Chương 5: Lươn Lẹo Luồn Lách
Bị mù?
Thằng nhóc nghi hoặc ngoẹo đầu đánh giá vài lần, buồn bực bỏ cuộc, xoay mông: "Vậy...đi rồi..."
Dọa cho đã rồi muốn chạy à?
Nguyễn Tinh Nhã quyết định mạo hiểm, không gan một chút thì sẽ chết: "Bé Bảo đúng hong? Thật ra là anh mới dọn nhà tới đây, có điều ông lão dẫn anh nhận phòng đi mất tiêu rồi. Em chỉ đường nha?" Anh mày bị mù mà.
Thằng nhỏ khuôn mặt đã đáng sợ, nay còn đáng sợ hơn gấp mấy lần, đôi mắt đều muốn rớt ra khỏi hốc mắt.
Nguyễn Tinh Nhã duy trì nụ cười yếu ớt trên mặt, đôi mắt vô thần: "Cưng là bé ngoan đúng hong? Chắc chắn người nhà cưng rất thương cưng." Đứa nhỏ nào không thích được khen, cậu chỉ vuốt mông ngựa tí thôi.
Thằng bé rẽ bước, quay đầu nhìn cậu, không biết là nói trúng câu nào mà nó không từ chối. Xòe bàn tay nhỏ trắng bệch ra, có thể thấy cả gân tay xanh đen bên trong, gầy đến đáng thương: "...Đi...đi thôi...là bé ngoan mà...Tay...dắt đi..."
Nguyễn Tinh Nhã run như cầy sấy đứng lên: "...Được."
Không cần nắm tay được không, cậu sợ.
Thằng nhỏ chủ động nắm lấy bày tay buông thõng của cậu, dắt đi, mặt không biểu cảm, trống rỗng vô cảm.
"..."
"Híc!"
Nguyễn Tinh Nhã phải căng da đầu đi theo, cái bàn tay nho nhỏ mà lành lạnh, không có chút độ ấm làm cậu khiếp vía.
Đừng nói là ma nhá, cậu xỉu mất.
Cộp cộp cộp!
Cầu thang dẫn lên tầng như vừa mới xây xong, mùi xi măng mới đỗ, đạp lên còn có cảm giác lún xuống, nhớp nháp.
Tại sao không có thang máy nhỉ?
Tiếng bước chân của thằng bé nhỏ tới nổi không thể nghe thấy, chỉ có tiếng bước chân của Nguyễn Tinh Nhã vang dội khắp thang lầu, thanh âm cọ sát làm người nao nao.
Trong bóng tối, có vô vàn đôi mắt nhỏ to dõi theo bóng lưng cứng đờ của cậu.
Cùng lúc đó, phó bản tân thủ này cũng được tiến cử cho người xem. Trong vô vàn trò chơi tân thủ, trò chơi của Nguyễn Tinh Nhã không có vẻ gì là nổi bật.
Khu tân thủ là khu người chơi chết nhiều nhất, cũng ảm đạm ít ỏi chí có mấy mống người tìm kiếm thành viên mới.
_______
Tầng 4.
Nguyễn Tinh Nhã lòng đầy khó hiểu chú ý quan sát xung quanh. Dọc hành lang treo 4 bộ poster những năm 90 của một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng đang khiêu vũ, một chậu cây xanh cũng không có, mùi nước sơn nồng gay mũi.
Có tổng cộng 4 phòng, bên trái 2 phòng, bên phải 2 phòng. 401, 402, 403 và 405.
Vậy 404 đâu?
Cậu thấp thỏm hỏi: "Bé Bảo ới, cho anh...hỏi?" Không biết từ lúc nào, bàn tay nhỏ lành lạnh cậu không cảm nhận được nữa.
Có chút dọa-
Cộp!
"Này cậu kia."
Nguyễn Tinh Nhã nội tâm thét chói tai, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: Á á á!
"Là khách trọ lại đúng không? Sao bây giờ mới đến nhận phòng?" Là tiếng nói khàn khàn, trầm đục của cụ ông dưới đại sảnh.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười xuề xòa, thái độ chân thành nhận lỗi: "Xin lỗi ông nhiều, cháu bị tiêu chảy, lúc nãy nhịn không được mới đi tìm nhà vệ sinh, ông thông cảm cho cháu nha. Làm phiền ông nhiều quá, tiền nhà cháu lại trả thêm phí phục vụ cho ạ."
Cậu phét đấy, đến ví còn không có nữa là.
Cụ ông bán tín bán nghi, nhưng không hỏi thêm gì nữa, chỉ vào một căn phòng bên trái ngay cạnh thang lầu, âm trầm cười: "Bởi vì cậu đến muộn cho nên chỉ còn một phòng này, cậu chịu khó ở một mình đi, giường trên hay dưới gì tùy cậu chọn."
Nguyễn Tinh Nhã tim hẫng nửa nhịp: "Đó là phòng giường tầng, dành cho 2 người ạ?"
Ai cũng biết, lạc bầy trong game kinh dị dễ dàng bị chết đầu tiên.
"Không, phòng 4 người. Nhưng 4 người thuê cũ đã dọn đi rồi, phòng đó hiện tại rất sạch sẽ." Ông lão chống gậy bước hai bước, nhìn tư thế có lẽ là muốn xuống lầu.
Hiện tại rất sạch sẽ nhưng ai biết ban đêm có còn sạch nữa hay không.
Người chơi có 5 người, phòng cho 4 người có vẻ là an toàn nhất, nhưng cậu lại là người bị lẻ ra.
Nếu là chế độ tân thủ thì cậu không nên là người bị lẻ mới đúng.
Nguyễn Tinh Nhã liền mở cửa sổ game lên xem, quả nhiên có 2 thông báo nhỏ.
[Xét thấy người chơi sắp chết, khi không lại đi tìm đường chết, giải trừ buff may mắn.]
"..." Con chó hệ thống thiếu đạo đức, quả nhiên là nó.
[...]
[Nhiệm vụ ẩn 1: Ở cùng bé Bảo (5 phút)
Bé Bảo rất cô đơn, bé ấy luôn muốn tìm một người bạn chơi cùng mình, trong chung cư ngoài bé ra không có bạn nhỏ nào cả. Bạn có muốn trở thành bạn mãi mãi của bé?
Thưởng: 21 điểm tích lũy (Đã nhận)]
"..." Tính ra suýt thì cậu bị vặn đầu mà con hệ thống chỉ thưởng có 20, nghèo kiết xác.
[...]
Nguyễn Tinh Nhã nhận thấy ngay một lan kĩ năng có gì đó khang khác, trừng mắt giận nhìn.
Hay cho con hàng hệ thống, giấu nhẹm chuyện cậu đã nhận được kĩ năng.
"Chàng trai trẻ, đi ngủ sớm đi. Chung cư có quy định, từ 10 giờ tối đến rạng sáng 5 giờ, không được ra ngoài."
Ông lão đột ngột la lớn: "Nếu không tuân theo, hậu quả tự chịu!"
Cậu hoảng hồn tỉnh táo lại, giờ không phải là lúc mắng hệ thống.
Nhìn thanh thời gian trong cửa sổ game, bây giờ cũng đã 9 giờ 45 tối, sắp đến giờ quy định.
Nguyễn Tinh Nhã nhìn lão già xuống lầu khó khăn, lập tức vươn tay giúp đỡ. Dù gì ông lão cũng cho cậu vài thông tin bổ ích, đáng tin hơn con khốn hệ thống nhiều.
"Ông ơi, một mình ông quản lý cả khu ạ? Con cháu ông đâu sao không giúp một tay?"
Ông cụ được cậu dìu đi xuống, hơi thân thiện một chút, nhưng cậu nhìn không đến biểu cảm của cụ: "Chỉ có mình lão với bà nhà và một đứa cháu nhỏ thôi."
Nhà 3 người?
Cậu suy nghĩ sâu xa.
Ở 4 người chắc là sẽ không bị giết?
"Ông, có phiền không nếu cháu ở cùng cả nhà ạ? Tất nhiên là cháu sẽ thêm tiền. Thú thật là có chút khó khăn cho cháu khi ở một mình đấy ạ, cháu lại hay tiêu chảy, mà tường nhà mình thì cách âm không được tốt lắm, cháu sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà con chòm xóm..."
"..." Vậy giấc ngủ của nhà ông ta không phải ngủ.
Thằng nhóc nghi hoặc ngoẹo đầu đánh giá vài lần, buồn bực bỏ cuộc, xoay mông: "Vậy...đi rồi..."
Dọa cho đã rồi muốn chạy à?
Nguyễn Tinh Nhã quyết định mạo hiểm, không gan một chút thì sẽ chết: "Bé Bảo đúng hong? Thật ra là anh mới dọn nhà tới đây, có điều ông lão dẫn anh nhận phòng đi mất tiêu rồi. Em chỉ đường nha?" Anh mày bị mù mà.
Thằng nhỏ khuôn mặt đã đáng sợ, nay còn đáng sợ hơn gấp mấy lần, đôi mắt đều muốn rớt ra khỏi hốc mắt.
Nguyễn Tinh Nhã duy trì nụ cười yếu ớt trên mặt, đôi mắt vô thần: "Cưng là bé ngoan đúng hong? Chắc chắn người nhà cưng rất thương cưng." Đứa nhỏ nào không thích được khen, cậu chỉ vuốt mông ngựa tí thôi.
Thằng bé rẽ bước, quay đầu nhìn cậu, không biết là nói trúng câu nào mà nó không từ chối. Xòe bàn tay nhỏ trắng bệch ra, có thể thấy cả gân tay xanh đen bên trong, gầy đến đáng thương: "...Đi...đi thôi...là bé ngoan mà...Tay...dắt đi..."
Nguyễn Tinh Nhã run như cầy sấy đứng lên: "...Được."
Không cần nắm tay được không, cậu sợ.
Thằng nhỏ chủ động nắm lấy bày tay buông thõng của cậu, dắt đi, mặt không biểu cảm, trống rỗng vô cảm.
"..."
"Híc!"
Nguyễn Tinh Nhã phải căng da đầu đi theo, cái bàn tay nho nhỏ mà lành lạnh, không có chút độ ấm làm cậu khiếp vía.
Đừng nói là ma nhá, cậu xỉu mất.
Cộp cộp cộp!
Cầu thang dẫn lên tầng như vừa mới xây xong, mùi xi măng mới đỗ, đạp lên còn có cảm giác lún xuống, nhớp nháp.
Tại sao không có thang máy nhỉ?
Tiếng bước chân của thằng bé nhỏ tới nổi không thể nghe thấy, chỉ có tiếng bước chân của Nguyễn Tinh Nhã vang dội khắp thang lầu, thanh âm cọ sát làm người nao nao.
Trong bóng tối, có vô vàn đôi mắt nhỏ to dõi theo bóng lưng cứng đờ của cậu.
Cùng lúc đó, phó bản tân thủ này cũng được tiến cử cho người xem. Trong vô vàn trò chơi tân thủ, trò chơi của Nguyễn Tinh Nhã không có vẻ gì là nổi bật.
Khu tân thủ là khu người chơi chết nhiều nhất, cũng ảm đạm ít ỏi chí có mấy mống người tìm kiếm thành viên mới.
_______
Tầng 4.
Nguyễn Tinh Nhã lòng đầy khó hiểu chú ý quan sát xung quanh. Dọc hành lang treo 4 bộ poster những năm 90 của một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng đang khiêu vũ, một chậu cây xanh cũng không có, mùi nước sơn nồng gay mũi.
Có tổng cộng 4 phòng, bên trái 2 phòng, bên phải 2 phòng. 401, 402, 403 và 405.
Vậy 404 đâu?
Cậu thấp thỏm hỏi: "Bé Bảo ới, cho anh...hỏi?" Không biết từ lúc nào, bàn tay nhỏ lành lạnh cậu không cảm nhận được nữa.
Có chút dọa-
Cộp!
"Này cậu kia."
Nguyễn Tinh Nhã nội tâm thét chói tai, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: Á á á!
"Là khách trọ lại đúng không? Sao bây giờ mới đến nhận phòng?" Là tiếng nói khàn khàn, trầm đục của cụ ông dưới đại sảnh.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười xuề xòa, thái độ chân thành nhận lỗi: "Xin lỗi ông nhiều, cháu bị tiêu chảy, lúc nãy nhịn không được mới đi tìm nhà vệ sinh, ông thông cảm cho cháu nha. Làm phiền ông nhiều quá, tiền nhà cháu lại trả thêm phí phục vụ cho ạ."
Cậu phét đấy, đến ví còn không có nữa là.
Cụ ông bán tín bán nghi, nhưng không hỏi thêm gì nữa, chỉ vào một căn phòng bên trái ngay cạnh thang lầu, âm trầm cười: "Bởi vì cậu đến muộn cho nên chỉ còn một phòng này, cậu chịu khó ở một mình đi, giường trên hay dưới gì tùy cậu chọn."
Nguyễn Tinh Nhã tim hẫng nửa nhịp: "Đó là phòng giường tầng, dành cho 2 người ạ?"
Ai cũng biết, lạc bầy trong game kinh dị dễ dàng bị chết đầu tiên.
"Không, phòng 4 người. Nhưng 4 người thuê cũ đã dọn đi rồi, phòng đó hiện tại rất sạch sẽ." Ông lão chống gậy bước hai bước, nhìn tư thế có lẽ là muốn xuống lầu.
Hiện tại rất sạch sẽ nhưng ai biết ban đêm có còn sạch nữa hay không.
Người chơi có 5 người, phòng cho 4 người có vẻ là an toàn nhất, nhưng cậu lại là người bị lẻ ra.
Nếu là chế độ tân thủ thì cậu không nên là người bị lẻ mới đúng.
Nguyễn Tinh Nhã liền mở cửa sổ game lên xem, quả nhiên có 2 thông báo nhỏ.
[Xét thấy người chơi sắp chết, khi không lại đi tìm đường chết, giải trừ buff may mắn.]
"..." Con chó hệ thống thiếu đạo đức, quả nhiên là nó.
[...]
[Nhiệm vụ ẩn 1: Ở cùng bé Bảo (5 phút)
Bé Bảo rất cô đơn, bé ấy luôn muốn tìm một người bạn chơi cùng mình, trong chung cư ngoài bé ra không có bạn nhỏ nào cả. Bạn có muốn trở thành bạn mãi mãi của bé?
Thưởng: 21 điểm tích lũy (Đã nhận)]
"..." Tính ra suýt thì cậu bị vặn đầu mà con hệ thống chỉ thưởng có 20, nghèo kiết xác.
[...]
Nguyễn Tinh Nhã nhận thấy ngay một lan kĩ năng có gì đó khang khác, trừng mắt giận nhìn.
Hay cho con hàng hệ thống, giấu nhẹm chuyện cậu đã nhận được kĩ năng.
"Chàng trai trẻ, đi ngủ sớm đi. Chung cư có quy định, từ 10 giờ tối đến rạng sáng 5 giờ, không được ra ngoài."
Ông lão đột ngột la lớn: "Nếu không tuân theo, hậu quả tự chịu!"
Cậu hoảng hồn tỉnh táo lại, giờ không phải là lúc mắng hệ thống.
Nhìn thanh thời gian trong cửa sổ game, bây giờ cũng đã 9 giờ 45 tối, sắp đến giờ quy định.
Nguyễn Tinh Nhã nhìn lão già xuống lầu khó khăn, lập tức vươn tay giúp đỡ. Dù gì ông lão cũng cho cậu vài thông tin bổ ích, đáng tin hơn con khốn hệ thống nhiều.
"Ông ơi, một mình ông quản lý cả khu ạ? Con cháu ông đâu sao không giúp một tay?"
Ông cụ được cậu dìu đi xuống, hơi thân thiện một chút, nhưng cậu nhìn không đến biểu cảm của cụ: "Chỉ có mình lão với bà nhà và một đứa cháu nhỏ thôi."
Nhà 3 người?
Cậu suy nghĩ sâu xa.
Ở 4 người chắc là sẽ không bị giết?
"Ông, có phiền không nếu cháu ở cùng cả nhà ạ? Tất nhiên là cháu sẽ thêm tiền. Thú thật là có chút khó khăn cho cháu khi ở một mình đấy ạ, cháu lại hay tiêu chảy, mà tường nhà mình thì cách âm không được tốt lắm, cháu sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà con chòm xóm..."
"..." Vậy giấc ngủ của nhà ông ta không phải ngủ.