Chương 33: Động Lực Lớn Nhất Của Tớ Là Cậu
Buổi sáng ngày 26/8, kỳ nghĩ lễ vẫn còn, nên tớ lại tiếp tục có một cuộc hẹn với Thanh Mai và Tiểu Hy, chỉ đơn giản là đi uống nước thôi. Đêm lễ hội đền Trần hôm qua Thanh Mai bảo có chuyện cần nói với tớ, 8:00 tất cả đều đã có mặt, vừa gọi nước xong thì cậu ấy cũng vào việc luôn.
- Xinh Nhi à, cậu có biết sấp tới là ngày gì không?
- Đột nhiên lại hỏi như vậy, đương nhiên là tớ không biết rồi.
Gương mặt cậu ấy tươi sáng, cả Tiểu Hy cũng vậy, hai người đưa cặp mắt sắc lại gần tớ rồi đồng thanh:
- 4 ngày nữa là đến sinh nhật Hạo Thiên đó.
Tớ châu mài, thắc mắc:
- Sao các cậu biết?
- Học cùng cậu ta mấy năm rồi, năm nào đám con gái khối dưới cũng ào tới tặng quà, nổi bật như vậy ai mà chẳng biết.
Tiểu Hy bên cạnh của cất tiếng:
- Đúng rồi, nhưng mà Hạo Thiên chỉ miễn cưỡng nhận cho họ vui thôi...cậu định làm gì, Xinh Nhi?
Nhất thời nhận được câu hỏi này, thực sự tớ không biết phải trả lời thế nào, gia thế Hạo Thiên khá giả, muốn cái gì mà chẳng được, nếu chỉ tặng socola thì quá bình thường, còn nếu tự làm bánh kem thì...không được không được! Tớ không khéo tay với mấy việc đó, nhỡ đâu cậu ấy ăn vào lại trúng thực.
Thấy tớ cứ chăm chú suy nghĩ thì Thanh Mai lại lắc đầu ngao ngán.
- Cậu giở quá, thế cũng không biết, chỉ cần tặng cậu ấy một chiếc vòng tay nhỏ, kèm những lời nói ngọt ngào là được rồi.
Tiểu Hy cũng tiếp tục góp lời:
- Hay là cậu bước đến nắm lấy tay Hạo Thiên, rồi trao tận tay chiếc vòng tay đó.
Haiz...nói chuyện này vói mấy cậu ấy thì cũng không ổn, họ thực sự bị ảo phim ngôn tình rồi, làm sao có thể có những cử chỉ thân mật như vậy được chứ.
- Thôi không cần các cậu phải lo nữa, tớ sẽ tự suy nghĩ sau.
Bỏ qua chuyện đó, Thanh Mai bắt đầu nói vấn đề khác:
- À vậy còn cuộc thi đó, có ai muốn đăng ký tham gia không?
Mấy ngày trước khi nghỉ lễ, cô Đan Kỳ đã sơ kết một hoạt động mà tớ vừa có hơi phấn khích, vừa cảm thấy lo lắng. Nhà trường tổ chức một cuộc thi, nó được gọi là " Đố nhanh đáp lẹ", luật lệ chính là, giáo viên sẽ đề ra nhiều câu hỏi liên quan về các môn học, việc của thí sinh chỉ là trả lời thật nhanh, trong vòng 3 phút, ai trả lời nhiều câu hỏi nhất thì chiến thắng. Phần thưởng là tận 1 triệu đồng cho giải nhất.
Quả là một giải thưởng cao, ngôi trường bật nhất này, đương nhiên phải thế rồi. Nghe qua có vẻ đơn giản, nhưng tớ không dám chắc mình sẽ vượt qua được, bởi vì nghe nói Lâm Tiến Khanh- Học bá top1 của trường cũng tham gia, thế thì biết chắc không thắng nổi rồi.
- Xinh Nhi, cậu tham gia đi, tớ tin cậu.
Tiểu Hy dễ thương đề xuất ý kiến cho tớ, nhưng thật lo lắng.
- Nếu cố gắng thì cậu sẽ làm được thôi mà.
Giọng Thanh Mai cất lên cùng nụ cười mỉm trên môi.
Nhờ những lời nói làm động lực nhỏ bé này, mà tớ đã có thêm một tia hy vọng trong lòng.
Tớ đứng bật dậy, dõng dạc tuyên bố:
- Được tớ sẽ đăng ký tham gia! Cảm ơn hai cậu.
Sau buổi hẹn, tớ lại quay về và ăn bữa trưa do dì Thanh nấu, vẫn ngon như ngày nào, ngày nghỉ đúng là có nhiều thời gian rãnh rỗi, tớ có thể chơi với Hạnh Hạnh cả ngày, tự do đọc sách, xem tivi. Chương trình truyền hình mà tớ yêu thích thường được chiếu vào những lúc tớ phải đến trường, hôm nay đã xem được rồi.
À mà còn chuyện này quan trong, tớ phải điện thoại cho mẹ nữa chứ.
- | Xinh Nhi à, dạo này con sao rồi, có khỏe không?|.
- | Vẫn khỏe ạ, con tốt lắm, mẹ không cần lo đâu|.
Thật là lâu rồi chưa thấy được gương mặt của mẹ, tớ cũng nhớ lắm chứ, nhưng ở quê bà ấy chỉ dùng điện thoại cục gạch thôi, nên nghe thấy giọng cũng đã may lắm rồi.
- | Mẹ nghe dì nói con đi chơi lễ hội|.
- | Đúng ạ, con có nhiều bạn bè lắm, ai cũng rất tốt, con đã đi cùng với họ đấy|.
- | Mẹ vui vì con sống tốt|.
Mỗi khi buồn hay rãnh rỗi, tớ thường điện thoại cho mẹ, kể lể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
- Xinh Nhi, cháu đi mua giúp gì chút đồ nhé.
Cuộc điện thoại kết thúc, tớ cũng phải đi mua đồ cho dì Thanh nữa.
Đường phố hôm nay cũng khá vắng vẻ, một số người dẫn phụ dọn dẹp cho lễ hội vừa rồi, thời tiết hôm nay làm tớ dễ chịu, không như mấy hôm trước, trời nắng gắt quá chừng.
Bất chợ tớ bắt gặp Hạo Thiên, cậu ấy đang đi dạo thì phải, dù sao trời cũng khá tốt mà. Tớ lập tức bước đến giơ tay vẫy gọi:
- Hạo Thiên à!
Thấy vậy thì cậu cũng bước tới, lên giọng:
- Cậu đi đâu thế?
- Dì Thanh nhờ tớ đi mua nước tương với dầu cá ấy mà.
Thế là bọn tớ cùng ngồi xuống bên băng đá cạnh cộng viên trò chuyện một lát.
- Gần đến sinh nhật của cậu rồi nhỉ?
Cậu ấy có vẻ khá bất ngờ rồi đáp lại:
- Sao cậu biết?
- Là Thanh Mai và Tiểu Hy đó, hai cậu ấy hẹn tớ ra quán nước chỉ muốn nói chuyện đó...hết nói nổi.
Hạo Thiên quay sang phì cười, đúng là đẹp trai thật.
- Thật vậy sao?
- Ừm! Mà nè...cậu thích bánh ngọt không? Tuy không giỏi nhưng có lẽ tớ sẽ cố gắng làm để chúc mừng sinh nhật cậu.
- Hình như Xinh Nhi có tham gia cuộc thi Đố nhanh đáp lẹ phải không?
- Đúng rồi, sao thế?
Hạo Thiên tiến lại gần, mỉm cười nhẹ rồi nói tiếp.
- Tôi không cần quà bánh hay thứ gì xa hoa, nếu cậu đoạt giải ở cuộc thi đó, thì đã là món quà lớn nhất dành cho tôi rồi.
- Xinh Nhi à, cậu có biết sấp tới là ngày gì không?
- Đột nhiên lại hỏi như vậy, đương nhiên là tớ không biết rồi.
Gương mặt cậu ấy tươi sáng, cả Tiểu Hy cũng vậy, hai người đưa cặp mắt sắc lại gần tớ rồi đồng thanh:
- 4 ngày nữa là đến sinh nhật Hạo Thiên đó.
Tớ châu mài, thắc mắc:
- Sao các cậu biết?
- Học cùng cậu ta mấy năm rồi, năm nào đám con gái khối dưới cũng ào tới tặng quà, nổi bật như vậy ai mà chẳng biết.
Tiểu Hy bên cạnh của cất tiếng:
- Đúng rồi, nhưng mà Hạo Thiên chỉ miễn cưỡng nhận cho họ vui thôi...cậu định làm gì, Xinh Nhi?
Nhất thời nhận được câu hỏi này, thực sự tớ không biết phải trả lời thế nào, gia thế Hạo Thiên khá giả, muốn cái gì mà chẳng được, nếu chỉ tặng socola thì quá bình thường, còn nếu tự làm bánh kem thì...không được không được! Tớ không khéo tay với mấy việc đó, nhỡ đâu cậu ấy ăn vào lại trúng thực.
Thấy tớ cứ chăm chú suy nghĩ thì Thanh Mai lại lắc đầu ngao ngán.
- Cậu giở quá, thế cũng không biết, chỉ cần tặng cậu ấy một chiếc vòng tay nhỏ, kèm những lời nói ngọt ngào là được rồi.
Tiểu Hy cũng tiếp tục góp lời:
- Hay là cậu bước đến nắm lấy tay Hạo Thiên, rồi trao tận tay chiếc vòng tay đó.
Haiz...nói chuyện này vói mấy cậu ấy thì cũng không ổn, họ thực sự bị ảo phim ngôn tình rồi, làm sao có thể có những cử chỉ thân mật như vậy được chứ.
- Thôi không cần các cậu phải lo nữa, tớ sẽ tự suy nghĩ sau.
Bỏ qua chuyện đó, Thanh Mai bắt đầu nói vấn đề khác:
- À vậy còn cuộc thi đó, có ai muốn đăng ký tham gia không?
Mấy ngày trước khi nghỉ lễ, cô Đan Kỳ đã sơ kết một hoạt động mà tớ vừa có hơi phấn khích, vừa cảm thấy lo lắng. Nhà trường tổ chức một cuộc thi, nó được gọi là " Đố nhanh đáp lẹ", luật lệ chính là, giáo viên sẽ đề ra nhiều câu hỏi liên quan về các môn học, việc của thí sinh chỉ là trả lời thật nhanh, trong vòng 3 phút, ai trả lời nhiều câu hỏi nhất thì chiến thắng. Phần thưởng là tận 1 triệu đồng cho giải nhất.
Quả là một giải thưởng cao, ngôi trường bật nhất này, đương nhiên phải thế rồi. Nghe qua có vẻ đơn giản, nhưng tớ không dám chắc mình sẽ vượt qua được, bởi vì nghe nói Lâm Tiến Khanh- Học bá top1 của trường cũng tham gia, thế thì biết chắc không thắng nổi rồi.
- Xinh Nhi, cậu tham gia đi, tớ tin cậu.
Tiểu Hy dễ thương đề xuất ý kiến cho tớ, nhưng thật lo lắng.
- Nếu cố gắng thì cậu sẽ làm được thôi mà.
Giọng Thanh Mai cất lên cùng nụ cười mỉm trên môi.
Nhờ những lời nói làm động lực nhỏ bé này, mà tớ đã có thêm một tia hy vọng trong lòng.
Tớ đứng bật dậy, dõng dạc tuyên bố:
- Được tớ sẽ đăng ký tham gia! Cảm ơn hai cậu.
Sau buổi hẹn, tớ lại quay về và ăn bữa trưa do dì Thanh nấu, vẫn ngon như ngày nào, ngày nghỉ đúng là có nhiều thời gian rãnh rỗi, tớ có thể chơi với Hạnh Hạnh cả ngày, tự do đọc sách, xem tivi. Chương trình truyền hình mà tớ yêu thích thường được chiếu vào những lúc tớ phải đến trường, hôm nay đã xem được rồi.
À mà còn chuyện này quan trong, tớ phải điện thoại cho mẹ nữa chứ.
- | Xinh Nhi à, dạo này con sao rồi, có khỏe không?|.
- | Vẫn khỏe ạ, con tốt lắm, mẹ không cần lo đâu|.
Thật là lâu rồi chưa thấy được gương mặt của mẹ, tớ cũng nhớ lắm chứ, nhưng ở quê bà ấy chỉ dùng điện thoại cục gạch thôi, nên nghe thấy giọng cũng đã may lắm rồi.
- | Mẹ nghe dì nói con đi chơi lễ hội|.
- | Đúng ạ, con có nhiều bạn bè lắm, ai cũng rất tốt, con đã đi cùng với họ đấy|.
- | Mẹ vui vì con sống tốt|.
Mỗi khi buồn hay rãnh rỗi, tớ thường điện thoại cho mẹ, kể lể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
- Xinh Nhi, cháu đi mua giúp gì chút đồ nhé.
Cuộc điện thoại kết thúc, tớ cũng phải đi mua đồ cho dì Thanh nữa.
Đường phố hôm nay cũng khá vắng vẻ, một số người dẫn phụ dọn dẹp cho lễ hội vừa rồi, thời tiết hôm nay làm tớ dễ chịu, không như mấy hôm trước, trời nắng gắt quá chừng.
Bất chợ tớ bắt gặp Hạo Thiên, cậu ấy đang đi dạo thì phải, dù sao trời cũng khá tốt mà. Tớ lập tức bước đến giơ tay vẫy gọi:
- Hạo Thiên à!
Thấy vậy thì cậu cũng bước tới, lên giọng:
- Cậu đi đâu thế?
- Dì Thanh nhờ tớ đi mua nước tương với dầu cá ấy mà.
Thế là bọn tớ cùng ngồi xuống bên băng đá cạnh cộng viên trò chuyện một lát.
- Gần đến sinh nhật của cậu rồi nhỉ?
Cậu ấy có vẻ khá bất ngờ rồi đáp lại:
- Sao cậu biết?
- Là Thanh Mai và Tiểu Hy đó, hai cậu ấy hẹn tớ ra quán nước chỉ muốn nói chuyện đó...hết nói nổi.
Hạo Thiên quay sang phì cười, đúng là đẹp trai thật.
- Thật vậy sao?
- Ừm! Mà nè...cậu thích bánh ngọt không? Tuy không giỏi nhưng có lẽ tớ sẽ cố gắng làm để chúc mừng sinh nhật cậu.
- Hình như Xinh Nhi có tham gia cuộc thi Đố nhanh đáp lẹ phải không?
- Đúng rồi, sao thế?
Hạo Thiên tiến lại gần, mỉm cười nhẹ rồi nói tiếp.
- Tôi không cần quà bánh hay thứ gì xa hoa, nếu cậu đoạt giải ở cuộc thi đó, thì đã là món quà lớn nhất dành cho tôi rồi.