Chương 31
Tuy số đạn pháo đã bị ném xuống biển, nhưng tên thuyền trưởng gian xảo sớm đã giấu đạn ở nhiều nơi. Ban nãy hắn chỉ đang kéo dài thời gian để thuộc hạ đến kho lấy đạn. Bây giờ người nên sợ hãi phải là Phích Lịch Châu mới đúng, nhưng Nhị Hạ lại rất tự tin cho rằng chúng không thể làm gì mình.
Khi quả pháo vừa được cho vào nòng, đột nhiên tên châm lửa ngất đi. Tiếp theo đó những tên hải tặc lần lượt nằm dài trên thuyền. Mọi người đều bất ngờ, Nhị Hạ liền bay qua đó, lái chiếc thuyền vào bờ. Người này dường như về mảng nào cũng tài giỏi, khiến Phích Lịch Châu ngàng càng cảm thấy hắn rất khó nắm bắt.
Đám hải tặc nhanh chóng bị trói lại, người của Phích Lịch Châu cũng lục soát được vô số ngân lượng trên thuyền. Con số này tuy không thể bù đắp được những thiệt hại do hải tặc gây ra, nhưng nó cũng xoa dịu được phần nào sự mất mát của các thương nhân.
Nhìn thấy Phích Lịch Châu đứng 1 mình trên mui thuyền, Nhị Hạ biết hắn có tâm sự, liền đến hỏi han.
" Tam điện hạ đang lo lắng chuyện gì sao?"
" Ngươi đến rồi à, không kiểm kê số tài sản của hải tặc sao?"
" Làm xong rồi."
" Làm xong rồi! Không phải chứ, người trong nội vụ phủ phải mất cả tháng không ăn không ngủ mới có thể kiểm kê toàn bộ. Sao ngươi có thể làm trong vòng 1 canh giờ? Không phải là ngươi khai gian đó chứ?"
" Ta tự có cách của mình, chắc chắn sẽ không làm hỏng chuyện của ngài. Nói cho ta biết tam điện hạ đang lo lắng chuyện gì đi."
" Chuyện ta lo lắng thì rất nhiều, đầu tiên là chuyến về kinh thành e sẽ có người gây bất lợi. Cho dù vượt qua được ải này, khi về ta sẽ phải giao toàn bộ tài sản cho phụ hoàng."
" Sao vậy, ngài muốn ăn bớt à? Không sao! Chuyện này ta sẽ coi như không hiết gì, muốn bao nhiêu cứ việc lấy."
" Ngươi nghĩ ta cũng tầm thường như bọn chúng à? Suốt ngày vơ vét tài sản của người khác, đến lão bá tánh nghèo khổ cũng không tha. Ta chỉ lo khi về sẽ phải nộp toàn bộ vào quốc khố, vậy những thương nhân bị cướp tài sản không biết sẽ thế nào."
" Cho dù có bù đắp thế nào cũng không đủ, hoàng đế yêu tiền như mạng sẽ không bỏ ra nửa đồng để trả cho họ."
" Ta biết! Cho nên ta rất lo lắng về việc này, không biết những người đó sẽ sống thế nào."
" Càng lo lắng cho bách tính, ngài càng cần phải quyết tâm đoạt được vương vị. Chỉ có con đường làm hoàng đế mới có thể tạo phúc cho muôn dân."
Phích Lịch Châu nhìn Nhị Hạ, nụ cười ôn nhu ẩn giấu chút tình ý. Thái độ này càng khiến cô sợ hãi vài phần.
" Mỗi lần có ngươi bên cạnh ta đều cảm thấy an tâm. Không biết nên gọi ngươi là công tử hay tiểu thư đây nhỉ?"
" Điện hạ nói vậy là có ý gì?"
" Thực ra cô không cần giấu, ban nãy khi cô kéo ta lên thuyền, ta đã nhìn thấy tai cô có 1 cái lỗ nhỏ, đoán nó dùng để đeo hoa tai. Tất nhiên nam nhân cũng có thể đeo, nhưng thiên hạ chỉ có người Tây Vực mới có chuyện này. Chắc cô sẽ không nói bản thân là người Tây Vực đấy chứ?"
" Sớm biết vậy đã không cứu ngươi."
" Thực ra cô không cần căng thẳng, chuyện này là bí mật giữa hai ta, tuyết đối sẽ không có người thứ ba biết. Ta thề đấy!"
Nhị Hạ lườm Phích Lịch Châu 1 cái rồi xoay người vào bên trong. Không ngờ dịch dung thuật của cô lợi hại nhự vậy, lại bại lộ qua một lỗ xâu tai. Nếu không phải vì dính nước, ai cũng không thể phát hiện ra cô là nữ nhân.
Khi quả pháo vừa được cho vào nòng, đột nhiên tên châm lửa ngất đi. Tiếp theo đó những tên hải tặc lần lượt nằm dài trên thuyền. Mọi người đều bất ngờ, Nhị Hạ liền bay qua đó, lái chiếc thuyền vào bờ. Người này dường như về mảng nào cũng tài giỏi, khiến Phích Lịch Châu ngàng càng cảm thấy hắn rất khó nắm bắt.
Đám hải tặc nhanh chóng bị trói lại, người của Phích Lịch Châu cũng lục soát được vô số ngân lượng trên thuyền. Con số này tuy không thể bù đắp được những thiệt hại do hải tặc gây ra, nhưng nó cũng xoa dịu được phần nào sự mất mát của các thương nhân.
Nhìn thấy Phích Lịch Châu đứng 1 mình trên mui thuyền, Nhị Hạ biết hắn có tâm sự, liền đến hỏi han.
" Tam điện hạ đang lo lắng chuyện gì sao?"
" Ngươi đến rồi à, không kiểm kê số tài sản của hải tặc sao?"
" Làm xong rồi."
" Làm xong rồi! Không phải chứ, người trong nội vụ phủ phải mất cả tháng không ăn không ngủ mới có thể kiểm kê toàn bộ. Sao ngươi có thể làm trong vòng 1 canh giờ? Không phải là ngươi khai gian đó chứ?"
" Ta tự có cách của mình, chắc chắn sẽ không làm hỏng chuyện của ngài. Nói cho ta biết tam điện hạ đang lo lắng chuyện gì đi."
" Chuyện ta lo lắng thì rất nhiều, đầu tiên là chuyến về kinh thành e sẽ có người gây bất lợi. Cho dù vượt qua được ải này, khi về ta sẽ phải giao toàn bộ tài sản cho phụ hoàng."
" Sao vậy, ngài muốn ăn bớt à? Không sao! Chuyện này ta sẽ coi như không hiết gì, muốn bao nhiêu cứ việc lấy."
" Ngươi nghĩ ta cũng tầm thường như bọn chúng à? Suốt ngày vơ vét tài sản của người khác, đến lão bá tánh nghèo khổ cũng không tha. Ta chỉ lo khi về sẽ phải nộp toàn bộ vào quốc khố, vậy những thương nhân bị cướp tài sản không biết sẽ thế nào."
" Cho dù có bù đắp thế nào cũng không đủ, hoàng đế yêu tiền như mạng sẽ không bỏ ra nửa đồng để trả cho họ."
" Ta biết! Cho nên ta rất lo lắng về việc này, không biết những người đó sẽ sống thế nào."
" Càng lo lắng cho bách tính, ngài càng cần phải quyết tâm đoạt được vương vị. Chỉ có con đường làm hoàng đế mới có thể tạo phúc cho muôn dân."
Phích Lịch Châu nhìn Nhị Hạ, nụ cười ôn nhu ẩn giấu chút tình ý. Thái độ này càng khiến cô sợ hãi vài phần.
" Mỗi lần có ngươi bên cạnh ta đều cảm thấy an tâm. Không biết nên gọi ngươi là công tử hay tiểu thư đây nhỉ?"
" Điện hạ nói vậy là có ý gì?"
" Thực ra cô không cần giấu, ban nãy khi cô kéo ta lên thuyền, ta đã nhìn thấy tai cô có 1 cái lỗ nhỏ, đoán nó dùng để đeo hoa tai. Tất nhiên nam nhân cũng có thể đeo, nhưng thiên hạ chỉ có người Tây Vực mới có chuyện này. Chắc cô sẽ không nói bản thân là người Tây Vực đấy chứ?"
" Sớm biết vậy đã không cứu ngươi."
" Thực ra cô không cần căng thẳng, chuyện này là bí mật giữa hai ta, tuyết đối sẽ không có người thứ ba biết. Ta thề đấy!"
Nhị Hạ lườm Phích Lịch Châu 1 cái rồi xoay người vào bên trong. Không ngờ dịch dung thuật của cô lợi hại nhự vậy, lại bại lộ qua một lỗ xâu tai. Nếu không phải vì dính nước, ai cũng không thể phát hiện ra cô là nữ nhân.