Chương : 73
CHƯƠNG 73: BUỒN NÔN MUỐN ÓI
Bình hoa rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Trán của tôi dường như phát ra âm thanh “rắc rắc”.
Hầy, sẽ không nứt xương chứ.
Máu tươi từ trên trán chảy xuống, tôi đứng ngơ ngác ở nơi đó, thấy Quý Vương Nhung từ bên trong chạy ra.
“Ninh tiểu thư, cô không sao chứ?”
Quý Vương Nhung không ngờ trúng phải tôi, cả gương mặt đều là kinh ngạc và hoang mang.
Lục Nguyên Đăng chỉ đứng ở cửa, biểu cảm lãnh đạm nhìn tôi, căn bản cũng không bước đến.
“Nguyên Đăng, nhanh đưa cô ấy đi bệnh viện, chảy nhiều máu quá.”
Đầu của tôi ong ong, cúi đầu nhìn mặt đất vung vãi những vết máu.
“Em đưa cô ấy đi đi, anh còn có việc.”
Lục Nguyên Đăng thản nhiên nói, đi ngang qua trước mặt tôi.
Người đàn ông trước mắt này thật sự là kẻ bạc tình, ngay cả đưa tôi đi bệnh viện cũng không muốn. Quả nhiên, đối với anh ấy mà nói, ngoại trừ ở trên giường thì tôi không có giá trị gì khác.
Bóng lưng người đàn ông đó dần dần mờ nhạt, cơ thể của tôi cũng không tự chủ ngã ra sau.
“Ninh tiểu thư!”
Chỉ nghe thấy tiếng Quý Vương Nhung hốt hoảng hét lên, tôi liền mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại đã ở bệnh viện.
Quý Vương Nhung không ở đó, Tống Trọng đứng trước mặt tôi, chau mày.
“Em xem em thực sự chẳng cẩn thận chút nào, anh vừa đi thì em đã bị đánh thành như vậy.” Tống Trọng bĩu môi, khinh bỉ liếc mắt nhìn tôi.
Cánh tay vươn qua cầm một quả táo, bắt đầu gọt một cách thành thạo.
“Đánh gì chứ, đây chỉ là ngoài ý muốn được không?” Tôi bĩu môi nói.
Chỉ là gần đây, họa sát thân của tôi có vẻ hơi nhiều. Suy nghĩ một chút, năm nay tôi hai mươi bốn tuổi, năm bổn mệnh quả nhiên vận mệnh có biến. Sau này, ra ngoài cẩn thận một chút là tốt nhất.
Tống Trọng nhún vai, từ chối cho ý kiến.
“Quý Vương Nhung đâu?” Tôi hỏi.
Tôi nhớ lúc tôi té xỉu, là cô ta đỡ tôi. Theo lý thuyết, chắc cô ta đưa tôi tới bệnh viện.
“Không biết, khi anh tới, nơi đây không có bất kỳ ai. Em thấy em có đáng thương không.”
Tôi cười cười không nói.
Nhớ tới hành động lúc trước của Quý Vương Nhung, tôi cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc đầu tôi cho rằng Quý Vương Nhung tức giận rời khỏi bàn là bởi vì cô ta thanh cao. Nhưng với hành động ném bình hoa lúc nãy, thực sự không giống việc tiểu thư khuê các có thể làm được.
Trong đầu tôi đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ khiến tim tôi đập thình thịch.
“Tống Trọng, anh nói xem Quý Vương Nhung có biết quan hệ của em và Lục Nguyên Đăng?”
Càng nghĩ, tôi lại càng thấy căng thẳng.
Tống Trọng nhét trái táo vừa gọt xong vào miệng tôi, trừng mắt nói: “Em chớ có đoán mò, nếu cô ta đã biết chuyện của em và Lục Nguyên Đăng, em sẽ không chỉ bị chấn động não đơn giản như vậy.”
Chấn động não?
Khóe miệng của tôi giật giật.
Bị đập như thế đã thành chấn động não, thân thể tôi đúng là dễ hỏng. Không có mệnh đại tiểu thư, lại có bệnh đại tiểu thư.
Vết thương trên đầu không tính là nghiêm trọng, chỉ quấn vài vòng gạc, có vẻ hơi xấu xí. Tống Trọng bắt tôi ở lại bệnh viện, anh ấy tự đi xem show thời trang là được, nhưng tôi lại kiên trì nhất định phải đi theo.
Anh ấy không lay chuyển được tôi, cũng chỉ có thể làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Tôi phải tìm được cảm hứng, thiết kế ra tác phẩm tốt giành tiền thưởng. Đối mặt với Quý Vương Nhung khiến tôi rất sợ hãi, không thể để đêm dài lắm mộng.
Show thời trang buổi tối, Lục Nguyên Đăng tới, Quý Vương Nhung không ở đó.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám ngồi chung với Lục Nguyên Đăng, liền để Tống Trọng ngồi cạnh Lục Nguyên Đăng.
Tối nay là thời trang giày túi, có hai chiếc túi thu hút sự chú ý của tôi. Trong đầu tôi cũng bắt đầu xuất hiện những cảm hứng ban sơ.
Tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, thuận tiện ghi chép một vài cảm hứng.
“Nhấc chân lên một chút.” Giọng nói của Lục Nguyên Đăng vang lên bên cạnh, tôi giật mình suýt chút rớt điện thoại di động.
Tôi ngẩng đầu thấy anh ấy cầm điện thoại di động, trên màn hình hiển thị ba chữ Quý Vương Nhung. Xem ra, là Quý Vương Nhung gọi điện thoại tới.
Tôi cúi đầu, đứng dậy để Lục Nguyên Đăng đi ra. Anh ấy đi tới góc phòng nhận điện thoại.
Tôi chốc chốc nhìn về bên đó, phát hiện cả người anh ấy có chút suy tư. Sắc mặt khá là khó coi, đến cuối cùng, ngay cả cà-vạt không nhịn được gỡ ra.
Rất hiếm khi thấy Lục Nguyên Đăng thất thố như vậy, cũng không biết Quý Vương Nhung nói với anh ấy cái gì.
Đại khái sau năm phút, anh ấy cúp điện thoại quay lại. Tôi cũng thu hồi ánh mắt, làm bộ đang chí lớn xem show thời trang.
Xem được phân nửa, tôi chợt có cảm giác muốn ói.
Che miệng nôn khan hai cái, Lục Nguyên Đăng nhìn qua đây, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm.
Cảm giác buồn nôn ngày càng mãnh liệt, trong miệng cũng bắt đầu có vị chua dợn lên. Ánh mắt của anh ấy nhìn chằm chằm khiến tôi không được tự nhiên, tôi đứng dậy đi về phía toilet.
Tống Trọng cũng chú ý tới điểm không thích hợp của tôi, đi theo đằng sau tôi.
“Em sao vậy?” anh ấy ở sau lưng ân cần hỏi tôi.
“Không sao, chính là choáng váng đầu, với có chút…”
Lời còn chưa nói hết, tôi vịn tay trên bồn rửa, nôn ra ngoài.
Sau khi nôn xong, cả người khỏe hơn ít nhiều, chỉ là đầu vẫn hơi choáng. Gạc trên đầu cũng có chút máu thấm ra, đoán chừng là bởi vì vừa nãy ói dùng nhiều sức.
“Chẳng lẽ em mang thai?” Tống Trọng lo âu nhìn tôi, thình lình thốt ra một câu.