Chương : 76
Dù nói thế nào, Thẩm Ninh cũng là cấp trên trực tiếp của tôi.
Mấy thứ này không phải là hôm nay không mua không được.
Tôi biết, cô ta có ý định làm khó dễ tôi. Không phải là chuyện cực kỳ gấp, tôi cũng lười đôi co với cô ta. Biết thêm một vài nguyên liệu cũng có ích với tôi.
Chỉ là, nếu gió nhỏ hơn một chút thì tốt rồi.
Tôi cầm tài liệu, trực tiếp ra cửa.
Mới vừa tới cửa, gió to bất thình lình quét qua khiến tôi không nhấc được bước chân.
Hầy, tôi đây mảnh mai bốn mươi lăm ký sao có thể chống chọi nổi gió lớn như vậy.
Vốn dĩ không xa lắm, tôi cũng không cách nào đi tới, chỉ có thể gọi xe, đi về phía đó.
Sau ba phút, xe đã đến một cửa tiệm bán trang sức.
Tôi đi vào, mua đủ nguyên liệu Thẩm Ninh cần.
Lúc đi ra, Khương Hải đi đến trước mặt tôi.
Tính ra, chúng tôi đã mấy ngày không liên lạc. Lúc ở thành phố Gia, cậu ấy có gọi cho tôi một cuộc điện thoại, có điều tôi không nhận được. Sau đó, tôi quên gọi lại cho cậu ấy.
“Ninh Khanh, nhìn xa xa đã thấy giống cậu. Gió lớn như vậy, sao cậu còn ra ngoài?” Cậu ấy cười với tôi, nụ cười ấm áp hòa tan trái tim tôi.
Đối với tôi mà nói, Khương Hải tựa như mặt trời trong ngày đông. Mặc kệ gặp phải giá lạnh như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có cậu ấy, thế giới luôn ấm áp.
Đáng tiếc, cậu ấy không phải là mặt trời của tôi.
“Tôi đi ra mua chút đồ, còn cậu?”
“Tôi cũng vậy, làm thí nghiệm cần dùng đến một ít dược phẩm, nguyên liệu cung cấp thiếu nên tôi đi ra ngoài xem có thể tìm được không.” Cậu ấy cười nói với tôi.
Tôi nhớ lần trước cậu ấy đã từng nói, môn cậu ấy dạy có liên quan đến hóa học, làm thí nghiệm cũng là chuyện rất bình thường.
“Lần trước không thể mời cậu xem phim, lần này cùng đi chứ?”
Cậu ấy nói với tôi.
“Nhưng tôi còn phải mua đồ.”
Tôi nói.
Bây giờ cậu ấy hẹn tôi, có thể tránh được tôi đều tránh. Nếu lại tiếp tục dây dưa với cậu ấy cũng không có kết quả tốt.
“Dù gì cũng không quy định phải mua về lúc nào. Chỉ hai tiếng là xem xong phim, còn nhiều thời gian.”
Nói rồi, cậu ấy lấy điện thoại di động ra mân mê một hồi.
“Được rồi, đã mua vé xong.”
Ngay cả từ chối tôi cũng chưa kịp nói ra, cậu ấy đã hoạch định xong tất cả.
Lần trước cho cậu ấy leo cây khiến tôi rất ngượng ngùng, hiện tại càng không tiện từ chối, chỉ có thể đi theo cậu ấy đến rạp chiếu phim.
Bởi vì gió lớn nên không có nhiều người tới xem phim, trong rạp chiếu chỉ có hai người tôi và cậu ấy mà thôi.
Là một bộ phim tình yêu, nam nữ diễn viên trong phim tôi đều rất thích, thoạt nhìn cũng khá nghiêm túc.
“Ninh Khanh.”
Xem được một nửa, Khương Hải đột nhiên kêu tên tôi.
Gọi tên lúc này luôn khiến tôi cảm thấy lo sợ vô cớ. Trong lòng tôi đã loáng thoáng biết cậu ấy sẽ nói gì tiếp theo, bèn vội vã ra dấu cậu ấy chớ có lên tiếng, chỉ chỉ màn hình.
Cuối cùng, cậu ấy không nói gì.
Tâm tình thấp thỏm xem xong phim, tôi vừa đi ra ngoài vừa lo Khương Hải sẽ lên tiếng lần nữa.
Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, tôi đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng.
Phía trên đỉnh đầu, hình như có vật gì đang lay động.
Vừa ngẩng đầu nhìn, tấm biển quảng cáo treo trên không thẳng tắp rơi xuống.
“A!”
Tôi kêu lên một tiếng, sợ ngây người đứng tại chỗ, quên cả tránh đi.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, bả vai tôi đột nhiên bị người khác đẩy mạnh. Trước khi tấm biển quảng cáo rơi xuống, Khương Hải đã dùng sức đẩy tôi ra.
Nhưng cậu ấy lại không thể tránh được, tấm biển đó đập xuống, hung hăng đánh trúng bờ vai của cậu ấy. Đầu cũng bị va trúng.
Tôi nghe thấy Khương Hải khẽ kêu lên, cả thân thể nhũn xuống.
Tôi bị dọa sợ dần dần bình tĩnh lại, chạy về phía cậu ấy.
“Cậu sao rồi?”
“Không sao.” Cậu ấy miễn cưỡng mỉm cười với tôi, dịu dàng nhìn tôi nói: “Cậu không sao thì tốt rồi.”
Sắc mặt của cậu ấy trắng bệch, rõ ràng là rất đau. Càng về sau, cả người ngày càng yếu dần, nhiều lần suýt ngất đi nhưng cậu ấy vẫn gắng gượng chống đỡ.
Nhân viên quản lý rạp chiếu phim cũng chạy tới, gọi điện thoại cấp cứu rồi nâng tấm biển trên người cậu ấy ra.
Rất nhanh, xe cứu thương đến đưa cậu ấy tới bệnh viện.
Tôi theo trong xe, lo âu nhìn Khương Hải.
Cậu ấy vẫn không ngừng cười với tôi, nụ cười đó khiến tôi đau lòng không dứt. Lúc này là lúc nào rồi, cậu ấy lại còn mong tôi an tâm.
Sau khi kiểm tra, xương bị gãy nát, trong đầu tụ máu, cần phẫu thuật ngay lập tức.
Nhìn Khương Hải vào phòng phẫu thuật, tôi vẫn sợ hãi khôn nguôi. Nếu Khương Hải không đẩy tôi ra, tôi cũng không dám tưởng tượng tấm biển đó sẽ biến tôi thành dạng gì, có thể vỡ đầu tại chỗ luôn.
Điện thoại di động trong túi rung lên, tôi lấy ra nhìn, là Lục Nguyên Đăng gọi tới.
Tôi tràn đầy lo lắng cho Khương Hải, căn bản không có tâm trạng nghe điện thoại. Nhưng là điện thoại của Lục Nguyên Đăng, tôi không thể không nghe.
“Anh trở về sớm hơn dự kiến, nửa giờ nữa sẽ về đến nhà.”
“Em không ở nhà.” Tôi thành thật nói.
Đây là lần đầu tiên Lục Nguyên Đăng liên lạc với tôi sau trận xích mích hôm đó. Theo lý thuyết, tôi hẳn nên đi dỗ dành để anh ấy vui lòng. Dù sao, sinh tử của Ninh Uy Phước, vận mệnh của tôi đều nằm trong tay anh ấy.
Nhưng bây giờ thực sự không được.
Đầu dây bên kia, Lục Nguyên Đăng dừng một chút rồi trầm giọng ra lệnh: “Bất kể bây giờ em đang ở đâu, lập tức về nhà cho anh.”