khổ.
Nhưng các cô ý cũng không biết là nàng rất nghèo nha!
Kết quả là sau hôm đó nàng tiêu gần ba phần tư số tiền sinh hoạt cho tháng đó, gặm mì gói đến hết tháng.
Cho nên bây giờ vinh dự là người có tiền mà lại không ăn uống no say thì thực có lỗi với cái bụng của mình nha!
Nàng không rõ lắm rốt cuộc Chu gia có bao nhiêu tiền, nhưng nàng trông thấy rất rõ khi nàng đi dạo phố thì Chu phu nhân hào phóng nhường nào. Nàng là một hài tử ngoan, không có dùng quá số tiền được cho nha!
Dạo quanh một hồi, nàng lại ghé vào một đám đông đang nhìn người múa kiếm mãi nghệ. Ca ca kia thật là lợi hại a! Nàng cũng muốn học sử dụng kiếm.
Cái thứ đó là lúc nàng xuyên tới bị nó hù cho thấy hồn lạc phách, nàng nhất định phải thành thục nó, vượt qua nỗi sợ nha.
“Vụt” Một người bỗng nhiên đụng vào nàng một cái, chạy vụt qua.
“Ui da. Bộ ta là ngọn hải đăng hay sao mà các ngươi như con thuyền lạc hướng cứ đâm mãi vào thế?” Chu Nghiên Vũ bực dọc mắng, đi ra ngoài có một hôm thôi mà xui như con chó.
“A tiểu thư. Túi tiền mất rồi!” Xán nhi kinh hô một tiếng khiến nàng thất kinh.
“Cái gì? Mất rồi? Nhất định là tên vừa rồi. Mau lên, mau đuổi theo hắn.”
Tâm trí nàng bị cuốn theo túi tiền kia, xách váy chạy theo. Xán nhi cùng hai hộ vệ kịp phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo nàng.
Nói tới cũng thật lạ, tiểu thư nhà mình chạy nhanh như vậy từ khi nào chứ? Hai hộ vệ không khỏi thắc mắc, bọn hắn thế mà chậm hơn nàng một đoạn nha.
Đấy là bọn hắn không biết, phàm là chuyện liên quan đến tiền bạc, nàng cực kỳ để tâm.
Đã từng có chuyện nàng bị giật điện thoại lúc đang đi trên phố, khi tên cướp đã chạy được tới chiếc xe máy của hắn, đang định phi thân lên xe vui vẻ phóng đi ai ngờ bị nàng túm ngược trở lại, té xuống đường.
À, sau khi lấy lại được điện thoại nàng còn không quên giáo huấn hắn một trận no đòn nữa.
Và nàng đang cố gắng hoà nhập với nơi này, trở thành Chu gia tiểu thư, nữ nhi duy nhất của Thái phó triều Đại An.
Có điều … cổ đại quả thực quá chán đi!
Về Chu phủ được một hai ngày, lúc ban đầu, nàng còn hào hứng khám phá đó đây quanh phủ. Góc nào cũng mò tới, chỗ nào cũng đi xem. Tuy bị Chu phu nhân mắng là con khỉ con, không yên một phút nào nhưng nàng cũng không bận tâm. Nàng muốn xem một chút sinh hoạt của người cổ đại.
Nhưng cổ đại không có điện thoại, không thể lên mạng, cũng không có thú vui tiêu khiển gì cả. Quả thực chán chết nàng rồi!
Chơi chán trong phủ rồi, sau khi nghe lỏm được các tì nữ kể chuyện bên ngoài vui bao nhiêu, lạ thế nào, nàng nảy sinh ý tưởng ra ngoài chơi.
Có điều, nàng phải vượt qua ải của Chu phu nhân đã. Bà cứ mải lo lắng sức khoẻ nàng không chịu được, không muốn để nàng ra ngoài.
Vì thế, Chu Nghiên Vũ phải tốn cả nửa giờ đồng hồ để thuyết phục, năn nỉ, ăn vạ các kiểu mới được chấp thuận.
Vừa mới tới kinh thành Trường Lạc không bao lâu, công việc trong ngoài phủ vẫn còn chưa quen nên Giang thị rất bận rộn quản gia, tính toán sổ sách và phương thức giao hảo với bên ngoài. Bà không thể phân thân cùng Chu Nghiên Vũ dạo phố, nên bà lo lắng không muốn nữ nhi ra ngoài gặp nhiều nguy hiểm.
Nhưng nhìn nữ nhi tha thiết cầu xin, Giang thị cũng mủi lòng. Bà lệnh cho tỳ nữ thân cận Xán nhi cùng hai hộ vệ đi cùng nàng.
Sau khi thay một bộ y phục đơn giản, nàng tung tăng ra khỏi cửa.
Tham lam hít vào một luồng không khí tràn đầy, Chu Nghiên Vũ thoải mái kêu lên: “Bầu không khí tự do trong lành, lâu lắm mới được cảm nhận nha.”
Tỳ nữ thiếp thân Xán nhi của nàng ngờ nghệch hỏi: “Tiểu thư, người nói gì vậy ạ?”
Chu Nghiên Vũ nhìn nàng với ánh mắt ngươi có phúc mà không biết hưởng, thở dài một hơi: “Thôi, không có gì. Ngươi không hiểu đâu.”
Nàng như một chú chim định vỗ cánh bay đi, đang định nhảy chân sáo tung tăng khắp phố phường thì ai ngờ “đôi cánh chim” bị người ta túm lại.
“Tiểu thư, người phải mang mũ sa vào đã. Phố phường đông đúc, nhiều thành phần bất hảo, dung nhan người lại bắt mắt như vậy, dễ thành mục tiêu của kẻ xấu.” Xán nhi níu tay nàng lại dặn dò.
Nghe cũng hợp lý, nàng loay hoay đeo vào. Dù gì thì nàng đẹp mà, đây là nỗi khổ của người đẹp nha!
Ở hiện đại không phải cũng vậy sao. Đẹp rất tốt, nhưng có nhan sắc cũng đồng nghĩa với việc dễ gặp phải những điều khó chịu không mong muốn. Nàng cũng quen rồi.
“Ai, ai, ui.” Vài người đi lại vội vàng đụng phải nàng khiến nàng lảo đảo, không khỏi kêu lên.
“Cha!” “Cha!”
“Mau tránh đường!”
Tiếng phu xe đánh ngựa vang lên, cùng với đó là tiếng vó ngựa dồn dập về hướng này khiến Chu Nghiên Vũ hoảng loạn.
“Tiểu thư, cẩn thận.” Xán nhi vội kéo mạnh nàng lại, sát vào bên đường.
“Mẹ kiếp, bị đui không thấy có người à? Hừ hừ, chạy ẩu chẳng khác nào mấy thằng cha lái xe buýt hung thần đường phố.”
Bị kéo giật mình, nàng phản ứng lại, bực mình chửi về hướng chiếc xe ngựa đã chạy xa. Đúng là dù ở thời đại nào thì văn hoá tham gia giao thông vẫn kém mà.
Thế nhưng, Chu Nghiên Vũ là một người rất dễ hồi phục tâm trạng, chút bức bối kia sau khi nàng chiêm ngưỡng khung cảnh náo nhiệt nơi đây thì liền bị quẳng ra sau đầu.
“Tiểu thư, có phải … ừm, hơi nhiều rồi không?”
Xán nhi sau khi chứng kiến tiểu thư nhà mình ghé bảy tám quầy đồ ăn vặt trên con phố thì e dè hỏi. Trên tay Xán nhi và hai thị vệ cũng có rất nhiều đồ chơi linh tinh nữa cơ.
Hử, nhiều sao? Còn nhớ lần đầu ghé thăm phố ẩm thực mới mở gần nơi nàng sống, nàng đã ăn thử sạch các quầy nha! Chính thức được các cô bán hàng tặng một giấy chứng nhận là vị đại gia có trách nhiệm với cuộc sống mưu sinh của dân chúng nghèo khổ.
Nhưng các cô ý cũng không biết là nàng rất nghèo nha!
Kết quả là sau hôm đó nàng tiêu gần ba phần tư số tiền sinh hoạt cho tháng đó, gặm mì gói đến hết tháng.
Cho nên bây giờ vinh dự là người có tiền mà lại không ăn uống no say thì thực có lỗi với cái bụng của mình nha!
Nàng không rõ lắm rốt cuộc Chu gia có bao nhiêu tiền, nhưng nàng trông thấy rất rõ khi nàng đi dạo phố thì Chu phu nhân hào phóng nhường nào. Nàng là một hài tử ngoan, không có dùng quá số tiền được cho nha!
Dạo quanh một hồi, nàng lại ghé vào một đám đông đang nhìn người múa kiếm mãi nghệ. Ca ca kia thật là lợi hại a! Nàng cũng muốn học sử dụng kiếm.
Cái thứ đó là lúc nàng xuyên tới bị nó hù cho thấy hồn lạc phách, nàng nhất định phải thành thục nó, vượt qua nỗi sợ nha.
“Vụt” Một người bỗng nhiên đụng vào nàng một cái, chạy vụt qua.
“Ui da. Bộ ta là ngọn hải đăng hay sao mà các ngươi như con thuyền lạc hướng cứ đâm mãi vào thế?” Chu Nghiên Vũ bực dọc mắng, đi ra ngoài có một hôm thôi mà xui như con chó.
“A tiểu thư. Túi tiền mất rồi!” Xán nhi kinh hô một tiếng khiến nàng thất kinh.
“Cái gì? Mất rồi? Nhất định là tên vừa rồi. Mau lên, mau đuổi theo hắn.”
Tâm trí nàng bị cuốn theo túi tiền kia, xách váy chạy theo. Xán nhi cùng hai hộ vệ kịp phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo nàng.
Nói tới cũng thật lạ, tiểu thư nhà mình chạy nhanh như vậy từ khi nào chứ? Hai hộ vệ không khỏi thắc mắc, bọn hắn thế mà chậm hơn nàng một đoạn nha.
Đấy là bọn hắn không biết, phàm là chuyện liên quan đến tiền bạc, nàng cực kỳ để tâm.
Đã từng có chuyện nàng bị giật điện thoại lúc đang đi trên phố, khi tên cướp đã chạy được tới chiếc xe máy của hắn, đang định phi thân lên xe vui vẻ phóng đi ai ngờ bị nàng túm ngược trở lại, té xuống đường.
À, sau khi lấy lại được điện thoại nàng còn không quên giáo huấn hắn một trận no đòn nữa.