Chương 145
Sáng hôm sau Tài đến nhà riêng tìm Marley Valencia. Quản gia nói cô chủ đi chơi chưa về, cũng không biết đến khi nào mới về vì mạng lưới quan hệ của cô rất rộng và cô có rất nhiều thú vui.
Tài nghe đến đây đã thấy oải, nhưng hắn vẫn thuyết phục người quản gia cho hắn ngồi đợi trong phòng khách. Căn phòng rộng bằng ba lần phòng khách nhà hắn, được thiết kế lộng lẫy đến mức lố bịch, trên tường treo một chiếc đồng hồ kiểu cổ. Hắn ngồi đợi từ sáng đến chiều, bụng đói meo, mãi đến khi kim ngắn đồng hồ chỉ đến số sáu mới nghe thấy tiếng Marley lanh lảnh ngoài cửa.
Marley Valencia mở cửa bước vào, theo chân cô là tiếng cười và mùi nước hoa sực nức, tựa như cô đến đâu nguồn năng lượng trào dâng đến đấy. Nhìn thấy Tài, hai mắt của cô hơi sáng lên:
- Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, ngọn gió nào đã đưa anh đến đây.
Tài đứng lên, mỉm cười:
- Tôi có chút việc cần nhờ cô giúp đây, Marley.
- Ồ, thứ việc có thể khiến một trong năm thủ lĩnh của Hiệp Hội kiên nhẫn đợi từ sáng tới tối chắc hẳn không hề tầm thường. Nhưng anh vẫn cười được, cho thấy nó cũng không gấp lắm nhỉ? Sao anh không đợi tôi một chút. Tôi bảo quản gia dọn đồ ăn lên, chúng ta vừa ăn vừa bàn việc. Tôi cũng cần phải tắm rửa cho sạch sẽ đã.
Marley nói liến thoắng, không cho Tài cơ hội từ chối.
Hắn chống đỡ một cách yếu ớt:
- Ăn thì thôi. Tôi nói qua một lúc rồi về.
- Thế sao được? Như vậy thì chúng ta sẽ không có đủ thời gian để suy ngẫm về điều mà anh nói và tôi sẽ bị phân tâm về bữa tối. Chắc anh không muốn điều đó xảy ra đâu hả?
- Đúng vậy.
- Có thế chứ? Anh có muốn tắm chung cùng tôi không?
Marley vừa hỏi vừa nháy mắt với hắn.
Tài nhìn sững Marley trong một giây rồi cười gượng gạo:
- Cái này chắc chắn phải từ chối rồi. Cô hãy dành vinh dự ấy cho người khác.
Marley cười phá lên:
- Từ trước đến nay tôi chỉ mời mỗi anh tắm cùng thôi. Tôi thề. Nhưng nếu anh ngại thì thôi vậy. Phiền anh chịu khó chờ tôi thêm nửa tiếng. Tôi tắm lâu lắm đấy.
Một tiếng sau Marley mới bước ra. Cô đã thay chiếc váy đi chơi bằng váy ở nhà, trông trang nhã hơn hẳn.
Marley dịu dàng nói:
- Xin lỗi vì đã bắt anh đợi lâu. Mời anh dùng bữa cùng với tôi. Tối nay chúng ta sẽ ăn nhẹ nhàng thôi.
Thái độ của Marley thay đổi xoành xoạch tựa như người đeo trên mình năm sáu chiếc mặt nạ, tùy vào ý đồ mà mỗi lúc lại trưng ra một gương mặt khác nhau khiến người đối diện điên đảo.
Tài gật đầu. Cho dù Marley làm gì thì cũng chẳng thể làm cho hắn mềm lòng được.
Hai người sánh bước vào phòng ăn. Căn phòng rộng thênh thang, chính giữa đặt một cái bàn ăn cực dài trải khăn phủ trắng muốt. Marley nói:
- Tầng lớp quý tộc phải ngồi ăn ở hai đầu bàn, nhưng như thế cách xa nhau quá, tôi không thích thế. Chúng ta ngồi ở đầu này.
Những người đầu bếp bắt đầu mang đồ ăn lên. Đúng như Marley đã nói trước, bữa ăn chỉ có vài món chứ không ê hề như lần trong nhà hàng Coconut Valley.
- Tôi bảo họ làm đơn giản vì không muốn những người phục vụ cứ bước ra bước vào làm phiền chúng ta.
- Cô rất chu đáo, Marley. Thật xấu hổ khi hỏi câu này, nhưng hẳn một người thính nhạy như cô phải biết về biến cố gần đây với chúng tôi, đúng không?
Marley xác nhận:
- Tôi có nghe nói rằng Thần Tài của các anh đã chết. Tôi rất tiếc về chuyện đó.
- Cái chết của Zhao Wu đã đặt chúng tôi vào thế khó. Ngoài ra còn có các rắc rối từ Gabriel Doherty nữa. Từ trước đến nay ông ấy vẫn là người bảo trợ cho chúng tôi. Nhưng vì một số lý do, mối quan hệ này đã đổ vỡ. Chúng tôi cần tìm một người khác có đủ quyền lực để hỗ trợ cho Dực Long. Tôi biết cô có quan hệ thân thiết với Phó Tư Lệnh Emanuel Feuermann. Tôi muốn nhờ cô giới thiệu tôi với ông ấy. Dĩ nhiên không chỉ nhờ suông mà thôi. Chúng tôi có thể trả ơn cho cô bằng nhiều cách khác nhau. Chẳng hạn như cho người bảo vệ cô. Theo tôi hiểu, cho đến nay cô vẫn chưa nhận được sự bảo vệ từ phía Liên Minh.
Marley cầm cốc rượu vang trên tay và chăm chú nhìn những làn rượu sóng sánh như thể nó thu hút sự quan tâm của cô.
- Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, dường như anh chưa hiểu được tại sao tôi lại không có người bảo vệ. Có không ít nhân vật quyền lực trong Liên Minh đã đề nghị cho người bảo vệ tôi nhưng tôi đều từ chối. Lý do đơn giản thôi, một khi nhận sự bảo vệ của ai thì cũng có nghĩa là tôi đã ngầm thừa nhận quyền sở hữu của người ấy. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi muốn gửi tín hiệu đến cho những người đàn ông mộng mơ rằng tôi yếu đuối, tôi tự do và ai cũng có cơ hội. Anh có thể nghĩ rằng việc thiếu người bảo vệ là một điểm yếu nhưng với tôi nó là một sự lựa chọn. Tôi chọn quyền tự quyết số phận của mình, thưa thủ lĩnh.
Tài thở dài:
- Đúng là tôi đã nhầm. Liệu có điều gì chúng tôi có thể làm để đổi lấy sự giúp đỡ của cô không?
- Tôi sẽ giúp anh với một điều kiện.
- Cô cứ nói.
Marley cười lanh lảnh:
- Điều kiện của tôi là anh sẽ vượt qua được thời khắc nguy nan này. Tôi sẽ rất thất vọng nếu nỗ lực của mình uổng phí.
- Chỉ vậy thôi ư?
- Lần trước tôi đã nói với anh rồi. Các tổ chức sát thủ tranh đấu càng lâu và càng dữ dội thì lại càng có lợi cho Cá Voi Xanh, vì điều này sẽ điều hướng sự chú ý của Liên Minh khỏi chúng tôi.
Tài cảm giác như Marley đang không nói thật, nhưng hắn cũng không ngu dại đến mức thắc mắc về lý do thực sự. Hắn muốn có cơ hội tiếp cận Emanuel Feuermann, và giờ đây hắn đã có được điều đó.
Tài nghe đến đây đã thấy oải, nhưng hắn vẫn thuyết phục người quản gia cho hắn ngồi đợi trong phòng khách. Căn phòng rộng bằng ba lần phòng khách nhà hắn, được thiết kế lộng lẫy đến mức lố bịch, trên tường treo một chiếc đồng hồ kiểu cổ. Hắn ngồi đợi từ sáng đến chiều, bụng đói meo, mãi đến khi kim ngắn đồng hồ chỉ đến số sáu mới nghe thấy tiếng Marley lanh lảnh ngoài cửa.
Marley Valencia mở cửa bước vào, theo chân cô là tiếng cười và mùi nước hoa sực nức, tựa như cô đến đâu nguồn năng lượng trào dâng đến đấy. Nhìn thấy Tài, hai mắt của cô hơi sáng lên:
- Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, ngọn gió nào đã đưa anh đến đây.
Tài đứng lên, mỉm cười:
- Tôi có chút việc cần nhờ cô giúp đây, Marley.
- Ồ, thứ việc có thể khiến một trong năm thủ lĩnh của Hiệp Hội kiên nhẫn đợi từ sáng tới tối chắc hẳn không hề tầm thường. Nhưng anh vẫn cười được, cho thấy nó cũng không gấp lắm nhỉ? Sao anh không đợi tôi một chút. Tôi bảo quản gia dọn đồ ăn lên, chúng ta vừa ăn vừa bàn việc. Tôi cũng cần phải tắm rửa cho sạch sẽ đã.
Marley nói liến thoắng, không cho Tài cơ hội từ chối.
Hắn chống đỡ một cách yếu ớt:
- Ăn thì thôi. Tôi nói qua một lúc rồi về.
- Thế sao được? Như vậy thì chúng ta sẽ không có đủ thời gian để suy ngẫm về điều mà anh nói và tôi sẽ bị phân tâm về bữa tối. Chắc anh không muốn điều đó xảy ra đâu hả?
- Đúng vậy.
- Có thế chứ? Anh có muốn tắm chung cùng tôi không?
Marley vừa hỏi vừa nháy mắt với hắn.
Tài nhìn sững Marley trong một giây rồi cười gượng gạo:
- Cái này chắc chắn phải từ chối rồi. Cô hãy dành vinh dự ấy cho người khác.
Marley cười phá lên:
- Từ trước đến nay tôi chỉ mời mỗi anh tắm cùng thôi. Tôi thề. Nhưng nếu anh ngại thì thôi vậy. Phiền anh chịu khó chờ tôi thêm nửa tiếng. Tôi tắm lâu lắm đấy.
Một tiếng sau Marley mới bước ra. Cô đã thay chiếc váy đi chơi bằng váy ở nhà, trông trang nhã hơn hẳn.
Marley dịu dàng nói:
- Xin lỗi vì đã bắt anh đợi lâu. Mời anh dùng bữa cùng với tôi. Tối nay chúng ta sẽ ăn nhẹ nhàng thôi.
Thái độ của Marley thay đổi xoành xoạch tựa như người đeo trên mình năm sáu chiếc mặt nạ, tùy vào ý đồ mà mỗi lúc lại trưng ra một gương mặt khác nhau khiến người đối diện điên đảo.
Tài gật đầu. Cho dù Marley làm gì thì cũng chẳng thể làm cho hắn mềm lòng được.
Hai người sánh bước vào phòng ăn. Căn phòng rộng thênh thang, chính giữa đặt một cái bàn ăn cực dài trải khăn phủ trắng muốt. Marley nói:
- Tầng lớp quý tộc phải ngồi ăn ở hai đầu bàn, nhưng như thế cách xa nhau quá, tôi không thích thế. Chúng ta ngồi ở đầu này.
Những người đầu bếp bắt đầu mang đồ ăn lên. Đúng như Marley đã nói trước, bữa ăn chỉ có vài món chứ không ê hề như lần trong nhà hàng Coconut Valley.
- Tôi bảo họ làm đơn giản vì không muốn những người phục vụ cứ bước ra bước vào làm phiền chúng ta.
- Cô rất chu đáo, Marley. Thật xấu hổ khi hỏi câu này, nhưng hẳn một người thính nhạy như cô phải biết về biến cố gần đây với chúng tôi, đúng không?
Marley xác nhận:
- Tôi có nghe nói rằng Thần Tài của các anh đã chết. Tôi rất tiếc về chuyện đó.
- Cái chết của Zhao Wu đã đặt chúng tôi vào thế khó. Ngoài ra còn có các rắc rối từ Gabriel Doherty nữa. Từ trước đến nay ông ấy vẫn là người bảo trợ cho chúng tôi. Nhưng vì một số lý do, mối quan hệ này đã đổ vỡ. Chúng tôi cần tìm một người khác có đủ quyền lực để hỗ trợ cho Dực Long. Tôi biết cô có quan hệ thân thiết với Phó Tư Lệnh Emanuel Feuermann. Tôi muốn nhờ cô giới thiệu tôi với ông ấy. Dĩ nhiên không chỉ nhờ suông mà thôi. Chúng tôi có thể trả ơn cho cô bằng nhiều cách khác nhau. Chẳng hạn như cho người bảo vệ cô. Theo tôi hiểu, cho đến nay cô vẫn chưa nhận được sự bảo vệ từ phía Liên Minh.
Marley cầm cốc rượu vang trên tay và chăm chú nhìn những làn rượu sóng sánh như thể nó thu hút sự quan tâm của cô.
- Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, dường như anh chưa hiểu được tại sao tôi lại không có người bảo vệ. Có không ít nhân vật quyền lực trong Liên Minh đã đề nghị cho người bảo vệ tôi nhưng tôi đều từ chối. Lý do đơn giản thôi, một khi nhận sự bảo vệ của ai thì cũng có nghĩa là tôi đã ngầm thừa nhận quyền sở hữu của người ấy. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi muốn gửi tín hiệu đến cho những người đàn ông mộng mơ rằng tôi yếu đuối, tôi tự do và ai cũng có cơ hội. Anh có thể nghĩ rằng việc thiếu người bảo vệ là một điểm yếu nhưng với tôi nó là một sự lựa chọn. Tôi chọn quyền tự quyết số phận của mình, thưa thủ lĩnh.
Tài thở dài:
- Đúng là tôi đã nhầm. Liệu có điều gì chúng tôi có thể làm để đổi lấy sự giúp đỡ của cô không?
- Tôi sẽ giúp anh với một điều kiện.
- Cô cứ nói.
Marley cười lanh lảnh:
- Điều kiện của tôi là anh sẽ vượt qua được thời khắc nguy nan này. Tôi sẽ rất thất vọng nếu nỗ lực của mình uổng phí.
- Chỉ vậy thôi ư?
- Lần trước tôi đã nói với anh rồi. Các tổ chức sát thủ tranh đấu càng lâu và càng dữ dội thì lại càng có lợi cho Cá Voi Xanh, vì điều này sẽ điều hướng sự chú ý của Liên Minh khỏi chúng tôi.
Tài cảm giác như Marley đang không nói thật, nhưng hắn cũng không ngu dại đến mức thắc mắc về lý do thực sự. Hắn muốn có cơ hội tiếp cận Emanuel Feuermann, và giờ đây hắn đã có được điều đó.