Chương 15
21
Cảnh cuối cùng trong giấc mơ.
Là vào thời điểm ba tháng nữa tới kỳ thi đại học.
Tôi với Giang Nghiễn call với nhau, lắng nghe anh tổng quát về hai câu hỏi dễ sai.
Tôi ở bên này làm bài, ngòi bút ma sát mặt giấy, tạo ra âm thanh xẹt xẹt.
Giang Nghiễn ở bên kia gõ bàn phím.
Tôi bâng quơ hỏi: “Anh ơi, anh đang làm gì vậy?”
“Làm bài kiểm tra xây mô hình điểm.”
Tôi vội khen: “Anh giỏi quá đi!”
Kết quả bên kia tự nhiên yên lặng vài giây.
Giang Nghiễn khẽ ho, chẳng biết sao giọng điệu có hơi ngốc nghếch: “Anh...có chút việc, em làm đề trước đi, làm xong gửi đáp án cho anh.”
Nói xong, không đợi tôi trả lời đã cúp máy.
...
Mở mắt ra, tôi cầm điện thoại lên.
Trên màn hình là tin nhắn của Giang Nghiễn: “Sáng nay có tiết không? Cùng ăn trưa với nhau được không?”
Trong vài giây, tôi suýt nữa không phân biệt được thực và mơ.
Chưa đợi tôi trả lời.
Đã nhận được cuộc gọi của mẹ Chu Kha.
“Lâm Dĩ An, chẳng phải Kha Kha nói bậy vài câu thôi sao? Mày mau liên hệ với cảnh sát nói với họ chuyện này muốn giải quyết riêng, không cần làm phiền đến họ.”
Tôi không khỏi cười khẩy: “Xã hội pháp trị, đã làm sai thì phải trả giá.”
“Làm sai cái gì, con bé nói có sai gì à, chẳng lẽ mày không lấy ảnh mạng lừa đàn ông ư?”
Bà ta chửi ầm lên: “Lâm Dĩ An, mày có lương tâm hay không? Trước đây ba mày bệnh nặng, phải xoay sở tiền phẫu thuật, nhà tao không nói hai lời cho mày mượn 50 ngàn tệ đó mày không nhớ hay sao?”
“Nhớ, nhưng một tháng sau bà lại đòi tiền, lấy cớ nhà không còn gạo, cần tiền dùng gấp thế này thế kia, phải lấy tiền để mua túi.”
“Và còn trước đây, nhà mấy người mua xe, mua xong không còn tiền, buộc mẹ tôi phải đưa 100 ngàn tệ cho các người xoay sở, ba tôi tới nhà thúc giục bảy tám lần mấy người mới chịu trả.”
Tôi kể rõ ràng từng cái một.
Bà ta không phản bác được, vì vậy chơi con bài tình cảm: “Dù nói thế nào Kha Kha cũng là chị của con. Con bé vừa mới lên đại học đã mang tiếng xấu, thì sau này làm sao tiếp tục học ở trường được nữa?”
“Khi Chu Kha tung tin đồn về tôi, muốn hủy hoại danh tiếng của tôi, sao chị ta không nghĩ đến sau này tôi sẽ tiếp tục ở lại trường thế nào?”
Mẹ Chu Kha cứng họng, nói không nên lời.
Cuối cùng chỉ biết chửi rủa: “Lâm Dĩ An, mày là cái đồ hỗn láo, lòng dạ hẹp hòi sẽ gặp báo ứng.”
Tôi cười: “Đừng lo, gặp báo ứng cũng là Chu Kha gặp trước.”
Rồi cúp máy.
22
Bài đăng tung tin nhảm đã bị xóa.
Thay vào đó là bài xin lỗi của Chu Kha.
Cô ta thừa nhận bản thân “chân đạp nhiều thuyền”, “gạt tiền người ta”, những lời trước đó toàn là bịa đặt.
Cơ mà cuối bài xin lỗi, cô ta nói: “Nhưng nó dùng ảnh mạng lừa người khác là thật. Hơn nữa đối tượng mà nó lừa là Giang Nghiễn đến từ khoa Vật lý của Thanh Hoa.”
Không ngờ rằng Giang Nghiễn đã đáp trả ở phía dưới.
Anh nói: “Tôi không nghĩ vậy.”
Chỉ bốn chữ nhưng không chừa đường lui.
Phan Ngọc ở ký túc xá cười to: “Đúng là tự rước lấy nhục.”
“Xin lỗi, trước đây tớ có xúc phạm đến anh Giang xin tự phạt một ly.”
Sau đó, Giang Nghiễn đăng một bài viết thanh minh trên confession wall.
Ảnh ở bài viết trước được chụp sau buổi học, Chu Kha chặn anh lại để hỏi một số vấn đề.
Nhưng lại bị người ta cố ý chụp lại.
“Bản thân tôi và bạn Chu Kha ở trường bên cạnh không hề có tí quan hệ nào.”
Bản chất của con người là thích ngồi lê đôi mách.
Các sinh viên nhiệt tình ăn dưa cả hai ngày.
Cuối cùng có người tóm tắt: “Vậy là đại thần Giang vì theo đuổi người mình thích, nên cố ý giả ngu cùng cô gái nhỏ diễn kịch chơi. Ai ngờ bị Chu Kha ngấm ngầm phá hoại, hai bên xích mích, suýt nữa đôi tình nhân đã bỏ lỡ nhau.”
Phía dưới một loạt trả lời: “Lớp trưởng.”
“Lớp trưởng +1.”
...
Lúc nhìn bài viết này.
Tôi đang đứng cạnh hồ bên Giang Nghiễn.
Ngắm nhìn những gợn sóng lăn tăn.
Anh nói: “Anh đã tra rõ rồi, tấm hình kia là lúc mọi người và thầy chụp chung với nhau.”
“Cô ta dựa vào thầy xong photoshop đến cạnh anh.”
“Còn cái áo khoác thì lúc anh uống say chẳng biết ném nơi nào rồi, cũng không mang về.”
Sau khi anh giải thích rõ ràng xong, tôi hơi xấu hổ.
“Thật ra lúc về nhà em có nghĩ tới là photoshop...hay gì đó.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Chu Kha đã không quan trọng nữa.”
“Đàn anh, em nợ anh một lời xin lỗi.”
“Em xin lỗi, em biết mình làm vậy là sai, thậm chí có thể coi là suy đồi đạo đức.”
Tôi chân thành nhìn anh: “Lần trước anh cũng có nói, anh không dễ dàng dạy cho người khác, bời vì rất mệt tâm mệt tim.”
“Vậy phiền đàn anh trở về suy nghĩ một chút cần em làm gì để bù đắp lỗi lầm đây!”
Cảnh cuối cùng trong giấc mơ.
Là vào thời điểm ba tháng nữa tới kỳ thi đại học.
Tôi với Giang Nghiễn call với nhau, lắng nghe anh tổng quát về hai câu hỏi dễ sai.
Tôi ở bên này làm bài, ngòi bút ma sát mặt giấy, tạo ra âm thanh xẹt xẹt.
Giang Nghiễn ở bên kia gõ bàn phím.
Tôi bâng quơ hỏi: “Anh ơi, anh đang làm gì vậy?”
“Làm bài kiểm tra xây mô hình điểm.”
Tôi vội khen: “Anh giỏi quá đi!”
Kết quả bên kia tự nhiên yên lặng vài giây.
Giang Nghiễn khẽ ho, chẳng biết sao giọng điệu có hơi ngốc nghếch: “Anh...có chút việc, em làm đề trước đi, làm xong gửi đáp án cho anh.”
Nói xong, không đợi tôi trả lời đã cúp máy.
...
Mở mắt ra, tôi cầm điện thoại lên.
Trên màn hình là tin nhắn của Giang Nghiễn: “Sáng nay có tiết không? Cùng ăn trưa với nhau được không?”
Trong vài giây, tôi suýt nữa không phân biệt được thực và mơ.
Chưa đợi tôi trả lời.
Đã nhận được cuộc gọi của mẹ Chu Kha.
“Lâm Dĩ An, chẳng phải Kha Kha nói bậy vài câu thôi sao? Mày mau liên hệ với cảnh sát nói với họ chuyện này muốn giải quyết riêng, không cần làm phiền đến họ.”
Tôi không khỏi cười khẩy: “Xã hội pháp trị, đã làm sai thì phải trả giá.”
“Làm sai cái gì, con bé nói có sai gì à, chẳng lẽ mày không lấy ảnh mạng lừa đàn ông ư?”
Bà ta chửi ầm lên: “Lâm Dĩ An, mày có lương tâm hay không? Trước đây ba mày bệnh nặng, phải xoay sở tiền phẫu thuật, nhà tao không nói hai lời cho mày mượn 50 ngàn tệ đó mày không nhớ hay sao?”
“Nhớ, nhưng một tháng sau bà lại đòi tiền, lấy cớ nhà không còn gạo, cần tiền dùng gấp thế này thế kia, phải lấy tiền để mua túi.”
“Và còn trước đây, nhà mấy người mua xe, mua xong không còn tiền, buộc mẹ tôi phải đưa 100 ngàn tệ cho các người xoay sở, ba tôi tới nhà thúc giục bảy tám lần mấy người mới chịu trả.”
Tôi kể rõ ràng từng cái một.
Bà ta không phản bác được, vì vậy chơi con bài tình cảm: “Dù nói thế nào Kha Kha cũng là chị của con. Con bé vừa mới lên đại học đã mang tiếng xấu, thì sau này làm sao tiếp tục học ở trường được nữa?”
“Khi Chu Kha tung tin đồn về tôi, muốn hủy hoại danh tiếng của tôi, sao chị ta không nghĩ đến sau này tôi sẽ tiếp tục ở lại trường thế nào?”
Mẹ Chu Kha cứng họng, nói không nên lời.
Cuối cùng chỉ biết chửi rủa: “Lâm Dĩ An, mày là cái đồ hỗn láo, lòng dạ hẹp hòi sẽ gặp báo ứng.”
Tôi cười: “Đừng lo, gặp báo ứng cũng là Chu Kha gặp trước.”
Rồi cúp máy.
22
Bài đăng tung tin nhảm đã bị xóa.
Thay vào đó là bài xin lỗi của Chu Kha.
Cô ta thừa nhận bản thân “chân đạp nhiều thuyền”, “gạt tiền người ta”, những lời trước đó toàn là bịa đặt.
Cơ mà cuối bài xin lỗi, cô ta nói: “Nhưng nó dùng ảnh mạng lừa người khác là thật. Hơn nữa đối tượng mà nó lừa là Giang Nghiễn đến từ khoa Vật lý của Thanh Hoa.”
Không ngờ rằng Giang Nghiễn đã đáp trả ở phía dưới.
Anh nói: “Tôi không nghĩ vậy.”
Chỉ bốn chữ nhưng không chừa đường lui.
Phan Ngọc ở ký túc xá cười to: “Đúng là tự rước lấy nhục.”
“Xin lỗi, trước đây tớ có xúc phạm đến anh Giang xin tự phạt một ly.”
Sau đó, Giang Nghiễn đăng một bài viết thanh minh trên confession wall.
Ảnh ở bài viết trước được chụp sau buổi học, Chu Kha chặn anh lại để hỏi một số vấn đề.
Nhưng lại bị người ta cố ý chụp lại.
“Bản thân tôi và bạn Chu Kha ở trường bên cạnh không hề có tí quan hệ nào.”
Bản chất của con người là thích ngồi lê đôi mách.
Các sinh viên nhiệt tình ăn dưa cả hai ngày.
Cuối cùng có người tóm tắt: “Vậy là đại thần Giang vì theo đuổi người mình thích, nên cố ý giả ngu cùng cô gái nhỏ diễn kịch chơi. Ai ngờ bị Chu Kha ngấm ngầm phá hoại, hai bên xích mích, suýt nữa đôi tình nhân đã bỏ lỡ nhau.”
Phía dưới một loạt trả lời: “Lớp trưởng.”
“Lớp trưởng +1.”
...
Lúc nhìn bài viết này.
Tôi đang đứng cạnh hồ bên Giang Nghiễn.
Ngắm nhìn những gợn sóng lăn tăn.
Anh nói: “Anh đã tra rõ rồi, tấm hình kia là lúc mọi người và thầy chụp chung với nhau.”
“Cô ta dựa vào thầy xong photoshop đến cạnh anh.”
“Còn cái áo khoác thì lúc anh uống say chẳng biết ném nơi nào rồi, cũng không mang về.”
Sau khi anh giải thích rõ ràng xong, tôi hơi xấu hổ.
“Thật ra lúc về nhà em có nghĩ tới là photoshop...hay gì đó.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Chu Kha đã không quan trọng nữa.”
“Đàn anh, em nợ anh một lời xin lỗi.”
“Em xin lỗi, em biết mình làm vậy là sai, thậm chí có thể coi là suy đồi đạo đức.”
Tôi chân thành nhìn anh: “Lần trước anh cũng có nói, anh không dễ dàng dạy cho người khác, bời vì rất mệt tâm mệt tim.”
“Vậy phiền đàn anh trở về suy nghĩ một chút cần em làm gì để bù đắp lỗi lầm đây!”