Chương : 56
“Ta nghe lão Tế Tửu kể, cường giả tới cảnh giới nhất định sẽ ngộ ra thiên địa pháp tắc.” – Hắc Quy nói.
Bạt Đô nghe thấy liền nói thêm vào: “Đúng vậy, cực kỳ lợi hại, cả thiên địa một phát đè lên ngươi, ngươi chỉ còn cách nằm im hưởng thụ, đừng hòng chống trả vô ích!”
Hoàng Nam cũng là một đời tông chủ tiếp theo, kiến thức không kém Bạt Đô, Hắc Quy bao nhiêu, nói: “Thâu Linh Cảnh ngộ thiên địa pháp tắc, tìm linh cho hồn binh!”
Lý Minh nghe cũng méo cả mặt, như vậy khẳng định vị cô nương Thiên Hoa Tông kia dứt khoát đã ngộ ra một đầu pháp tắc nào đó, nhưng hắn cũng không nghĩ nàng lại mạnh mẽ tới quá đáng như vậy, dứt khoát chỉ là Tụ Thần Cảnh, nhớ lại cảm giác lúc bị ngũ sắc ánh sáng áp chế không cử động nổi, Lý Minh đánh cái rùng mình.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu đổi lại là bọn Hoàng Nam thế vào chỗ Lý Minh, cái chết là điều chắc chắn không phải bàn cãi. Như vậy có thể thấy Lý Minh mạnh mẽ cỡ nào, hắn có thể thoát khỏi thiên địa pháp tắc trói buộc, hắn kém vị bang lãnh cô nương kia một cái cảnh giới, kém một đầu thiên địa pháp tắc, Cực Cảnh chiến lực cũng mạnh mẽ quá đáng, Bạt Đô than thở không ngớt.
Hắc Quy mắt ngó nghiêng chửi bới ầm ĩ, chẳng là Bạt Đô mải mê nói chuyển khiến việc dẫn đường lơ là một chút, để một đầu thảo yêu thừa cơ nuốt Hắc Quy vào bụng, hắn thoát ra nhưng cả người nhơ nhớp, yêu độc nhầy nhụa dính đầy người, cũng phải nói đầu rùa này phòng ngự bá đạo, mọi người khẽ chạm một chút vào yêu độc đã muốn choáng váng nhưng hắn không hề hấn gì, vẫn mắng chửi tưng bừng. Từ Thức vội vã bịt miệng Hắc Quy, man thú rình rập khắp nơi không thể để cái miệng bô bô như vậy.
Bọn hắn tiềm hành giữa Thập Đại Vạn Sơn đã ba ngày, xuyên giữa những cánh rừng cổ thụ âm u mọc lên giữa các ngọn núi, đêm đến liền nhanh chóng tìm một thạch động ẩn thân, với tốc độ này Bạt Đô ước tính khoảng chục ngày nữa sẽ tới được Hoàng Liên Sơn Mạch, ai cũng nóng lòng xem đoạn sơn mạch trong truyền thuyết hình thù ra sao.
Bất chợt mưa lớn ập tới, nơi này cổ quái chính là vậy, mưa xuống bất cứ lúc nào chẳng cần báo trước, mưa tới mù mịt đất trời, cứ một chốc lại mưa, từng hạt mưa đập vào màn hộ tráo linh khí của Lý Minh bốc hơi nghi ngút, hai đầu tiểu long nhẹ nhàng nâng đôi chân của hắn khỏi mặt đất, Long Du Cửu Vân một chiêu hắn đã luyện tới đệ tam tầng, cả thân thể bồng bềnh trên không, chân đạp bát bộ nương lực theo gió lướt đi. Bát Long Quyền mỗi chiêu có tám cảnh giới chia đệ bát tầng, một chiêu vừa rồi nếu lão Đinh thi triển, dưới chân sẽ là một đàn chúc long, một thời thần đi cả dặm đường, Lý Minh chỉ mới luyện tới đệ tam tầng tốc độ đã ít người bì kịp, cộng thêm hắn kết hợp với Âm Dương Bộ Pháp, thân pháp cũng tính là có số má trong giới tu chân cùng thế hệ, hắn tạm gọi là Âm Dương Long Vân Bộ.
Lý Minh đang đầu óc không minh lướt đi dưới cơn mưa, linh khí vô thức tự động vận chuyển, bộ pháp thành thục, phía sau cả bọn cố hết sức đuổi theo không muốn làm hắn tu hành lỡ làng. Bỗng có tiếng hét lớn vang lên khiến Lý Minh tỉnh lại, cả bọn cảnh giác lướt đi, tiềm tàng qua từng bụi cỏ ngọn cây ẩn mình trong cơn mưa tiến về phía ba động. Động tĩnh càng ngày càng rõ, trước mắt bọn hắn mà một nam tử đầu người thân chim, từng đợt sấm sét bổ xuống khu rừng soi sáng mái tóc vàng óng của hắn, đôi cánh trắng muốt sau lưng ướt đẫm hòa cùng vết máu bị nước mưa nhòe đi, xung quanh hắn là một đám dơi lớn ba đầu bốn cánh, răng nanh dài nhọn trắng ởn không ngừng vồ về phía tên nam tử. Hắn cầm một cây búa chế tạo từ đá, thạch phủ không ngừng chém nát từng đầu biển bức nhưng bọn chúng quá đông, một vài đầu biển bức to lớn phía sau há miệng phum ra âm công cuồn cuộn tấn công tên bạch dực nam tử, âm công đập vào nước mưa tạo ra từng đợt song nước liên miên vỗ liên tiếp về phía bạch dực nam tử khiến hắn chao đảo trên không, tiếng rít chói tai, từng cặp nanh trắng ởn của đám Tam Đầu Biển Bức táp liên tục vào người, bạch dực nam tử kiệt lực rơi xuống, phen này xem ra hắn không sống nổi.
Hắc Quy quay sang nhìn, Lý Minh lắc đầu ra hiệu đợi thêm một chút, quả nhiên tên bạch dực nam tử chưa phải đèn dầu cạn, hắn ném ra một cây lông vũ nâu sắc, hạt vũ lập tức bùng cháy, tử hỏa tràn lan thiêu đốt, xung quanh cả một vùng cháy rụi khô rát, nước mưa bốc hơi tức thì, từng đầu biển bức rơi xuống cháy thành than cốc. Thế nhưng chừng đó là chưa đủ, vẫn còn sót lại hơn chục con Tam Đầu Biển Bức to lớn chị bị thương nhẹ, bọn chúng may mắn chạy thoát tử hỏa bấy giờ ngửa đầu lên trời gào rít chói óc, bạch dực nam tử quằn quại ôm đầu.
"Lên!" - Lý Minh hô lớn, Hoàng Nam dụng âm công phá âm công mở đường, đánh ra một thông đạo an toàn giữa màn âm công chói tai của đàn Biển Bức.
Vì là lần đầu giao chiến với điểu thú nên bọn hắn không dám lơ là, dốc toàn lực, Lý Minh mỗi côn đều dụng hết sức, tung mình giết về phía man bức, từng côn vụt ra kéo theo âm dương nhị khí trợ lực, một đầu man bức to lớn như thân người lập tức đầu lâu vỡ nát rơi rụng, hắn ném trường côn xuyên thủng thân thể một đầu khác, vặn người đấm ra một tôn mãnh long cắn đầu nát man bức áp sát phía sau. Bạt Đô cũng ra sức chém giết, tử kiếm khí lăng lệ bay loạn khắp nơi, nếu để một đầu ma bức sống sót, e rằng một đàn lớn hơn sẽ kéo tới.
---oo0oo---
Bên trong một cốc khẩu chằng chịt dây leo, Lý Minh trố mắt đứng nhìn, trước mắt hắn là một tộc đàn bạch dực điểu nhân cả ngàn người, ai cũng cao lớn với đôi bạch dực trắng muốt sau lưng, nam nhân thì mạnh mẽ uy vũ, nữ nhân thì xinh đẹp, nhà cửa bằng gỗ dựng san sát dọc xung quanh hồ, còn một tòa điện đường to lớn mái vòm nằm ngay chính giữa.
"Ân nhân, đây là chính là tộc đàn ta!" - Bạch dực nam tử được cứu giới thiệu Thánh Dực tộc của hắn. Hắc Quy sống lâu cũng đã nói trước, từng có cường giả nhìn thấy điểu nhân tộc, không ngờ còn có một tộc đàn lớn sống sâu bên trong Man Hoang.
Chỉ một lát sau, một đoàn dực nhân lớn kéo ra hỏi han, nhìn vào lưng bọn Lý Minh chỉ trỏ, chắc hẳn là thấy bọn hắn thiếu một đôi cánh sau lưng.
"Nã Nhật, ai cho ngươi mang ngoại tộc vào cốc?" - Một tên dực nhân mặt mũi râu ria, người mang giáp trụ, cầm giáo nhọn dẫn theo một đoàn lính từ trên không đáp xuống, thực lực đều mạnh mẽ hơn người.
"Tộc trưởng, bọn họ là ân nhân cứu mạng ta" - Nã Nhật giải thích cặn kẽ.
Tên tộc trưởng nhíu mày suy tư, bỗng từ điện đường vang lên một giọng nói trẻ con: "Để bọn hắn vào!", tất cả dực nhân cung kính cúi đầu, đưa tay đặt trước ngực, tránh đường cho bọn Lý Minh.
"Các ngươi tới từ đâu?" - Trong điện đường rộng lớn, một đầu đại bàng lớn như trâu mộng, trên đầu mọc ra cặp sừng hươu, toàn long vũ thân đen tuyền, phía đuôi tử hỏa cháy âm ỉ, tỏa ra hung mãnh khí tức, tuy nhiên giọng nói lại như một đứa trẻ lên năm, trái ngược vô cùng.
"Cổ thú!" - Cả bọn thầm kêu trong lòng, chân run lẩy bẩy bước đi không nổi. Lý Minh tiến về trước dõng dạc nói rõ lai lịch mọi sự, trong lòng hồi hộp lo lắng không thôi.
Đầu đại bang cổ thú im lặng suy tư, đoạn nói: "Ta có thể giúp các ngươi tìm Moan tộc, đổi lại các ngươi phải đáp ứng ra một chuyện".
"Xin huynh đài cứ nói." - Lý Minh một câu xưng huynh, hai câu gọi đệ.
Đầu cổ thú kia ánh mắt đầy thú vị nhìn Lý Minh, nói: "Ta biết nhân tộc các ngươi có thể bày bố thế cục che giấu khí tức, các ngươi chỉ cần giúp ta ẩn dấu tòa cốc khẩu này."
"Được, không thành vấn đề, ta đáp ứng huynh." - Lý Minh dõng dạc, hắn còn tận tay thiết lập thử một tòa tiểu trận khiến đầu đại bằng gật gù ưng ý.
"Khí tức của ngươi rất quen!" - Đại bằng nhìn về phía Hắc Quy nói.
Đầu rùa đen bấy giờ đang run như cầy sấy, từ lúc thấy đầu cổ thú kia chân hắn không nhích nổi, miệng không thành lời, mặt tái mét, bởi trước mắt hắn chính là Cổ Điêu, một tuyệt thế hung thú trong truyền thuyết chuyên săn giết tộc khác, hắn tuyệt đối không đoán sai, bới giọng nói tiểu nhi này không lẫn vào đâu được.
"Ngươi sợ!" - Cổ Điêu giọng như vậy khiến bọn Lý Minh cảm thấy có chút đáng yêu, nhưng Hắc Quy vẫn chết lặng không nói, có lẽ hắn đang cầu trời khấn phật.
"Điểu huynh, ta thấy huynh rất mạnh, tại sao không ra ngoài hoạt động một chút?" - Từ Thức vui vẻ hỏi.
"Ta còn chờ đợi!"
"Huynh chờ gì?"
"Săn giết thiên binh!"
"..." - Bọn hắn chịu chết không thể hiểu nổi.
Một tòa huyễn trận lớn vây kín cốc khẩu, Lý Minh cùng Hoàng Nam bày bố cực kỳ công phu, cho dù bọn cường giả cũng khó lòng tìm thấy sơ hở, phàm lạc vào đừng mong có đường ra, chỉ là linh khí Man Hoang thưa thớt vô cùng, bọn hắn đành dùng một chút nguyên thạch bù đắp, e rằng không duy trì được dài lâu, hẳn sẽ có thời điểm lộ ra. Tuy vậy Cổ Điêu đã đủ hài lòng, hắn trực tiếp truyền một đạo tinh thần vào đầu Lý Minh khiến hắn mừng rỡ, đồng thời Cổ Điêu đưa cho hắn một cây tử sắc lông vũ, dặn dò bọn hắn mang theo bên mình liền có thể tránh được man thú thảo yêu độc vật, bọn hắn ôm quyền tạ ơn rời đi.
"Nếu các ngươi còn sống sót, sau này ta sẽ tìm các ngươi!" - Cổ Điêu biến mất sau huyễn trận, cùng tên bạch dực nam tử đang cố ngoái đầu nhìn lại.
"Chạyyyyy!" - Hắc Quy hô lớn, vù vù lao đi, tốc độ nhanh chưa từng có xưa nay, tuy nhiên hắn mới chạy được một đoạn bị Lý Minh đuổi theo đè lại, Hắc Quy lực lượng mạnh mẽ hất Lý Minh văng ra tiếp tục lao đi đầu không ngoảnh lại.
"Phù phù phù!" - Cả bọn thở dốc dừng lại trốn bên trong một sơn cốc khác, nước chảy róc rách, Hắc Quy tợp từng ngụm nước lớn lau mồ hôi, trong lòng vẫn còn run sợ, Lý Minh cũng méo cả mặt, không ngờ hắn vừa chơi đùa cùng diêm vương. Lý Minh lục lại trí óc, vẽ ra bản đồ dẫn đường tới Moan tộc đối chiếu cùng Bạt Đô, tuy nhiên không phát hiện ra sai sót, có lẽ bọn hắn nhỏ yếu không đáng Cổ Điêu để vào mắt.
Một nơi nào đó trong Thập Đại Vạn Sơn bao la, Triệu Gia nhân mã đang hợp sức cùng Tiên La Điện, Phượng Sơn Môn, Thiên Viện cường giả đang hợp sức vây bắt một đầu Tê Hủy. Hung thú lực lượng kinh người, sừng nhọn trước đầu phóng ra hắc ám quang mang đánh bay cả một góc thạch sơn, làn da đao kiếm chém vào lửa văng tung tóe, kiếm khí chỉ đủ gãi ngứa. Thế nhưng nhân tộc cường giả trí tuệ hơn hẳn, dồn đầu cổ thú vào một phục trận bày sẵn, Tê Hủy lực lượng bị tiêu hao dần đuối sức ngã khuỵu, rống một tiếng thê lương, bị một chiếc bình làm từ ngọc thạch xanh biếc thu vào.
"Cổ thú số lượng có lẽ đã đủ, chúng ta đi!" - Một vị Triệu gia cao thủ ăn mặc theo lối vương giả dẫn mười mấy vị cường giả lao về dãy Hoàng Liên.
Bạt Đô nghe thấy liền nói thêm vào: “Đúng vậy, cực kỳ lợi hại, cả thiên địa một phát đè lên ngươi, ngươi chỉ còn cách nằm im hưởng thụ, đừng hòng chống trả vô ích!”
Hoàng Nam cũng là một đời tông chủ tiếp theo, kiến thức không kém Bạt Đô, Hắc Quy bao nhiêu, nói: “Thâu Linh Cảnh ngộ thiên địa pháp tắc, tìm linh cho hồn binh!”
Lý Minh nghe cũng méo cả mặt, như vậy khẳng định vị cô nương Thiên Hoa Tông kia dứt khoát đã ngộ ra một đầu pháp tắc nào đó, nhưng hắn cũng không nghĩ nàng lại mạnh mẽ tới quá đáng như vậy, dứt khoát chỉ là Tụ Thần Cảnh, nhớ lại cảm giác lúc bị ngũ sắc ánh sáng áp chế không cử động nổi, Lý Minh đánh cái rùng mình.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu đổi lại là bọn Hoàng Nam thế vào chỗ Lý Minh, cái chết là điều chắc chắn không phải bàn cãi. Như vậy có thể thấy Lý Minh mạnh mẽ cỡ nào, hắn có thể thoát khỏi thiên địa pháp tắc trói buộc, hắn kém vị bang lãnh cô nương kia một cái cảnh giới, kém một đầu thiên địa pháp tắc, Cực Cảnh chiến lực cũng mạnh mẽ quá đáng, Bạt Đô than thở không ngớt.
Hắc Quy mắt ngó nghiêng chửi bới ầm ĩ, chẳng là Bạt Đô mải mê nói chuyển khiến việc dẫn đường lơ là một chút, để một đầu thảo yêu thừa cơ nuốt Hắc Quy vào bụng, hắn thoát ra nhưng cả người nhơ nhớp, yêu độc nhầy nhụa dính đầy người, cũng phải nói đầu rùa này phòng ngự bá đạo, mọi người khẽ chạm một chút vào yêu độc đã muốn choáng váng nhưng hắn không hề hấn gì, vẫn mắng chửi tưng bừng. Từ Thức vội vã bịt miệng Hắc Quy, man thú rình rập khắp nơi không thể để cái miệng bô bô như vậy.
Bọn hắn tiềm hành giữa Thập Đại Vạn Sơn đã ba ngày, xuyên giữa những cánh rừng cổ thụ âm u mọc lên giữa các ngọn núi, đêm đến liền nhanh chóng tìm một thạch động ẩn thân, với tốc độ này Bạt Đô ước tính khoảng chục ngày nữa sẽ tới được Hoàng Liên Sơn Mạch, ai cũng nóng lòng xem đoạn sơn mạch trong truyền thuyết hình thù ra sao.
Bất chợt mưa lớn ập tới, nơi này cổ quái chính là vậy, mưa xuống bất cứ lúc nào chẳng cần báo trước, mưa tới mù mịt đất trời, cứ một chốc lại mưa, từng hạt mưa đập vào màn hộ tráo linh khí của Lý Minh bốc hơi nghi ngút, hai đầu tiểu long nhẹ nhàng nâng đôi chân của hắn khỏi mặt đất, Long Du Cửu Vân một chiêu hắn đã luyện tới đệ tam tầng, cả thân thể bồng bềnh trên không, chân đạp bát bộ nương lực theo gió lướt đi. Bát Long Quyền mỗi chiêu có tám cảnh giới chia đệ bát tầng, một chiêu vừa rồi nếu lão Đinh thi triển, dưới chân sẽ là một đàn chúc long, một thời thần đi cả dặm đường, Lý Minh chỉ mới luyện tới đệ tam tầng tốc độ đã ít người bì kịp, cộng thêm hắn kết hợp với Âm Dương Bộ Pháp, thân pháp cũng tính là có số má trong giới tu chân cùng thế hệ, hắn tạm gọi là Âm Dương Long Vân Bộ.
Lý Minh đang đầu óc không minh lướt đi dưới cơn mưa, linh khí vô thức tự động vận chuyển, bộ pháp thành thục, phía sau cả bọn cố hết sức đuổi theo không muốn làm hắn tu hành lỡ làng. Bỗng có tiếng hét lớn vang lên khiến Lý Minh tỉnh lại, cả bọn cảnh giác lướt đi, tiềm tàng qua từng bụi cỏ ngọn cây ẩn mình trong cơn mưa tiến về phía ba động. Động tĩnh càng ngày càng rõ, trước mắt bọn hắn mà một nam tử đầu người thân chim, từng đợt sấm sét bổ xuống khu rừng soi sáng mái tóc vàng óng của hắn, đôi cánh trắng muốt sau lưng ướt đẫm hòa cùng vết máu bị nước mưa nhòe đi, xung quanh hắn là một đám dơi lớn ba đầu bốn cánh, răng nanh dài nhọn trắng ởn không ngừng vồ về phía tên nam tử. Hắn cầm một cây búa chế tạo từ đá, thạch phủ không ngừng chém nát từng đầu biển bức nhưng bọn chúng quá đông, một vài đầu biển bức to lớn phía sau há miệng phum ra âm công cuồn cuộn tấn công tên bạch dực nam tử, âm công đập vào nước mưa tạo ra từng đợt song nước liên miên vỗ liên tiếp về phía bạch dực nam tử khiến hắn chao đảo trên không, tiếng rít chói tai, từng cặp nanh trắng ởn của đám Tam Đầu Biển Bức táp liên tục vào người, bạch dực nam tử kiệt lực rơi xuống, phen này xem ra hắn không sống nổi.
Hắc Quy quay sang nhìn, Lý Minh lắc đầu ra hiệu đợi thêm một chút, quả nhiên tên bạch dực nam tử chưa phải đèn dầu cạn, hắn ném ra một cây lông vũ nâu sắc, hạt vũ lập tức bùng cháy, tử hỏa tràn lan thiêu đốt, xung quanh cả một vùng cháy rụi khô rát, nước mưa bốc hơi tức thì, từng đầu biển bức rơi xuống cháy thành than cốc. Thế nhưng chừng đó là chưa đủ, vẫn còn sót lại hơn chục con Tam Đầu Biển Bức to lớn chị bị thương nhẹ, bọn chúng may mắn chạy thoát tử hỏa bấy giờ ngửa đầu lên trời gào rít chói óc, bạch dực nam tử quằn quại ôm đầu.
"Lên!" - Lý Minh hô lớn, Hoàng Nam dụng âm công phá âm công mở đường, đánh ra một thông đạo an toàn giữa màn âm công chói tai của đàn Biển Bức.
Vì là lần đầu giao chiến với điểu thú nên bọn hắn không dám lơ là, dốc toàn lực, Lý Minh mỗi côn đều dụng hết sức, tung mình giết về phía man bức, từng côn vụt ra kéo theo âm dương nhị khí trợ lực, một đầu man bức to lớn như thân người lập tức đầu lâu vỡ nát rơi rụng, hắn ném trường côn xuyên thủng thân thể một đầu khác, vặn người đấm ra một tôn mãnh long cắn đầu nát man bức áp sát phía sau. Bạt Đô cũng ra sức chém giết, tử kiếm khí lăng lệ bay loạn khắp nơi, nếu để một đầu ma bức sống sót, e rằng một đàn lớn hơn sẽ kéo tới.
---oo0oo---
Bên trong một cốc khẩu chằng chịt dây leo, Lý Minh trố mắt đứng nhìn, trước mắt hắn là một tộc đàn bạch dực điểu nhân cả ngàn người, ai cũng cao lớn với đôi bạch dực trắng muốt sau lưng, nam nhân thì mạnh mẽ uy vũ, nữ nhân thì xinh đẹp, nhà cửa bằng gỗ dựng san sát dọc xung quanh hồ, còn một tòa điện đường to lớn mái vòm nằm ngay chính giữa.
"Ân nhân, đây là chính là tộc đàn ta!" - Bạch dực nam tử được cứu giới thiệu Thánh Dực tộc của hắn. Hắc Quy sống lâu cũng đã nói trước, từng có cường giả nhìn thấy điểu nhân tộc, không ngờ còn có một tộc đàn lớn sống sâu bên trong Man Hoang.
Chỉ một lát sau, một đoàn dực nhân lớn kéo ra hỏi han, nhìn vào lưng bọn Lý Minh chỉ trỏ, chắc hẳn là thấy bọn hắn thiếu một đôi cánh sau lưng.
"Nã Nhật, ai cho ngươi mang ngoại tộc vào cốc?" - Một tên dực nhân mặt mũi râu ria, người mang giáp trụ, cầm giáo nhọn dẫn theo một đoàn lính từ trên không đáp xuống, thực lực đều mạnh mẽ hơn người.
"Tộc trưởng, bọn họ là ân nhân cứu mạng ta" - Nã Nhật giải thích cặn kẽ.
Tên tộc trưởng nhíu mày suy tư, bỗng từ điện đường vang lên một giọng nói trẻ con: "Để bọn hắn vào!", tất cả dực nhân cung kính cúi đầu, đưa tay đặt trước ngực, tránh đường cho bọn Lý Minh.
"Các ngươi tới từ đâu?" - Trong điện đường rộng lớn, một đầu đại bàng lớn như trâu mộng, trên đầu mọc ra cặp sừng hươu, toàn long vũ thân đen tuyền, phía đuôi tử hỏa cháy âm ỉ, tỏa ra hung mãnh khí tức, tuy nhiên giọng nói lại như một đứa trẻ lên năm, trái ngược vô cùng.
"Cổ thú!" - Cả bọn thầm kêu trong lòng, chân run lẩy bẩy bước đi không nổi. Lý Minh tiến về trước dõng dạc nói rõ lai lịch mọi sự, trong lòng hồi hộp lo lắng không thôi.
Đầu đại bang cổ thú im lặng suy tư, đoạn nói: "Ta có thể giúp các ngươi tìm Moan tộc, đổi lại các ngươi phải đáp ứng ra một chuyện".
"Xin huynh đài cứ nói." - Lý Minh một câu xưng huynh, hai câu gọi đệ.
Đầu cổ thú kia ánh mắt đầy thú vị nhìn Lý Minh, nói: "Ta biết nhân tộc các ngươi có thể bày bố thế cục che giấu khí tức, các ngươi chỉ cần giúp ta ẩn dấu tòa cốc khẩu này."
"Được, không thành vấn đề, ta đáp ứng huynh." - Lý Minh dõng dạc, hắn còn tận tay thiết lập thử một tòa tiểu trận khiến đầu đại bằng gật gù ưng ý.
"Khí tức của ngươi rất quen!" - Đại bằng nhìn về phía Hắc Quy nói.
Đầu rùa đen bấy giờ đang run như cầy sấy, từ lúc thấy đầu cổ thú kia chân hắn không nhích nổi, miệng không thành lời, mặt tái mét, bởi trước mắt hắn chính là Cổ Điêu, một tuyệt thế hung thú trong truyền thuyết chuyên săn giết tộc khác, hắn tuyệt đối không đoán sai, bới giọng nói tiểu nhi này không lẫn vào đâu được.
"Ngươi sợ!" - Cổ Điêu giọng như vậy khiến bọn Lý Minh cảm thấy có chút đáng yêu, nhưng Hắc Quy vẫn chết lặng không nói, có lẽ hắn đang cầu trời khấn phật.
"Điểu huynh, ta thấy huynh rất mạnh, tại sao không ra ngoài hoạt động một chút?" - Từ Thức vui vẻ hỏi.
"Ta còn chờ đợi!"
"Huynh chờ gì?"
"Săn giết thiên binh!"
"..." - Bọn hắn chịu chết không thể hiểu nổi.
Một tòa huyễn trận lớn vây kín cốc khẩu, Lý Minh cùng Hoàng Nam bày bố cực kỳ công phu, cho dù bọn cường giả cũng khó lòng tìm thấy sơ hở, phàm lạc vào đừng mong có đường ra, chỉ là linh khí Man Hoang thưa thớt vô cùng, bọn hắn đành dùng một chút nguyên thạch bù đắp, e rằng không duy trì được dài lâu, hẳn sẽ có thời điểm lộ ra. Tuy vậy Cổ Điêu đã đủ hài lòng, hắn trực tiếp truyền một đạo tinh thần vào đầu Lý Minh khiến hắn mừng rỡ, đồng thời Cổ Điêu đưa cho hắn một cây tử sắc lông vũ, dặn dò bọn hắn mang theo bên mình liền có thể tránh được man thú thảo yêu độc vật, bọn hắn ôm quyền tạ ơn rời đi.
"Nếu các ngươi còn sống sót, sau này ta sẽ tìm các ngươi!" - Cổ Điêu biến mất sau huyễn trận, cùng tên bạch dực nam tử đang cố ngoái đầu nhìn lại.
"Chạyyyyy!" - Hắc Quy hô lớn, vù vù lao đi, tốc độ nhanh chưa từng có xưa nay, tuy nhiên hắn mới chạy được một đoạn bị Lý Minh đuổi theo đè lại, Hắc Quy lực lượng mạnh mẽ hất Lý Minh văng ra tiếp tục lao đi đầu không ngoảnh lại.
"Phù phù phù!" - Cả bọn thở dốc dừng lại trốn bên trong một sơn cốc khác, nước chảy róc rách, Hắc Quy tợp từng ngụm nước lớn lau mồ hôi, trong lòng vẫn còn run sợ, Lý Minh cũng méo cả mặt, không ngờ hắn vừa chơi đùa cùng diêm vương. Lý Minh lục lại trí óc, vẽ ra bản đồ dẫn đường tới Moan tộc đối chiếu cùng Bạt Đô, tuy nhiên không phát hiện ra sai sót, có lẽ bọn hắn nhỏ yếu không đáng Cổ Điêu để vào mắt.
Một nơi nào đó trong Thập Đại Vạn Sơn bao la, Triệu Gia nhân mã đang hợp sức cùng Tiên La Điện, Phượng Sơn Môn, Thiên Viện cường giả đang hợp sức vây bắt một đầu Tê Hủy. Hung thú lực lượng kinh người, sừng nhọn trước đầu phóng ra hắc ám quang mang đánh bay cả một góc thạch sơn, làn da đao kiếm chém vào lửa văng tung tóe, kiếm khí chỉ đủ gãi ngứa. Thế nhưng nhân tộc cường giả trí tuệ hơn hẳn, dồn đầu cổ thú vào một phục trận bày sẵn, Tê Hủy lực lượng bị tiêu hao dần đuối sức ngã khuỵu, rống một tiếng thê lương, bị một chiếc bình làm từ ngọc thạch xanh biếc thu vào.
"Cổ thú số lượng có lẽ đã đủ, chúng ta đi!" - Một vị Triệu gia cao thủ ăn mặc theo lối vương giả dẫn mười mấy vị cường giả lao về dãy Hoàng Liên.