Chương 14
19
Trong khi nói chuyện, chúng tôi đã đi tới cổng gần ký túc xá.
Với tâm lý đà điểu*, tôi bối rối mở miệng: “Tới đây được rồi, em về ký túc xá trước.”
Giang Nghiễn không bắt tôi phải trả lời, chỉ nói ừm.
Đến khi về ký túc xá, tôi mới phát hiện.
Anh gửi một yêu cầu kết bạn mới.
“Cô giáo Lâm, có thể đồng ý tài khoản cá nhân được không.”
Tôi úp mạnh điện thoại xuống bàn.
Tai đỏ như máu.
Phan Ngọc và những bạn cùng phòng khác vẫn chưa ngủ: “Về rồi à An An.”
“Sao rồi?”
Tôi kể ngắn gọn những chuyện xảy ra trong đồn cảnh sát.
Phan Ngọc nghiến răng: “Dù sao cũng là chị họ, sao có thể đăng cái loại bài viết đó để bôi nhọ danh dự của cậu chứ.”
Một người bạn cùng phòng khác phụ họa: “Đúng đó, hồi chiều các cậu bị đưa đi, Ngọc Ngọc xém nữa đánh nhau với một nam sinh nói cậu xấu luôn kìa.”
Tôi nhìn ba khuôn mặt ân cần trước mặt.
Trong lòng sinh ra hơi ấm an ủi trái tim.
“Tớ không sao hết.”
Kết quả ba người tớ nhìn cậu, cậu nhìn tớ.
Sau cùng vẫn là Phan Ngọc lên tiếng: “Vậy cậu và đàn anh Giang...sao rồi?”
“Sao là sao?”
“Hồi chiều trước mặt mọi người anh ấy lên tiếng bênh vực cậu, nói Chu Kha tung tin nhảm. Còn nói thích cậu nữa, tụi mình đã nghe thấy hết rồi.”
“Cậu về muộn như vậy anh ấy có hộ tống không? Thổ lộ với cậu chưa? Cậu nghĩ sao nè?”
“Tớ...”
Tôi im lặng một lát, nghiêm túc nói: “Chuyện này tớ phải suy nghĩ thật kỹ đã.”
20
Trước khi ngủ, tôi tìm đến bạn cấp 3 Lý Tri Vi.
Cô ấy cũng kết bạn với Chu Kha.
“Cô ta và Giang Nghiễn? Thật ra tớ với bạn bè từng nói qua chuyện này, cảm thấy cô ta đang nói dối.”
“Trong vòng bạn bè của Giang Nghiễn chưa bao giờ xuất hiện cô ta.”
Lý Tri Vi nói: “Nhưng mà chuyện cô ta yêu thầm Giang Nghiễn, không phải chuyện bí mật trong lớp họ.”
“Nghe nói hôm nay cô ta còn tung tin nhảm về cậu trên diễn đàn trường, rảnh rỗi thật đó.”
Tôi muộn màng nhận ra.
Chu Kha chỉ đăng cho riêng tôi nhìn.
Đêm đó, tôi lại nằm mơ thấy Giang Nghiễn.
Mơ về kỳ thi sau khi nhập học hồi lớp 12.
Sau khi làm xong, tôi cộng hết tất cả điểm trên giấy nháp và chỉ được 124.
Với số điểm này sẽ kéo tổng điểm của tôi xuống.
Nhưng hoàn cảnh trong nhà, nợ nần khắp nơi còn chưa trả hết.
Ngay cả gia sư 100 tệ/h cũng chẳng mời nổi.
Vì vậy tôi cố tìm wechat của Giang Nghiễn.
“Anh trai ơi, yêu đương qua mạng không?”
Khi gửi tin nhắn đi, thực sự tôi cũng không trông mong gì nhiều.
Cơ mà nửa tiếng sau, Giang Nghiễn đã đồng ý kết bạn.
Ngay sau đó tôi gửi một tấm ảnh người đẹp Al.
Và trò chuyện với anh nửa tháng.
Tôi véo cổ họng khóc lóc kể lể về bài thi Toán nát bét của mình, còn nói bị ba mẹ phê bình.
Anh nói: “Đừng khóc.”
“Không sao hết, anh sẽ dạy em.”
Đây là câu nói mà tôi đang chờ đợi.
Thế là không khách sáo tí nào lấy cuốn “Câu hỏi sai”* ra.
Chụp liên tiếp 6 câu gửi qua.
Cứ vậy dụ anh dạy trong một tháng.
Tôi nghĩ muốn ngựa chạy mà chẳng cho nó ăn cỏ là không được.
Bèn chủ động call.
Sau đó dùng cái giọng nhõng nhẽo gọi anh trai.
Cho anh một chiếc bánh.
“Anh ơi, anh giỏi quá đi à.”
“Nếu anh mà kèm em thêm một thời gian nữa, em nghĩ mình có thể đậu Thanh Hoa luôn đó.”
“Em muốn thi vào Thanh Hoa sau đó gặp anh, kết thúc yêu xa.”
“Lúc gặp nhau, anh phải cho em một cái ôm thật bự đó.”
Giọng anh hơi khàn: “Ừm.”
“Anh cũng rất muốn gặp em.”
Tôi vừa lật lời giải trong sách vừa nũng nịu nói.
Trong lòng không nhịn được nghĩ.
Giang Nghiễn ngây thơ quá.
Có phải học sinh xuất sắc giống như anh, vì học nhiều quá nên cảm xúc trống rỗng.
Nên mới dễ lừa như vậy ư?”
Và rốt cuộc đêm nay tôi cũng đã biết câu trả lời.
Không phải anh dễ lừa.
Ngay từ đầu anh đã biết đó là tôi, nên mới im lặng chấp nhận lời nói dối của tôi, cam lòng bị tôi lừa một năm.
Hơn nữa anh có nói...
Đó là vì anh thích tôi
Trong khi nói chuyện, chúng tôi đã đi tới cổng gần ký túc xá.
Với tâm lý đà điểu*, tôi bối rối mở miệng: “Tới đây được rồi, em về ký túc xá trước.”
Giang Nghiễn không bắt tôi phải trả lời, chỉ nói ừm.
Đến khi về ký túc xá, tôi mới phát hiện.
Anh gửi một yêu cầu kết bạn mới.
“Cô giáo Lâm, có thể đồng ý tài khoản cá nhân được không.”
Tôi úp mạnh điện thoại xuống bàn.
Tai đỏ như máu.
Phan Ngọc và những bạn cùng phòng khác vẫn chưa ngủ: “Về rồi à An An.”
“Sao rồi?”
Tôi kể ngắn gọn những chuyện xảy ra trong đồn cảnh sát.
Phan Ngọc nghiến răng: “Dù sao cũng là chị họ, sao có thể đăng cái loại bài viết đó để bôi nhọ danh dự của cậu chứ.”
Một người bạn cùng phòng khác phụ họa: “Đúng đó, hồi chiều các cậu bị đưa đi, Ngọc Ngọc xém nữa đánh nhau với một nam sinh nói cậu xấu luôn kìa.”
Tôi nhìn ba khuôn mặt ân cần trước mặt.
Trong lòng sinh ra hơi ấm an ủi trái tim.
“Tớ không sao hết.”
Kết quả ba người tớ nhìn cậu, cậu nhìn tớ.
Sau cùng vẫn là Phan Ngọc lên tiếng: “Vậy cậu và đàn anh Giang...sao rồi?”
“Sao là sao?”
“Hồi chiều trước mặt mọi người anh ấy lên tiếng bênh vực cậu, nói Chu Kha tung tin nhảm. Còn nói thích cậu nữa, tụi mình đã nghe thấy hết rồi.”
“Cậu về muộn như vậy anh ấy có hộ tống không? Thổ lộ với cậu chưa? Cậu nghĩ sao nè?”
“Tớ...”
Tôi im lặng một lát, nghiêm túc nói: “Chuyện này tớ phải suy nghĩ thật kỹ đã.”
20
Trước khi ngủ, tôi tìm đến bạn cấp 3 Lý Tri Vi.
Cô ấy cũng kết bạn với Chu Kha.
“Cô ta và Giang Nghiễn? Thật ra tớ với bạn bè từng nói qua chuyện này, cảm thấy cô ta đang nói dối.”
“Trong vòng bạn bè của Giang Nghiễn chưa bao giờ xuất hiện cô ta.”
Lý Tri Vi nói: “Nhưng mà chuyện cô ta yêu thầm Giang Nghiễn, không phải chuyện bí mật trong lớp họ.”
“Nghe nói hôm nay cô ta còn tung tin nhảm về cậu trên diễn đàn trường, rảnh rỗi thật đó.”
Tôi muộn màng nhận ra.
Chu Kha chỉ đăng cho riêng tôi nhìn.
Đêm đó, tôi lại nằm mơ thấy Giang Nghiễn.
Mơ về kỳ thi sau khi nhập học hồi lớp 12.
Sau khi làm xong, tôi cộng hết tất cả điểm trên giấy nháp và chỉ được 124.
Với số điểm này sẽ kéo tổng điểm của tôi xuống.
Nhưng hoàn cảnh trong nhà, nợ nần khắp nơi còn chưa trả hết.
Ngay cả gia sư 100 tệ/h cũng chẳng mời nổi.
Vì vậy tôi cố tìm wechat của Giang Nghiễn.
“Anh trai ơi, yêu đương qua mạng không?”
Khi gửi tin nhắn đi, thực sự tôi cũng không trông mong gì nhiều.
Cơ mà nửa tiếng sau, Giang Nghiễn đã đồng ý kết bạn.
Ngay sau đó tôi gửi một tấm ảnh người đẹp Al.
Và trò chuyện với anh nửa tháng.
Tôi véo cổ họng khóc lóc kể lể về bài thi Toán nát bét của mình, còn nói bị ba mẹ phê bình.
Anh nói: “Đừng khóc.”
“Không sao hết, anh sẽ dạy em.”
Đây là câu nói mà tôi đang chờ đợi.
Thế là không khách sáo tí nào lấy cuốn “Câu hỏi sai”* ra.
Chụp liên tiếp 6 câu gửi qua.
Cứ vậy dụ anh dạy trong một tháng.
Tôi nghĩ muốn ngựa chạy mà chẳng cho nó ăn cỏ là không được.
Bèn chủ động call.
Sau đó dùng cái giọng nhõng nhẽo gọi anh trai.
Cho anh một chiếc bánh.
“Anh ơi, anh giỏi quá đi à.”
“Nếu anh mà kèm em thêm một thời gian nữa, em nghĩ mình có thể đậu Thanh Hoa luôn đó.”
“Em muốn thi vào Thanh Hoa sau đó gặp anh, kết thúc yêu xa.”
“Lúc gặp nhau, anh phải cho em một cái ôm thật bự đó.”
Giọng anh hơi khàn: “Ừm.”
“Anh cũng rất muốn gặp em.”
Tôi vừa lật lời giải trong sách vừa nũng nịu nói.
Trong lòng không nhịn được nghĩ.
Giang Nghiễn ngây thơ quá.
Có phải học sinh xuất sắc giống như anh, vì học nhiều quá nên cảm xúc trống rỗng.
Nên mới dễ lừa như vậy ư?”
Và rốt cuộc đêm nay tôi cũng đã biết câu trả lời.
Không phải anh dễ lừa.
Ngay từ đầu anh đã biết đó là tôi, nên mới im lặng chấp nhận lời nói dối của tôi, cam lòng bị tôi lừa một năm.
Hơn nữa anh có nói...
Đó là vì anh thích tôi