Chương : 75
Nhược Nhan vừa nhớ lại lúc ở trên đường đã gặp lão nhân kia, lão nhân đó đã nói những lời rất khó hiểu. Nàng liền đi nói với Thiếu Hàn. Thiếu Hàn cũng giật mình nhớ ra:
“Chân núi Thiên Sơn. Đúng vậy ta phải đi Thiên Sơn một chuyến”
Nhược Nhan thấy Thiếu Hàn quyết tâm như vậy, nàng cũng rất sốt ruột về chuyện của Nhược Y
“Ta cũng muốn đi”
Thiếu Hàn quay lại nhìn Nhược Nhan:
“Vậy chúng ta đi”
Nhược Nhan kéo tay Thiếu Hàn lại:
“Bây giờ trời đã tối, ta thấy ngươi cũng cần nghỉ ngơi, bây giờ chúng ta trở về ngai mai khởi hành sớm”
“Được”
Khi Nhược Nhan trở về phòng thì thấy trong phòng Thiếu Kì đồ đạc đã vỡ vụn. Hắn đang nằm ở dưới sàn nhà. Nàng lại thầm mắng trong lòng: Mới đi một chút, trở về đã thành bộ dạng thế này. Nàng bước đến khẽ lay Thiếu Kì dậy
Thiếu Kì mở mắt lạ là hình ảnh của Nhược Nhan, hắn lại nhíu mày lần này đã là lần thứ tư rồi Nhan Nhan lúc nào cũng như vậy khi hắn mở mắt thấy nàng, nhưng sờ vào thì lại biến mất. Nên lần này hắn chỉ năm yên một chỗ nhìn nàng không nói gì
Nhược Nhan thấy hắn cứ mở mắt không nhúc nhích khó hiểu nói:
“Giường có không nằm, muốn nằm ở dưới đất đến bao giờ”
Hắn lại cười. Thì ra là như vậy nếu như hắn không động vào ảo giác trước mặt, thì ảo giác đó còn có thể nói chuyện. Nhược Nhan lại thấy hắn cười như kiểu cười nhạo mình lại tức giận quát:
“Ngươi cười cái gì”
Thiếu Kì lúc này mới thấy lạ, hình ảnh trước mắt rất chân thật, không giống như ảo ảnh. Hắn đưa tay nên sờ vào má Nhược Nhan thật kì lạ không có biến mất. Hắn lúc này mới biết nàng trước mặt là thật vội vàng ngồi dậy ôm lấy Nhược Nhan vào lòng. Nhược Nhan đẩy Thiếu Kì ra nhưng hắn ôm lại càng chặt.
“Nhan Nhan thật tốt quá nàng không bỏ ta đi”
Nhược Nhan thấy Thiếu Kì nói như vậy cũng không có phản kháng nữa chỉ lẳng lặng nói:
“Chúng ta ngày mai đến núi Thiên Sơn, nên ngươi tốt nhất mau khỏe lại”
“Chúng ta đến núi Thiên Sơn làm gì”
“Tìm Nhược Y”
Thiếu Kì cũng chẳng hiểu tại sao lại lên núi Thiên Sơn tìm Nhược Y hắn cũng hỏi lại. Bây giờ điều quan trọng với hắn chính là Nhược Nhan đã quay lại. Thiếu Kì lại thủ thỉ nói với Nhược Nhan:
“Nhan Nhan cám ơn nàng đã trở về”
Nhược Nhan im lặng một lát rồi nói:
“Ta vốn dĩ chưa bao giờ rời đi”
“Chân núi Thiên Sơn. Đúng vậy ta phải đi Thiên Sơn một chuyến”
Nhược Nhan thấy Thiếu Hàn quyết tâm như vậy, nàng cũng rất sốt ruột về chuyện của Nhược Y
“Ta cũng muốn đi”
Thiếu Hàn quay lại nhìn Nhược Nhan:
“Vậy chúng ta đi”
Nhược Nhan kéo tay Thiếu Hàn lại:
“Bây giờ trời đã tối, ta thấy ngươi cũng cần nghỉ ngơi, bây giờ chúng ta trở về ngai mai khởi hành sớm”
“Được”
Khi Nhược Nhan trở về phòng thì thấy trong phòng Thiếu Kì đồ đạc đã vỡ vụn. Hắn đang nằm ở dưới sàn nhà. Nàng lại thầm mắng trong lòng: Mới đi một chút, trở về đã thành bộ dạng thế này. Nàng bước đến khẽ lay Thiếu Kì dậy
Thiếu Kì mở mắt lạ là hình ảnh của Nhược Nhan, hắn lại nhíu mày lần này đã là lần thứ tư rồi Nhan Nhan lúc nào cũng như vậy khi hắn mở mắt thấy nàng, nhưng sờ vào thì lại biến mất. Nên lần này hắn chỉ năm yên một chỗ nhìn nàng không nói gì
Nhược Nhan thấy hắn cứ mở mắt không nhúc nhích khó hiểu nói:
“Giường có không nằm, muốn nằm ở dưới đất đến bao giờ”
Hắn lại cười. Thì ra là như vậy nếu như hắn không động vào ảo giác trước mặt, thì ảo giác đó còn có thể nói chuyện. Nhược Nhan lại thấy hắn cười như kiểu cười nhạo mình lại tức giận quát:
“Ngươi cười cái gì”
Thiếu Kì lúc này mới thấy lạ, hình ảnh trước mắt rất chân thật, không giống như ảo ảnh. Hắn đưa tay nên sờ vào má Nhược Nhan thật kì lạ không có biến mất. Hắn lúc này mới biết nàng trước mặt là thật vội vàng ngồi dậy ôm lấy Nhược Nhan vào lòng. Nhược Nhan đẩy Thiếu Kì ra nhưng hắn ôm lại càng chặt.
“Nhan Nhan thật tốt quá nàng không bỏ ta đi”
Nhược Nhan thấy Thiếu Kì nói như vậy cũng không có phản kháng nữa chỉ lẳng lặng nói:
“Chúng ta ngày mai đến núi Thiên Sơn, nên ngươi tốt nhất mau khỏe lại”
“Chúng ta đến núi Thiên Sơn làm gì”
“Tìm Nhược Y”
Thiếu Kì cũng chẳng hiểu tại sao lại lên núi Thiên Sơn tìm Nhược Y hắn cũng hỏi lại. Bây giờ điều quan trọng với hắn chính là Nhược Nhan đã quay lại. Thiếu Kì lại thủ thỉ nói với Nhược Nhan:
“Nhan Nhan cám ơn nàng đã trở về”
Nhược Nhan im lặng một lát rồi nói:
“Ta vốn dĩ chưa bao giờ rời đi”