Chương : 76
Núi Thiên Sơn cách núi Tà Mật cũng không xa ba người đi không nghĩ buổi trưa nửa ngày đến nơi. Dưới chân núi có một ngôi nhà tranh. Mọi người tiến vào thì thấy vị lão nhân hôm trước gặp trên đường đang ngồi trên ghế rất ngay ngắn như đang đợi bọn họ đến:
Thiếu Hàn liền nói:
“Cao nhân xin người hãy giúp ta”
Vị lão nhân đó cười:
“Ta biết chắc chắn các ngươi sẽ đến”
Nhược Nhan lại tiến lên:
“Cao nhân người đã biết được những gì”
“Ha ha là phúc không phải họa, là họa thì không tránh được”. Rồi lão nhân đó lại nhìn Thiếu Hàn “Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”
Thiếu Hàn cung kính tiến đến trước mặt vị lão nhân kia:
“Xin cao nhân hãy chỉ điểm”
“Thiên cơ bất khả lộ. Ta chỉ có thể nói khi nào ánh trăng bị rỉ máu các ngươi hãy đến nơi bắt đầu của sự việc”
Thiếu Hàn đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể hiểu được lời nói của lão nhân đó. Nhược Nhan lúc đang ngồi ăn cơm, đặt bát xuống bàn kêu lên:
“Sao ta lại không nghĩ ra chứ”
“Nhan Nhan nàng nghĩ ra gì rồi”
“Là nguyệt thực, chính là nguyệt thực”
Thiếu Hàn vội tiếp lời:
“Nguyệt thực là gì”
“Nguyệt thực chính là lúc mặt trăng mặt trời và trái đất thành một đường thẳng lúc đó mặt trăng sẽ trở thành màu đỏ”
Thiếu Hàn từ hôm nghe thấy Nhược Nhan nói như vậy đã không trở lại hoàng cung nữa. Ngày nào cũng ăn ngủ trên núi Tà Mật, đêm nào cũng chăm trú nhìn vào ánh trăng. Nhưng đều là thất vọng.
Thời gian như một cuộc chạy đua nước rút. Khiến cho hắn trước đây không sợ một điều gì, lại thấy rất sợ thời gian. Ba năm nay. Phải nói là hai năm ba trăm sáu mươi tư ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng hắn vẫn không rời núi Tà Mật lấy một bước
Như chuyện Diêu Tiêu Tương chỉ vì nói Nhược Y sẽ mãi không trở về hắn đã tự tay cắt đứt lưỡi của nàng. Khiến cho Lăng Nhật Quốc cùng Diêu Lăng Quốc rơi vào cảnh chiến tranh. Dĩ nhiên người đi đánh trận không phải là hắn mà chính là Đô Mã Duệ. Diêu Lăng Quốc bây giờ đã trở thành một huyện của Lăng Nhật Quốc
Giang hồ nghe nói hắn suy sụp tinh thần. Mọi môn phái đã tính kế lên núi ám sát hắn. Chỉ vì bọn họ trong lúc đánh nhau đã làm rách chiếc áo của Nhược Y. Hắn liền nổi giận, trong một đêm tiêu diệt cả một môn phái. Khiến cho mọi người trong giang hồ phải khiếp sợ
Hoàng thượng vì nghe tin Nhược Y mất vẫn chưa lập bia mộ, liền sai thái giám đến lập bia tại chân núi Tà Mật. Hắn biết được, lập tức chôn sống người thái giám đó
Liễu Nhược Đồng vì muốn nhân cơ hội không có Nhược Y lên núi quyến rũ hắn. Chỉ vì nàng không cẩn thận ngồi vào chiếc ghế mà hắn làm cho Nhược Y. Hắn liền sát khí bức người. Trực tiếp đem nàng đá xuống chân núi
Đã gần ba năm hắn giường như lại trở về hắn ngày xưa, lạnh lùng tàn nhẫn. Mọi người giang hồ nói hắn bỉ ổi đê tiện đánh cả nữ nhân. Hắn chỉ cười nói
“Trong mắt ta chỉ có một nữ nhân. Những người kia không phải nữ nhân mà là kẻ thù. Đã là kẻ thù ta tuyệt đối không lưu tình”
Thiếu Hàn liền nói:
“Cao nhân xin người hãy giúp ta”
Vị lão nhân đó cười:
“Ta biết chắc chắn các ngươi sẽ đến”
Nhược Nhan lại tiến lên:
“Cao nhân người đã biết được những gì”
“Ha ha là phúc không phải họa, là họa thì không tránh được”. Rồi lão nhân đó lại nhìn Thiếu Hàn “Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”
Thiếu Hàn cung kính tiến đến trước mặt vị lão nhân kia:
“Xin cao nhân hãy chỉ điểm”
“Thiên cơ bất khả lộ. Ta chỉ có thể nói khi nào ánh trăng bị rỉ máu các ngươi hãy đến nơi bắt đầu của sự việc”
Thiếu Hàn đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể hiểu được lời nói của lão nhân đó. Nhược Nhan lúc đang ngồi ăn cơm, đặt bát xuống bàn kêu lên:
“Sao ta lại không nghĩ ra chứ”
“Nhan Nhan nàng nghĩ ra gì rồi”
“Là nguyệt thực, chính là nguyệt thực”
Thiếu Hàn vội tiếp lời:
“Nguyệt thực là gì”
“Nguyệt thực chính là lúc mặt trăng mặt trời và trái đất thành một đường thẳng lúc đó mặt trăng sẽ trở thành màu đỏ”
Thiếu Hàn từ hôm nghe thấy Nhược Nhan nói như vậy đã không trở lại hoàng cung nữa. Ngày nào cũng ăn ngủ trên núi Tà Mật, đêm nào cũng chăm trú nhìn vào ánh trăng. Nhưng đều là thất vọng.
Thời gian như một cuộc chạy đua nước rút. Khiến cho hắn trước đây không sợ một điều gì, lại thấy rất sợ thời gian. Ba năm nay. Phải nói là hai năm ba trăm sáu mươi tư ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng hắn vẫn không rời núi Tà Mật lấy một bước
Như chuyện Diêu Tiêu Tương chỉ vì nói Nhược Y sẽ mãi không trở về hắn đã tự tay cắt đứt lưỡi của nàng. Khiến cho Lăng Nhật Quốc cùng Diêu Lăng Quốc rơi vào cảnh chiến tranh. Dĩ nhiên người đi đánh trận không phải là hắn mà chính là Đô Mã Duệ. Diêu Lăng Quốc bây giờ đã trở thành một huyện của Lăng Nhật Quốc
Giang hồ nghe nói hắn suy sụp tinh thần. Mọi môn phái đã tính kế lên núi ám sát hắn. Chỉ vì bọn họ trong lúc đánh nhau đã làm rách chiếc áo của Nhược Y. Hắn liền nổi giận, trong một đêm tiêu diệt cả một môn phái. Khiến cho mọi người trong giang hồ phải khiếp sợ
Hoàng thượng vì nghe tin Nhược Y mất vẫn chưa lập bia mộ, liền sai thái giám đến lập bia tại chân núi Tà Mật. Hắn biết được, lập tức chôn sống người thái giám đó
Liễu Nhược Đồng vì muốn nhân cơ hội không có Nhược Y lên núi quyến rũ hắn. Chỉ vì nàng không cẩn thận ngồi vào chiếc ghế mà hắn làm cho Nhược Y. Hắn liền sát khí bức người. Trực tiếp đem nàng đá xuống chân núi
Đã gần ba năm hắn giường như lại trở về hắn ngày xưa, lạnh lùng tàn nhẫn. Mọi người giang hồ nói hắn bỉ ổi đê tiện đánh cả nữ nhân. Hắn chỉ cười nói
“Trong mắt ta chỉ có một nữ nhân. Những người kia không phải nữ nhân mà là kẻ thù. Đã là kẻ thù ta tuyệt đối không lưu tình”