Chương 47: Trùng hợp
Trong phòng dược.
Hồng Liên ngắm phòng dược được bài trí khá ra trò, rồi nhớ lại thái độ của Dục Vương gia với chủ tử vừa nãy, xác định chủ tử hình như sống rất tốt trong Vương phủ, nàng ta cũng yên tâm.
Vừa hay Thích Vy ra ý cho nàng: “Có thể nói rồi”.
Nàng ta bèn nghiêm mặt nói rõ tình hình.
“Buổi chiều trong y viện có một tên nô bộc đến, nói là lão gia nhà hắn muốn tìm ‘Thánh Thủ Tiên’ chữa bệnh, hứa rằng chỉ cần có thể giải quyết được yêu cầu của lão gia nhà hắn, thì sẽ có hậu tạ”.
Thích Vy: “Bệnh gì, có hỏi rõ không?”
“Có lẽ là bệnh không muốn nói, chỉ nói đợi người đến rồi sẽ nói cụ thể”, Hồng Liên lắc đầu.
Thích Tiểu Dương hỏi theo: “Thế hậu tạ thì sao? Nặng đến mức nào? Đừng có khi nói thì rất hay, chữa khỏi bệnh rồi lại tìm cớ nói không có tiền, muốn làm gì thì làm”, chuyện như này, trước đây bọn họ đã gặp không chỉ một hai lần, “Còn ỷ vào mình có chút thân phận trả vài lượng rồi đuổi chúng ta đi, mẹ lại là nữ tử, còn định lợi dụng, hừ”.
“Không đâu”, Hồng Liên nói chắc nịch: “Khi tên nô bộc đó ra về, ta đã đi theo, lão gia nhà hắn là ti nghiệp của Quốc Tử Giám trong kinh thành, tuy phẩm cấp không là gì ở kinh thành, nhưng tốt xấu gì cũng là quan lục phẩm, một khi không trả đủ tiền, thì bọn họ sẽ gặp rắc rối”.
Quốc Tử Giám vốn là nơi chú trọng danh tiếng nhất, một khi truyền ra ngoài, chức quan của lão gia nhà đó có lẽ sẽ không còn.
“Trừ phi ông ta thực sự nghèo khổ, bệnh tật liên miên, không còn đường nào khác, nếu không, phí chữa bệnh của ‘Thánh Thủ Tiên’ rất cao là điều ai ai cũng biết, nếu đối phương có thể tìm đến, chắc chắn đã chuẩn bị phí chữa bệnh có thể khiến chủ tử hài lòng”.
“Ti nghiệp Quốc Tử Giám?”
“Đó chẳng phải là…”, Thanh Đại nhìn sang Nam Tinh với vẻ mặt kinh ngạc, Nam Tinh gật đầu: “Cô gái váy hồng ở Kim Ngọc Các”.
Hồng Liên khó hiểu: “Cô gái váy hồng nào?”
Thanh Đại nhanh chóng giải thích chút sự cố nhỏ ở Kim Ngọc Các một lượt, Hồng Liên không nhịn được cười: “Đúng thật là trùng hợp, cô con gái vừa mới đắc tội với chủ tử, thì người cha đã đến nhà xin chữa bệnh, đúng thật là…, chủ tử, chúng ta có chữa cho bệnh nhân này không?”
“Có!”, Thích Vy đương nhiên nói: “Tại sao không chữa?
Có bạc mà còn không kiếm?”
Mỗi lần nàng nhận lời một bệnh nhân, đám người Hồng Liên giúp đỡ, xong việc, nàng đều cho thêm bọn họ một món tiền bồi dưỡng, mọi người đều được kiếm bạc, không có lý nào vì một chút vấn đề nhỏ mà từ chối.
“Đối phương đã định ngày khám bệnh chưa?”
“Đương nhiên là tùy chủ tử”, danh y đâu thể không có chút phong cách.
Thích Vy: “Dạo này ta cũng không có việc gì, vậy thì ngày mai đi, vừa hay ngày mai hình như là ngày nghỉ phép của các quan viên”.
Thích Tiểu Dương giơ tay: “Con cũng muốn đi theo góp vui”.
“Không được”, Thích Vy hiếm khi từ chối.
Thích Tiểu Dương bất mãn: “Tại sao không được”, trước đây rõ ràng cậu luôn đi theo!
Thích Vy nhắc nhở cậu: “Đừng quên nơi này là kinh thành, bên cạnh con còn có thị vệ ngầm do Cơ Vấn Thiên sắp xếp, đến lúc đó còn giấu được không?”
Quần lót cũng bị người ta nhìn thấy hết.
Nếu không phải những lúc Thích Tiểu Dương ra khỏi nhà thì những thị vệ ngầm đó mới đi theo, thì bọn họ nói gì ở phòng dược, có lẽ Cơ Vấn Thiên sẽ biết rõ hết.
Hơn nữa, kinh thành nhiều tai mắt, cho dù Thích Tiểu Dương có thể đóng giả con gái, vẫn quá nguy hiểm.
Thích Vy an ủi nói: “Đợi lần sau có cơ hội thì cùng đi, sau khi về ta sẽ kể lại chuyện cho con”.
Thích Tiểu Dương miễn cưỡng nói: “Thôi được, nể mặt mẫu thân”.
Thích Vy bất lực cười: “Con ở trong phủ cũng đừng cả ngày chỉ biết chơi, đọc sách y tử tế, sau khi đến kinh thành thì không thấy con đọc sách nữa rồi, nhân tiện luyện chữ”.
“Được! Yên tâm, yên tâm”, Thích Tiểu Dương ngoan ngoãn đồng ý, cậu không bài xích việc học, biết rằng mẫu thân muốn tốt cho cậu, đương nhiên sẽ không từ chối.
Sáng sớm ngày hôm sau ăn bữa sáng xong, Thích Vy dẫn Hồng Liên tối qua ngủ lại Vương phủ ra khỏi nhà, Cơ Vấn Thiên không hề bất ngờ với việc này, chỉ hơi bực bội vì Thích Tiểu Dương không đi theo, nghĩ một lúc, vẫn không cho người ngầm đi theo nàng.
Có những chuyện, vẫn nên đợi thời cơ thích hợp đến rồi hỏi thẳng thắn vậy…
Hồng Liên ngắm phòng dược được bài trí khá ra trò, rồi nhớ lại thái độ của Dục Vương gia với chủ tử vừa nãy, xác định chủ tử hình như sống rất tốt trong Vương phủ, nàng ta cũng yên tâm.
Vừa hay Thích Vy ra ý cho nàng: “Có thể nói rồi”.
Nàng ta bèn nghiêm mặt nói rõ tình hình.
“Buổi chiều trong y viện có một tên nô bộc đến, nói là lão gia nhà hắn muốn tìm ‘Thánh Thủ Tiên’ chữa bệnh, hứa rằng chỉ cần có thể giải quyết được yêu cầu của lão gia nhà hắn, thì sẽ có hậu tạ”.
Thích Vy: “Bệnh gì, có hỏi rõ không?”
“Có lẽ là bệnh không muốn nói, chỉ nói đợi người đến rồi sẽ nói cụ thể”, Hồng Liên lắc đầu.
Thích Tiểu Dương hỏi theo: “Thế hậu tạ thì sao? Nặng đến mức nào? Đừng có khi nói thì rất hay, chữa khỏi bệnh rồi lại tìm cớ nói không có tiền, muốn làm gì thì làm”, chuyện như này, trước đây bọn họ đã gặp không chỉ một hai lần, “Còn ỷ vào mình có chút thân phận trả vài lượng rồi đuổi chúng ta đi, mẹ lại là nữ tử, còn định lợi dụng, hừ”.
“Không đâu”, Hồng Liên nói chắc nịch: “Khi tên nô bộc đó ra về, ta đã đi theo, lão gia nhà hắn là ti nghiệp của Quốc Tử Giám trong kinh thành, tuy phẩm cấp không là gì ở kinh thành, nhưng tốt xấu gì cũng là quan lục phẩm, một khi không trả đủ tiền, thì bọn họ sẽ gặp rắc rối”.
Quốc Tử Giám vốn là nơi chú trọng danh tiếng nhất, một khi truyền ra ngoài, chức quan của lão gia nhà đó có lẽ sẽ không còn.
“Trừ phi ông ta thực sự nghèo khổ, bệnh tật liên miên, không còn đường nào khác, nếu không, phí chữa bệnh của ‘Thánh Thủ Tiên’ rất cao là điều ai ai cũng biết, nếu đối phương có thể tìm đến, chắc chắn đã chuẩn bị phí chữa bệnh có thể khiến chủ tử hài lòng”.
“Ti nghiệp Quốc Tử Giám?”
“Đó chẳng phải là…”, Thanh Đại nhìn sang Nam Tinh với vẻ mặt kinh ngạc, Nam Tinh gật đầu: “Cô gái váy hồng ở Kim Ngọc Các”.
Hồng Liên khó hiểu: “Cô gái váy hồng nào?”
Thanh Đại nhanh chóng giải thích chút sự cố nhỏ ở Kim Ngọc Các một lượt, Hồng Liên không nhịn được cười: “Đúng thật là trùng hợp, cô con gái vừa mới đắc tội với chủ tử, thì người cha đã đến nhà xin chữa bệnh, đúng thật là…, chủ tử, chúng ta có chữa cho bệnh nhân này không?”
“Có!”, Thích Vy đương nhiên nói: “Tại sao không chữa?
Có bạc mà còn không kiếm?”
Mỗi lần nàng nhận lời một bệnh nhân, đám người Hồng Liên giúp đỡ, xong việc, nàng đều cho thêm bọn họ một món tiền bồi dưỡng, mọi người đều được kiếm bạc, không có lý nào vì một chút vấn đề nhỏ mà từ chối.
“Đối phương đã định ngày khám bệnh chưa?”
“Đương nhiên là tùy chủ tử”, danh y đâu thể không có chút phong cách.
Thích Vy: “Dạo này ta cũng không có việc gì, vậy thì ngày mai đi, vừa hay ngày mai hình như là ngày nghỉ phép của các quan viên”.
Thích Tiểu Dương giơ tay: “Con cũng muốn đi theo góp vui”.
“Không được”, Thích Vy hiếm khi từ chối.
Thích Tiểu Dương bất mãn: “Tại sao không được”, trước đây rõ ràng cậu luôn đi theo!
Thích Vy nhắc nhở cậu: “Đừng quên nơi này là kinh thành, bên cạnh con còn có thị vệ ngầm do Cơ Vấn Thiên sắp xếp, đến lúc đó còn giấu được không?”
Quần lót cũng bị người ta nhìn thấy hết.
Nếu không phải những lúc Thích Tiểu Dương ra khỏi nhà thì những thị vệ ngầm đó mới đi theo, thì bọn họ nói gì ở phòng dược, có lẽ Cơ Vấn Thiên sẽ biết rõ hết.
Hơn nữa, kinh thành nhiều tai mắt, cho dù Thích Tiểu Dương có thể đóng giả con gái, vẫn quá nguy hiểm.
Thích Vy an ủi nói: “Đợi lần sau có cơ hội thì cùng đi, sau khi về ta sẽ kể lại chuyện cho con”.
Thích Tiểu Dương miễn cưỡng nói: “Thôi được, nể mặt mẫu thân”.
Thích Vy bất lực cười: “Con ở trong phủ cũng đừng cả ngày chỉ biết chơi, đọc sách y tử tế, sau khi đến kinh thành thì không thấy con đọc sách nữa rồi, nhân tiện luyện chữ”.
“Được! Yên tâm, yên tâm”, Thích Tiểu Dương ngoan ngoãn đồng ý, cậu không bài xích việc học, biết rằng mẫu thân muốn tốt cho cậu, đương nhiên sẽ không từ chối.
Sáng sớm ngày hôm sau ăn bữa sáng xong, Thích Vy dẫn Hồng Liên tối qua ngủ lại Vương phủ ra khỏi nhà, Cơ Vấn Thiên không hề bất ngờ với việc này, chỉ hơi bực bội vì Thích Tiểu Dương không đi theo, nghĩ một lúc, vẫn không cho người ngầm đi theo nàng.
Có những chuyện, vẫn nên đợi thời cơ thích hợp đến rồi hỏi thẳng thắn vậy…