Chương : 52
Diệp Phi Ảnh tỉnh dậy thì không thấy Nhược Y cùng với Thiếu Hàn đâu liền đi dạo một vòng quanh phủ. Đi đến hoa viên thì nghe thấy tiếng đàn nghe rất u buồn, hắn tò mò lên đi theo tiếng đàn, thi thấy một nữ nhân thân mặc y phục màu vàng nhạt, ngồi giữa đình đang gảy đàn. Gương mặt của nàng xinh đẹp nhưng lại mang một nét u buồn khó tả. Khiến cho Diệp Phi Ảnh muốn đến hỏi nàng nguyên nhân vì sao.
Tiếng đàn vừa hết thì Lạc Yên Hồng nghe thấy tiếng vỗ tay, nàng giật mình cứ nghĩ là Lãnh Thiếu Hàn nhưng khi ngẩng mặt lên thì lại là một nam nhân xa lạ, khiến cho nàng không khỏi thất vọng
“Cô nương đàn nghe rất hay”
“Ngươi là ai… tại sao lại nghe lén ta đàn”
“Xin lỗi ta là bị tiếng đàn của nàng hấp dẫn”
Lạc Yên Hồng không nói câu nào liền đứng dậy bước đi. Diệp Phi Ảnh cũng không có kêu nàng lại.
Khi Nhược Y trở về thấy Diệp Phi Ảnh đang ở trước sân
“Tiểu Phi Ảnh vết thương của ngươi đã đỡ chưa”
“Giáo chủ cảm ơn đã quan tâm”
Thiếu Hàn không muốn Nhược Y ở cùng một chỗ với Diệp Phi Ảnh liền nói:
“Vết thương đã khỏi tốt nhất lên mau chóng rời đi”
Lúc này Lạc Yên Hồng từ bên ngoài tiến vào:
“Vương gia người đã trở về”
Thiếu Hàn không có liếc nhìn nàng, coi nàng như không khí. Lạc Yên Hồng thấy thế liền thức thời rời đi. Trong lòng thầm nghĩ, nam nhân trước mặt thật lạnh lùng. Đã một thời gian dài như vậy vẫn không thể làm thay đổi suy nghĩ của hắn đối với mình. Có lẽ quyết định lúc đầu của nàng là sai, có lẽ nàng không nên tự tiến cử mình sang Lăng Nhật Quốc. Ở mãi trong vương phủ đến khi chết cũng có thể đứng từ xa để thấy được hắn. Thế đối với nàng như thế cũng là hạnh phúc rồi
Diệp Phi Ảnh thấy nữ nhân trước mặt ánh mắt u buồn rời đi, không cầm lòng được quay sang hỏi Nhược Y
“Giáo chủ nàng là ai”
Nhược Y vừa nhìn ánh mắt thất thần của Diệp Phi Ảnh cười nói:
“Nàng là Lạc Yên Hồng công chúa Lạc Tiêu Quốc.”
Diệp Phi Ảnh cười nhạt
“Nàng là sườn phi của vương gia sao”
“Đúng vậy, có phải ngươi rất có hảo cảm với nàng”
“Thì sao chứ nàng đã là nương tử của người khác”. Diệp Phi Ảnh không để ý đến ánh mắt của Nhược Y và Thiếu Hàn nói
“A Diệp Phi Ảnh vết thương của ngươi vẫn chưa lành ta thấy hay là nên ở vương phủ nghỉ ngơi vài hôm. Vậy có được không Thiếu Hàn”. Nhược Y vừa nói vừa quay sang liếc nhìn Thiếu Hàn
Thiếu Hàn không nói gì liền bước đi, Nhược Y thấy thế quay sang nói với Diệp Phi Ảnh
“Tiểu Phi Ảnh kệ hắn ta, ngươi ở lại vương phủ dưỡng thương một thời gian rồi hãy trở về”
“Đa tạ lòng tốt của giáo chủ, ta…”
“Được rồi ngươi cứ ở lại ta đi xem Thiếu Hàn”. Nói rồi Nhược Y rời đi không để cơ hội cho Diệp Phi Ảnh từ chối
Tiếng đàn vừa hết thì Lạc Yên Hồng nghe thấy tiếng vỗ tay, nàng giật mình cứ nghĩ là Lãnh Thiếu Hàn nhưng khi ngẩng mặt lên thì lại là một nam nhân xa lạ, khiến cho nàng không khỏi thất vọng
“Cô nương đàn nghe rất hay”
“Ngươi là ai… tại sao lại nghe lén ta đàn”
“Xin lỗi ta là bị tiếng đàn của nàng hấp dẫn”
Lạc Yên Hồng không nói câu nào liền đứng dậy bước đi. Diệp Phi Ảnh cũng không có kêu nàng lại.
Khi Nhược Y trở về thấy Diệp Phi Ảnh đang ở trước sân
“Tiểu Phi Ảnh vết thương của ngươi đã đỡ chưa”
“Giáo chủ cảm ơn đã quan tâm”
Thiếu Hàn không muốn Nhược Y ở cùng một chỗ với Diệp Phi Ảnh liền nói:
“Vết thương đã khỏi tốt nhất lên mau chóng rời đi”
Lúc này Lạc Yên Hồng từ bên ngoài tiến vào:
“Vương gia người đã trở về”
Thiếu Hàn không có liếc nhìn nàng, coi nàng như không khí. Lạc Yên Hồng thấy thế liền thức thời rời đi. Trong lòng thầm nghĩ, nam nhân trước mặt thật lạnh lùng. Đã một thời gian dài như vậy vẫn không thể làm thay đổi suy nghĩ của hắn đối với mình. Có lẽ quyết định lúc đầu của nàng là sai, có lẽ nàng không nên tự tiến cử mình sang Lăng Nhật Quốc. Ở mãi trong vương phủ đến khi chết cũng có thể đứng từ xa để thấy được hắn. Thế đối với nàng như thế cũng là hạnh phúc rồi
Diệp Phi Ảnh thấy nữ nhân trước mặt ánh mắt u buồn rời đi, không cầm lòng được quay sang hỏi Nhược Y
“Giáo chủ nàng là ai”
Nhược Y vừa nhìn ánh mắt thất thần của Diệp Phi Ảnh cười nói:
“Nàng là Lạc Yên Hồng công chúa Lạc Tiêu Quốc.”
Diệp Phi Ảnh cười nhạt
“Nàng là sườn phi của vương gia sao”
“Đúng vậy, có phải ngươi rất có hảo cảm với nàng”
“Thì sao chứ nàng đã là nương tử của người khác”. Diệp Phi Ảnh không để ý đến ánh mắt của Nhược Y và Thiếu Hàn nói
“A Diệp Phi Ảnh vết thương của ngươi vẫn chưa lành ta thấy hay là nên ở vương phủ nghỉ ngơi vài hôm. Vậy có được không Thiếu Hàn”. Nhược Y vừa nói vừa quay sang liếc nhìn Thiếu Hàn
Thiếu Hàn không nói gì liền bước đi, Nhược Y thấy thế quay sang nói với Diệp Phi Ảnh
“Tiểu Phi Ảnh kệ hắn ta, ngươi ở lại vương phủ dưỡng thương một thời gian rồi hãy trở về”
“Đa tạ lòng tốt của giáo chủ, ta…”
“Được rồi ngươi cứ ở lại ta đi xem Thiếu Hàn”. Nói rồi Nhược Y rời đi không để cơ hội cho Diệp Phi Ảnh từ chối