Chương 8
8
Thành phố lớn rực rỡ ánh đèn, dòng người qua lại như nước thủy triều dâng.
Đèn neon trên cầu cao tốc sáng rỡ, xe cộ tấp nập, náo nhiệt tưng bừng.
Tôi không biết chỗ này có phải là nơi đã xuất hiện trên tấm bưu thiếp năm đó của Nhạn Tử không, nhưng nó quả thật có một con sông và những tòa cao ốc ở bên kia bờ cũng lóng lánh đèn đuốc như cầu vồng giữa đêm.
Muốn dừng chân ở đây rất khó. Lúc đầu tôi và Dương Tiếu đã phải trải qua những tháng ngày vô cùng cực khổ.
Từng ở dưới gầm cầu, từng nhặt rác rưởi để sống, đi tìm việc ở khắp mọi nơi, mặt dày hỏi người ta có cần tuyển người nữa không.
Nhà dột còn gặp mưa, sau khi chúng tôi bị đám môi giới ác ôn lừa mất hai trăm tệ thì có một khoảng thời gian ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Không có cơm ăn, Dương Tiếu đã đi hiến máu.
Tôi vừa khóc vừa uống sữa bò, nói với anh là sữa bò tanh quá, cứ như em đang uống máu của anh vậy.
Anh vỗ đầu tôi một cái, nói vãi lúa Thúy Thúy, em nói vậy nghe có thấy mắc ói không hả!
Tôi đến kì kinh, ngay cả tiền mua băng vệ sinh cũng không có. Tôi đi tới phòng vệ sinh trong trung tâm thương mại liều mạng rút giấy nhưng lại bị cô lao công đuổi ra ngoài. Anh tới siêu thị muốn mua nợ băng vệ sinh, bị người ta coi là biến thái xua đuổi mắng nhiếc.
Cuối cùng tôi ôm bụng nói em đau quá, nói xong lại cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Anh trừng mắt nhìn tôi, khuôn mặt hơi ửng đỏ: "Qua đây! Anh xoa bụng cho em."
Hai chúng tôi lang thang dưới chân cầu vượt, cùng ôm lấy nhau để sưởi ấm. Anh liên tục xoa nóng bàn tay, dùng lòng bàn tay đặt lên bụng dưới của tôi. Tôi ôm cổ anh rồi lầm bà lầm bầm, sau đó tôi hỏi anh: "Dương Tiếu, anh đã ăn KFC bao giờ chưa?"
"Chưa."
"Anh có muốn ăn không?"
"Không muốn."
"Nhưng em muốn ăn."
"Đợi anh đây có tiền sẽ mua cho em một đống, cho em ăn đến khi nào nôn ra thì thôi."
"Em sẽ không nôn đâu, ăn xong em sẽ lấy dây buộc miệng lại, chờ khi nào dạ dày tiêu hóa xong thì mới cởi ra!"
"..."
Tôi và Dương Tiếu dần thích ứng với thành phố này, dung nhập vào thành thị phồn hoa nơi đây.
Cho dù ngay từ đầu ở đây cũng không có chỗ cho chúng tôi đặt chân, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy vô cùng an tâm và tràn đầy hy vọng.
Tôi học được cách mỗi khi đến kì kinh thì sẽ tới tìm các chị ở quầy lễ tân trong trung tâm thương mại hoặc là nhân viên phục vụ nữ trong các quán cơm bên đường, thậm chí là cô gái xinh đẹp đang đứng đợi xe buýt, chỉ cần tôi mở miệng thì các chị ấy nhất định sẽ cho tôi. Trừ khi các chị ấy không mang theo.
Tôi và Dương Tiếu cũng không nghèo túng quá lâu.
Lúc tôi mượn băng vệ sinh ở bên đường có quen biết với một chị gái tóc quăn, chị ấy cầm một chiếc ô che nắng, trên mặt đeo kính râm, vừa nhìn đã thấy mùi giàu có.
Tôi mượn chị ấy một miếng băng vệ sinh, chị ấy lại trực tiếp rút tờ một trăm tệ trong túi xách ra cho tôi.
Tôi nói, chị ơi chị lấy nhầm rồi ạ.
Chị khẽ kéo kính râm xuống nhìn tôi một cái. Sau đó tôi đã trở thành nhân viên phục vụ trong khách sạn năm sao do cậu của chị mở.
Chị Thôi Tĩnh là quý nhân đầu tiên tôi gặp được ở thành phố này.
Mặc dù chị ấy chỉ tiện tay cho tôi một tấm danh thiếp, giúp tôi tìm một công việc, sau đó không nhớ gì nữa, cũng quên mất một người như tôi.
Tôi là nhân viên phục vụ nhỏ tuổi nhất trong khách sạn. Giám đốc nói tôi chưa đủ mười tám tuổi, vốn sẽ không nhận tôi vào làm. Nhưng ngoại hình của tôi trông khá ổn, khuôn mặt trái xoan, mắt to long lanh rất ưa nhìn.
Tôi và Dương Tiếu đều có những bước tiến mới, tôi trở thành nhân viên phục vụ trong khách sạn lớn, còn anh tới công trường xây dựng khiêng gạch cho người ta.
Khách sạn bao ăn bao ở, tôi chuyển vào ký túc xá. Anh cũng vào ở dãy lều được dựng trong công trường.
Chúng tôi chăm chỉ làm việc suốt nửa năm như thế, trong tay vừa dư ít tiền tôi đã không kịp chờ mà lôi anh đi thuê một căn phòng trong dãy nhà dân.
Anh nói chúng ta đều có chỗ ở mà, lãng phí tiền vậy làm gì. Tôi nói sao mà giống nhau được, em muốn ở cùng với anh, mỗi ngày đều có thể trông thấy anh bên cạnh.
Dương Tiếu toét miệng cười, khuôn mặt đã bị nắng chiếu đến ngăm đen hơi đỏ lên.
Chúng tôi mua ấm nước nóng, chậu rửa mặt, dép lê và đệm chăn. Phòng trọ chỉ có một cái giường, trước kia khi chúng tôi ở dưới gầm cầu, ôm nhau ngủ để sưởi ấm đều là chuyện bình thường xảy ra.
Bây giờ nằm ngủ trên giường, tôi xích lại ôm cổ anh, hơi thở ấm nóng phả lên mặt, anh không quá tự nhiên đẩy tôi ra:
"Thúy Thúy, nằm xa anh ra tí."
Trong lòng tôi đột nhiên lạnh buốt, tôi mặc đồ ngủ ngồi dậy: "Dương Tiếu, anh có ý gì? Anh thích người khác ở công trường rồi sao?"
"Không có, ở công trường toàn đàn ông con trai, có mỗi dì nấu ăn là nữ thì anh thích ai được cơ chứ!" Anh nôn nóng trả lời, sau đó cũng ngồi dậy với tôi.
"Có phải dì đó trông đẹp lắm không?"
"Hà Tiếu Thúy! Em có điên không hả!"
"Anh không trả lời em, anh chột dạ, anh là cái đồ đểu cáng!"
Tôi túm lấy cái gối đánh anh, anh vội vàng nắm lấy tay tôi, oan không có chỗ nói: "Dì đó hơn sáu mươi rồi, em nói xem có đẹp không!"
Hai chúng tôi ồn ào một hồi, cuối cùng nằm vật ra mệt không kịp thở, tôi ra lệnh cho anh: "Ôm em."
Anh giơ tay ra đặt lên người tôi: "Ôm này."
"Ôm chặt!"
"Được rồi! Ông đây siết chết em cho mà xem!"
Anh nghiến răng nghiến lợi trở mình đè lên người tôi, cố ý dùng cánh tay siết chặt tôi lại.
Tôi đỏ mặt tía tai, dùng tay đánh anh mấy cái: "Bỏ em ra, cái đồ ngu ngốc này, cách xa em ra chút..."
Chúng tôi có tiền, Dương Tiếu dẫn tôi đi ăn KFC, đi dạo chợ đêm. Một cái váy trả giá xong mới có hai mươi lăm tệ, tôi mặc vào trông rất đẹp. Tôi mua rất nhiều váy và quần áo giá rẻ như thế, bởi vì cái nào tôi cũng vô cùng thích.
Lúc tôi vào thử đồ thì Dương Tiếu ngồi trên ghế đợi, anh ngẩng đầu nhìn tôi rồi cười, dáng vẻ trông ngốc nghếch cực kỳ.
Anh nói nhìn đẹp lắm, đẹp ơi là đẹp luôn, cái này đẹp, cái kia cũng đẹp, mua, mua hết!
Tôi đi làm ở khách sạn, đồ ăn thừa khách hàng để lại tôi sẽ len lén gói vào, đợi khi nào tan làm rồi mang về phòng trọ của chúng tôi.
Sau khi Dương Tiếu về sẽ rửa sạch sẽ khuôn mặt đầy bụi bẩn của mình. Cơm canh thừa ở khách sạn ăn ngon lắm, lúc ăn cá tôi không may bị nghẹn ở cổ, anh rối rít hết đưa dấm rồi lại đưa bánh bao cho tôi, chân tay luống cuống hết cả lên, cứ mãi hỏi tôi đã nuốt xuống được chưa?
Buổi tối hai chúng tôi mặc áo ba lỗ và quần đùi, ngồi trên mái nhà của phòng trọ hóng mát.
Gió đêm thổi qua khiến tâm trạng vô cùng khoan khoái, tôi líu ra líu ríu nói rất nhiều, nói về những chuyện xảy ra trong khách sạn cho anh nghe.
Tôi nói trên đời này nhiều người giàu thật đấy anh, lầu ba trong khách sạn của bọn em được trang trí y như hoàng cung luôn. Mỗi lần em vào phòng riêng trên lầu ba, lúc nào mở cửa ra em cũng có cảm giác bị choáng váng.
Giống y như lúc đang nằm mơ ấy anh ạ.
Sao bọn họ có nhiều tiền thế nhỉ, một bữa cơm hết cả mấy chục nghìn tệ, một bình rượu cũng hết mấy chục nghìn.
Tôi làm ở đại sảnh hơn nửa năm thì giám đốc mới cho phép tôi lên lầu ba phục vụ, ấy thế mà còn phải đào tạo một thời gian mới bắt đầu vào việc.
Lúc lên món tôi cẩn thận cực kỳ vì cái gì của người giàu cũng đắt, lần trước có một chị gái xinh đẹp mặc chiếc áo lông chồn đến, chị ấy nói giá của nó tận tám mươi tám nghìn tệ cơ.
Chị ấy ngồi ở gần đó, tôi chẳng hề dám đứng bên cạnh chị ấy để lên món.
Má nói, Dương Tiếu, anh đã nhìn thấy cái áo lông chồn tám mươi tám nghìn tệ bao giờ chưa? Tròng mắt em sắp lòi ra tới nơi luôn.
Dương Tiếu vừa cầm một tờ quảng cáo chuyên trị liệu vô sinh để quạt gió cho tôi vừa không nhịn được mà bật cười: "Chờ sau này anh đây kiếm được nhiều tiền thì sẽ đi trung tâm thương mại mua một cái áo lông chồn cho em ngay!"
Hai chúng tôi có vô hạn tưởng tượng đối với tương lai.
Sau này Dương Tiếu không làm ở công trường nữa, chúng tôi có ít tiền tiết kiệm, anh nghe người ta nói bán đĩa CD lời rất nhiều nên cũng lấy một lô hàng, ngày nào cũng ngồi bày sạp ở đầu cầu.
Bản chính bản lậu trộn lẫn vào với nhau, giá cũng rẻ nên có rất nhiều người mua, thế mà thật sự để chúng tôi kiếm được một khoản kha khá.
Trên cầu có rất nhiều người bán hàng bày sạp, nhưng cũng vô cùng không ổn định, mấy anh chị trật tự đô thị mà đến một cái là xong đời.
Dương Tiếu đã luyện ra được bản lĩnh chạy trốn cực kỳ lợi hại, anh còn hợp tác với một đứa nhóc cũng bày sạp bán đĩa trên cầu để thay nhau canh gác.
Bọn họ một người ở đầu cầu, một người ở cuối cầu, có chuyện gì là phản ứng vô cùng nhanh. Hễ có tí động tĩnh là lại hô to một tiếng, cuộn tấm vải bạt dưới đất lại, cất hết đĩa CD rồi vác trên lưng chạy biến.
Năm đó tôi mười chín tuổi, lúc không phải đi làm ở khách sạn tôi sẽ thường tới đầu cầu tìm anh. Mỗi lần thấy tôi đến là mấy đứa nhóc cùng bán đĩa trên cầu sẽ gào lên một tiếng.
Bởi vì tôi biết buôn bán hơn bọn họ rất nhiều, tôi sẽ giấu đĩa CD dưới áo khoác, bắt đầu đi dạo khắp nơi rồi chủ động xuất kích:
"Anh trai, mua đĩa không? Phim kinh dị phim trinh thám phim hành động gì cũng có, hàng mới ra, rẻ lắm!"
"Mua một đĩa á? Anh mua hai đĩa luôn đi, anh mua hai đĩa em bán rẻ cho anh ba tệ."
"Chị gái, chị mua đĩa không ạ? Phim nghệ thuật Nhật Bản của Ogawa Asami đấy, chị mua về nhà xem lén cũng được."
"Chị cứ yên tâm, tuyệt đối là phim nghệ thuật, mấy ông Nhật cái gì cũng không biết nhưng quay phim thì chỉ có đỉnh thôi rồi..."
Lúc tôi ở đấy Dương Tiếu sẽ luôn bán hết đĩa rất nhanh.
Anh giơ ngón cái với tôi một cách khâm phục, bởi vì anh biết rõ tôi toàn nói bậy nói bạ, đã bao giờ xem đâu mà biết.
Bán hết đĩa CD xong tôi sẽ đắc ý cười với anh, sau đó kéo anh tan làm, đi chợ mua đồ ăn về nấu cơm.
Chúng tôi mới chuyển đến nơi khác, chỗ mới có thêm phòng vệ sinh và phòng bếp. Mặc dù là dùng chung với người khác, mặc dù là hoàn cảnh vẫn rất đơn sơ và không quá tốt nhưng tôi và Dương Tiếu đều rất hài lòng
Thành phố lớn rực rỡ ánh đèn, dòng người qua lại như nước thủy triều dâng.
Đèn neon trên cầu cao tốc sáng rỡ, xe cộ tấp nập, náo nhiệt tưng bừng.
Tôi không biết chỗ này có phải là nơi đã xuất hiện trên tấm bưu thiếp năm đó của Nhạn Tử không, nhưng nó quả thật có một con sông và những tòa cao ốc ở bên kia bờ cũng lóng lánh đèn đuốc như cầu vồng giữa đêm.
Muốn dừng chân ở đây rất khó. Lúc đầu tôi và Dương Tiếu đã phải trải qua những tháng ngày vô cùng cực khổ.
Từng ở dưới gầm cầu, từng nhặt rác rưởi để sống, đi tìm việc ở khắp mọi nơi, mặt dày hỏi người ta có cần tuyển người nữa không.
Nhà dột còn gặp mưa, sau khi chúng tôi bị đám môi giới ác ôn lừa mất hai trăm tệ thì có một khoảng thời gian ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Không có cơm ăn, Dương Tiếu đã đi hiến máu.
Tôi vừa khóc vừa uống sữa bò, nói với anh là sữa bò tanh quá, cứ như em đang uống máu của anh vậy.
Anh vỗ đầu tôi một cái, nói vãi lúa Thúy Thúy, em nói vậy nghe có thấy mắc ói không hả!
Tôi đến kì kinh, ngay cả tiền mua băng vệ sinh cũng không có. Tôi đi tới phòng vệ sinh trong trung tâm thương mại liều mạng rút giấy nhưng lại bị cô lao công đuổi ra ngoài. Anh tới siêu thị muốn mua nợ băng vệ sinh, bị người ta coi là biến thái xua đuổi mắng nhiếc.
Cuối cùng tôi ôm bụng nói em đau quá, nói xong lại cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Anh trừng mắt nhìn tôi, khuôn mặt hơi ửng đỏ: "Qua đây! Anh xoa bụng cho em."
Hai chúng tôi lang thang dưới chân cầu vượt, cùng ôm lấy nhau để sưởi ấm. Anh liên tục xoa nóng bàn tay, dùng lòng bàn tay đặt lên bụng dưới của tôi. Tôi ôm cổ anh rồi lầm bà lầm bầm, sau đó tôi hỏi anh: "Dương Tiếu, anh đã ăn KFC bao giờ chưa?"
"Chưa."
"Anh có muốn ăn không?"
"Không muốn."
"Nhưng em muốn ăn."
"Đợi anh đây có tiền sẽ mua cho em một đống, cho em ăn đến khi nào nôn ra thì thôi."
"Em sẽ không nôn đâu, ăn xong em sẽ lấy dây buộc miệng lại, chờ khi nào dạ dày tiêu hóa xong thì mới cởi ra!"
"..."
Tôi và Dương Tiếu dần thích ứng với thành phố này, dung nhập vào thành thị phồn hoa nơi đây.
Cho dù ngay từ đầu ở đây cũng không có chỗ cho chúng tôi đặt chân, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy vô cùng an tâm và tràn đầy hy vọng.
Tôi học được cách mỗi khi đến kì kinh thì sẽ tới tìm các chị ở quầy lễ tân trong trung tâm thương mại hoặc là nhân viên phục vụ nữ trong các quán cơm bên đường, thậm chí là cô gái xinh đẹp đang đứng đợi xe buýt, chỉ cần tôi mở miệng thì các chị ấy nhất định sẽ cho tôi. Trừ khi các chị ấy không mang theo.
Tôi và Dương Tiếu cũng không nghèo túng quá lâu.
Lúc tôi mượn băng vệ sinh ở bên đường có quen biết với một chị gái tóc quăn, chị ấy cầm một chiếc ô che nắng, trên mặt đeo kính râm, vừa nhìn đã thấy mùi giàu có.
Tôi mượn chị ấy một miếng băng vệ sinh, chị ấy lại trực tiếp rút tờ một trăm tệ trong túi xách ra cho tôi.
Tôi nói, chị ơi chị lấy nhầm rồi ạ.
Chị khẽ kéo kính râm xuống nhìn tôi một cái. Sau đó tôi đã trở thành nhân viên phục vụ trong khách sạn năm sao do cậu của chị mở.
Chị Thôi Tĩnh là quý nhân đầu tiên tôi gặp được ở thành phố này.
Mặc dù chị ấy chỉ tiện tay cho tôi một tấm danh thiếp, giúp tôi tìm một công việc, sau đó không nhớ gì nữa, cũng quên mất một người như tôi.
Tôi là nhân viên phục vụ nhỏ tuổi nhất trong khách sạn. Giám đốc nói tôi chưa đủ mười tám tuổi, vốn sẽ không nhận tôi vào làm. Nhưng ngoại hình của tôi trông khá ổn, khuôn mặt trái xoan, mắt to long lanh rất ưa nhìn.
Tôi và Dương Tiếu đều có những bước tiến mới, tôi trở thành nhân viên phục vụ trong khách sạn lớn, còn anh tới công trường xây dựng khiêng gạch cho người ta.
Khách sạn bao ăn bao ở, tôi chuyển vào ký túc xá. Anh cũng vào ở dãy lều được dựng trong công trường.
Chúng tôi chăm chỉ làm việc suốt nửa năm như thế, trong tay vừa dư ít tiền tôi đã không kịp chờ mà lôi anh đi thuê một căn phòng trong dãy nhà dân.
Anh nói chúng ta đều có chỗ ở mà, lãng phí tiền vậy làm gì. Tôi nói sao mà giống nhau được, em muốn ở cùng với anh, mỗi ngày đều có thể trông thấy anh bên cạnh.
Dương Tiếu toét miệng cười, khuôn mặt đã bị nắng chiếu đến ngăm đen hơi đỏ lên.
Chúng tôi mua ấm nước nóng, chậu rửa mặt, dép lê và đệm chăn. Phòng trọ chỉ có một cái giường, trước kia khi chúng tôi ở dưới gầm cầu, ôm nhau ngủ để sưởi ấm đều là chuyện bình thường xảy ra.
Bây giờ nằm ngủ trên giường, tôi xích lại ôm cổ anh, hơi thở ấm nóng phả lên mặt, anh không quá tự nhiên đẩy tôi ra:
"Thúy Thúy, nằm xa anh ra tí."
Trong lòng tôi đột nhiên lạnh buốt, tôi mặc đồ ngủ ngồi dậy: "Dương Tiếu, anh có ý gì? Anh thích người khác ở công trường rồi sao?"
"Không có, ở công trường toàn đàn ông con trai, có mỗi dì nấu ăn là nữ thì anh thích ai được cơ chứ!" Anh nôn nóng trả lời, sau đó cũng ngồi dậy với tôi.
"Có phải dì đó trông đẹp lắm không?"
"Hà Tiếu Thúy! Em có điên không hả!"
"Anh không trả lời em, anh chột dạ, anh là cái đồ đểu cáng!"
Tôi túm lấy cái gối đánh anh, anh vội vàng nắm lấy tay tôi, oan không có chỗ nói: "Dì đó hơn sáu mươi rồi, em nói xem có đẹp không!"
Hai chúng tôi ồn ào một hồi, cuối cùng nằm vật ra mệt không kịp thở, tôi ra lệnh cho anh: "Ôm em."
Anh giơ tay ra đặt lên người tôi: "Ôm này."
"Ôm chặt!"
"Được rồi! Ông đây siết chết em cho mà xem!"
Anh nghiến răng nghiến lợi trở mình đè lên người tôi, cố ý dùng cánh tay siết chặt tôi lại.
Tôi đỏ mặt tía tai, dùng tay đánh anh mấy cái: "Bỏ em ra, cái đồ ngu ngốc này, cách xa em ra chút..."
Chúng tôi có tiền, Dương Tiếu dẫn tôi đi ăn KFC, đi dạo chợ đêm. Một cái váy trả giá xong mới có hai mươi lăm tệ, tôi mặc vào trông rất đẹp. Tôi mua rất nhiều váy và quần áo giá rẻ như thế, bởi vì cái nào tôi cũng vô cùng thích.
Lúc tôi vào thử đồ thì Dương Tiếu ngồi trên ghế đợi, anh ngẩng đầu nhìn tôi rồi cười, dáng vẻ trông ngốc nghếch cực kỳ.
Anh nói nhìn đẹp lắm, đẹp ơi là đẹp luôn, cái này đẹp, cái kia cũng đẹp, mua, mua hết!
Tôi đi làm ở khách sạn, đồ ăn thừa khách hàng để lại tôi sẽ len lén gói vào, đợi khi nào tan làm rồi mang về phòng trọ của chúng tôi.
Sau khi Dương Tiếu về sẽ rửa sạch sẽ khuôn mặt đầy bụi bẩn của mình. Cơm canh thừa ở khách sạn ăn ngon lắm, lúc ăn cá tôi không may bị nghẹn ở cổ, anh rối rít hết đưa dấm rồi lại đưa bánh bao cho tôi, chân tay luống cuống hết cả lên, cứ mãi hỏi tôi đã nuốt xuống được chưa?
Buổi tối hai chúng tôi mặc áo ba lỗ và quần đùi, ngồi trên mái nhà của phòng trọ hóng mát.
Gió đêm thổi qua khiến tâm trạng vô cùng khoan khoái, tôi líu ra líu ríu nói rất nhiều, nói về những chuyện xảy ra trong khách sạn cho anh nghe.
Tôi nói trên đời này nhiều người giàu thật đấy anh, lầu ba trong khách sạn của bọn em được trang trí y như hoàng cung luôn. Mỗi lần em vào phòng riêng trên lầu ba, lúc nào mở cửa ra em cũng có cảm giác bị choáng váng.
Giống y như lúc đang nằm mơ ấy anh ạ.
Sao bọn họ có nhiều tiền thế nhỉ, một bữa cơm hết cả mấy chục nghìn tệ, một bình rượu cũng hết mấy chục nghìn.
Tôi làm ở đại sảnh hơn nửa năm thì giám đốc mới cho phép tôi lên lầu ba phục vụ, ấy thế mà còn phải đào tạo một thời gian mới bắt đầu vào việc.
Lúc lên món tôi cẩn thận cực kỳ vì cái gì của người giàu cũng đắt, lần trước có một chị gái xinh đẹp mặc chiếc áo lông chồn đến, chị ấy nói giá của nó tận tám mươi tám nghìn tệ cơ.
Chị ấy ngồi ở gần đó, tôi chẳng hề dám đứng bên cạnh chị ấy để lên món.
Má nói, Dương Tiếu, anh đã nhìn thấy cái áo lông chồn tám mươi tám nghìn tệ bao giờ chưa? Tròng mắt em sắp lòi ra tới nơi luôn.
Dương Tiếu vừa cầm một tờ quảng cáo chuyên trị liệu vô sinh để quạt gió cho tôi vừa không nhịn được mà bật cười: "Chờ sau này anh đây kiếm được nhiều tiền thì sẽ đi trung tâm thương mại mua một cái áo lông chồn cho em ngay!"
Hai chúng tôi có vô hạn tưởng tượng đối với tương lai.
Sau này Dương Tiếu không làm ở công trường nữa, chúng tôi có ít tiền tiết kiệm, anh nghe người ta nói bán đĩa CD lời rất nhiều nên cũng lấy một lô hàng, ngày nào cũng ngồi bày sạp ở đầu cầu.
Bản chính bản lậu trộn lẫn vào với nhau, giá cũng rẻ nên có rất nhiều người mua, thế mà thật sự để chúng tôi kiếm được một khoản kha khá.
Trên cầu có rất nhiều người bán hàng bày sạp, nhưng cũng vô cùng không ổn định, mấy anh chị trật tự đô thị mà đến một cái là xong đời.
Dương Tiếu đã luyện ra được bản lĩnh chạy trốn cực kỳ lợi hại, anh còn hợp tác với một đứa nhóc cũng bày sạp bán đĩa trên cầu để thay nhau canh gác.
Bọn họ một người ở đầu cầu, một người ở cuối cầu, có chuyện gì là phản ứng vô cùng nhanh. Hễ có tí động tĩnh là lại hô to một tiếng, cuộn tấm vải bạt dưới đất lại, cất hết đĩa CD rồi vác trên lưng chạy biến.
Năm đó tôi mười chín tuổi, lúc không phải đi làm ở khách sạn tôi sẽ thường tới đầu cầu tìm anh. Mỗi lần thấy tôi đến là mấy đứa nhóc cùng bán đĩa trên cầu sẽ gào lên một tiếng.
Bởi vì tôi biết buôn bán hơn bọn họ rất nhiều, tôi sẽ giấu đĩa CD dưới áo khoác, bắt đầu đi dạo khắp nơi rồi chủ động xuất kích:
"Anh trai, mua đĩa không? Phim kinh dị phim trinh thám phim hành động gì cũng có, hàng mới ra, rẻ lắm!"
"Mua một đĩa á? Anh mua hai đĩa luôn đi, anh mua hai đĩa em bán rẻ cho anh ba tệ."
"Chị gái, chị mua đĩa không ạ? Phim nghệ thuật Nhật Bản của Ogawa Asami đấy, chị mua về nhà xem lén cũng được."
"Chị cứ yên tâm, tuyệt đối là phim nghệ thuật, mấy ông Nhật cái gì cũng không biết nhưng quay phim thì chỉ có đỉnh thôi rồi..."
Lúc tôi ở đấy Dương Tiếu sẽ luôn bán hết đĩa rất nhanh.
Anh giơ ngón cái với tôi một cách khâm phục, bởi vì anh biết rõ tôi toàn nói bậy nói bạ, đã bao giờ xem đâu mà biết.
Bán hết đĩa CD xong tôi sẽ đắc ý cười với anh, sau đó kéo anh tan làm, đi chợ mua đồ ăn về nấu cơm.
Chúng tôi mới chuyển đến nơi khác, chỗ mới có thêm phòng vệ sinh và phòng bếp. Mặc dù là dùng chung với người khác, mặc dù là hoàn cảnh vẫn rất đơn sơ và không quá tốt nhưng tôi và Dương Tiếu đều rất hài lòng