Chương 41: Đúng là xui xéo
Dù sao tài nguyên của Ninh Thành và Việt Thành cũng không bằng Kinh Thành, dù thế nào nàng cũng phải thỏa mãn niềm đam mê mua sắm của mình một phen!
Nửa canh giờ trước, nàng đến phòng sổ sách lấy một món bạc.
Thích Tiểu Dương có thể tiêu bạc của Cơ Vấn Thiên, nàng là Vương Phi, không nói lấy nhiều, một phần bổng lộc hàng năm của Vương Phi cũng có thể tiêu thoải mái chứ?
Cứ giữ thể diện mà không lấy một đồng, sau này chưa biết chừng số bạc đó lại cho con tiểu yêu tinh không biết mọc ở đâu ra hưởng lợi ấy chứ.
Nàng trực tiếp lấy luôn tờ ngân phiếu năm trăm lượng, có nhiều bạc thế này, nếu gặp được dược liệu cực phẩm có chất lượng đặc biệt tốt gì thì cũng đủ dùng!
Hai mẹ con đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn dẫn theo Nam Tinh và Thanh Đại bên cạnh, ngoài ra còn thêm hai người hầu bên cạnh Thích Tiểu Dương, A Tứ và A Võ, một người nhanh nhẹn, một người cường tráng khỏe mạnh, sáu người, có làm gì thì cũng đủ dùng.
Sáu người đang đợi ra khỏi nhà, lại đụng phải Cơ Vấn Thiên cũng muốn đến quân doanh ở trước cổng.
Cơ Vấn Thiên đã nghe người dưới nói bọn họ muốn đi chơi, vẻ mặt cũng không bất ngờ, chỉ là trước khi đi chào hỏi nhau rồi mỗi người đi một ngả, bỗng nhiên hắn nói một câu: “Nghe nói, tam công tử nhà họ Thích không biết ăn phải thứ gì, hai ngày nay đang nằm trên giường bệnh”.
Ừm? Nam Tinh và Thanh Đại bất giác nhìn sang Thích Vy, chủ tử của bọn họ.
Thích Cẩm Dương đảo con mắt, cười hai tiếng ‘khà khà’ vui vẻ trên nỗi khổ người khác.
Thích Vy cười một cách quỷ dị, vẻ mặt không hề lộ sơ hở: “Vậy sao, thế thì thật xui xẻo”.
Cơ Vấn Thiên nhìn nàng một lúc, cười hùa theo: “Đúng thế, có lẽ là năm hạn đấy”.
Hai người nhìn nhau cười, rất nhanh giống như không có chuyện gì, mỗi người đi một ngả đi về hướng con phố buôn bán hoặc là quân doanh ngoại ô.
Ha, dám nghi ngờ đứa con nàng mang thai mười tháng là do nàng làm bừa mà có, thực sự cho rằng lúc đó nàng lại gần là để nghe câu ‘xin lỗi’ bị dọa sợ nói ra ư, để hắn đau khổ vài ngày rồi tính đi.
“A, nơi này là phố Chu Tước, có vẻ đúng là rất phồn hoa!”, Thanh Đại nhìn con phố nhộn nhịp tấp nập, xe qua xe lại trước mắt, tiếng rao bán không ngừng, giọng điệu tràn đầy ngạc nhiên thán phục.
Thích Vy ngắm tòa nhà kiến trúc điêu khắc chạm trổ tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật hai bên con phố, và cả con đường rộng thênh thang mà bọn họ đang đứng, đủ cho tám chiếc xe ngựa có bốn con ngựa kéo song song cùng lúc đi qua nhau mà vẫn thừa chỗ, trong mắt cũng rất kinh ngạc.
Nhưng có lẽ nàng đã nhìn thấy rất nhiều con phố bối cảnh cổ đại này tên phim truyền hình, tận hưởng một chút, một lúc là hết thú vị: “Được rồi, muốn ngắm cảnh thì ngắm lúc nào cũng được, tìm cửa hàng chúng ta dạo trước đi”.
Có những người đi chơi là thích đi dạo phố điên cuồng, nhưng không tiêu tiền, còn Thích Vy thì khác, nàng ‘yêu tiền’ thích kiếm tiền không hề giả, nhưng cũng không phải kẻ keo kiệt, không nhổ một sợi lông, kiếm tiền để làm gì chứ? Đương nhiên là để tiêu rồi! Không tiêu sẽ mất đi ý nghĩa của tiền.
Các cửa hàng buôn bán các loại sản phẩm khác nhau trên phố Chu Tước rực rỡ muôn màu, bởi vì đây là con phố buôn bán lớn nhất Kinh Thành, cửa hàng ở đây phần lớn phí tiêu dùng cũng khá cao, phần lớn sản phẩm bán ra đều dành cho những khách hàng giàu có với hai túi tiền rủng rỉnh.
“Chủ tử, chỗ đó có vẻ không tệ”, Thanh Đại nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào một cửa hàng bán đồ trang sức rất lớn, trông rất cao cấp ở phía không xa: “Trước đây khi ở Ninh Thành, chủ tử cũng không mua chút trang sức, nhưng nay về kinh thành thì khác rồi, không có mấy món trang sức, sau này gặp các phu nhân tiểu thư quyền quý ở kinh thành, chưa biết chừng bọn họ sẽ chế giễu chủ tử như thế nào”.
Thực ra vương phủ cũng đưa đến cho nàng rất nhiều trang sức thuộc về vương phi, nhưng phần của vương phủ đưa tới là của vương phủ, cũng không vướng ngại nàng tự mua chút để làm của riêng.
Thích Vy gật đầu: “Vậy qua đó xem đi”.
Mấy ngày trước Thích Cẩm Dương đã đi dạo không ít nơi, hôm nay coi như làm người đồng hành, mẹ cậu nói đi đâu, thì cậu coi như làm cái đuôi.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc, khi đoàn người đi vào trong cửa hàng trang sức, bên trong vừa hay đang diễn một vở kịch hay.
Nửa canh giờ trước, nàng đến phòng sổ sách lấy một món bạc.
Thích Tiểu Dương có thể tiêu bạc của Cơ Vấn Thiên, nàng là Vương Phi, không nói lấy nhiều, một phần bổng lộc hàng năm của Vương Phi cũng có thể tiêu thoải mái chứ?
Cứ giữ thể diện mà không lấy một đồng, sau này chưa biết chừng số bạc đó lại cho con tiểu yêu tinh không biết mọc ở đâu ra hưởng lợi ấy chứ.
Nàng trực tiếp lấy luôn tờ ngân phiếu năm trăm lượng, có nhiều bạc thế này, nếu gặp được dược liệu cực phẩm có chất lượng đặc biệt tốt gì thì cũng đủ dùng!
Hai mẹ con đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn dẫn theo Nam Tinh và Thanh Đại bên cạnh, ngoài ra còn thêm hai người hầu bên cạnh Thích Tiểu Dương, A Tứ và A Võ, một người nhanh nhẹn, một người cường tráng khỏe mạnh, sáu người, có làm gì thì cũng đủ dùng.
Sáu người đang đợi ra khỏi nhà, lại đụng phải Cơ Vấn Thiên cũng muốn đến quân doanh ở trước cổng.
Cơ Vấn Thiên đã nghe người dưới nói bọn họ muốn đi chơi, vẻ mặt cũng không bất ngờ, chỉ là trước khi đi chào hỏi nhau rồi mỗi người đi một ngả, bỗng nhiên hắn nói một câu: “Nghe nói, tam công tử nhà họ Thích không biết ăn phải thứ gì, hai ngày nay đang nằm trên giường bệnh”.
Ừm? Nam Tinh và Thanh Đại bất giác nhìn sang Thích Vy, chủ tử của bọn họ.
Thích Cẩm Dương đảo con mắt, cười hai tiếng ‘khà khà’ vui vẻ trên nỗi khổ người khác.
Thích Vy cười một cách quỷ dị, vẻ mặt không hề lộ sơ hở: “Vậy sao, thế thì thật xui xẻo”.
Cơ Vấn Thiên nhìn nàng một lúc, cười hùa theo: “Đúng thế, có lẽ là năm hạn đấy”.
Hai người nhìn nhau cười, rất nhanh giống như không có chuyện gì, mỗi người đi một ngả đi về hướng con phố buôn bán hoặc là quân doanh ngoại ô.
Ha, dám nghi ngờ đứa con nàng mang thai mười tháng là do nàng làm bừa mà có, thực sự cho rằng lúc đó nàng lại gần là để nghe câu ‘xin lỗi’ bị dọa sợ nói ra ư, để hắn đau khổ vài ngày rồi tính đi.
“A, nơi này là phố Chu Tước, có vẻ đúng là rất phồn hoa!”, Thanh Đại nhìn con phố nhộn nhịp tấp nập, xe qua xe lại trước mắt, tiếng rao bán không ngừng, giọng điệu tràn đầy ngạc nhiên thán phục.
Thích Vy ngắm tòa nhà kiến trúc điêu khắc chạm trổ tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật hai bên con phố, và cả con đường rộng thênh thang mà bọn họ đang đứng, đủ cho tám chiếc xe ngựa có bốn con ngựa kéo song song cùng lúc đi qua nhau mà vẫn thừa chỗ, trong mắt cũng rất kinh ngạc.
Nhưng có lẽ nàng đã nhìn thấy rất nhiều con phố bối cảnh cổ đại này tên phim truyền hình, tận hưởng một chút, một lúc là hết thú vị: “Được rồi, muốn ngắm cảnh thì ngắm lúc nào cũng được, tìm cửa hàng chúng ta dạo trước đi”.
Có những người đi chơi là thích đi dạo phố điên cuồng, nhưng không tiêu tiền, còn Thích Vy thì khác, nàng ‘yêu tiền’ thích kiếm tiền không hề giả, nhưng cũng không phải kẻ keo kiệt, không nhổ một sợi lông, kiếm tiền để làm gì chứ? Đương nhiên là để tiêu rồi! Không tiêu sẽ mất đi ý nghĩa của tiền.
Các cửa hàng buôn bán các loại sản phẩm khác nhau trên phố Chu Tước rực rỡ muôn màu, bởi vì đây là con phố buôn bán lớn nhất Kinh Thành, cửa hàng ở đây phần lớn phí tiêu dùng cũng khá cao, phần lớn sản phẩm bán ra đều dành cho những khách hàng giàu có với hai túi tiền rủng rỉnh.
“Chủ tử, chỗ đó có vẻ không tệ”, Thanh Đại nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào một cửa hàng bán đồ trang sức rất lớn, trông rất cao cấp ở phía không xa: “Trước đây khi ở Ninh Thành, chủ tử cũng không mua chút trang sức, nhưng nay về kinh thành thì khác rồi, không có mấy món trang sức, sau này gặp các phu nhân tiểu thư quyền quý ở kinh thành, chưa biết chừng bọn họ sẽ chế giễu chủ tử như thế nào”.
Thực ra vương phủ cũng đưa đến cho nàng rất nhiều trang sức thuộc về vương phi, nhưng phần của vương phủ đưa tới là của vương phủ, cũng không vướng ngại nàng tự mua chút để làm của riêng.
Thích Vy gật đầu: “Vậy qua đó xem đi”.
Mấy ngày trước Thích Cẩm Dương đã đi dạo không ít nơi, hôm nay coi như làm người đồng hành, mẹ cậu nói đi đâu, thì cậu coi như làm cái đuôi.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc, khi đoàn người đi vào trong cửa hàng trang sức, bên trong vừa hay đang diễn một vở kịch hay.