Chương 32
Dịch Thiên báo đến một tin, hai vị hoàng tử ở kinh thành đã có hành động, bọn họ tập hợp người để giết Phích Lịch Châu, ngoài ra còn muốn chiếm toàn bộ số vàng bạc làm của riêng.
Nhưng bọn chúng không thể ngờ kế hoạch của mình sớm đã bị Phích Lịch Châu nhìn thấu. Vì thế hắn đã bí mật sang một con thuyền khác, thành công đưa toàn bộ đám hải tặc cùng vàng bạc chúng cướp được quay về.
Phích Lịch Châu bình an quay về là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nhưng Phích Lịch Sa lại không lấy làm lạ. Ông ta sớm đã biết đứa con trai út của mình không phải là kẻ phế vật.
Chỉ là vì chuyện năm xưa hắn khắc chết mẫu thân của mình, thực tâm ông ta biết đó không phải là sự thật. Chỉ là bản thân không có cách nào chấp nhận việc mình bảo vệ không tốt cho Nhĩ Lan. Nên mới muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Phích Lịch Châu.
Bên kia Nhị Hạ và Dịch Thiên đang cùng bàn luận về lần gặp riêng hoàng thượng của Phích Lịch Châu.
" Đáng thương cho Phích Lịch Châu, đường đường là tam hoàng tử, từ lúc mới sinh mẫu phi đã chết, đến phụ hoàng, huynh đệ tỷ muội cũng không yêu thương. Haiz! Thật đáng thương!"
" Ta lại thấy hắn không đáng thương đến vậy, ít nhất hắn vẫn có cơ hội gặp được người thực sự tốt với mình."
" Ai?"
" Ngươi!"
Nhị Hạ cười ngại, sau đó lại trêu ghẹo Dịch Thiên.
" Lần đầu tiên nghe Dịch đại nhân khen người khác, ngài đột nhiên kì lạ như thế, lẽ nào là muốn cùng ta như đêm đó sao?"
Dịch Thiên đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì, liền mắng 1 câu rồi rời đi.
" Đồ vô liêm sỉ!"
" Vô liêm sỉ sao? Ha ha! Dịch Thiên ngươi thật thú vị."
Sau khi từ nội cung quay về, ba người cùng đến Lạp Lạp lâu, nơi đang giam giữ một nha hoàn năm xưa. Nhưng người này cứng miệng, cho dù đã biết rõ thân phận của Phích Lịch Châu cũng không muốn khai ra chuyện gì.
Không để phí thêm chút thời gian nào, Nhị Hạ liền giao chuyện này cho Dịch Thiên xử lí. Nếu nói đại lao của Võ Thành Ti là địa ngục, thì chủ nhân của nó chắc chắn là Diêm Vương. Mọi loại tra tấn từ thể xác đến tinh thần đều khiến người khác ám ảnh suốt đời.
Quả nhiên sau khi Dịch Thiên ra tay, người đàn bà kia đã khai toàn bộ mọi chuyện mình chứng kiến năm xưa. Sau khi lăn tay điểm chỉ bà ta được thả đi nhưng lại bị Dịch Thiên và Nhị Hạ giữ lại. Bọn họ không an tâm khi thả nhân chứng duy nhất đi, nếu để kẻ gian biết được, bà ta sẽ bị diệt khẩu.
Lúc này cần tìm thêm chứng cứ để chứng minh hoàng hậu là chủ mưu việc giết Nhĩ Lan năm xưa.
Đúng lúc này Dịch Thiên nhận được mật thư từ Nam Đông. Phía Bắc Lịch đã rục rịch hành động, bấy lâu nay số người cải trang vào kinh thành ngày càng nhiều. Việc cần làm bây giờ là phải đẩy nhanh tiến độ đăng cơ của Phích Lịch Châu.
Dịch Thiên quả thật là trụ cột của kinh thành, sau khi hắn đi nơi đó đã xảy ra không ít chuyện. Tuy bây giờ người của Võ Thành Ti tạm thời có thể áp chế mọi chuyện, nhưng vẫn không thể kéo dài quá lâu.
" Xem ra mục đích lần này sứ giả tới đây không đơn giản."
" Mục đích các người giữ ta lại đây hơn 1 tháng cũng đâu phải vì hiếu khách."
" Đó là ý của phụ hoàng và 2 vị hoàng huynh."
" Nếu không có sự giúp đỡ của ta, chỉ dựa vào hắn ngài không thể lên ngôi dễ dàng được đâu."
Nhị Hạ nghe người ta nói đến mình, liền đến giảng hoà cho 2 người.
" Được rồi đấy 2 vị công tử của ta ơi, bây giờ là tình huống nào rồi. Ai giúp ai cũng vậy thôi, không phải mọi người đều có lợi hay sao?"
Nhưng bọn chúng không thể ngờ kế hoạch của mình sớm đã bị Phích Lịch Châu nhìn thấu. Vì thế hắn đã bí mật sang một con thuyền khác, thành công đưa toàn bộ đám hải tặc cùng vàng bạc chúng cướp được quay về.
Phích Lịch Châu bình an quay về là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nhưng Phích Lịch Sa lại không lấy làm lạ. Ông ta sớm đã biết đứa con trai út của mình không phải là kẻ phế vật.
Chỉ là vì chuyện năm xưa hắn khắc chết mẫu thân của mình, thực tâm ông ta biết đó không phải là sự thật. Chỉ là bản thân không có cách nào chấp nhận việc mình bảo vệ không tốt cho Nhĩ Lan. Nên mới muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Phích Lịch Châu.
Bên kia Nhị Hạ và Dịch Thiên đang cùng bàn luận về lần gặp riêng hoàng thượng của Phích Lịch Châu.
" Đáng thương cho Phích Lịch Châu, đường đường là tam hoàng tử, từ lúc mới sinh mẫu phi đã chết, đến phụ hoàng, huynh đệ tỷ muội cũng không yêu thương. Haiz! Thật đáng thương!"
" Ta lại thấy hắn không đáng thương đến vậy, ít nhất hắn vẫn có cơ hội gặp được người thực sự tốt với mình."
" Ai?"
" Ngươi!"
Nhị Hạ cười ngại, sau đó lại trêu ghẹo Dịch Thiên.
" Lần đầu tiên nghe Dịch đại nhân khen người khác, ngài đột nhiên kì lạ như thế, lẽ nào là muốn cùng ta như đêm đó sao?"
Dịch Thiên đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì, liền mắng 1 câu rồi rời đi.
" Đồ vô liêm sỉ!"
" Vô liêm sỉ sao? Ha ha! Dịch Thiên ngươi thật thú vị."
Sau khi từ nội cung quay về, ba người cùng đến Lạp Lạp lâu, nơi đang giam giữ một nha hoàn năm xưa. Nhưng người này cứng miệng, cho dù đã biết rõ thân phận của Phích Lịch Châu cũng không muốn khai ra chuyện gì.
Không để phí thêm chút thời gian nào, Nhị Hạ liền giao chuyện này cho Dịch Thiên xử lí. Nếu nói đại lao của Võ Thành Ti là địa ngục, thì chủ nhân của nó chắc chắn là Diêm Vương. Mọi loại tra tấn từ thể xác đến tinh thần đều khiến người khác ám ảnh suốt đời.
Quả nhiên sau khi Dịch Thiên ra tay, người đàn bà kia đã khai toàn bộ mọi chuyện mình chứng kiến năm xưa. Sau khi lăn tay điểm chỉ bà ta được thả đi nhưng lại bị Dịch Thiên và Nhị Hạ giữ lại. Bọn họ không an tâm khi thả nhân chứng duy nhất đi, nếu để kẻ gian biết được, bà ta sẽ bị diệt khẩu.
Lúc này cần tìm thêm chứng cứ để chứng minh hoàng hậu là chủ mưu việc giết Nhĩ Lan năm xưa.
Đúng lúc này Dịch Thiên nhận được mật thư từ Nam Đông. Phía Bắc Lịch đã rục rịch hành động, bấy lâu nay số người cải trang vào kinh thành ngày càng nhiều. Việc cần làm bây giờ là phải đẩy nhanh tiến độ đăng cơ của Phích Lịch Châu.
Dịch Thiên quả thật là trụ cột của kinh thành, sau khi hắn đi nơi đó đã xảy ra không ít chuyện. Tuy bây giờ người của Võ Thành Ti tạm thời có thể áp chế mọi chuyện, nhưng vẫn không thể kéo dài quá lâu.
" Xem ra mục đích lần này sứ giả tới đây không đơn giản."
" Mục đích các người giữ ta lại đây hơn 1 tháng cũng đâu phải vì hiếu khách."
" Đó là ý của phụ hoàng và 2 vị hoàng huynh."
" Nếu không có sự giúp đỡ của ta, chỉ dựa vào hắn ngài không thể lên ngôi dễ dàng được đâu."
Nhị Hạ nghe người ta nói đến mình, liền đến giảng hoà cho 2 người.
" Được rồi đấy 2 vị công tử của ta ơi, bây giờ là tình huống nào rồi. Ai giúp ai cũng vậy thôi, không phải mọi người đều có lợi hay sao?"