Chương : 77
“Em có việc, không về được.”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp máy.
Nhấn nút tắt máy.
Đây là lần đầu tiên tôi to gan như vậy, dám cúp điện thoại của Lục Nguyên Đăng. Tôi không biết sau khi trở về sẽ có kết quả như thế nào, nhưng vào lúc này, tôi chỉ muốn lẳng lặng đợi kết quả.
Chỉ cần xác định Khương Hải không sao, tôi mới có thể an lòng.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng.
Thời gian càng lâu, tâm trạng của tôi càng bất định.
Rốt cuộc, đèn phòng giải phẫu cũng tắt, cửa từ từ mở ra.
Tôi vội đi lên, lo lắng hỏi bác sĩ: “Thế nào rồi?”
“Tụ máu trong đầu đã được loại bỏ, bả vai bị gãy nát quá nghiêm trọng, cho dù sau này khôi phục cũng không thể dùng sức. Trước mắt, khôi phục coi như ổn định, không cần quá lo lắng.”
Khương Hải được đẩy ra ngoài, thuốc tê chưa hết, cậu ấy vẫn đang ngủ. Cho dù đang ngủ, khóe miệng của cậu ấy vẫn mang theo nụ cười.
Tôi ở bên giường, nhìn Khương Hải vẫn đang hôn mê, tâm tình rất phức tạp.
Rất nhanh, cha mẹ Khương Hải tới.
Bọn họ đều ở bên ngoài, thấy dáng vẻ phong trần gió sương ấy, chắc là vừa xuống máy bay.
“Cháu chào cô chú.”
Tôi tiến lên lễ phép chào.
Mẹ Khương Hải nhìn tôi, lập tức nhíu mày cho tôi một cái tát.
Một tát này đánh cho tôi mơ hồ.
“Cô?”
“Đừng gọi tôi là cô! Khương Hải nhà chúng tôi gặp xui xẻo gì lại dính líu tới một cô gái như vậy! Trước kia nó cũng bởi vì cô thi trượt nên chỉ chọn nguyện vọng 2, nếu không… công việc của Khương Hải hiện tại khẳng định tốt hơn cô nhiều. Việc đó cho qua, không ngờ bây giờ nó còn tới tìm cô. Nghe nói cô đã ly hôn, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy, một người không ra gì như cô còn đến làm lỡ con trai tôi!”
Mẹ Khương Hải càng nói càng căm phẫn, cầm túi đánh lên người tôi.
Tuy tôi cảm thấy tủi thân, nhưng cũng không thể ra tay với trưởng bối, chỉ có thể lấy tay cản rồi nhích sang một bên né.
Bệnh viện lúc này rất nhiều người, người đi ngang qua đứng xem náo nhiệt ở ngoài phòng bệnh.
“Con tiện nhân này, mày có thể cách xa con tao được không! Mày có thiếu đàn ông đến mức nào cũng không thể hại con trai tao như vậy, con tao chưa từng có bạn gái, sao có thể hủy trong tay mày!” Bà ta vừa đánh vừa mắng, lời nói ngày càng khó nghe.
Cha cậu ấy kéo tôi rất nhiều lần, nhưng vẫn không ngăn cản được mẹ cậu ấy, chỉ có thể đứng một bên lo lắng suông.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy!” Giọng nói của Khương Hải chợt vang lên, lúc này mẹ cậu ấy mới dừng lại, lo lắng chạy về phía cậu ấy.
“Con trai, con không sao chứ? Mẹ đã bảo con cách xa ả hồ ly tinh này một chút, nhưng con vẫn không nghe lời. Bây giờ thì hay rồi, suýt chút nữa mất cả mạng. Nếu con qua lại với cô ta, mẹ sẽ chết ở đây!”
Thái độ của bà ta rất quyết tâm.
Khương Hải nhíu mày, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Mẹ, lúc đi học, Ninh Khanh chưa từng ảnh hưởng đến việc học của con. Là con tình nguyện đơn phương cô ấy, cả trái tim cũng chỉ nghĩ về cô ấy. Nhưng trước đây con quá mức nhu nhược khiến con bỏ lỡ cô ấy. Hiện tại ông trời lại cho con một cơ hội, nếu con không cố gắng, chắn chắn sẽ hối hận cả đời. Đời này nếu người kết hôn với con không phải là cô ấy, con tình nguyện mãi mãi không kết hôn.”
“Hồ đồ!” Mẹ cậu ấy giận dữ hét lên.
“Mẹ, nếu mẹ ngăn cản thì sẽ mất đi đứa con trai này!” Khương Hải bình tĩnh nói.
Lời nói của Khương Hải khiến mẹ cậu ấy rất xoắn xuýt. Bà ta vừa hy vọng con trai không qua lại với tôi, cũng không muốn tình cảm mẹ con bị ngăn cách vì tôi.
Nói thật, lời nói của Khương Hải khiến tôi thực sự rất cảm động.
Tôi vốn cho rằng cả đời này, tôi chỉ còn lại bất hạnh. Lại không nghĩ rằng, trên thế giới này còn có người yêu tôi như vậy.
Đối với tôi mà nói, thế là đủ rồi.
Nhưng niềm hạnh phúc như vậy, tôi không dám yêu cầu quá cao.
Tôi cười với Khương Hải, dịu dàng nói: “Khương Hải, cám ơn cậu đã thích tôi. Nhưng giữa tôi và cậu không có khả năng, tôi mãi mãi cũng không thể ở bên cậu.”
Vừa nghe tôi nói như vậy, mẹ cậu ấy thở dài một hơi, biểu cảm trên mặt cũng có chút xấu hổ. Đoán chừng bà ta đã biết vừa nãy hiểu lầm tôi nên hơi ngại.
“Ninh Khanh, cậu đừng gấp gáp từ chối tôi. Tôi chờ cậu, cho dù bao lâu tôi đều chờ cậu. Tôi có thời gian cả đời để chờ, chỉ cần cậu không kết hôn thì tôi sẽ luôn chờ đợi.”
Tôi không ngờ, thái độ Khương Hải lại kiên quyết đến thế.
Bầu không khí xấu hổ cứ tiếp diễn, bây giờ cậu ấy cũng có người chăm sóc, tôi tạm biệt rồi rời đi.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, phía ngoài gió đã sớm lặng, tôi mua xong đồ Thẩm Ninh cần, vội vã trở về công ty. Đã sắp đến giờ tan làm, đoán chừng Thẩm Ninh sắp rời đi.
Tôi mở máy, vừa tới cửa công ty đã nhận được điện thoại khẩn cấp của Tống Trọng.
“Em và Lục Nguyên Đăng có chuyện gì xảy ra, anh ấy tìm đến chỗ anh rồi.”
“Em không thể nói rõ ràng trong một hai câu được, anh có nói với anh ấy em ở đâu không?” Tôi hỏi.
“Anh nói em ở công ty.” Tống Trọng đáp.
Tôi cũng thở dài một hơi, chí ít lát nữa có thể mượn cớ tôi tăng ca.
Nhưng sự thực chứng minh, tôi vui mừng quá sớm.
“Có điều, anh ấy cứ ở trong phòng làm việc của anh không đi, em lên trên xử lý đi.”