Chương 42: Tranh giành
“Ta nhìn trúng cái vòng ngọc này trước!”, cô gái váy hồng tóm một bên chiếc vòng ngọc tinh xảo long lanh cất giọng ngang ngược nói lớn.
Đối diện với nàng ta, một bên khác của vòng ngọc cũng có một bàn tay thon dài, dùng hai ngón tay dài móc chặt vòng ngọc không buông.
Chủ nhân của bàn tay ngọc này mặc một chiếc váy trắng đặc biệt như tiên nữ, dung mao thanh tú, khí chất thượng thừa, điều duy nhất khiến người ta để ý là khuôn mặt hơi tái nhợt, có vẻ yếu ớt.
Cô gái vừa nhìn đã khiến người ta sinh lòng thương xót này, vừa lên tiếng nói thì không hề mềm yếu chút nào: “Ha ha, đúng là nực cười, cô nói cô nhìn trúng nó trước phải không? Rõ ràng là ta cầm được trước, đã định thanh toán rồi, không biết cô từ đâu nhảy ra xen ngang định có ý đồ cướp trắng trợn, ta khuyên cô phải tử tế tốt bụng, chớ có càn quấy bậy bạ”.
Cô gái váy hồng còn cứng miệng: “Ai cướp trắng trợn hả! Cô ăn nói cẩn thận cho ta! Ta nhìn trúng nó trước, cô buông tay ra cho ta!”
“Không buông! Cô nhìn thêm hai cái thì coi như nhìn trúng, vậy ta nói ta đã nhìn trúng toàn bộ trang sức vàng bạc của cửa hàng này, những người khác không ai được động vào thì sao”.
Các khách hàng khác vốn đang ngắm trang sức trong cửa hàng lập tức nhìn qua, có người cau mày, có người hiếu kỳ đứng một bên xem kịch, trong đó có người nhận ra thân phận của cô gái váy hồng, nhắc đến phụ thân của nàng ta là ti nghiệp của Quốc Tử Giám.
Cô gái váy hồng nghe xong đắc ý nói với cô gái váy trắng: “Nghe thấy chưa, phụ thân của bản tiểu thư là ti nghiệp của Quốc Tử Giám! Xem cô còn dám tranh với ta không!”
Cô gái váy trắng phát ra tràng cười giòn tan chói tai như chuông bạc: “Kinh Thành rộng lớn này, đi trên phố va phải bất kỳ ai cũng có thể có người nhà làm quan, thực sự không đáng nhắc đến, ti nghiệp của Quốc Tử Giám thì làm sao? Còn có thể một tay che trời chắc? Quan lục phẩm cũng không thấp, nhưng ở Kinh Thành, tứ phẩm trở xuống cũng không hiếm”.
Khẩu khí lớn thật đấy?
Cô gái váy hồng vừa rối vừa tức, nghe thấy mấy nữ quyến trong cửa hàng bật cười ra tiếng, cũng phải đỏ bừng mặt: “Cô! Cô ức hiếp người quá đáng!”
Cô gái váy trắng khẽ hừ một tiếng: “Không chịu nổi nữa rồi hả? Không nhịn được như vậy thì đừng ra ngoài thể hiện oai phong tiểu thư của nhà làm quan”, những người có lai lịch còn lớn hơn cô còn chưa ngang ngược độc đoán như vậy đấy.
Để cho đối phương một bài học, trong đáy mắt cô gái váy trắng lóe lên tia giảo hoạt rồi vụt tắt, sau đó không hề báo trước dùng bàn tay còn lại ôm lồng ngực, sắc mặt vốn hơi trắng bệch nói thay đổi là thay đổi, một chút khí sắc cuối cùng cũng không còn, tùy tiện buông vòng ngọc móc chặt trước đó, trong lúc cô gái váy hồng bất giác loạng choạng lùi về sau hai bước, nàng ta kêu trời ơi một tiếng rồi ngồi ngay xuống đất.
“Trời ơi, trái tim của ta, đột nhiên đau quá đi mất, không ổn rồi, a, sắp ngất rồi, sắp ngất rồi, Tố Dao, mau đỡ ta”, mu bàn tay buông vòng ngọc đó đỡ lên trán, đôi mắt cũng nhắm hờ ngã về phía sau, đúng là nói ngất là ngất.
Nha hoàn Tố Dao đứng bên cạnh từ nãy không lên tiếng như người nộm cũng phối hợp ăn ý, bước một bước xông đến dìu lấy cô gái gần như nằm trên cầu thang, nước mắt ngắn dài, lớn tiếng nói: “Tiểu thư! Tiểu thư làm sao thế, tiểu thư, mở mắt nhìn em đi! Tiểu thư, đừng dọa em!”
Vẻ khoa trương của nha hoàn Tố Dao cứ như tiểu thư nhà nàng ta sắp đoản mệnh vậy, hoàn toàn khác với vẻ mặt không cảm xúc khi cô ta đứng bên cạnh trước đó, những người xung quanh nhìn mà cũng phải trố mắt há hốc miệng, kinh ngạc bất ngờ.
Cô gái váy hồng vốn còn vui mừng cướp được vòng ngọc cũng bị tiếng hét ầm ĩ của bọn họ phải hoàn hồn lại, kinh hồn bạt vía nhìn bọn họ, vẻ mặt nghi hoặc: “Chắc không phải đang giả bộ chứ”.
Nha hoàn Tố Dao đang diễn sâu liếc mắt sắc một cái, tức giận nhìn cô gái váy hồng lên án: “Vị tiểu thư này, cô như vậy là thế nào hả! Sức khỏe của tiểu thư nhà chúng ta không tốt là điều ai ai đều biết, cô giả bộ cho nô tỳ xem! Nhìn khuôn mặt không chút khí sắc của tiểu thư nhà ta kìa, và cả toàn thân lạnh ngắt, lão thái gia nhà chúng ta đã dặn đi dặn lại, không được để tiểu thư tức giận ấm ức, không ngờ… đáng thương cho lão gia nhà chúng ta còn đang trấn giữ biên cương, con gái duy nhất lại đang bị người ta ức hiếp ở đây!”, càng nói về sau vẻ mặt càng đầy căm phẫn.
Những người đi đường bên ngoài cửa hàng nghe thấy tiếng hét không hiểu tình hình thấy cô gái váy trắng đúng là có vẻ yếu ớt ngất xỉu, bất giác trừng nhìn sang cô gái váy hồng với ánh mắt chê trách.
Còn cô gái váy hồng? Cô gái váy hồng ngây ngốc, từ những thông tin mà nha hoàn tiết lộ ra, nàng ta muộn màng đoán được cô gái bị mình cướp vòng ngọc này là ai.
Vừa đoán được thân phận của đối phương, khuôn mặt nàng ta trắng bệch, cũng không còn khí thế ngang ngược như trước đó, mà run rẩy, miệng lắp bắp thăm dò: “Cô ta, cô ta là… Phó Vân Thi?”
Tố Dao tự tin hiên ngang nói: “Chẳng thế thì sao! Chính là tiểu thư nhà chúng ta!”
“Suýt!”, lần này không chỉ là cô gái váy hồng, những người xem trò vui xung quanh đều gần như hít khí lạnh.
Nàng ta là tiểu thư nhà họ Phó!
Đối diện với nàng ta, một bên khác của vòng ngọc cũng có một bàn tay thon dài, dùng hai ngón tay dài móc chặt vòng ngọc không buông.
Chủ nhân của bàn tay ngọc này mặc một chiếc váy trắng đặc biệt như tiên nữ, dung mao thanh tú, khí chất thượng thừa, điều duy nhất khiến người ta để ý là khuôn mặt hơi tái nhợt, có vẻ yếu ớt.
Cô gái vừa nhìn đã khiến người ta sinh lòng thương xót này, vừa lên tiếng nói thì không hề mềm yếu chút nào: “Ha ha, đúng là nực cười, cô nói cô nhìn trúng nó trước phải không? Rõ ràng là ta cầm được trước, đã định thanh toán rồi, không biết cô từ đâu nhảy ra xen ngang định có ý đồ cướp trắng trợn, ta khuyên cô phải tử tế tốt bụng, chớ có càn quấy bậy bạ”.
Cô gái váy hồng còn cứng miệng: “Ai cướp trắng trợn hả! Cô ăn nói cẩn thận cho ta! Ta nhìn trúng nó trước, cô buông tay ra cho ta!”
“Không buông! Cô nhìn thêm hai cái thì coi như nhìn trúng, vậy ta nói ta đã nhìn trúng toàn bộ trang sức vàng bạc của cửa hàng này, những người khác không ai được động vào thì sao”.
Các khách hàng khác vốn đang ngắm trang sức trong cửa hàng lập tức nhìn qua, có người cau mày, có người hiếu kỳ đứng một bên xem kịch, trong đó có người nhận ra thân phận của cô gái váy hồng, nhắc đến phụ thân của nàng ta là ti nghiệp của Quốc Tử Giám.
Cô gái váy hồng nghe xong đắc ý nói với cô gái váy trắng: “Nghe thấy chưa, phụ thân của bản tiểu thư là ti nghiệp của Quốc Tử Giám! Xem cô còn dám tranh với ta không!”
Cô gái váy trắng phát ra tràng cười giòn tan chói tai như chuông bạc: “Kinh Thành rộng lớn này, đi trên phố va phải bất kỳ ai cũng có thể có người nhà làm quan, thực sự không đáng nhắc đến, ti nghiệp của Quốc Tử Giám thì làm sao? Còn có thể một tay che trời chắc? Quan lục phẩm cũng không thấp, nhưng ở Kinh Thành, tứ phẩm trở xuống cũng không hiếm”.
Khẩu khí lớn thật đấy?
Cô gái váy hồng vừa rối vừa tức, nghe thấy mấy nữ quyến trong cửa hàng bật cười ra tiếng, cũng phải đỏ bừng mặt: “Cô! Cô ức hiếp người quá đáng!”
Cô gái váy trắng khẽ hừ một tiếng: “Không chịu nổi nữa rồi hả? Không nhịn được như vậy thì đừng ra ngoài thể hiện oai phong tiểu thư của nhà làm quan”, những người có lai lịch còn lớn hơn cô còn chưa ngang ngược độc đoán như vậy đấy.
Để cho đối phương một bài học, trong đáy mắt cô gái váy trắng lóe lên tia giảo hoạt rồi vụt tắt, sau đó không hề báo trước dùng bàn tay còn lại ôm lồng ngực, sắc mặt vốn hơi trắng bệch nói thay đổi là thay đổi, một chút khí sắc cuối cùng cũng không còn, tùy tiện buông vòng ngọc móc chặt trước đó, trong lúc cô gái váy hồng bất giác loạng choạng lùi về sau hai bước, nàng ta kêu trời ơi một tiếng rồi ngồi ngay xuống đất.
“Trời ơi, trái tim của ta, đột nhiên đau quá đi mất, không ổn rồi, a, sắp ngất rồi, sắp ngất rồi, Tố Dao, mau đỡ ta”, mu bàn tay buông vòng ngọc đó đỡ lên trán, đôi mắt cũng nhắm hờ ngã về phía sau, đúng là nói ngất là ngất.
Nha hoàn Tố Dao đứng bên cạnh từ nãy không lên tiếng như người nộm cũng phối hợp ăn ý, bước một bước xông đến dìu lấy cô gái gần như nằm trên cầu thang, nước mắt ngắn dài, lớn tiếng nói: “Tiểu thư! Tiểu thư làm sao thế, tiểu thư, mở mắt nhìn em đi! Tiểu thư, đừng dọa em!”
Vẻ khoa trương của nha hoàn Tố Dao cứ như tiểu thư nhà nàng ta sắp đoản mệnh vậy, hoàn toàn khác với vẻ mặt không cảm xúc khi cô ta đứng bên cạnh trước đó, những người xung quanh nhìn mà cũng phải trố mắt há hốc miệng, kinh ngạc bất ngờ.
Cô gái váy hồng vốn còn vui mừng cướp được vòng ngọc cũng bị tiếng hét ầm ĩ của bọn họ phải hoàn hồn lại, kinh hồn bạt vía nhìn bọn họ, vẻ mặt nghi hoặc: “Chắc không phải đang giả bộ chứ”.
Nha hoàn Tố Dao đang diễn sâu liếc mắt sắc một cái, tức giận nhìn cô gái váy hồng lên án: “Vị tiểu thư này, cô như vậy là thế nào hả! Sức khỏe của tiểu thư nhà chúng ta không tốt là điều ai ai đều biết, cô giả bộ cho nô tỳ xem! Nhìn khuôn mặt không chút khí sắc của tiểu thư nhà ta kìa, và cả toàn thân lạnh ngắt, lão thái gia nhà chúng ta đã dặn đi dặn lại, không được để tiểu thư tức giận ấm ức, không ngờ… đáng thương cho lão gia nhà chúng ta còn đang trấn giữ biên cương, con gái duy nhất lại đang bị người ta ức hiếp ở đây!”, càng nói về sau vẻ mặt càng đầy căm phẫn.
Những người đi đường bên ngoài cửa hàng nghe thấy tiếng hét không hiểu tình hình thấy cô gái váy trắng đúng là có vẻ yếu ớt ngất xỉu, bất giác trừng nhìn sang cô gái váy hồng với ánh mắt chê trách.
Còn cô gái váy hồng? Cô gái váy hồng ngây ngốc, từ những thông tin mà nha hoàn tiết lộ ra, nàng ta muộn màng đoán được cô gái bị mình cướp vòng ngọc này là ai.
Vừa đoán được thân phận của đối phương, khuôn mặt nàng ta trắng bệch, cũng không còn khí thế ngang ngược như trước đó, mà run rẩy, miệng lắp bắp thăm dò: “Cô ta, cô ta là… Phó Vân Thi?”
Tố Dao tự tin hiên ngang nói: “Chẳng thế thì sao! Chính là tiểu thư nhà chúng ta!”
“Suýt!”, lần này không chỉ là cô gái váy hồng, những người xem trò vui xung quanh đều gần như hít khí lạnh.
Nàng ta là tiểu thư nhà họ Phó!