Chương 6: Kĩ Năng Độc Quyền
Cuối cùng Nguyễn Tinh Nhã với kĩ năng mặt dày vuốt mông ngựa cực đỉnh cũng được ở cùng vợ chồng già. Đứa cháu cũng là người quen, bé Bảo mới gặp lúc nãy.
Ông bà không cảm thấy bé Bảo ôm hộp sọ không có gì không đúng, còn dỗ thằng bé đi ngủ, còn vuốt ve cái đầu, gọi con gái, làm cậu da đầu tê dại.
Vừa đúng 10 giờ, cả nhà ông cụ tắt hết đèn, đi vào giấc ngủ. Là tập thể đi ngủ, giống như bị ngắt nguồn điện.
Tĩnh lặng quá.
Nguyễn Tinh Nhã lót đệm mềm nằm dưới đất, đôi mắt đen đã thích ứng với bóng tối, trộm nhìn xung quanh, thấy không ai mới mở cửa sổ hệ thống lên.
[Kĩ năng độc quyền: Văn học là chân ái <D> (Đã nhận được một quyển vở 200 trang và một cây bút máy)]
"??"
[Nhắc nhở về kĩ năng: Xét thấy người chơi Nguyễn Tinh Nhã đối với toán học rất có thành tựu. Hệ thống đại nhân rộng lượng ban cho kĩ năng tương ứng. Không cần mang ơn.]
"..." Tương ứng dữ chưa má?
[Hướng dẫn sử dụng: Một câu thơ một lời văn cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén nhất thế giới (giới hạn trong 20 chữ)
Lưu ý: Viết sai, viết không đúng chính tả sẽ không dùng được kĩ năng. Chỉ cho phép sai 3 lần.
(Thời gian sử dụng: 15 phút/ngày)
Chú thích: Chúc mừng em đạt kỹ năng triệu hồi cấp D, người nhà đang háo hức chờ đợi di chúc của em~]
"..." Mọa, tức á.
Nguyễn Tinh Nhã tức tới khó thở sặc nước miếng ho khụ khụ, ôm một bụng tức nơm nớp lo sợ đi ngủ. Không ngủ, cậu sẽ không có sức mà chạy trốn.
Một cái kỹ năng cấp D dùng được 15 phút một ngày, một con hàng hệ thống sặc mùi phản diện, cậu sẽ sống không quá chương 2 mất.
_______
Rạng sáng 3 giờ 50.
Nguyễn Tinh Nhã bị tiếng xì xào sột soạt làm cho tỉnh cả ngủ, cậu không dám ngủ quá say, sợ sẽ chết lúc nào không hay.
Thanh âm phát ra từ phòng ngủ của con gái đã chết của ông cụ.
Cậu biết được điều này khi nhìn thấy ảnh thờ của người phụ nữ nọ, tầm 23, 24 tuổi. Trẻ như vậy mà đã mất, hỏi đến nguyên do thì lão không nói, còn nhìn chằm chằm cậu, làm cậu thót cả tim ra ngoài.
Đừng có nói là người con gái tìm về nhá?
Cậu sợ ma.
Loáng thoáng nghe có tiếng đàn ông khe khẽ nói thầm, có tiếng bước chân của hai người. Cậu có thể nghe rõ như vậy là vì đang nằm dưới sàn, đếm tiếng vang.
Nguyễn Tinh Nhã liền mon men bật dậy, lặng lẽ bước về phía kia.Nương ánh đèn mờ mờ cùng thị lực siêu tốt, cậu ngạc nhiên, nhận ra gì đó.
Hai người đàn ông dáng người cao ráo, một người mặc màu trắng một người mặc đồ đen, khí thế đều xuất chúng. Là hai người chơi đẹp trai như diễn viên phim Hàn cậu thấy ở đại sảnh.
Dù chỉ thấy lờ mờ nhưng chắc chắn là trai đẹp!
Cậu vừa mới lẻn đến đặt tai lên cửa phòng, còn chưa kịp làm gì đã nghe tiếng súng lên nòng, cái trán lạnh toát.
"..." Dưới họng súng ngắm, chúng sinh bình đẳng ngay.
Chơi vậy ai chơi lại?
"Ra đây."
Giọng nói có màu ấm, nhẹ nhàng như thủ thỉ bên tai, khác xa hoàn toàn với hành động máu lạnh dùng súng đe dọa của anh ta.
Nguyễn Tinh Nhã hãi hùng làm trạng thái giơ tay đầu hàng, thành thật bước vào trong, nhú mặt ra với hai vị đại lão.
Hai vị kia một người đứng một người ngồi, tầm mắt đảo qua vài vòng trên mặt cậu, không nói gì.
Nguyễn Tinh Nhã không xấu trai, không phải kiểu đáng yêu mắt to rưng rưng như muốn chảy nước bất cứ lúc nào, cũng không phải thanh tú như ánh trăng sáng khiến người ta vừa gặp đã thương. Mà là đẹp sắc xảo, thành thục mà chín rục như hoa hồng, vóc dáng cân xứng xinh đẹp. Lúc cậu tiến vào thế giới kinh dị là lúc tan làm, trên người vẫn còn ăn mặc đồng phục chỉnh chu như lúc đi làm.
Nhưng vẻ ngoài thì chỉ như vệt hoa trên gấm, Nguyễn Tinh Nhã tự nhận con người thật của mình hèn hơn nhiều, đừng để vẻ ngoài đánh lừa bạn.
Thanh niên này rất có mị lực, hai vị trai đẹp cho ra chủ quan đánh giá.
Người đàn ông chỉa súng vào cậu, hơi kinh ngạc: "Tân nhân xui xẻo? Chưa chết nữa à?"
"..." Lời chào hỏi kém may mắn này cậu có thể không trả lời không?
Giả điếc cho rồi, đỡ phải giải thích.
Nguyễn Tinh Nhã đầy bụng suy nghĩ xấu xa, bình tĩnh nói: "Hợp tác đi, tôi có tin tức." Người chơi là đồng minh, không phải kẻ thù.
Vu Ngạn Thu nhíu mày, lại lần nữa đánh giá cậu tân nhân này. Nhìn cậu tự tin như vậy, hoặc là có kĩ năng độc quyền cấp A trở lên, hoặc là thật sự đã nắm bắt được thông tin quan trọng nào đó. Anh đưa mắt nhìn sang Vu Thực đang ngồi trên ghế, dò hỏi.
Vu Thực đứng lên, dáng người còn cao lớn hơn lúc ngồi: "Không cần thiết."
Nguyễn Tinh Nhã cũng đã đoán trước được mình sẽ bị từ chối. Một tân nhân mới tham gia một cái phụ bản như cậu không có quyền uy ra điều kiện hợp tác với người chơi giỏi hơn.
Cho nên ba người im lặng nhìn nhau hơn 5 phút, quyết định ai người nấy tự mình tìm manh mối, không động chạm lẫn nhau. Nguyễn Tinh Nhã tự nhận mình đánh không lại người ta, không dám gây hấn.
Phòng của cô con gái đã mất của cặp đôi già, cô ấy tên một chữ Tư, sinh năm 1970. Nếu tính năm nay là 1994 thì cô gái này chết lúc 24 tuổi. Hệ thống cũng cho nhắc nhở, năm nay không tính 2024 mà là 1994.
Số 4 đối với những người có linh tính mà nói, là số Tử, cũng có nghĩa là Chết.
Nguyễn Tinh Nhã rất nhanh đã tìm thấy nhật ký đầy máu đen ở dưới chân bàn trang điểm của cô Tư.
Ông bà không cảm thấy bé Bảo ôm hộp sọ không có gì không đúng, còn dỗ thằng bé đi ngủ, còn vuốt ve cái đầu, gọi con gái, làm cậu da đầu tê dại.
Vừa đúng 10 giờ, cả nhà ông cụ tắt hết đèn, đi vào giấc ngủ. Là tập thể đi ngủ, giống như bị ngắt nguồn điện.
Tĩnh lặng quá.
Nguyễn Tinh Nhã lót đệm mềm nằm dưới đất, đôi mắt đen đã thích ứng với bóng tối, trộm nhìn xung quanh, thấy không ai mới mở cửa sổ hệ thống lên.
[Kĩ năng độc quyền: Văn học là chân ái <D> (Đã nhận được một quyển vở 200 trang và một cây bút máy)]
"??"
[Nhắc nhở về kĩ năng: Xét thấy người chơi Nguyễn Tinh Nhã đối với toán học rất có thành tựu. Hệ thống đại nhân rộng lượng ban cho kĩ năng tương ứng. Không cần mang ơn.]
"..." Tương ứng dữ chưa má?
[Hướng dẫn sử dụng: Một câu thơ một lời văn cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén nhất thế giới (giới hạn trong 20 chữ)
Lưu ý: Viết sai, viết không đúng chính tả sẽ không dùng được kĩ năng. Chỉ cho phép sai 3 lần.
(Thời gian sử dụng: 15 phút/ngày)
Chú thích: Chúc mừng em đạt kỹ năng triệu hồi cấp D, người nhà đang háo hức chờ đợi di chúc của em~]
"..." Mọa, tức á.
Nguyễn Tinh Nhã tức tới khó thở sặc nước miếng ho khụ khụ, ôm một bụng tức nơm nớp lo sợ đi ngủ. Không ngủ, cậu sẽ không có sức mà chạy trốn.
Một cái kỹ năng cấp D dùng được 15 phút một ngày, một con hàng hệ thống sặc mùi phản diện, cậu sẽ sống không quá chương 2 mất.
_______
Rạng sáng 3 giờ 50.
Nguyễn Tinh Nhã bị tiếng xì xào sột soạt làm cho tỉnh cả ngủ, cậu không dám ngủ quá say, sợ sẽ chết lúc nào không hay.
Thanh âm phát ra từ phòng ngủ của con gái đã chết của ông cụ.
Cậu biết được điều này khi nhìn thấy ảnh thờ của người phụ nữ nọ, tầm 23, 24 tuổi. Trẻ như vậy mà đã mất, hỏi đến nguyên do thì lão không nói, còn nhìn chằm chằm cậu, làm cậu thót cả tim ra ngoài.
Đừng có nói là người con gái tìm về nhá?
Cậu sợ ma.
Loáng thoáng nghe có tiếng đàn ông khe khẽ nói thầm, có tiếng bước chân của hai người. Cậu có thể nghe rõ như vậy là vì đang nằm dưới sàn, đếm tiếng vang.
Nguyễn Tinh Nhã liền mon men bật dậy, lặng lẽ bước về phía kia.Nương ánh đèn mờ mờ cùng thị lực siêu tốt, cậu ngạc nhiên, nhận ra gì đó.
Hai người đàn ông dáng người cao ráo, một người mặc màu trắng một người mặc đồ đen, khí thế đều xuất chúng. Là hai người chơi đẹp trai như diễn viên phim Hàn cậu thấy ở đại sảnh.
Dù chỉ thấy lờ mờ nhưng chắc chắn là trai đẹp!
Cậu vừa mới lẻn đến đặt tai lên cửa phòng, còn chưa kịp làm gì đã nghe tiếng súng lên nòng, cái trán lạnh toát.
"..." Dưới họng súng ngắm, chúng sinh bình đẳng ngay.
Chơi vậy ai chơi lại?
"Ra đây."
Giọng nói có màu ấm, nhẹ nhàng như thủ thỉ bên tai, khác xa hoàn toàn với hành động máu lạnh dùng súng đe dọa của anh ta.
Nguyễn Tinh Nhã hãi hùng làm trạng thái giơ tay đầu hàng, thành thật bước vào trong, nhú mặt ra với hai vị đại lão.
Hai vị kia một người đứng một người ngồi, tầm mắt đảo qua vài vòng trên mặt cậu, không nói gì.
Nguyễn Tinh Nhã không xấu trai, không phải kiểu đáng yêu mắt to rưng rưng như muốn chảy nước bất cứ lúc nào, cũng không phải thanh tú như ánh trăng sáng khiến người ta vừa gặp đã thương. Mà là đẹp sắc xảo, thành thục mà chín rục như hoa hồng, vóc dáng cân xứng xinh đẹp. Lúc cậu tiến vào thế giới kinh dị là lúc tan làm, trên người vẫn còn ăn mặc đồng phục chỉnh chu như lúc đi làm.
Nhưng vẻ ngoài thì chỉ như vệt hoa trên gấm, Nguyễn Tinh Nhã tự nhận con người thật của mình hèn hơn nhiều, đừng để vẻ ngoài đánh lừa bạn.
Thanh niên này rất có mị lực, hai vị trai đẹp cho ra chủ quan đánh giá.
Người đàn ông chỉa súng vào cậu, hơi kinh ngạc: "Tân nhân xui xẻo? Chưa chết nữa à?"
"..." Lời chào hỏi kém may mắn này cậu có thể không trả lời không?
Giả điếc cho rồi, đỡ phải giải thích.
Nguyễn Tinh Nhã đầy bụng suy nghĩ xấu xa, bình tĩnh nói: "Hợp tác đi, tôi có tin tức." Người chơi là đồng minh, không phải kẻ thù.
Vu Ngạn Thu nhíu mày, lại lần nữa đánh giá cậu tân nhân này. Nhìn cậu tự tin như vậy, hoặc là có kĩ năng độc quyền cấp A trở lên, hoặc là thật sự đã nắm bắt được thông tin quan trọng nào đó. Anh đưa mắt nhìn sang Vu Thực đang ngồi trên ghế, dò hỏi.
Vu Thực đứng lên, dáng người còn cao lớn hơn lúc ngồi: "Không cần thiết."
Nguyễn Tinh Nhã cũng đã đoán trước được mình sẽ bị từ chối. Một tân nhân mới tham gia một cái phụ bản như cậu không có quyền uy ra điều kiện hợp tác với người chơi giỏi hơn.
Cho nên ba người im lặng nhìn nhau hơn 5 phút, quyết định ai người nấy tự mình tìm manh mối, không động chạm lẫn nhau. Nguyễn Tinh Nhã tự nhận mình đánh không lại người ta, không dám gây hấn.
Phòng của cô con gái đã mất của cặp đôi già, cô ấy tên một chữ Tư, sinh năm 1970. Nếu tính năm nay là 1994 thì cô gái này chết lúc 24 tuổi. Hệ thống cũng cho nhắc nhở, năm nay không tính 2024 mà là 1994.
Số 4 đối với những người có linh tính mà nói, là số Tử, cũng có nghĩa là Chết.
Nguyễn Tinh Nhã rất nhanh đã tìm thấy nhật ký đầy máu đen ở dưới chân bàn trang điểm của cô Tư.