Chương 146
Sau bữa tối, Marley rủ Tài ra vườn ngắm cảnh. Quản gia mang lên cho họ hai cốc trà nóng.
Tài ngồi uống trà, không biết nên nói chuyện gì. Những chuyện muốn nói, hắn đã nói cả rồi.
Marley đứng bên hàng rào, chiếc váy theo gió nhẹ bay, tựa như tiên nữ. Cô nhìn xuống thành phố trụ sở bên dưới rực rỡ ánh đèn, đôi mắt mơ màng.
- Anh có biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi không?
Tài lắc đầu.
- Anh đoán thử xem.
- Mười chín?
Marley cười khúc khích:
- Tôi trông trẻ vậy sao? Thực ra tôi hai mươi mốt tuổi rồi. Phần lớn cuộc đời tôi gắn liền với Vùng đất Tự Do. Tôi còn nhớ ngày nhỏ phải sống lang bạt, đêm đêm đi qua những dãy phố tối tăm, bẩn thỉu, trên đầu đầy sao. Người ta yêu thích thiên nhiên và sao trời, tôi thì lại căm ghét chúng, vì nó gợi cho tôi những năm tháng khốn khổ, nguy hiểm và bất an. Tôi thích ánh sáng đèn điện hơn nhiều. Tôi cũng thích được vây quanh bởi những con người sang trọng, sạch sẽ và lịch thiệp, điều đó mang lại cho tôi cảm giác an toàn. Tuy nhiên phụ nữ không thích tôi mấy, nên cuối cùng xung quanh tôi toàn đàn ông.
- Tôi hiểu được suy nghĩ của họ. Này Marley, cô đã bao giờ nghĩ đến việc sẽ cưới một người tử tế và thương yêu cô chưa?
- Nếu tôi đề nghị, anh có cưới tôi không?
Tài đã quen với cách đặt câu hỏi gây sốc của Marley, nên lần này hắn không kinh ngạc nữa, mà trả lời rất chân thành:
- Tôi có vợ rồi. Cô tìm người khác đi.
- Tìm ai? Ai ở Vùng đất Tự Do có thể mang cho tôi cuộc sống thoải mái và an toàn tôi muốn? Có lẽ mỗi Tư Lệnh làm được điều đó. Nhưng ông ấy là một con người kỳ quái không sao tiếp cận được. Tất cả những người còn lại đều có thể bị giết ngay ngày mai, tất cả tài sản đều bị tước bỏ hoặc phá hủy, ngay cả khi họ chẳng làm điều gì sai. Đây là một thế giới hỗn loạn và có những người đang cố tình giữ lại hỗn loạn như vậy mãi mãi. Quintus nói với tôi rằng cần một người tài năng phi thường mới có thể thiết lập lại xã hội văn minh và xây dựng cơ chế đủ mạnh để bảo vệ công dân của mình. Số phận sẽ trao trách nhiệm lịch sử đó cho ai thì chưa rõ. Có thể là Quintus, có thể là anh, cũng có thể là một người khác. Nhưng anh là một trong các ứng cử viên, vì thế mà tôi quan tâm đến anh.
- Tôi ư? Tôi không nghĩ xa đến thế. Tôi chỉ muốn cứu em trai của tôi.
- Anh cứu được em anh rồi thì hai người sẽ đi đâu, làm gì? Anh cũng chưa nghĩ đến việc đó đúng không?
- Quả thật tôi chưa nghĩ đến việc đó.
Cốc trà trên tay Tài đã nguội. Hắn nhìn về phía thành phố bên dưới, nhận thức được rằng con đường mà hắn đi còn rất xa, và có lẽ không bao giờ có thể đến đích.
- Tôi tự hỏi tại sao cuộc chiến tranh ấy không xóa sổ loài người đi cho rồi. Hóa ra những người đã chết là những người may mắn. Những người như chúng ta phải vật lộn với hậu quả mà nó để lại.
- Tôi khác anh. Tôi muốn sống, và cảm thấy thật may mắn vì đã được sống. Chính vì thế mà tôi làm mọi cách, kể cả những cách khiến cho người đời khinh rẻ để được tiếp tục sống. Tôi biết người ta nghĩ gì về mình, nhưng tôi cóc quan tâm. Nếu tôi được sống và họ chết thì tôi là người cười cuối cùng, phải không?
- Mỗi người mỗi quan điểm sống. Tôi không muốn phán xét cô. Nhưng cô đang đùa với lửa. Đừng bao giờ nghĩ rằng cô có thể trêu cợt với tình cảm của đàn ông. Một người đàn ông mất bình tĩnh cũng tàn bạo và nguy hiểm như một con thú hoang.
- Tôi cũng có thể nói như vậy về anh. Hai ta giống nhau cả thôi. Chẳng phải anh cũng đang sống trên đầu mũi dao và mỗi ngày đều có thể là ngày cuối hay sao? Bắt đầu từ cái ngày Quintus móc tôi ra khỏi ống cống theo nghĩa đen là tôi phải chơi cuộc chơi này cho đến chết.
Quản gia bước đến, đưa cho Marley một tờ giấy. Marley đọc lướt qua tờ giấy rồi bước đến bên cạnh Tài, đặt tay lên vai hắn. Mùi hương tỏa ra từ người cô lẫn trong gió đồi, êm dịu và thanh khiết.
- Hãy nghĩ rằng tôi là thần đèn, nhưng thay vì được ước ba điều thì anh sẽ có ba sự lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là trở về nhà và quay lại đây sau vài ngày. Lựa chọn thứ hai là ở lại với tôi đêm nay.
Tài ngước đầu lên nhìn cô:
- Lựa chọn thứ ba là gì?
- Người của tôi báo rằng Emanuel Feuermann đã đồng ý gặp anh. Chúng ta có thể đến gặp ông ta ngay bây giờ.
- Vậy thì tôi sẽ chọn cách thứ ba. Hãy dẫn tôi đến gặp Emanuel Feuermann.
- Anh làm tôi cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm.
- Marley, hãy xem như cô đang giao dịch với một kẻ bị bệnh về mắt. Hơn nữa, cô hẳn phải biết rằng tôi không muốn rơi vào tầm ngắm của những người đang si mê cô.
Marley cười cười.
- Mọi người đều bảo anh khó giết lắm. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao.
Vẫn mặc chiếc váy ở nhà, cô gái chỉ khoác lên người thêm một chiếc áo khoác mỏng, không rõ để tăng thêm sự kín đáo hay để chống lại cái lạnh ban đêm. Hai người bước ra cửa, ở đó đã có một xe ô tô màu đen chờ sẵn để đưa họ đến tư dinh của Emanuel Feuermann.
Tài ngồi uống trà, không biết nên nói chuyện gì. Những chuyện muốn nói, hắn đã nói cả rồi.
Marley đứng bên hàng rào, chiếc váy theo gió nhẹ bay, tựa như tiên nữ. Cô nhìn xuống thành phố trụ sở bên dưới rực rỡ ánh đèn, đôi mắt mơ màng.
- Anh có biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi không?
Tài lắc đầu.
- Anh đoán thử xem.
- Mười chín?
Marley cười khúc khích:
- Tôi trông trẻ vậy sao? Thực ra tôi hai mươi mốt tuổi rồi. Phần lớn cuộc đời tôi gắn liền với Vùng đất Tự Do. Tôi còn nhớ ngày nhỏ phải sống lang bạt, đêm đêm đi qua những dãy phố tối tăm, bẩn thỉu, trên đầu đầy sao. Người ta yêu thích thiên nhiên và sao trời, tôi thì lại căm ghét chúng, vì nó gợi cho tôi những năm tháng khốn khổ, nguy hiểm và bất an. Tôi thích ánh sáng đèn điện hơn nhiều. Tôi cũng thích được vây quanh bởi những con người sang trọng, sạch sẽ và lịch thiệp, điều đó mang lại cho tôi cảm giác an toàn. Tuy nhiên phụ nữ không thích tôi mấy, nên cuối cùng xung quanh tôi toàn đàn ông.
- Tôi hiểu được suy nghĩ của họ. Này Marley, cô đã bao giờ nghĩ đến việc sẽ cưới một người tử tế và thương yêu cô chưa?
- Nếu tôi đề nghị, anh có cưới tôi không?
Tài đã quen với cách đặt câu hỏi gây sốc của Marley, nên lần này hắn không kinh ngạc nữa, mà trả lời rất chân thành:
- Tôi có vợ rồi. Cô tìm người khác đi.
- Tìm ai? Ai ở Vùng đất Tự Do có thể mang cho tôi cuộc sống thoải mái và an toàn tôi muốn? Có lẽ mỗi Tư Lệnh làm được điều đó. Nhưng ông ấy là một con người kỳ quái không sao tiếp cận được. Tất cả những người còn lại đều có thể bị giết ngay ngày mai, tất cả tài sản đều bị tước bỏ hoặc phá hủy, ngay cả khi họ chẳng làm điều gì sai. Đây là một thế giới hỗn loạn và có những người đang cố tình giữ lại hỗn loạn như vậy mãi mãi. Quintus nói với tôi rằng cần một người tài năng phi thường mới có thể thiết lập lại xã hội văn minh và xây dựng cơ chế đủ mạnh để bảo vệ công dân của mình. Số phận sẽ trao trách nhiệm lịch sử đó cho ai thì chưa rõ. Có thể là Quintus, có thể là anh, cũng có thể là một người khác. Nhưng anh là một trong các ứng cử viên, vì thế mà tôi quan tâm đến anh.
- Tôi ư? Tôi không nghĩ xa đến thế. Tôi chỉ muốn cứu em trai của tôi.
- Anh cứu được em anh rồi thì hai người sẽ đi đâu, làm gì? Anh cũng chưa nghĩ đến việc đó đúng không?
- Quả thật tôi chưa nghĩ đến việc đó.
Cốc trà trên tay Tài đã nguội. Hắn nhìn về phía thành phố bên dưới, nhận thức được rằng con đường mà hắn đi còn rất xa, và có lẽ không bao giờ có thể đến đích.
- Tôi tự hỏi tại sao cuộc chiến tranh ấy không xóa sổ loài người đi cho rồi. Hóa ra những người đã chết là những người may mắn. Những người như chúng ta phải vật lộn với hậu quả mà nó để lại.
- Tôi khác anh. Tôi muốn sống, và cảm thấy thật may mắn vì đã được sống. Chính vì thế mà tôi làm mọi cách, kể cả những cách khiến cho người đời khinh rẻ để được tiếp tục sống. Tôi biết người ta nghĩ gì về mình, nhưng tôi cóc quan tâm. Nếu tôi được sống và họ chết thì tôi là người cười cuối cùng, phải không?
- Mỗi người mỗi quan điểm sống. Tôi không muốn phán xét cô. Nhưng cô đang đùa với lửa. Đừng bao giờ nghĩ rằng cô có thể trêu cợt với tình cảm của đàn ông. Một người đàn ông mất bình tĩnh cũng tàn bạo và nguy hiểm như một con thú hoang.
- Tôi cũng có thể nói như vậy về anh. Hai ta giống nhau cả thôi. Chẳng phải anh cũng đang sống trên đầu mũi dao và mỗi ngày đều có thể là ngày cuối hay sao? Bắt đầu từ cái ngày Quintus móc tôi ra khỏi ống cống theo nghĩa đen là tôi phải chơi cuộc chơi này cho đến chết.
Quản gia bước đến, đưa cho Marley một tờ giấy. Marley đọc lướt qua tờ giấy rồi bước đến bên cạnh Tài, đặt tay lên vai hắn. Mùi hương tỏa ra từ người cô lẫn trong gió đồi, êm dịu và thanh khiết.
- Hãy nghĩ rằng tôi là thần đèn, nhưng thay vì được ước ba điều thì anh sẽ có ba sự lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là trở về nhà và quay lại đây sau vài ngày. Lựa chọn thứ hai là ở lại với tôi đêm nay.
Tài ngước đầu lên nhìn cô:
- Lựa chọn thứ ba là gì?
- Người của tôi báo rằng Emanuel Feuermann đã đồng ý gặp anh. Chúng ta có thể đến gặp ông ta ngay bây giờ.
- Vậy thì tôi sẽ chọn cách thứ ba. Hãy dẫn tôi đến gặp Emanuel Feuermann.
- Anh làm tôi cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm.
- Marley, hãy xem như cô đang giao dịch với một kẻ bị bệnh về mắt. Hơn nữa, cô hẳn phải biết rằng tôi không muốn rơi vào tầm ngắm của những người đang si mê cô.
Marley cười cười.
- Mọi người đều bảo anh khó giết lắm. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao.
Vẫn mặc chiếc váy ở nhà, cô gái chỉ khoác lên người thêm một chiếc áo khoác mỏng, không rõ để tăng thêm sự kín đáo hay để chống lại cái lạnh ban đêm. Hai người bước ra cửa, ở đó đã có một xe ô tô màu đen chờ sẵn để đưa họ đến tư dinh của Emanuel Feuermann.