Chương 13: Nàng là ai?
Không hề hay biết gì về các loại suy đoán xung quanh mình, Chu Nghiên Vũ lúc này đang nhàm chán ủ rũ tựa vào thành xe ngựa.
Nghe nói là vì nam nữ hữu biệt nên hiện giờ trong chiếc xe ngựa này chỉ có nàng và Chu phu nhân, Chu Thái phó cùng Chu đại ca đang ngồi trong một chiếc xe ngựa khác.
Nhưng như vậy thật khiến nàng lúng túng nha! Chu phu nhân nhất quyết kéo nàng lại kề chuyện xưa. Bà một khi đã kể là hăng say, liền tù tì bao nhiêu là thứ khiến đầu nàng cũng ong ong.
Cảm tưởng bản thân như Tôn Khộ Không đang bị chiếc vòng kim cô của sư phụ hành hạ. Lão Tôn, ta hiện giờ đã thấu hiểu cảm giác của ngươi rồi đây.
Nàng vội vội vàng vàng xua tay: “Nương, con thực sự rất nhức đầu. Con muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.”
“Được được được, nương không nói nữa. Con cứ từ từ nghỉ ngơi một chút đi.”
Lỗ tai được yên ổn, lúc này Chu Nghiên Vũ cũng có tâm trạng quan sát mọi thứ xung quanh một chút.
Xe ngựa lộc cộc di chuyển, nàng tò mò kéo rèm cửa, muốn nhìn ngắm phố xá xung quanh một chút.
Thật là vi diệu a, nàng thế mà thực sự đang ở thời cổ đại!
A, nhìn mấy cửa hàng kia trông thật hay ho, nàng còn chưa được dạo chợ thời xưa đâu đó.
Hít hà, thơm quá thơm quá. Coi bộ ở đây có rất nhiều đồ ăn vặt độc đáo nha!
Thấy nữ nhi hứng thú tràn đầy như vậy, Chu phu nhân vui vẻ cười: “Trông con hứng thú chưa kìa. Cũng đúng, chúng ta vội vàng tới đây, tới nơi thì lo thu dọn Chu phủ cho tươm tất, sau đó lại đi chùa cầu bình an cho cả nhà. Con cũng chưa có cơ hội được ra ngoài nhìn ngắm phố phường ở kinh thành ha.”
“Chờ khi con khoẻ lại sẽ để con đi chơi một chút.”
Vừa nghe thấy thế hai mắt Chi Nghiên Vũ liền sáng lên: “Thật sao nương? Được vậy thì con vui lắm, con cảm ơn nương.”
Làn da thiếu nữ trắng tinh mềm mịn, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia sáng vui vẻ cùng nụ cười rạng rỡ vì vui vẻ. Chu phu nhân kiêu ngạo thầm nghĩ, nữ nhi của bà đúng là giống bà, xinh đẹp tuyệt trần chọc người yêu thương như vậy!
Chu Nghiên Vũ không hề hay biết rằng một thoáng kéo mở rèm che kia liền khiến không biết bao nhiêu người qua đường sửng sốt. Người trên phố tấp nập ngược xuôi, nhưng người vô tình nhìn thoáng qua xe ngựa của nàng liền bị câu hồn đoạt phách, nhất là một nam tử trông có vẻ không hề tầm thường kia.
Kinh động nhân tâm!
Nam tử kia chỉ có thể nghĩ tới bốn chữ này là phù hợp nhất với nàng.
Mãi một lúc sau chàng ta mới hồi thần, quay sang hỏi người hầu bên cạnh: “Nữ tử vừa rồi, ngươi có biết nàng là ai không?”
Người hầu kia cũng tỉnh táo lại, vội lắc lắc đầu.
Người nam nhân kia thở dài một tiếng, không nhịn được lại quay đầu nhìn theo phương hướng của chiếc xe ngựa kia.
Nàng là ai? Liệu chúng ta có còn gặp lại nhau không?
***
Cả một ngày xóc nảy trên xe ngựa, đến tối mịt mới về tới nhà, nàng xây xẩm mặt mày đến mức ói ra mật xanh mật vàng rồi. Giang thị thấy vậy thì đau lòng không thôi, dặn dò thị nữ mang lên một bát canh thanh mát để nàng dễ chịu hơn.
“À Nghiên nhi, vài ngày nữa là thọ yến bốn mươi của Thái hậu đó. Con sửa soạn kỹ càng một chút, không thể làm mất mặt Thái hậu. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên con ra mắt trước các phu nhân tiểu thư, không thể qua loa để người khác xem thường được.”
Hừ, trong mấy phim cung đấu nàng coi thì mấy buổi tiệc tùng kiểu này chẳng khác gì Hồng Môn Yến. Chắc lại chuẩn bị có chuyện gì hay ho đây.
(Chú thích: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)
Mà thôi kệ, dù gì thì hiện tại nàng cũng chưa trở về ngay được. Cứ thử khám phá đó đây, chơi một lần hết xí quách rồi tính sau!
Trên đường đi Chu Nghiên Vũ suy nghĩ rất nhiều, cũng tỉnh táo hơn. Việc mạo hiểm đặt cược tính mạng như nàng định làm thật sự quá ngu ngốc, lỡ không trở về đươc mà mạng cũng mất luôn thì phải làm sao.
Hơn nữa ngoài cái hồ nước kia thì còn có manh mối khác đắt giá hơn, liên quan đến cách để nàng trở về được hơn. Là bà cụ cùng chiếc vòng kỳ lạ kia.
Nàng không tài nào nhớ được gương mặt của bà cụ kia, nhưng nàng nhớ được chiếc vòng kia hình thù như thế nào. Một chiếc vòng ngọc được khắc dòng chữ “Đại An trường cửu 333NV”.
Dòng chữ này nghĩa là gì nhỉ?
Thôi bỏ đi, trước hết là phải nghĩ cách tìm được chiếc vòng kia cái đã. Rất có thể đây là manh mối duy nhất giúp nàng trở về.
Còn về tiệc sinh thần của Thái hậu kia nữa, thật không rõ Thái hậu là người thế nào. Nhưng dù gì mình cũng là con gái của ân sư con trai bà, chắc sẽ không quá làm khó dễ với mình đâu.
Nhắc đến đây, nàng sực nhớ đến các mệnh phụ phu nhân cùng tiểu thư mà Chu phu nhân nhắc tới. Nay dự một buổi tiệc có vài ba nữ nhân thôi mà đã nhức nhức cái đầu rồi đó, không biết lúc đó sẽ là tràng cảnh hỗn loạn cỡ nào nữa.
Ơ nhưng mà sao nàng phải lo chứ nhờ! Hiện giờ nàng đâu phải con nhỏ nghèo không cha không mẹ đâu. Nàng bây giờ là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc giàu sụ nha!
À, giàu sụ hay không thì chưa chắc lắm nhưng mà dù gì cha nàng hiện giờ cũng có tiếng có miếng nha, dưới một vài người mà trên vạn người đó.
Thế thì nàng cứ vô tư ngẩng cao đầu, đi ngang đi dọc gì cũng được, sợ cóc gì ai chứ!
Cùng lắm thì lấy cớ mất trí nhớ, không hiểu chuyện thôi, ai dám nói gì chứ. Nàng dù gì cũng là người có bệnh nha!
Nghe nói là vì nam nữ hữu biệt nên hiện giờ trong chiếc xe ngựa này chỉ có nàng và Chu phu nhân, Chu Thái phó cùng Chu đại ca đang ngồi trong một chiếc xe ngựa khác.
Nhưng như vậy thật khiến nàng lúng túng nha! Chu phu nhân nhất quyết kéo nàng lại kề chuyện xưa. Bà một khi đã kể là hăng say, liền tù tì bao nhiêu là thứ khiến đầu nàng cũng ong ong.
Cảm tưởng bản thân như Tôn Khộ Không đang bị chiếc vòng kim cô của sư phụ hành hạ. Lão Tôn, ta hiện giờ đã thấu hiểu cảm giác của ngươi rồi đây.
Nàng vội vội vàng vàng xua tay: “Nương, con thực sự rất nhức đầu. Con muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.”
“Được được được, nương không nói nữa. Con cứ từ từ nghỉ ngơi một chút đi.”
Lỗ tai được yên ổn, lúc này Chu Nghiên Vũ cũng có tâm trạng quan sát mọi thứ xung quanh một chút.
Xe ngựa lộc cộc di chuyển, nàng tò mò kéo rèm cửa, muốn nhìn ngắm phố xá xung quanh một chút.
Thật là vi diệu a, nàng thế mà thực sự đang ở thời cổ đại!
A, nhìn mấy cửa hàng kia trông thật hay ho, nàng còn chưa được dạo chợ thời xưa đâu đó.
Hít hà, thơm quá thơm quá. Coi bộ ở đây có rất nhiều đồ ăn vặt độc đáo nha!
Thấy nữ nhi hứng thú tràn đầy như vậy, Chu phu nhân vui vẻ cười: “Trông con hứng thú chưa kìa. Cũng đúng, chúng ta vội vàng tới đây, tới nơi thì lo thu dọn Chu phủ cho tươm tất, sau đó lại đi chùa cầu bình an cho cả nhà. Con cũng chưa có cơ hội được ra ngoài nhìn ngắm phố phường ở kinh thành ha.”
“Chờ khi con khoẻ lại sẽ để con đi chơi một chút.”
Vừa nghe thấy thế hai mắt Chi Nghiên Vũ liền sáng lên: “Thật sao nương? Được vậy thì con vui lắm, con cảm ơn nương.”
Làn da thiếu nữ trắng tinh mềm mịn, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia sáng vui vẻ cùng nụ cười rạng rỡ vì vui vẻ. Chu phu nhân kiêu ngạo thầm nghĩ, nữ nhi của bà đúng là giống bà, xinh đẹp tuyệt trần chọc người yêu thương như vậy!
Chu Nghiên Vũ không hề hay biết rằng một thoáng kéo mở rèm che kia liền khiến không biết bao nhiêu người qua đường sửng sốt. Người trên phố tấp nập ngược xuôi, nhưng người vô tình nhìn thoáng qua xe ngựa của nàng liền bị câu hồn đoạt phách, nhất là một nam tử trông có vẻ không hề tầm thường kia.
Kinh động nhân tâm!
Nam tử kia chỉ có thể nghĩ tới bốn chữ này là phù hợp nhất với nàng.
Mãi một lúc sau chàng ta mới hồi thần, quay sang hỏi người hầu bên cạnh: “Nữ tử vừa rồi, ngươi có biết nàng là ai không?”
Người hầu kia cũng tỉnh táo lại, vội lắc lắc đầu.
Người nam nhân kia thở dài một tiếng, không nhịn được lại quay đầu nhìn theo phương hướng của chiếc xe ngựa kia.
Nàng là ai? Liệu chúng ta có còn gặp lại nhau không?
***
Cả một ngày xóc nảy trên xe ngựa, đến tối mịt mới về tới nhà, nàng xây xẩm mặt mày đến mức ói ra mật xanh mật vàng rồi. Giang thị thấy vậy thì đau lòng không thôi, dặn dò thị nữ mang lên một bát canh thanh mát để nàng dễ chịu hơn.
“À Nghiên nhi, vài ngày nữa là thọ yến bốn mươi của Thái hậu đó. Con sửa soạn kỹ càng một chút, không thể làm mất mặt Thái hậu. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên con ra mắt trước các phu nhân tiểu thư, không thể qua loa để người khác xem thường được.”
Hừ, trong mấy phim cung đấu nàng coi thì mấy buổi tiệc tùng kiểu này chẳng khác gì Hồng Môn Yến. Chắc lại chuẩn bị có chuyện gì hay ho đây.
(Chú thích: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)
Mà thôi kệ, dù gì thì hiện tại nàng cũng chưa trở về ngay được. Cứ thử khám phá đó đây, chơi một lần hết xí quách rồi tính sau!
Trên đường đi Chu Nghiên Vũ suy nghĩ rất nhiều, cũng tỉnh táo hơn. Việc mạo hiểm đặt cược tính mạng như nàng định làm thật sự quá ngu ngốc, lỡ không trở về đươc mà mạng cũng mất luôn thì phải làm sao.
Hơn nữa ngoài cái hồ nước kia thì còn có manh mối khác đắt giá hơn, liên quan đến cách để nàng trở về được hơn. Là bà cụ cùng chiếc vòng kỳ lạ kia.
Nàng không tài nào nhớ được gương mặt của bà cụ kia, nhưng nàng nhớ được chiếc vòng kia hình thù như thế nào. Một chiếc vòng ngọc được khắc dòng chữ “Đại An trường cửu 333NV”.
Dòng chữ này nghĩa là gì nhỉ?
Thôi bỏ đi, trước hết là phải nghĩ cách tìm được chiếc vòng kia cái đã. Rất có thể đây là manh mối duy nhất giúp nàng trở về.
Còn về tiệc sinh thần của Thái hậu kia nữa, thật không rõ Thái hậu là người thế nào. Nhưng dù gì mình cũng là con gái của ân sư con trai bà, chắc sẽ không quá làm khó dễ với mình đâu.
Nhắc đến đây, nàng sực nhớ đến các mệnh phụ phu nhân cùng tiểu thư mà Chu phu nhân nhắc tới. Nay dự một buổi tiệc có vài ba nữ nhân thôi mà đã nhức nhức cái đầu rồi đó, không biết lúc đó sẽ là tràng cảnh hỗn loạn cỡ nào nữa.
Ơ nhưng mà sao nàng phải lo chứ nhờ! Hiện giờ nàng đâu phải con nhỏ nghèo không cha không mẹ đâu. Nàng bây giờ là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc giàu sụ nha!
À, giàu sụ hay không thì chưa chắc lắm nhưng mà dù gì cha nàng hiện giờ cũng có tiếng có miếng nha, dưới một vài người mà trên vạn người đó.
Thế thì nàng cứ vô tư ngẩng cao đầu, đi ngang đi dọc gì cũng được, sợ cóc gì ai chứ!
Cùng lắm thì lấy cớ mất trí nhớ, không hiểu chuyện thôi, ai dám nói gì chứ. Nàng dù gì cũng là người có bệnh nha!