Chương 48: Bệnh khó nói
Ở thời hiện đại đều là bệnh nhân tự đến bệnh viện, nhưng rất nhiều thương nhân giàu có, các quan viên giấu diếm bệnh tật, chỉ sợ bị đối thủ cạnh tranh, kẻ địch biết mình mắc bệnh gì.
Vì vậy phần lớn đều cần Thích Vy đích thân đến nhà, dù sao không có ai biết nàng sẽ đến nhà ai, nằm vùng cũng không dễ, chẳng may đi theo dõi lại phát hiện nàng đến nhà của người mà mình không đắc tội được, thì làm trò cười rồi.
Biết bí mật của người khác cũng chưa chắc là chuyện tốt, không cẩn thận sẽ bị diệt khẩu.
Nàng cũng không ngại việc mình có cần đích thân đến hay không, phí đến tận nhà chữa bệnh của nàng rất đắt, năm mươi lượng bạc là thấp nhất, có bạc để kiếm, nàng không ngại vất vả đi một chuyến.
Ti nghiệp Quốc Tử Giám cũng không được coi là quan lớn ở kinh thành, đương nhiên phủ đệ không ở phố Huyền Vũ, mà ở giữa phố Bạch Hổ, phủ đệ là căn viện ba chái lớn, bài trí bên trong khá đơn giản, không quá xa hoa.
Bởi vì hôm qua Hồng Liên đã cho người đến đưa thư trước, Ti nghiệp Lưu Mẫn Chi đã đợi ở nhà từ lâu.
Đây là bệnh nhân đầu tiên mà Thích Vy nhận lời chữa ở kinh thành với thân phận ‘Thánh Thủ Tiên”, một số người trong kinh có lẽ đã nghe qua cái danh “Thánh Thủ Tiên”, nhưng không có ai thực sự chứng kiến y thuật của nàng, cho nên, khi Lưu ti nghiệp và Lưu phu nhân nhìn nàng với ánh mắt hoài nghi, Thích Vy cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Cô chính là ‘Thánh Thủ Tiên’ ư?”, Lưu ti nghiệp nghe nói ‘Thánh Thủ Tiên’ luôn mặc áo trắng rất cổ quái, trên mặt còn đeo mặt nạ màu trắng, có vẻ rất thần bí, người trước mặt nhìn bề ngoài lại không nổi bật, chỉ không biết y thuật…
Thích Vy trực tiếp hỏi: “Bệnh nhân ở đâu?”
Hồng Liên nhìn ra vẻ hoài nghi trong mắt Lưu ti nghiệp và Lưu phu nhân, bèn cau mày nói: “Nếu đã mời chủ tử nhà ta đến khám bệnh thì chớ giữ thái độ nghi ngờ, nếu vì hai người không tin tưởng không nghe theo dẫn đến kết quả chữa bệnh không lý tưởng, chủ tử nhà ta sẽ không chịu trách nhiệm, càng sẽ không đến chữa lần thứ hai”.
Vợ chồng Lưu ti nghiệp mới bớt vẻ nghi ngờ, quay sang nhìn nhau một cái, Lưu ti nghiệp thở dài: “Được thôi, vậy xin nhờ ‘Thánh Thủ Tiên”.
Thích Vy nhìn Lưu ti nghiệp một cái, cảm thấy khí sắc của ông ta có lẽ không cần đặc biệt tìm nàng đến khám bệnh, Lưu phu nhân cũng vậy: “Bệnh nhân đâu?”
Lưu ti nghiệp tỏ vẻ khó xử, nhưng vẫn bảo người dưới canh gác bên ngoài đi gọi con trai Lưu Thừa Nghiệp của ông ta đến, nhân lúc cậu ta chưa đến, liền kể khổ với Thích Vy.
Nhà Lưu ti nghiệp có ba cô con gái, nhưng chỉ có một cậu con trai nối dõi, khó khăn lắm hai vợ chồng họ mới có được cậu con trai này, vô cùng coi trọng, nhưng cậu con trai này, thành thân với thê tử hai ba năm nhưng vẫn không thể sinh con nối tiếp hương hỏa cho nhà họ Lưu, vợ chồng Ti nghiệp buồn sầu đến mức hai năm nay không có tâm trạng ăn uống, ngủ không ngon.
Lưu ti nghiệp chỉ sợ dòng dõi nhà họ Lưu sẽ đứt đoạn ở đời ông ta, sau khi chết ông ta không còn mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông của nhà họ. . ngôn tình hài
Thích Vy cũng đã hiểu lý do Lưu ti nghiệp mời nàng đến, nhưng để đề phòng bất trắc vẫn xác nhận lần nữa: “Lưu đại nhân muốn ta nghĩ cách khiến lệnh lang để lại huyết mạch cho nhà họ Lưu phải không?”, điều trị vô sinh?
Nàng thấy hơi kỳ lạ, con trai thành thân ba năm, cũng không có con cái, tại sao nhà họ Lưu lại không trách tội lên vợ của con trai? Nghe ý của ông ta hình như không có ý muốn bỏ vợ hoặc là đã bỏ Lưu thiếu phu nhân, chẳng lẽ họ văn minh như vậy?
Lưu ti nghiệp hơi lúng túng, Lưu phu nhân càng ngại ngùng không có mặt mũi nào, việc này khiến Thích Vy càng không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì?
Đúng lúc này, Lưu Thừa Nghiệp đi đến.
Thích Vy lại hỏi điều thắc mắc.
Lưu Thừa Nghiệp biết cha mẹ mình vẫn chưa nói đến bệnh tình của mình, lại không nghi ngờ y thuật của Thích Vy, nói thẳng: “Ta vốn có vấn đề về việc đó, trên giường lực bất tòng tâm, hai năm nay cha mẹ ta âm thầm tìm không ít danh y, những danh y đó kê không ít thuốc cho ta, kết quả không những không cải thiện được gì, ngược lại càng nghiêm trọng hơn”.
Thích Vy chớp mắt, cuối cùng hiểu ra là thế nào.
Chỉ thấy vẻ mặt ba người nhà họ Lưu không tự nhiên, nàng đoán được số thuốc mà những ‘danh y’ đó kê cho Lưu Thừa Nghiệp phần lớn là thuốc tăng lực, bởi vì Lưu Thừa Nghiệp không được về việc đó, liền hiểm độc kê thuốc mạnh, kết quả mới đầu có thể chỉ là xuất tinh sớm, bây giờ có lẽ là hoàn toàn… không có.
Đúng là chữa lợn lành thành lợn què.
Vì vậy phần lớn đều cần Thích Vy đích thân đến nhà, dù sao không có ai biết nàng sẽ đến nhà ai, nằm vùng cũng không dễ, chẳng may đi theo dõi lại phát hiện nàng đến nhà của người mà mình không đắc tội được, thì làm trò cười rồi.
Biết bí mật của người khác cũng chưa chắc là chuyện tốt, không cẩn thận sẽ bị diệt khẩu.
Nàng cũng không ngại việc mình có cần đích thân đến hay không, phí đến tận nhà chữa bệnh của nàng rất đắt, năm mươi lượng bạc là thấp nhất, có bạc để kiếm, nàng không ngại vất vả đi một chuyến.
Ti nghiệp Quốc Tử Giám cũng không được coi là quan lớn ở kinh thành, đương nhiên phủ đệ không ở phố Huyền Vũ, mà ở giữa phố Bạch Hổ, phủ đệ là căn viện ba chái lớn, bài trí bên trong khá đơn giản, không quá xa hoa.
Bởi vì hôm qua Hồng Liên đã cho người đến đưa thư trước, Ti nghiệp Lưu Mẫn Chi đã đợi ở nhà từ lâu.
Đây là bệnh nhân đầu tiên mà Thích Vy nhận lời chữa ở kinh thành với thân phận ‘Thánh Thủ Tiên”, một số người trong kinh có lẽ đã nghe qua cái danh “Thánh Thủ Tiên”, nhưng không có ai thực sự chứng kiến y thuật của nàng, cho nên, khi Lưu ti nghiệp và Lưu phu nhân nhìn nàng với ánh mắt hoài nghi, Thích Vy cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Cô chính là ‘Thánh Thủ Tiên’ ư?”, Lưu ti nghiệp nghe nói ‘Thánh Thủ Tiên’ luôn mặc áo trắng rất cổ quái, trên mặt còn đeo mặt nạ màu trắng, có vẻ rất thần bí, người trước mặt nhìn bề ngoài lại không nổi bật, chỉ không biết y thuật…
Thích Vy trực tiếp hỏi: “Bệnh nhân ở đâu?”
Hồng Liên nhìn ra vẻ hoài nghi trong mắt Lưu ti nghiệp và Lưu phu nhân, bèn cau mày nói: “Nếu đã mời chủ tử nhà ta đến khám bệnh thì chớ giữ thái độ nghi ngờ, nếu vì hai người không tin tưởng không nghe theo dẫn đến kết quả chữa bệnh không lý tưởng, chủ tử nhà ta sẽ không chịu trách nhiệm, càng sẽ không đến chữa lần thứ hai”.
Vợ chồng Lưu ti nghiệp mới bớt vẻ nghi ngờ, quay sang nhìn nhau một cái, Lưu ti nghiệp thở dài: “Được thôi, vậy xin nhờ ‘Thánh Thủ Tiên”.
Thích Vy nhìn Lưu ti nghiệp một cái, cảm thấy khí sắc của ông ta có lẽ không cần đặc biệt tìm nàng đến khám bệnh, Lưu phu nhân cũng vậy: “Bệnh nhân đâu?”
Lưu ti nghiệp tỏ vẻ khó xử, nhưng vẫn bảo người dưới canh gác bên ngoài đi gọi con trai Lưu Thừa Nghiệp của ông ta đến, nhân lúc cậu ta chưa đến, liền kể khổ với Thích Vy.
Nhà Lưu ti nghiệp có ba cô con gái, nhưng chỉ có một cậu con trai nối dõi, khó khăn lắm hai vợ chồng họ mới có được cậu con trai này, vô cùng coi trọng, nhưng cậu con trai này, thành thân với thê tử hai ba năm nhưng vẫn không thể sinh con nối tiếp hương hỏa cho nhà họ Lưu, vợ chồng Ti nghiệp buồn sầu đến mức hai năm nay không có tâm trạng ăn uống, ngủ không ngon.
Lưu ti nghiệp chỉ sợ dòng dõi nhà họ Lưu sẽ đứt đoạn ở đời ông ta, sau khi chết ông ta không còn mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông của nhà họ. . ngôn tình hài
Thích Vy cũng đã hiểu lý do Lưu ti nghiệp mời nàng đến, nhưng để đề phòng bất trắc vẫn xác nhận lần nữa: “Lưu đại nhân muốn ta nghĩ cách khiến lệnh lang để lại huyết mạch cho nhà họ Lưu phải không?”, điều trị vô sinh?
Nàng thấy hơi kỳ lạ, con trai thành thân ba năm, cũng không có con cái, tại sao nhà họ Lưu lại không trách tội lên vợ của con trai? Nghe ý của ông ta hình như không có ý muốn bỏ vợ hoặc là đã bỏ Lưu thiếu phu nhân, chẳng lẽ họ văn minh như vậy?
Lưu ti nghiệp hơi lúng túng, Lưu phu nhân càng ngại ngùng không có mặt mũi nào, việc này khiến Thích Vy càng không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì?
Đúng lúc này, Lưu Thừa Nghiệp đi đến.
Thích Vy lại hỏi điều thắc mắc.
Lưu Thừa Nghiệp biết cha mẹ mình vẫn chưa nói đến bệnh tình của mình, lại không nghi ngờ y thuật của Thích Vy, nói thẳng: “Ta vốn có vấn đề về việc đó, trên giường lực bất tòng tâm, hai năm nay cha mẹ ta âm thầm tìm không ít danh y, những danh y đó kê không ít thuốc cho ta, kết quả không những không cải thiện được gì, ngược lại càng nghiêm trọng hơn”.
Thích Vy chớp mắt, cuối cùng hiểu ra là thế nào.
Chỉ thấy vẻ mặt ba người nhà họ Lưu không tự nhiên, nàng đoán được số thuốc mà những ‘danh y’ đó kê cho Lưu Thừa Nghiệp phần lớn là thuốc tăng lực, bởi vì Lưu Thừa Nghiệp không được về việc đó, liền hiểm độc kê thuốc mạnh, kết quả mới đầu có thể chỉ là xuất tinh sớm, bây giờ có lẽ là hoàn toàn… không có.
Đúng là chữa lợn lành thành lợn què.