Chương 61
Dịch Thiên dần tỉnh táo hơn, lúc này hắn cũng nghe rõ từng lời Nhất Hạ mắng.
" Mới có 2 ngày mà ngươi đã nát rượu thế này rồi, nếu ta thực sự rời đi ngươi sẽ tệ đến mức nào?"
" Phải! Nếu nàng đi ta phải sống sao đây? Ta không muốn sống như 3 năm trước, những ngày tháng đó thật đáng sợ, giống như sống trong địa ngục không lối thoát vậy."
Dịch Thiên choàng lên ôm lấy Nhất Hạ, hít lấy hương thơm trên mái tóc cô, nói:
" Nàng đừng rời xa ta, đừng rời xa ta!"
" Ta sẽ không đi đâu hết."
" Không! Nàng phải đi, nếu nàng không đi hoàng thượng sẽ giết nàng. Ta thà để nàng đi cũng không muốn nàng chết đâu. Hu hu!"
" Ngươi khóc à? Không phải chứ, chỉ vì chút chuyện như vậy mà khóc sao?"
Dịch Thiên ở trong lòng Nhất Hạ thút thít như đứa trẻ.
" Đây mà là chuyện nhỏ à, lỡ như sau này ta không còn nàng nữa thì phải làm sao?"
" Không phải càng tốt sao? Ta chết rồi sẽ không ai làm hại đến chủ nhan của ngươi nữa."
" Không! Ta yêu nàng, ta không muốn nàng chết, ta không muốn nàng chết."
Dịch Thiên vừa dứt lời đã bị Nhất Hạ khoá môi bằng 1 nụ hôn sâu. Vị cay nồng của rượu trong miệng Dịch Thiên dần chuyển thành ngọt, cả hai người càng say mê đắm chìm trong sự đê mê khó cưỡng này.
Kết thúc nụ hôn sâu bằng 1 cái hôn nhẹ, hai đôi môi quyến luyến rời xa nhau. Chiếc lưỡi của Dịch Thiên lân la xuống vùng cổ, sau đó mạnh bạo xé lớp y phục bên ngoài. Dưới ánh nến leo lắt cặp đồi núi sừng sững càng thêm khiêu gợi. Dịch Thiên chạm nhẹ vào nó, lưỡi của hắn vẫn miệt mài với công việc quét lên vùng da thịt trắng nõn.
Nhất Hạ đã bắt đầu thở dốc khi lưỡi của Dịch Thiên quét xuống nơi thầm kín, giữa đếm đen tĩnh mịch tiếng thở dốc của cả 2 càng làm đối phương thêm phấn khích. 2 người đắm chìm trong sự khoái cảm suốt đêm.
Khi Dịch Thiên tỉnh dậy đã là giờ Tỵ( 9-11h sáng), nhìn thấy Nhất Hạ đang ngủ bên cạnh hắn mới biết chuyện hôm qua không phải là mơ. Nhưng hiện tại cách giờ Ngọ không bao lâu nữa, lúc này muốn đưa Nhất Hạ rời khỏi thành e rằng không kịp nữa.
Dịch Thiên xiết chặt cánh tay ôm Nhất Hạ, cảm nhận hơi ấm cùng hương thơm nhẹ nhàng từ người trong lòng mình. Sau đó hắn cẩn thận đắp chăn cho cô, khó khăn bước ra khỏi giường. Hai ngày chỉ uống rượu cộng thêm cuộc ân ái đêm qua khiến Dịch Thiên mất sức, hiện tại hắn rất mệt mỏi vừa đi được mấy bước đã ngã xuống đất.
Bình rượu trên tủ gỗ rớt xuống, động tĩnh này khiến Nhất Hạ tỉnh giấc. Cô bị giày vò suốt đêm, toàn thân đều là vết hôn đỏ tươi, bộ dạng cũng không khá hơn Dịch Thiên là bao.
" Chỉ 1 đêm thôi đã không chịu nổi, yếu đuối vậy à?"
" Không phải nàng cũng giống ta sao?"
" Ta thì khác, dù sao ta cũng là nữ nhân, mạnh hay yếu đều không quan trọng. Ngược lại là ngươi sao đột nhiên lại yếu đuối hơn cả ta vậy?"
" Sắp đến giờ Ngọ rồi."
" Thì sao?"
" Không phải nàng đang ở trong phủ đệ của Nhật Tư Đồng à, tại sao lại quay lại, lẽ nào hắn bắt nạt nàng?"
" Thế gian này còn ai có thể bắt nạt ta sao?"
" Vậy tại sao nàng lại quay về chứ, có biết đây là đang tự dấn thân vào nguy hiểm không?"
" Nếu ta không quay lại ngươi sẽ giao phó thế nào với Nhật Tư Dật?"
" Nàng lo cho ta nên mới quay lại sao?"
" Con người ta trước nay không muốn mắc nợ ai, đặc biệt là những người ta ghét. Nếu để ngươi bị phạt vì chuyện này thì ta cũng phải sống áy náy suốt quãng đời còn lại."
" Mới có 2 ngày mà ngươi đã nát rượu thế này rồi, nếu ta thực sự rời đi ngươi sẽ tệ đến mức nào?"
" Phải! Nếu nàng đi ta phải sống sao đây? Ta không muốn sống như 3 năm trước, những ngày tháng đó thật đáng sợ, giống như sống trong địa ngục không lối thoát vậy."
Dịch Thiên choàng lên ôm lấy Nhất Hạ, hít lấy hương thơm trên mái tóc cô, nói:
" Nàng đừng rời xa ta, đừng rời xa ta!"
" Ta sẽ không đi đâu hết."
" Không! Nàng phải đi, nếu nàng không đi hoàng thượng sẽ giết nàng. Ta thà để nàng đi cũng không muốn nàng chết đâu. Hu hu!"
" Ngươi khóc à? Không phải chứ, chỉ vì chút chuyện như vậy mà khóc sao?"
Dịch Thiên ở trong lòng Nhất Hạ thút thít như đứa trẻ.
" Đây mà là chuyện nhỏ à, lỡ như sau này ta không còn nàng nữa thì phải làm sao?"
" Không phải càng tốt sao? Ta chết rồi sẽ không ai làm hại đến chủ nhan của ngươi nữa."
" Không! Ta yêu nàng, ta không muốn nàng chết, ta không muốn nàng chết."
Dịch Thiên vừa dứt lời đã bị Nhất Hạ khoá môi bằng 1 nụ hôn sâu. Vị cay nồng của rượu trong miệng Dịch Thiên dần chuyển thành ngọt, cả hai người càng say mê đắm chìm trong sự đê mê khó cưỡng này.
Kết thúc nụ hôn sâu bằng 1 cái hôn nhẹ, hai đôi môi quyến luyến rời xa nhau. Chiếc lưỡi của Dịch Thiên lân la xuống vùng cổ, sau đó mạnh bạo xé lớp y phục bên ngoài. Dưới ánh nến leo lắt cặp đồi núi sừng sững càng thêm khiêu gợi. Dịch Thiên chạm nhẹ vào nó, lưỡi của hắn vẫn miệt mài với công việc quét lên vùng da thịt trắng nõn.
Nhất Hạ đã bắt đầu thở dốc khi lưỡi của Dịch Thiên quét xuống nơi thầm kín, giữa đếm đen tĩnh mịch tiếng thở dốc của cả 2 càng làm đối phương thêm phấn khích. 2 người đắm chìm trong sự khoái cảm suốt đêm.
Khi Dịch Thiên tỉnh dậy đã là giờ Tỵ( 9-11h sáng), nhìn thấy Nhất Hạ đang ngủ bên cạnh hắn mới biết chuyện hôm qua không phải là mơ. Nhưng hiện tại cách giờ Ngọ không bao lâu nữa, lúc này muốn đưa Nhất Hạ rời khỏi thành e rằng không kịp nữa.
Dịch Thiên xiết chặt cánh tay ôm Nhất Hạ, cảm nhận hơi ấm cùng hương thơm nhẹ nhàng từ người trong lòng mình. Sau đó hắn cẩn thận đắp chăn cho cô, khó khăn bước ra khỏi giường. Hai ngày chỉ uống rượu cộng thêm cuộc ân ái đêm qua khiến Dịch Thiên mất sức, hiện tại hắn rất mệt mỏi vừa đi được mấy bước đã ngã xuống đất.
Bình rượu trên tủ gỗ rớt xuống, động tĩnh này khiến Nhất Hạ tỉnh giấc. Cô bị giày vò suốt đêm, toàn thân đều là vết hôn đỏ tươi, bộ dạng cũng không khá hơn Dịch Thiên là bao.
" Chỉ 1 đêm thôi đã không chịu nổi, yếu đuối vậy à?"
" Không phải nàng cũng giống ta sao?"
" Ta thì khác, dù sao ta cũng là nữ nhân, mạnh hay yếu đều không quan trọng. Ngược lại là ngươi sao đột nhiên lại yếu đuối hơn cả ta vậy?"
" Sắp đến giờ Ngọ rồi."
" Thì sao?"
" Không phải nàng đang ở trong phủ đệ của Nhật Tư Đồng à, tại sao lại quay lại, lẽ nào hắn bắt nạt nàng?"
" Thế gian này còn ai có thể bắt nạt ta sao?"
" Vậy tại sao nàng lại quay về chứ, có biết đây là đang tự dấn thân vào nguy hiểm không?"
" Nếu ta không quay lại ngươi sẽ giao phó thế nào với Nhật Tư Dật?"
" Nàng lo cho ta nên mới quay lại sao?"
" Con người ta trước nay không muốn mắc nợ ai, đặc biệt là những người ta ghét. Nếu để ngươi bị phạt vì chuyện này thì ta cũng phải sống áy náy suốt quãng đời còn lại."