Chương : 53
Thiếu Hàn sao vậy”. Nhược Y tiến đến ngồi bên canh Thiếu Hàn
“Tại sao lại muốn Diệp Phi Ảnh ở lại, nàng biết rõ ta không thích hắn ta mà”
“Chàng là ghen phải không”
Thiếu Hàn quay sang nhìn Nhược Y
“Nàng biết rõ còn hỏi”
“Thiếu Hàn chàng không thấy là Tiểu Phi Ảnh thích Lạc Yên Hồng sao. Nếu như có thể tác thành cho hai người họ thì có thể nói là một mũi tên trúng hai đích nha”
Thiếu Hàn nhíu mày nhìn Nhược Y khó hiểu
“Nếu tác thành cho hai người họ Lạc Yên Hồng sẽ không còn ở trong phủ làm phiền chàng. Còn Diệp Phi Ảnh sẽ không phải tìm cách muốn đưa ta nên làm giáo chủ. Lúc đó thì ta và hắn… Chàng xem ta làm như vậy không phải gọi một mũi tên trúng hai đích thì là gì”
Thiếu Hàn lúc này cười sủng nịch ôm nàng
“Nàng đúng thật là thông minh”
“Được rồi Thiếu Hàn thả ta ra, rất là nóng nha”
“Không muốn”
Ở cửu vương phủ lúc này đang là một phen gà bay chó nhảy. Bởi vì từ khi Thiếu Kì biết Nhược Nhan chính là Điệp Tử Kiếm nên ngày càng bảo hộ nàng hơn. Vì sợ nàng bị người trong giang hồ phát giác sẽ tìm cách làm hại. Nên mỗi ngày chỉ là thiết triều ngoài ra không tham ra bất cứ yến tiệc nào. Thức ăn của Nhược Nhan cũng được Thiếu Kì tỉ mỉ chọn lựa. Nếu chỉ là bảo hộ, tỉ mỉ như vậy thì không có gì đáng để nhắc đến. Cái quan trọng chính là tám vị tiểu thiếp cùng hai vị sườn phi, gia nô, nô tỳ, quản gia đều biết, chỉ có Thiếu Kì cùng Nhược Nhan là không biết. Sự việc đó chính là mọi người cứ nghĩ là Nhược Nhan có thai
Tám vị tiểu thiếp cùng hai vị sườn phi, đang ngồi ở hoa viên nói chuyện, nói là nói chuyện thì không đúng. Phải nói là cùng nhau bàn bạc chuyện hệ trọng.
Nữ tử áo hồng nhìn qua khoảng mới mười năm mười sáu tuổi lên tiếng trước:
“Giản Dao tỷ tỷ ta thấy Liễu Nhược Nhan kia là ngày càng kiêu ngạo rồi, khiến cho vương gia không còn muốn để ý tới chúng ta nữa”
Nữ tử áo vàng mới tiện nước đẩy thuyền khẽ nhỏ tiếng nhắc nhở
“Mai Liên muội, không thể nói như vậy. Dù gì Nhược Phi muội muội đây cũng là tỷ muội với vương phi nha”
Liễu Nhược Phi lúc này mới lên tiếng
“Ta sao có thể là muội muội với ả ta, chỉ là con một gia nô sinh ra”
Thiếu nữ áo hồng lúc này mới lên tiếng
“Các tỷ muội ta có ý này. Chúng ta lên cùng nhau cho Liễu Nhược Nhan kia không còn kiêu ngạo nữa. Tốt nhất là cho ả ta không còn làm được vương phi. Ta thấy ngôi vị vương phia này không ai xứng đáng hơn Giản Dao tỷ”
Một nữ nhân từ trong đám tiểu thiếp nói xen vào
“Điền Mật tỷ sao lại nói như vậy, ta thấy Nhược Phi tỷ cũng rất xứng đáng với ngôi vị vương phi kia”
Nói thì như vậy. Nhưng trong lòng mỗi người thầm nghĩ không ai xứng đáng với ngôi vị vương phi kia hơn là mình. Tám vị tiểu thiếp cùng hai vị sườn phi đang toan tính rất nhiều kế hoạch. Không nghĩ rằng sau sự việc này có thể…
“Tại sao lại muốn Diệp Phi Ảnh ở lại, nàng biết rõ ta không thích hắn ta mà”
“Chàng là ghen phải không”
Thiếu Hàn quay sang nhìn Nhược Y
“Nàng biết rõ còn hỏi”
“Thiếu Hàn chàng không thấy là Tiểu Phi Ảnh thích Lạc Yên Hồng sao. Nếu như có thể tác thành cho hai người họ thì có thể nói là một mũi tên trúng hai đích nha”
Thiếu Hàn nhíu mày nhìn Nhược Y khó hiểu
“Nếu tác thành cho hai người họ Lạc Yên Hồng sẽ không còn ở trong phủ làm phiền chàng. Còn Diệp Phi Ảnh sẽ không phải tìm cách muốn đưa ta nên làm giáo chủ. Lúc đó thì ta và hắn… Chàng xem ta làm như vậy không phải gọi một mũi tên trúng hai đích thì là gì”
Thiếu Hàn lúc này cười sủng nịch ôm nàng
“Nàng đúng thật là thông minh”
“Được rồi Thiếu Hàn thả ta ra, rất là nóng nha”
“Không muốn”
Ở cửu vương phủ lúc này đang là một phen gà bay chó nhảy. Bởi vì từ khi Thiếu Kì biết Nhược Nhan chính là Điệp Tử Kiếm nên ngày càng bảo hộ nàng hơn. Vì sợ nàng bị người trong giang hồ phát giác sẽ tìm cách làm hại. Nên mỗi ngày chỉ là thiết triều ngoài ra không tham ra bất cứ yến tiệc nào. Thức ăn của Nhược Nhan cũng được Thiếu Kì tỉ mỉ chọn lựa. Nếu chỉ là bảo hộ, tỉ mỉ như vậy thì không có gì đáng để nhắc đến. Cái quan trọng chính là tám vị tiểu thiếp cùng hai vị sườn phi, gia nô, nô tỳ, quản gia đều biết, chỉ có Thiếu Kì cùng Nhược Nhan là không biết. Sự việc đó chính là mọi người cứ nghĩ là Nhược Nhan có thai
Tám vị tiểu thiếp cùng hai vị sườn phi, đang ngồi ở hoa viên nói chuyện, nói là nói chuyện thì không đúng. Phải nói là cùng nhau bàn bạc chuyện hệ trọng.
Nữ tử áo hồng nhìn qua khoảng mới mười năm mười sáu tuổi lên tiếng trước:
“Giản Dao tỷ tỷ ta thấy Liễu Nhược Nhan kia là ngày càng kiêu ngạo rồi, khiến cho vương gia không còn muốn để ý tới chúng ta nữa”
Nữ tử áo vàng mới tiện nước đẩy thuyền khẽ nhỏ tiếng nhắc nhở
“Mai Liên muội, không thể nói như vậy. Dù gì Nhược Phi muội muội đây cũng là tỷ muội với vương phi nha”
Liễu Nhược Phi lúc này mới lên tiếng
“Ta sao có thể là muội muội với ả ta, chỉ là con một gia nô sinh ra”
Thiếu nữ áo hồng lúc này mới lên tiếng
“Các tỷ muội ta có ý này. Chúng ta lên cùng nhau cho Liễu Nhược Nhan kia không còn kiêu ngạo nữa. Tốt nhất là cho ả ta không còn làm được vương phi. Ta thấy ngôi vị vương phia này không ai xứng đáng hơn Giản Dao tỷ”
Một nữ nhân từ trong đám tiểu thiếp nói xen vào
“Điền Mật tỷ sao lại nói như vậy, ta thấy Nhược Phi tỷ cũng rất xứng đáng với ngôi vị vương phi kia”
Nói thì như vậy. Nhưng trong lòng mỗi người thầm nghĩ không ai xứng đáng với ngôi vị vương phi kia hơn là mình. Tám vị tiểu thiếp cùng hai vị sườn phi đang toan tính rất nhiều kế hoạch. Không nghĩ rằng sau sự việc này có thể…