Chương : 72
CHƯƠNG 72: ĐẠO BẤT ĐỒNG BẤT TƯƠNG VI MƯU
Không thể!
Tôi gào thét trong lòng.s
Nhưng nơi đây không phải do tôi làm chủ.
Tống Trọng ngước mắt nhìn hai người, thản nhiên nói: “Cứ tự nhiên.”
Này! Lẽ nào Tống Trọng không phát hiện tôi nháy mắt với anh ấy sao? Với tính cách sợ thiên hạ không loạn của anh ấy, tôi thực sự hoài nghi anh ấy cố ý.
“Đối với các sản phẩm trong show thời trang lần này, Tống tổng có ý kiến gì không?”
Cô gái vừa mở miệng liền trực tiếp nhắc đến show thời trang tối qua.
“Không. Ngày hôm qua có mấy bộ đẹp, đều xuất phát từ tay Quý tiểu thư nhỉ? Rất tốt.” Tống Trọng cười trả lời.
Quý tiểu thư?
Là nhà thiết kế nổi tiếng.
Người đầu tiên tôi có thể nghĩ tới chính là Quý Vương Nhung.
Thẩm Ninh tuy nổi tiếng trong nước, cũng có ảnh hưởng quốc tế nhất định nhưng vẫn thua kém Quý Vương Nhung. Quý Vương Nhung vốn xuất thân danh môn, tài nguyên và điều kiện cũng là tốt nhất.
Cho nên có đôi khi, điều người ta cần không chỉ là thiên phú. Có vài người đã chiến thắng ở vạch đích.
“Ừm. Có điều, vị tiểu thư ngồi bên cạnh anh có vẻ không hài lòng lắm với tác phẩm của tôi.”
Nói rồi, ánh mắt Quý Vương Nhung chiếu vào người tôi.
Lập tức, tôi cảm thấy lúng túng.
Xem ra bộ trang phục tôi đánh giá hôm qua chính là của Quý Vương Nhung. Ngày hôm qua cô ta không gây chuyện với tôi, nhưng hôm nay lại không kiềm chế được.
Trong lòng có chút thấp thỏm.
Ánh mắt tôi khẽ nhìn sang Lục Nguyên Đăng, phát hiện anh ấy chỉ ung dung ngồi đó ăn, hoàn toàn không thèm để ý chúng tôi đang nói những chuyện gì.
Chỉ có thể nói, tâm lý của người đàn ông này không phải mạnh mẽ bình thường. Tôi và vợ anh ấy đối mặt nói chuyện với nhau, anh ấy còn có thể yên tâm thoải mái ăn uống.
Tôi hít sâu một hơi, mỉm cười với Quý Vương Nhung.
“Tôi không có ý nói trang phục Quý tiểu thư thiết kế không đẹp, chỉ là mỗi người mỗi sở thích, tôi chỉ thích những thứ đơn giản mà thôi.”
Không biết tôi nói như vậy, Quý Vương Nhung có hài lòng không.
Cô ta trầm ngâm trong khoảnh khắc, sắc mặt có vẻ không ổn lắm. Mãi sau cô ta mới đáp lại, cười nhẹ nhàng với tôi.
“Cô nói cũng có lý, đây là danh thiếp của tôi, nếu cô có ý kiến với tác phẩm của tôi, cô có thể tìm tôi nói chuyện bất cứ lúc nào.” Cô ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp rồi lập tức quay đầu nói với Lục Nguyên Đăng: “Chồng à, chúng ta qua bàn khác ăn đi, có lẽ là đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Cánh tay tiếp nhận danh thiếp của tôi lúng túng ngừng giữa không trung.
Quý Vương Nhung thoạt nhìn là một người rất có giáo dưỡng, tôi hoàn toàn không ngờ cô ta lại nói ra một câu như vậy. Nhưng nghĩ thì cũng hợp tình hợp lý, đại tiểu thư nhà giàu khó tránh khỏi thanh cao kiêu ngạo.
Lục Nguyên Đăng không đứng dậy, lại nhìn tôi nói: “Không thể chỉ vì sở thích đối với một món đồ không giống nhau mà phủ định tất cả. Biết đâu mọi người có điểm chung thì sao?”
Lời Lục Nguyên Đăng nói khiến tôi hoảng hốt.
Nếu tôi và Quý Vương Nhung nhắc đến điểm chung gì đó thì chính là người đàn ông đối diện này rồi.
“Không ăn nữa. Muốn ăn thì anh tự ăn đi.”
Quý Vương Nhung không đồng ý, trực tiếp rời khỏi phòng ăn.
Lập tức, không khí ngột ngạt vừa nãy càng trở nên lúng túng.
Lục Nguyên Đăng lại không sao cả, tiếp tục ăn bữa sáng.
Tôi ăn không vào, đầu óc đều đang nghĩ nếu quan hệ của tôi và Lục Nguyên Đăng lộ ra ánh sáng, Quý Vương Nhung sẽ xử tôi thế nào.
Tống Trọng mới vừa ăn xong, ban tổ chức gọi điện thoại tới, nói có chuyện quan trọng cần anh ấy đi một chuyến.
Anh ấy không yên tâm nhìn tôi rồi rời đi.
“Lục Nguyên Đăng, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tôi nhìn anh ấy, thấp giọng thốt ra những lời này từ trong kẽ răng.
“Chẳng muốn thế nào cả.” Anh ấy ngước mắt, từ tốn lau miệng.
“Vì sao anh không nói với em là anh có vợ?” Vấn đề này tôi đã muốn hỏi anh ấy từ hôm qua rồi, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.
Anh ấy đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi nhìn chung quanh một chút, cũng không có người chú ý tới chúng tôi, lúc này mới đi theo.
Tầng hai đến tầng ba rất gần nên đi thang bộ.
“Em hỏi anh đó, vì sao tới bây giờ anh vẫn không nói cho em biết!” Tôi theo sau anh ấy, nhịn không được hỏi lần nữa.
Hiện tại, trong lòng tôi rất loạn, cũng rất khó chịu. Tôi thậm chí không biết mình bây giờ rốt cuộc là tình nhân hay là tiểu tam. Mối quan hệ với Lục Nguyên Đăng hoàn toàn phá hỏng quan hệ của người khác, còn đáng khinh thường hơn cả làm tình nhân.
Lúc này, bước chân của Lục Nguyên Đăng mới dừng lại.
Anh ấy xoay người lại, hơi híp mắt mang theo chút nguy hiểm khiến tôi căng thẳng đến mức hít thở không thông.
“Ninh Khanh, em có tư cách gì chất vấn anh? Hay là em đang ghen?”
Đều không phải.
Tôi muốn nói như vậy, nhưng đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của Lục Nguyên Đăng, tôi không thốt ra được lời nào.
“Ninh Khanh, em chỉ là một cô gái muốn cầu cạnh anh, chuyện của anh, em không có tư cách tham dự vào.”
Những lời này của Lục Nguyên Đăng như một chậu nước lạnh dội thẳng lên người tôi. Anh ấy bình thường khá cưng chiều tôi, khiến tôi suýt nữa đã quên tôi chỉ là một công cụ làm ấm giường của anh ấy mà thôi.
Nơi trái tim tôi hơi đau đớn.
Tôi cắn môi, khéo léo nói với Lục Nguyên Đăng: “Em biết, chẳng qua em cảm thấy chí ít anh nên để em chuẩn bị tâm lý một chút, nếu không… em không biết phải làm sao ứng đối với vợ anh.”
“Em làm tốt bổn phận của mình là được rồi, không cần để ý tới cô ấy.”
Lục Nguyên Đăng thản nhiên nói rồi trở về phòng của mình.
Anh ấy vừa đi vào, một bình hoa nhỏ từ trong cửa bay ra, không nghiêng không lệch, vừa khớp đập vào trán của tôi.