Chương 9
9
Vào ngày sinh nhật mười chín tuổi, tôi đặc biệt chuyển ca để nghỉ ngơi một hôm. Đồng thời cũng bàn trước với Dương Tiếu rằng hôm nay thu sạp sớm để đi hẹn hò, cùng nhau đi ăn một bữa thịnh soạn.
Buổi chiều rảnh rỗi nên tôi chạy tới đầu cầu tìm anh. Trời vẫn còn sớm, tôi lại bắt đầu xài chiêu cũ, giấu đầy đĩa CD dưới áo khoác rồi đi khắp nơi chào hàng.
Dương Tiếu dặn dò tôi không cần đi quá xa, bụng anh hơi khó chịu nên phải đi nhà vệ sinh một chuyến. Thế là tôi một bên nhìn chằm chằm vào sạp hàng của chúng tôi, một bên tùy ý lướt qua đám đông bên cạnh.
"Anh trai, xem phim không? Phim kinh dị phim trinh thám phim hành động, bản chính bản lậu gì cũng có, mua hai đĩa bán rẻ cho anh...."
Tôi khẽ lộ ra mấy cái đĩa CD trong áo khoác, liếc mắt nhìn sạp hàng cách đó không xa, thấy người trước mặt mãi không nói gì tôi bèn ngẩng đầu lên nhìn một cái, ấy thế mà đột nhiên lại trông thấy khuôn mặt hơi có vẻ hài hước của Nghiêm Tự.
"Sếp...Sếp Nghiêm...."
Đầu cầu nơi Dương Tiếu bày sạp là một công viên ở khu trung tâm, đi thông đến phố đi bộ nhộn nhịp nhất thành phố.
Vóc người của Nghiêm Tự rất cao, anh ta mặc áo sơ mi và quần tây, áo vest được vắt ngang trên cánh tay, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ vàng chói mắt. Mấy người đi theo sau lưng anh ta cũng mặc tây trang giày da, bây giờ đang nhìn tôi một cách khó hiểu.
Lần đầu tiên gặp anh ta thực ra tôi mới chỉ mười tám tuổi, khi ấy tôi vừa được chuyển lên làm phục vụ ở lầu ba.
Trong gian phòng riêng vàng son lộng lẫy kia, anh ta đang dùng cơm với vài người bạn, trên bàn còn có cả sếp Cù - ông chủ của khách sạn chúng tôi.
Sếp Cù mới hơn ba mươi tuổi, nhìn Nghiêm Tự trẻ hơn hắn ta khá nhiều, thế nhưng trong bữa cơm đó Nghiêm Tự lại bị hắn ta liên tục nâng ly mời rượu. Chị Linh Linh cùng phụ trách phục vụ phòng này với tôi nói, đó chính là sếp Nghiêm của Đường Nông, trông rất trẻ tuổi đúng không? Nhưng anh ta giỏi cực kỳ, ông ngoại anh ta là Nghiêm Hạc Anh đấy.
Tôi không biết Nghiêm Hạc Anh là ai, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói về Đường Nông.
Chị Linh Linh nói mấy siêu thị lớn và trung tâm thương mại trong nội thành đều thuộc về tập đoàn Đường Nông. Vậy nên tôi đã nghĩ, vẫn còn may, cũng không quá tệ vì ít nhất tôi cũng từng thấy chiếc áo lông chồn tám mươi tám nghìn được bán ra từ tòa nhà của bọn họ. Xa xôi hơn nữa thì tôi còn từng mượn băng vệ sinh của mấy chị ở cửa hàng chuyên doanh trong tòa nhà của bọn họ luôn.
Ngày hôm đó cũng giống như mọi khi, tôi cẩn thận lên món, đứng ở một bên với chị Linh Linh để chờ đợi yêu cầu của bọn họ bất cứ lúc nào.
Nhưng chẳng biết tại sao tôi cứ cảm thấy rõ là Nghiêm Tự đã nhìn tôi thêm vài lần.
Rượu quá ba ly, cơ thể anh ta hơi ngửa ra đằng sau, tư thái tùy ý, đặt tay trên bàn rồi hơi thờ ơ hỏi sếp Cù: "Khách sạn của anh có cả cô bé nhỏ tuổi như vậy à?"
Vẻ mặt của Nghiêm Tự có vẻ hờ hững, ánh mắt lại đang rơi trên người tôi. Thế là ngay sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
Sếp Cù sửng sốt một lúc, lát sau mới gọi tôi qua: "Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Hắn ta là ông chủ của khách sạn này nhưng cũng không thường đến đây lắm, mà tôi cũng mới được điều đến lầu ba không lâu, tất nhiên hắn ta sẽ không có ấn tượng gì với tôi.
Tôi đứng trước mặt bọn họ rồi thành thật trả lời: "Ông chủ, tôi tên là Thúy Thúy, đã tròn mười tám, cũng đã thành niên rồi."
Lúc tôi vừa mới làm phục vụ ở đây, thực ra rất hay bị người khác hỏi về vấn đề tuổi tác. Dáng người tôi không thấp nhưng lại rất gầy, đồng phục size nhỏ nhất rồi mà còn phải chít eo lại chút mới mặc được.
Tất cả nhân viên phục vụ đều thống nhất vuốt tóc ra sau, đeo hoa cài đầu và còn bắt buộc phải trang điểm.
Tôi không biết trang điểm và khi ấy vốn cũng chẳng có tiền mua đồ trang điểm. Giám đốc không quá khắt khe với tôi về việc này, bởi vì mặt tôi trắng nõn, lông mày cũng đen nên các chị ấy bảo tôi không trang điểm cũng được, đôi mắt tôi cứ long lanh hệt như quả nho ấy.
Các chị ấy còn nói tôi non y chang cọng hành.
Cái chữ non kia chính là non trong non nớt.
Quả thực là tôi có một khuôn mặt trông rất hack tuổi, dù đã tròn mười tám nhưng nếu nhìn sơ qua thì trông vẫn vô cùng nhỏ tuổi.
Trước kia mỗi khi bị khách hàng hỏi tuổi thì tôi còn ấp úng che giấu nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể duỗi thẳng sống lưng mà nói cho tất cả người biết rằng tôi đã thành niên, đã đủ tuổi đi làm ở chỗ này.
Cho nên khi nói những lời này vẻ mặt tôi rất nghiêm túc, giọng nói cũng cực kỳ trịnh trọng.
Sếp Cù không nói thêm gì nữa, nhưng khi ánh mắt tôi nhìn về phía Nghiêm Tự thì lại thấy anh ta cong môi cười với tôi một tiếng.
Tôi cứ nghĩ rằng đây là lần đầu tiên tôi và anh ta gặp nhau.
Mãi cho đến rất lâu sau này tôi mới nghe được từ miệng của anh ta rằng trước đó anh ta đã từng nhìn thấy tôi ở lầu một của khách sạn rồi.
Khi đó tôi còn chưa đủ mười tám tuổi, sau nửa năm đi làm tôi mới biết chuyện bên cung ứng rượu sẽ cho nhân viên phục vụ hoa hồng trên số lượng rượu đã bán ra cho khách. Mà phần của tôi vẫn luôn bị cô gái từ trước đến giờ cùng phụ trách một phòng riêng với tôi nuốt mất.
Một tháng có thể được chia hơn một ngàn tệ phí hoa hồng bán rượu, đối với tôi khi đó mà nói đây chắc chắn là một khoản tiền rất lớn.
Tôi tới đòi cô ta, mới đầu cô ta không chịu thừa nhận, lúc sau cô ta nhận nhưng lại nói bây giờ không có tiền.
Sau khi cô ta hứa khi nào có lương sẽ trả lại cho tôi thì cứ kéo dài hết lần này tới lần khác.
Tôi chặn cô ta lại hỏi tiền, cô ta vừa mở miệng đã mắng tôi xối xả.
Tôi không thể nhịn được nữa, trong một lần thay ca, thừa dịp cô ta chưa chuẩn bị, tôi túm lấy tóc cô ta rồi lôi vào phòng vệ sinh lầu một.
Tôi ấn đầu cô ta vào bồn rửa tay, mở vòi nước ra, trong tiếng nước ào ạt chảy xuôi đó tôi hung tợn mắng chửi: "Mày không coi lời tao là gì đúng không! Không coi tao ra gì à! Trả tiền đây! Không trả lại tiền thì tao g i ế t c h ế t mày!"
Tôi là nhân viên phục nhỏ tuổi nhất trong nhà hàng, có một gương mặt trông vô cùng non nớt.
Bình thường không phải là không có người bắt nạt tôi, chẳng qua nếu có thể chịu đựng thì tôi đều sẽ nhịn. Nhưng khi lò xo bị đè đến đáy, kiểu gì cũng sẽ liều lĩnh mà phản kháng một phen.
Tôi thực sự quá tức giận! Hơn năm nghìn tệ đấy!
Nhìn tôi còn nhỏ tuổi thế này thôi nhưng sức lực thật ra không hề nhỏ, bình thường nếu sau bếp phải chuyển hàng, tôi nhớ tới những anh chị đầu bếp vẫn đối xử với tôi khá tốt, thường xuyên gói bánh ngọt cho tôi mang về nên mỗi lần bọn họ dọn hàng tôi đều xung phong tới giúp đỡ.
Tôi cứ nhịn hết lần này tới lần khác, không muốn ra tay đánh cô ta. Thế mà cô ta được đà lấn tới, tôi đành phải hung tợn ấn đầu của cô ta xuống.
Cô ta khóc lóc nói sẽ trả sau, ngày mai sẽ trả ngay. Tôi cho cô ta một bạt tai, tức giận nói: "Trả ngay bây giờ! Tao cần ngay bây giờ! Một đồng cũng không thể thiếu!"
Đương nhiên là cuối cùng việc này vẫn phải ồn ào đến trước mặt giám đốc, cô ta khóc nức nở lên án tôi, nhưng vì chuyện cô ta ăn chặn tiền hoa hồng của tôi là thật nên giám đốc đã quở mắng cả hai chúng tôi một trận.
Sau cùng thì hơn năm nghìn tệ đó vẫn lấy lại được, tôi cũng cho chuyện này đi vào dĩ vãng. Nhưng tôi không nghĩ tới hôm đó Nghiêm Tự lại vừa hay hẹn bạn tới đây ăn cơm. Lúc chuẩn bị lên lầu ngay lối rẽ vào đại sảnh, anh ta có ghé qua nhà vệ sinh một lần.
Sau đó cách một bức tường, anh ta được nghe hiện trường trực tiếp trận ẩu đả đó. Khi anh ta đi ra ngoài còn đúng lúc nhìn thấy tôi túm tóc cô gái kia, hùng hổ đi tới tìm giám đốc.
Có lẽ là vì ấn tượng ban đầu này quá mức sâu sắc nên sau này lúc ở trong phòng riêng trên lầu ba anh ta mới nhìn tôi vài lần, còn hỏi tuổi của tôi nữa.
Tôi cứ nghĩ rằng lần chào hàng đĩa CD ở đầu cầu là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau. Nhưng thực tế đối với anh ta đó là lần thứ ba.
Đặc biệt là lần này tôi còn đang dúi vào tay anh ta một đĩa phim hành động.
"Sếp....Sếp Nghiêm...."
Vừa lấy lại tinh thần tôi liền muốn rút đĩa về, thế mà anh ta lại cầm nó lên, nghiêm túc xem xét cẩn thận.
Cũng ngay vào lúc này thằng nhóc bán đĩa ở đầu cầu kêu lên với tôi một tiếng: "Chị ơi! Trật tự đô thị đến rồi!"
Tôi nhanh chóng di chuyển, xoay người chạy vụt tới sạp hàng của tôi và Dương Tiếu. Vừa gom vải bạt lại liền lập tức buộc chặt vào, vắt ngang qua vai rồi nhanh chân chạy như điên.
Lúc tôi lao xuống cầu Nghiêm Tự vẫn còn đang đứng im tại chỗ, tôi không để ý tới anh ta, nhìn thấy Dương Tiếu ở phía xa chạy lại liền hét to lên với anh: "Dương Tiếu! Dương Tiếu! Trật tự đô thị đến rồi! Chạy nhanh lên!"
Dương Tiếu chạy còn nhanh hơn cả vận động viên, anh vọt tới trước mặt tôi, nhận lấy bao đĩa rồi kéo tôi điên cuồng mà chạy.
Chạng vạng tối công viên rất náo nhiệt, ở cuối khu phố đã sáng rực những ánh đèn neon. Ánh hoàng hôn và ánh đèn neon cùng nhau tỏa sáng, ánh chiều tà chiếu lên người chúng tôi. Chúng tôi cứ chạy mãi, chạy đến nỗi mệt hổn hển đổ đầy mồ hôi, sau đó quay ra nhìn nhau rồi phì cười.
Ngày sinh nhật mười chín tuổi của tôi, chúng tôi không bán hết đĩa nhưng vẫn đi hẹn hò như đã hứa, ăn một bữa thịnh soạn.
Ăn cơm tây và bò bít tết, đồng giá mỗi người bảy mươi tệ.
Sau khi về nhà tôi phàn nàn với Dương Tiếu: "Vừa đắt vừa dở, tiền tiêu không có tí giá trị nào."
Dương Tiếu hừ một tiếng: "Do em đòi đi đấy chứ."
Tôi ậm ừ không phục, ầm ĩ với anh một lúc mới bắt đầu đi sắp xếp lại chỗ đĩa CD hôm nay chưa bán hết.
Cái đĩa mà tôi dúi vào tay Nghiêm Tự chưa kịp lấy lại, tôi còn nhớ đó là một đĩa phim hành động nhưng lại chẳng nhớ rõ cụ thể là cái đĩa nào.
Tôi nói với Dương Tiếu: "Anh ta đúng là hời thật, không phải tốn tiền cũng có một đĩa phim, hình như còn là bản chính nữa cơ."
Dương Tiếu nói: "Thôi bỏ đi, không cần lấy lại."
Đương nhiên rồi, chứ tôi cũng đâu thể nào đi tìm anh ta rồi đòi lại.
Đêm đó Dương Tiếu thừa dịp tôi ngủ, lén lút đeo cái gì đó cho tôi. Tôi vô cùng nhạy bén mở to mắt, bật đèn lên.
Anh đeo cho tôi một chiếc nhẫn bạc.
Tôi nhìn trái nhìn phải, lập tức đắc ý nhếch miệng cười: "Ha ha ha, bị em bắt được rồi nhé! Bảo là không mua quà cho em thế mà còn tặng em cái nhẫn. Dương Tiếu, anh muốn làm gì? Anh nói em nghe xem anh muốn làm gì?"
Trên mặt anh vương chút buồn bực vì bị bắt bài, vươn tay ôm chầm lấy cổ tôi rồi siết chặt:
"Gọi là anh trai!"
"Không gọi"
"Không gọi?"
Đôi mắt anh hơi híp lại, giơ tay thọc lét tôi, tôi không nhịn nổi đành vừa cười chảy nước mắt vừa cầu xin: "Anh trai, anh trai!!"
Dương Tiếu thỏa mãn thu tay lại, ngay sau đó tôi xích gần tới rồi nhảy bổ vào lòng anh, nhắm ngay mặt anh rồi hôn chùn chụt:
"Chồng ơi."
Đôi mắt Dương Tiếu đang nhìn tôi chợt sáng rực lên, anh đỏ mặt.
Tôi biết ngay mà, nhìn bề ngoài trông anh có vẻ xấu xa thế thôi chứ thực ra anh đơn thuần cực kỳ.
Trước khi tôi tròn mười tám tuổi chúng tôi vẫn luôn ngủ trên một giường, tới mùa đông sẽ rúc vào bên nhau để sưởi ấm.
Việc quá giới hạn nhất mà anh làm với tôi chính là xoa nóng bàn tay rồi vuốt bụng cho tôi mỗi khi kì kinh của tôi tới.
Tôi đã không nói với anh là những năm trước khi bỏ trốn với anh, hồi vẫn còn ở nhà tôi cũng thường xuyên bị đau bụng kinh.
Đau bụng kinh cũng chẳng đến nỗi không thể chịu đựng nổi. Lần đầu tiên có kinh tôi nói cho mẹ nghe, bà ấy tiện tay ném cho tôi một bịch băng vệ sinh giá rẻ, nói là dùng ít thôi, một ngày một cái là được rồi.
Sau đó bà ấy giục tôi nhanh chân đi bật nước rồi giặt quần áo đi.
Bụng của tôi thật sự rất đau, đau đến nỗi sống lưng không đứng thẳng nổi nữa. Bà ấy lại nói là tôi giả vờ giả vịt, mò mẫm già mồm.
Từ đó về sau đau bụng kinh đã dần trở thành thói quen, bất kể là xuân hạ hay thu đông, việc mà tôi cần phải làm thì có dù ra sao cũng không thể thiếu tí nào.
Nhưng sau khi ở bên cạnh Dương Tiếu, cơn đau bụng kinh tôi đã nhịn rất nhiều năm bỗng trở nên không thể chịu đựng nổi.
Tôi thật quá ra vẻ, làm ra vẻ chết đi được.
Mỗi lần đau đớn tôi sẽ khóc, ôm cổ anh nức nở nghẹn ngào.
Anh thành thạo nấu nước đường đỏ, thổi cho nguội chút rồi nhìn tôi uống từng ngụm từng ngụm đến khi hết thì thôi.
Sau đó anh rót hai túi chườm nóng, đặt một cái ở sau lưng và một cái ở lòng bàn chân cho tôi. Dưới lớp chăn mền anh chà nóng bàn tay, giúp tôi xoa vuốt bụng dưới cho đặng cơn đau.
Cứ cách một lúc anh lại hỏi một câu, em còn đau không, có đỡ hơn tí nào chưa?
Dương Tiếu đối xử với tôi thật sự quá quá tốt, anh vĩnh viễn có vô tận kiên nhẫn với tôi.
Tôi lên cơn sốt giữa đêm, anh đi ra ngoài mua thuốc, đút cho tôi uống xong thì vẫn luôn ngồi đó trông nom, không ngừng lấy khăn mặt lau người cho tôi.
Khi ấy ban ngày anh còn phải tới công trường làm việc, sáng sớm tỉnh dậy tôi nhìn thấy hai mắt anh đỏ bừng, đành bảo anh xin nghỉ một hôm đừng đi làm nữa.
Anh bảo không có gì đáng ngại cả, em nghỉ ngơi cho tốt vào, lát nữa muốn ăn gì thì anh mua về cho.
Rõ ràng anh chỉ lớn hơn tôi một tuổi mà thôi, vậy nhưng anh lại chăm sóc tôi rất tốt. Ở bên cạnh anh tôi vô cùng yên tâm, vô cùng thoải mái.
Tôi ôm lấy cổ anh, kề má vào cằm anh mà nước mắt không ngừng chảy. Tôi nói, Dương Tiếu à, sao anh lại tốt với em như vậy chứ, từ trước đến nay không có ai đối xử tốt với em như vậy cả.
Dương Tiếu cười nói tôi ngốc, những điều tốt đẹp đều xuất phát từ hai phía. Em đối xử tốt với anh nên đương nhiên anh phải đổi xử tốt với em rồi. Chúng ta chính là những người thân thiết nhất trên đời này.
Tôi nói chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời.
Anh nói được, anh sẽ vĩnh viễn không bỏ rơi em, đi tới chân trời góc biển cũng phải đưa em đi cùng, buộc em vào thắt lưng thì mới yên tâm.
Vào ngày sinh nhật mười chín tuổi, tôi đặc biệt chuyển ca để nghỉ ngơi một hôm. Đồng thời cũng bàn trước với Dương Tiếu rằng hôm nay thu sạp sớm để đi hẹn hò, cùng nhau đi ăn một bữa thịnh soạn.
Buổi chiều rảnh rỗi nên tôi chạy tới đầu cầu tìm anh. Trời vẫn còn sớm, tôi lại bắt đầu xài chiêu cũ, giấu đầy đĩa CD dưới áo khoác rồi đi khắp nơi chào hàng.
Dương Tiếu dặn dò tôi không cần đi quá xa, bụng anh hơi khó chịu nên phải đi nhà vệ sinh một chuyến. Thế là tôi một bên nhìn chằm chằm vào sạp hàng của chúng tôi, một bên tùy ý lướt qua đám đông bên cạnh.
"Anh trai, xem phim không? Phim kinh dị phim trinh thám phim hành động, bản chính bản lậu gì cũng có, mua hai đĩa bán rẻ cho anh...."
Tôi khẽ lộ ra mấy cái đĩa CD trong áo khoác, liếc mắt nhìn sạp hàng cách đó không xa, thấy người trước mặt mãi không nói gì tôi bèn ngẩng đầu lên nhìn một cái, ấy thế mà đột nhiên lại trông thấy khuôn mặt hơi có vẻ hài hước của Nghiêm Tự.
"Sếp...Sếp Nghiêm...."
Đầu cầu nơi Dương Tiếu bày sạp là một công viên ở khu trung tâm, đi thông đến phố đi bộ nhộn nhịp nhất thành phố.
Vóc người của Nghiêm Tự rất cao, anh ta mặc áo sơ mi và quần tây, áo vest được vắt ngang trên cánh tay, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ vàng chói mắt. Mấy người đi theo sau lưng anh ta cũng mặc tây trang giày da, bây giờ đang nhìn tôi một cách khó hiểu.
Lần đầu tiên gặp anh ta thực ra tôi mới chỉ mười tám tuổi, khi ấy tôi vừa được chuyển lên làm phục vụ ở lầu ba.
Trong gian phòng riêng vàng son lộng lẫy kia, anh ta đang dùng cơm với vài người bạn, trên bàn còn có cả sếp Cù - ông chủ của khách sạn chúng tôi.
Sếp Cù mới hơn ba mươi tuổi, nhìn Nghiêm Tự trẻ hơn hắn ta khá nhiều, thế nhưng trong bữa cơm đó Nghiêm Tự lại bị hắn ta liên tục nâng ly mời rượu. Chị Linh Linh cùng phụ trách phục vụ phòng này với tôi nói, đó chính là sếp Nghiêm của Đường Nông, trông rất trẻ tuổi đúng không? Nhưng anh ta giỏi cực kỳ, ông ngoại anh ta là Nghiêm Hạc Anh đấy.
Tôi không biết Nghiêm Hạc Anh là ai, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói về Đường Nông.
Chị Linh Linh nói mấy siêu thị lớn và trung tâm thương mại trong nội thành đều thuộc về tập đoàn Đường Nông. Vậy nên tôi đã nghĩ, vẫn còn may, cũng không quá tệ vì ít nhất tôi cũng từng thấy chiếc áo lông chồn tám mươi tám nghìn được bán ra từ tòa nhà của bọn họ. Xa xôi hơn nữa thì tôi còn từng mượn băng vệ sinh của mấy chị ở cửa hàng chuyên doanh trong tòa nhà của bọn họ luôn.
Ngày hôm đó cũng giống như mọi khi, tôi cẩn thận lên món, đứng ở một bên với chị Linh Linh để chờ đợi yêu cầu của bọn họ bất cứ lúc nào.
Nhưng chẳng biết tại sao tôi cứ cảm thấy rõ là Nghiêm Tự đã nhìn tôi thêm vài lần.
Rượu quá ba ly, cơ thể anh ta hơi ngửa ra đằng sau, tư thái tùy ý, đặt tay trên bàn rồi hơi thờ ơ hỏi sếp Cù: "Khách sạn của anh có cả cô bé nhỏ tuổi như vậy à?"
Vẻ mặt của Nghiêm Tự có vẻ hờ hững, ánh mắt lại đang rơi trên người tôi. Thế là ngay sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
Sếp Cù sửng sốt một lúc, lát sau mới gọi tôi qua: "Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Hắn ta là ông chủ của khách sạn này nhưng cũng không thường đến đây lắm, mà tôi cũng mới được điều đến lầu ba không lâu, tất nhiên hắn ta sẽ không có ấn tượng gì với tôi.
Tôi đứng trước mặt bọn họ rồi thành thật trả lời: "Ông chủ, tôi tên là Thúy Thúy, đã tròn mười tám, cũng đã thành niên rồi."
Lúc tôi vừa mới làm phục vụ ở đây, thực ra rất hay bị người khác hỏi về vấn đề tuổi tác. Dáng người tôi không thấp nhưng lại rất gầy, đồng phục size nhỏ nhất rồi mà còn phải chít eo lại chút mới mặc được.
Tất cả nhân viên phục vụ đều thống nhất vuốt tóc ra sau, đeo hoa cài đầu và còn bắt buộc phải trang điểm.
Tôi không biết trang điểm và khi ấy vốn cũng chẳng có tiền mua đồ trang điểm. Giám đốc không quá khắt khe với tôi về việc này, bởi vì mặt tôi trắng nõn, lông mày cũng đen nên các chị ấy bảo tôi không trang điểm cũng được, đôi mắt tôi cứ long lanh hệt như quả nho ấy.
Các chị ấy còn nói tôi non y chang cọng hành.
Cái chữ non kia chính là non trong non nớt.
Quả thực là tôi có một khuôn mặt trông rất hack tuổi, dù đã tròn mười tám nhưng nếu nhìn sơ qua thì trông vẫn vô cùng nhỏ tuổi.
Trước kia mỗi khi bị khách hàng hỏi tuổi thì tôi còn ấp úng che giấu nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể duỗi thẳng sống lưng mà nói cho tất cả người biết rằng tôi đã thành niên, đã đủ tuổi đi làm ở chỗ này.
Cho nên khi nói những lời này vẻ mặt tôi rất nghiêm túc, giọng nói cũng cực kỳ trịnh trọng.
Sếp Cù không nói thêm gì nữa, nhưng khi ánh mắt tôi nhìn về phía Nghiêm Tự thì lại thấy anh ta cong môi cười với tôi một tiếng.
Tôi cứ nghĩ rằng đây là lần đầu tiên tôi và anh ta gặp nhau.
Mãi cho đến rất lâu sau này tôi mới nghe được từ miệng của anh ta rằng trước đó anh ta đã từng nhìn thấy tôi ở lầu một của khách sạn rồi.
Khi đó tôi còn chưa đủ mười tám tuổi, sau nửa năm đi làm tôi mới biết chuyện bên cung ứng rượu sẽ cho nhân viên phục vụ hoa hồng trên số lượng rượu đã bán ra cho khách. Mà phần của tôi vẫn luôn bị cô gái từ trước đến giờ cùng phụ trách một phòng riêng với tôi nuốt mất.
Một tháng có thể được chia hơn một ngàn tệ phí hoa hồng bán rượu, đối với tôi khi đó mà nói đây chắc chắn là một khoản tiền rất lớn.
Tôi tới đòi cô ta, mới đầu cô ta không chịu thừa nhận, lúc sau cô ta nhận nhưng lại nói bây giờ không có tiền.
Sau khi cô ta hứa khi nào có lương sẽ trả lại cho tôi thì cứ kéo dài hết lần này tới lần khác.
Tôi chặn cô ta lại hỏi tiền, cô ta vừa mở miệng đã mắng tôi xối xả.
Tôi không thể nhịn được nữa, trong một lần thay ca, thừa dịp cô ta chưa chuẩn bị, tôi túm lấy tóc cô ta rồi lôi vào phòng vệ sinh lầu một.
Tôi ấn đầu cô ta vào bồn rửa tay, mở vòi nước ra, trong tiếng nước ào ạt chảy xuôi đó tôi hung tợn mắng chửi: "Mày không coi lời tao là gì đúng không! Không coi tao ra gì à! Trả tiền đây! Không trả lại tiền thì tao g i ế t c h ế t mày!"
Tôi là nhân viên phục nhỏ tuổi nhất trong nhà hàng, có một gương mặt trông vô cùng non nớt.
Bình thường không phải là không có người bắt nạt tôi, chẳng qua nếu có thể chịu đựng thì tôi đều sẽ nhịn. Nhưng khi lò xo bị đè đến đáy, kiểu gì cũng sẽ liều lĩnh mà phản kháng một phen.
Tôi thực sự quá tức giận! Hơn năm nghìn tệ đấy!
Nhìn tôi còn nhỏ tuổi thế này thôi nhưng sức lực thật ra không hề nhỏ, bình thường nếu sau bếp phải chuyển hàng, tôi nhớ tới những anh chị đầu bếp vẫn đối xử với tôi khá tốt, thường xuyên gói bánh ngọt cho tôi mang về nên mỗi lần bọn họ dọn hàng tôi đều xung phong tới giúp đỡ.
Tôi cứ nhịn hết lần này tới lần khác, không muốn ra tay đánh cô ta. Thế mà cô ta được đà lấn tới, tôi đành phải hung tợn ấn đầu của cô ta xuống.
Cô ta khóc lóc nói sẽ trả sau, ngày mai sẽ trả ngay. Tôi cho cô ta một bạt tai, tức giận nói: "Trả ngay bây giờ! Tao cần ngay bây giờ! Một đồng cũng không thể thiếu!"
Đương nhiên là cuối cùng việc này vẫn phải ồn ào đến trước mặt giám đốc, cô ta khóc nức nở lên án tôi, nhưng vì chuyện cô ta ăn chặn tiền hoa hồng của tôi là thật nên giám đốc đã quở mắng cả hai chúng tôi một trận.
Sau cùng thì hơn năm nghìn tệ đó vẫn lấy lại được, tôi cũng cho chuyện này đi vào dĩ vãng. Nhưng tôi không nghĩ tới hôm đó Nghiêm Tự lại vừa hay hẹn bạn tới đây ăn cơm. Lúc chuẩn bị lên lầu ngay lối rẽ vào đại sảnh, anh ta có ghé qua nhà vệ sinh một lần.
Sau đó cách một bức tường, anh ta được nghe hiện trường trực tiếp trận ẩu đả đó. Khi anh ta đi ra ngoài còn đúng lúc nhìn thấy tôi túm tóc cô gái kia, hùng hổ đi tới tìm giám đốc.
Có lẽ là vì ấn tượng ban đầu này quá mức sâu sắc nên sau này lúc ở trong phòng riêng trên lầu ba anh ta mới nhìn tôi vài lần, còn hỏi tuổi của tôi nữa.
Tôi cứ nghĩ rằng lần chào hàng đĩa CD ở đầu cầu là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau. Nhưng thực tế đối với anh ta đó là lần thứ ba.
Đặc biệt là lần này tôi còn đang dúi vào tay anh ta một đĩa phim hành động.
"Sếp....Sếp Nghiêm...."
Vừa lấy lại tinh thần tôi liền muốn rút đĩa về, thế mà anh ta lại cầm nó lên, nghiêm túc xem xét cẩn thận.
Cũng ngay vào lúc này thằng nhóc bán đĩa ở đầu cầu kêu lên với tôi một tiếng: "Chị ơi! Trật tự đô thị đến rồi!"
Tôi nhanh chóng di chuyển, xoay người chạy vụt tới sạp hàng của tôi và Dương Tiếu. Vừa gom vải bạt lại liền lập tức buộc chặt vào, vắt ngang qua vai rồi nhanh chân chạy như điên.
Lúc tôi lao xuống cầu Nghiêm Tự vẫn còn đang đứng im tại chỗ, tôi không để ý tới anh ta, nhìn thấy Dương Tiếu ở phía xa chạy lại liền hét to lên với anh: "Dương Tiếu! Dương Tiếu! Trật tự đô thị đến rồi! Chạy nhanh lên!"
Dương Tiếu chạy còn nhanh hơn cả vận động viên, anh vọt tới trước mặt tôi, nhận lấy bao đĩa rồi kéo tôi điên cuồng mà chạy.
Chạng vạng tối công viên rất náo nhiệt, ở cuối khu phố đã sáng rực những ánh đèn neon. Ánh hoàng hôn và ánh đèn neon cùng nhau tỏa sáng, ánh chiều tà chiếu lên người chúng tôi. Chúng tôi cứ chạy mãi, chạy đến nỗi mệt hổn hển đổ đầy mồ hôi, sau đó quay ra nhìn nhau rồi phì cười.
Ngày sinh nhật mười chín tuổi của tôi, chúng tôi không bán hết đĩa nhưng vẫn đi hẹn hò như đã hứa, ăn một bữa thịnh soạn.
Ăn cơm tây và bò bít tết, đồng giá mỗi người bảy mươi tệ.
Sau khi về nhà tôi phàn nàn với Dương Tiếu: "Vừa đắt vừa dở, tiền tiêu không có tí giá trị nào."
Dương Tiếu hừ một tiếng: "Do em đòi đi đấy chứ."
Tôi ậm ừ không phục, ầm ĩ với anh một lúc mới bắt đầu đi sắp xếp lại chỗ đĩa CD hôm nay chưa bán hết.
Cái đĩa mà tôi dúi vào tay Nghiêm Tự chưa kịp lấy lại, tôi còn nhớ đó là một đĩa phim hành động nhưng lại chẳng nhớ rõ cụ thể là cái đĩa nào.
Tôi nói với Dương Tiếu: "Anh ta đúng là hời thật, không phải tốn tiền cũng có một đĩa phim, hình như còn là bản chính nữa cơ."
Dương Tiếu nói: "Thôi bỏ đi, không cần lấy lại."
Đương nhiên rồi, chứ tôi cũng đâu thể nào đi tìm anh ta rồi đòi lại.
Đêm đó Dương Tiếu thừa dịp tôi ngủ, lén lút đeo cái gì đó cho tôi. Tôi vô cùng nhạy bén mở to mắt, bật đèn lên.
Anh đeo cho tôi một chiếc nhẫn bạc.
Tôi nhìn trái nhìn phải, lập tức đắc ý nhếch miệng cười: "Ha ha ha, bị em bắt được rồi nhé! Bảo là không mua quà cho em thế mà còn tặng em cái nhẫn. Dương Tiếu, anh muốn làm gì? Anh nói em nghe xem anh muốn làm gì?"
Trên mặt anh vương chút buồn bực vì bị bắt bài, vươn tay ôm chầm lấy cổ tôi rồi siết chặt:
"Gọi là anh trai!"
"Không gọi"
"Không gọi?"
Đôi mắt anh hơi híp lại, giơ tay thọc lét tôi, tôi không nhịn nổi đành vừa cười chảy nước mắt vừa cầu xin: "Anh trai, anh trai!!"
Dương Tiếu thỏa mãn thu tay lại, ngay sau đó tôi xích gần tới rồi nhảy bổ vào lòng anh, nhắm ngay mặt anh rồi hôn chùn chụt:
"Chồng ơi."
Đôi mắt Dương Tiếu đang nhìn tôi chợt sáng rực lên, anh đỏ mặt.
Tôi biết ngay mà, nhìn bề ngoài trông anh có vẻ xấu xa thế thôi chứ thực ra anh đơn thuần cực kỳ.
Trước khi tôi tròn mười tám tuổi chúng tôi vẫn luôn ngủ trên một giường, tới mùa đông sẽ rúc vào bên nhau để sưởi ấm.
Việc quá giới hạn nhất mà anh làm với tôi chính là xoa nóng bàn tay rồi vuốt bụng cho tôi mỗi khi kì kinh của tôi tới.
Tôi đã không nói với anh là những năm trước khi bỏ trốn với anh, hồi vẫn còn ở nhà tôi cũng thường xuyên bị đau bụng kinh.
Đau bụng kinh cũng chẳng đến nỗi không thể chịu đựng nổi. Lần đầu tiên có kinh tôi nói cho mẹ nghe, bà ấy tiện tay ném cho tôi một bịch băng vệ sinh giá rẻ, nói là dùng ít thôi, một ngày một cái là được rồi.
Sau đó bà ấy giục tôi nhanh chân đi bật nước rồi giặt quần áo đi.
Bụng của tôi thật sự rất đau, đau đến nỗi sống lưng không đứng thẳng nổi nữa. Bà ấy lại nói là tôi giả vờ giả vịt, mò mẫm già mồm.
Từ đó về sau đau bụng kinh đã dần trở thành thói quen, bất kể là xuân hạ hay thu đông, việc mà tôi cần phải làm thì có dù ra sao cũng không thể thiếu tí nào.
Nhưng sau khi ở bên cạnh Dương Tiếu, cơn đau bụng kinh tôi đã nhịn rất nhiều năm bỗng trở nên không thể chịu đựng nổi.
Tôi thật quá ra vẻ, làm ra vẻ chết đi được.
Mỗi lần đau đớn tôi sẽ khóc, ôm cổ anh nức nở nghẹn ngào.
Anh thành thạo nấu nước đường đỏ, thổi cho nguội chút rồi nhìn tôi uống từng ngụm từng ngụm đến khi hết thì thôi.
Sau đó anh rót hai túi chườm nóng, đặt một cái ở sau lưng và một cái ở lòng bàn chân cho tôi. Dưới lớp chăn mền anh chà nóng bàn tay, giúp tôi xoa vuốt bụng dưới cho đặng cơn đau.
Cứ cách một lúc anh lại hỏi một câu, em còn đau không, có đỡ hơn tí nào chưa?
Dương Tiếu đối xử với tôi thật sự quá quá tốt, anh vĩnh viễn có vô tận kiên nhẫn với tôi.
Tôi lên cơn sốt giữa đêm, anh đi ra ngoài mua thuốc, đút cho tôi uống xong thì vẫn luôn ngồi đó trông nom, không ngừng lấy khăn mặt lau người cho tôi.
Khi ấy ban ngày anh còn phải tới công trường làm việc, sáng sớm tỉnh dậy tôi nhìn thấy hai mắt anh đỏ bừng, đành bảo anh xin nghỉ một hôm đừng đi làm nữa.
Anh bảo không có gì đáng ngại cả, em nghỉ ngơi cho tốt vào, lát nữa muốn ăn gì thì anh mua về cho.
Rõ ràng anh chỉ lớn hơn tôi một tuổi mà thôi, vậy nhưng anh lại chăm sóc tôi rất tốt. Ở bên cạnh anh tôi vô cùng yên tâm, vô cùng thoải mái.
Tôi ôm lấy cổ anh, kề má vào cằm anh mà nước mắt không ngừng chảy. Tôi nói, Dương Tiếu à, sao anh lại tốt với em như vậy chứ, từ trước đến nay không có ai đối xử tốt với em như vậy cả.
Dương Tiếu cười nói tôi ngốc, những điều tốt đẹp đều xuất phát từ hai phía. Em đối xử tốt với anh nên đương nhiên anh phải đổi xử tốt với em rồi. Chúng ta chính là những người thân thiết nhất trên đời này.
Tôi nói chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời.
Anh nói được, anh sẽ vĩnh viễn không bỏ rơi em, đi tới chân trời góc biển cũng phải đưa em đi cùng, buộc em vào thắt lưng thì mới yên tâm.