Chương : 55
"Bọn Phượng Môn Sơn các ngươi, nhanh qua trợ chiến." - Lý Minh quát lớn, một tay bóp cổ Phương Liên, một chân đạp vào đầu Mã Hiện.
Phượng Môn Sơn nhân mã không còn cách nào khác đành rút vũ khí nhảy vào ngăn cản Tây Lâm Cung, Từ Thức cùng Hắc Quy bị vây chặt lập tức được giải thoát chạy khỏi trận, tuy nhiên bọn Phượng Sơn Môn chỉ đánh cầm chừng cho có, hai bên nhanh chóng tách ra, duy Bạt Đô vẫn có sống cố chết bám riết Bằng Khu không buông.
"Bạt Đô huynh, giải dược vẫn còn a!" - Đợi tới lúc Lý Minh hô lớn Bạt Đô mới chịu quay lại, mếu máo xin Lý Minh nhẹ tay với Phương Liên.
Phương Liên bị khống chế nhưng vẫn nói cứng: "Câm miệng, ai cần ngươi van xin."
Nhân mã tới càng ngày càng đông, chủ yếu là để thăm dò dị động vừa diễn ra, tới nơi đã thấy ba phe Lý Minh, Phượng Sơn Môn cùng Tây Lâm Cung tạo thế chân vạc, vừa tới có người của Thiên Quốc Thiên Viện, một lát sau là Doãn Nhai Đường, một lát lại có thêm một đám Đông Hải Hắc Vực đệ tử, quả thực đông vui chưa từng có, bọn hắn đều thận trọng đứng tách ra, tránh va chạm không đáng có. Lý Minh điểm quân, nhân số phe hắn đạm bạc nhất, thêm cả Bạt Đô nữa mới được năm đầu, so với Hắc Vực mới được một phần mười.
"Lý huynh, thần cốt bọn ta không cần nữa a!" - Bằng Khu nói lớn một câu chọc ra tổ kiến lửa, nhân mã các phe đều chằm chằm nhìn về Lý Minh, tuy nhiên không ai muốn mình là tốt thí tiên phong, bọn hắn đều muốn làm chim sẻ bắt bọ ngựa.
Lý Minh thầm chửi một tiếng súc sinh, đoạn dõng dạc hô lớn: "Các vị huynh đệ lục lâm thảo khấu. Xưa nay giang hồ trọng hiệp nghĩa, thần cốt chỉ có một đoạn nay tại hạ không biết chia thế nào cho đều, hay trước hết các vị tỷ thí một trận phân cao thấp, người nào bản lĩnh đệ nhất thần cốt liền về tay người đó! “
"Đúng, đúng vậy, cần xem trọng hiệp nghĩa công bình!" - Bọn Hắc Quy đồng thanh hô lớn, Hoàng Nam bồi thêm cho Bạt Đô một đá vào mông, tiếng hô càng vang dội.
Nhân mã các phe đang gật gù suy xét thì Bằng Khu lại chen mồm vào phá: "Ngươi định làm ngư ông đắc lợi ư. Các vị huynh đệ, chúng ta hiệp lực cùng xông lên giết chết hắn."
Lý Minh mắt nổi hung quang, tên điểu nhân quả thực muốn chết, hắn ngón trỏ chỉ thẳng vào Bằng Khu ngoắc ngoắc, Bằng Khu liền nổi sát khí, hành động như vậy chính là khinh thị đối phương, điều này cực kỳ kiêng kỵ trong tu chân giới, sẽ bị đối thủ đồng quy vu tận không chết không thôi.
Hai bên lại sà vào nhau chém giết tóe lửa, Bằng Khu tốc độ thiên phú cực kỳ đáng sợ, như u ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, Bằng Tộc xưng hùng xưng bá Tây Lâm tuyệt không phải lời đồn. Lý Minh cũng chẳng vừa, từng quyền chấn không khí nổ ầm ầm, tốc độ ra quyền mau lẹ không kém, đứng bên ngoài trông hắn như một tôn phật nghìn tay. Các phe chỉ hờ hững quan chiến, bọn hắn khôn ngoan có thừa đều mong cả hai cùng chết, như vậy là ổn thỏa.
Đánh nhau được hơn chục chiêu, Lý Minh quyền ảnh đột ngột hóa ra một đàn mãnh long bay lượn đầy trời, một màn sóng nước lãng đãng hiện ra phủ lên chiến trường, từng đầu mãnh long đủ tư thế ly kì cổ quái bơi lội ngụp lặn bên trong. Bằng Khu lập tức sa lầy bị mãnh long công kích không thể dịch chuyển như ý, tay chân vướng víu, hắn vung thiết dực sắc bén chém nát từng đầu mở đường, nhưng mãnh long nhiều vô kể đều đồng loạt nhắm hướng hắn cuốn lấy. Lý Minh quyền thủ đánh ra càng lúc càng nhanh, đây là đệ ngũ chiêu Mãnh Long Lãng Hải chuyên dùng vây khốn địch nhân, Bằng Khu bị quần thảo hồi lâu không thoát được, bấy giờ hắn bèn ném ra một viên châu đỏ rực, viên huyết châu vừa tung ra, cả không gian xung quanh lập tức bị cầm cố, từng đầu mãnh long giãy dụa sa lầy, ngay cả Lý Minh cũng thấy mình cử động khó khăn, bấy giờ hắn lại bị chính địch nhân cầm cố, quả là gậy ông đập lưng ông.
Viên huyết châu kia chính là hàng phỏng chế Định Thần Châu của Tây Lâm Cung, thường thường bọn Tây Lâm cường giả được xem trọng đều mang trong người một viên, số lần sử dụng là hữu hạn, Bằng Khu bất đắc dĩ mới phải đem ra, hắn lao vut vút về phía Lý Minh, song thủ bấy giờ hóa thành đôi cánh sắc bén, từng cây lông vũ sắc bén lóe sáng tỏa sát khí lạnh người, bằng dực nhắm ngay cổ Lý Minh chém xuống, Bạt Đô bên ngoài la hét thất thanh.
Lý Minh lạnh lùng đợi đúng lúc Bằng Khu lao tới đủ gần, âm dương hắc bạch nhị khí từ tam thập nhị trọng dũng mãnh phun ra hình thành một âm dương Thái Cực Đồ quanh người giúp hắn cử động dễ dàng một chút, quyền ảnh lại dũng mãnh lao ra khiến Bằng Khu hoảng hốt lui lại. Lý Minh tả thủ cong queo, ngón tay như vuốt rồng vồ lên, một chiêu đánh ra vô vàn thiên long hư ảnh khiến Bằng Khu mặt mũi tối tăm, quay đi ngoảnh lại đàn mãnh long hồi nãy lại ào ào lao về phía hắn.
"Huyết Châu của ta!" - Bằng Khu song dực chém mạnh, miệng gào lớn, phía dưới Lý Minh đang ngắm nghía viên huyết châu trong tay, trông tựa như yêu thú nội đan, cầm trong tay có vẻ hơi ấm nóng.
Vừa rồi Lý Minh thi triển khổ nhục kế, đợi tiểu điểu tới đủ gần bèn xuất một chiêu Thiên Long Đoạt Vận, đoạt luôn huyết châu của Bằng Khu, đây là chiêu hắn tâm đắc nhất chuyên dùng để đoạt vật trong tay địch nhân, luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần. Bằng Khu mất huyết châu, mắt phun lửa, hắn chuẩn bị xuất hồn khí một chiêu đoạt mạng Lý Minh, đây chính là chỗ lợi hại của Tụ Thần Cảnh cường giả, nhưng nếu đối phương mạnh mẽ chấn nát hồn khí, kết cục sẽ không thể lường nổi.
Trong một thoáng Lý Minh lơ là chủ quan, một cây lông vũ sắc bén lao vun vút về phía hắn chém nát toàn bộ mãnh long cản đường, tốc độ không thể tránh né. Nhưng Lý Minh chẳng phải tay mơ, hắn từng mấy lần hút chết dưới hồn khí, sao có thể không có một hai món nghề phòng bị, một tấm lưới trắng muốt bung ra cuốn lấy cây lông vũ, ánh lửa văng tung tóe bắn ra, bình thường hồn khí có thể xuyên thủng vạn vật bởi nó không phải vật chất mà là một đạo nguyên thần được tôi luyện, nhưng Tiên Ti Võng lợi hại cái gì cũng cuốn lấy, Lý Minh chưa thấy vật gì chạy thoát khỏi tấm lưới này, bởi vậy hắn đã lường trước chụp được hồn khí của Bằng Khu.
Lý Minh đưa tay xiết chặt Tiên Ti Võng, Bằng Khu lập tức rớt xuống đất ôm đầu kêu là thảm thiết, hồn khí xuất ra bị đối phương khống chế không cách nào thu hồi, cường giả các phe kiêng kị nhìn nhau, bụng bảo dạ tuyệt đối không đùa giỡn sử dụng bất cẩn hồn khí.
Bạt Đô thở phào một hơi chạy ra kéo lê Bằng Khu ném tới bên cạnh Mã Hiện, bấy giờ tính mạng Lý Minh cũng là tính mạng hắn, vất vả một chút cũng không có gì quá đáng. Bằng Khu ánh mắt vẫn còn đầy oán hận, Hoàng Nam không ngần ngại cho hắn một cước vào đầu, một lúc sau liền ngoan ngoãn như đầu thiên mã kia, Hoàng Nam quả thực thu phục nhân tâm rất tốt, duy chỉ có Phương Liên la sát, hắn chưa tìm ra phương pháp.
"Lý Chiến Thần Vô Địch" - Hắc Quy hô vang, quay lại vả vào mồm Mã Hiện cùng Bằng Khu, cả bọn nhanh chóng đồng thanh hô lớn, Bạt Đô bất chợt thấy vui vẻ cũng hô hào theo, nhân mã các phe khinh bỉ nhìn Lý Minh đang mặt mũi vênh lên trời.
"Ai? Ai? Ai dám cùng bản thần đối chiến?" - Lý Minh vỗ ngực, đưa mắt quét một vòng quanh mình, thách đấu nhân mã các phe.
Đúng lúc này nhân mã Thiên Hoa Tông vừa tới, trong đó có cả băng lãnh bạch phục thiếu nữ bọn hắn gặp ở Hoàng Hùng Tửu Lâu, dường như nhân mã xung quanh nàng chẳng để vào mắt, lạnh lùng tiến lên đối diện Lý Minh, bàn tay trắng ngần búp sen đưa ra, giọng nói nhẹ nhàng trong vắt: "Thần cốt".
Phía sau Thiên Hoa Tông nhân mã cười lạnh, bọn hắn chuẩn bị thấy một tràng cảnh vui mắt vui tai. Lý Minh chăm chú nhìn, quả thực nàng cùng Lưu Linh một chín một mười, Lưu Linh như mùa xuân tươi mát, cô nương này lại như mua đông băng lạnh.
Vị thiếu nữ này còn khiến Lý Minh có cảm giác như nhìn vào động không đáy, nhưng hắn vẫn mạnh miệng, một câu liền chiếm tiện nghi: "Tiểu muội, nếu muội chịu làm đạo lữ ta, đừng nói một đoạn xương chó gặm, ngay cả sao trên trời ta cũng hái cho muội!", hắn muốn văn vẻ nhưng hễ mở miệng ra liền không xong.
Bạch phục thiếu nữ chẳng nói chẳng rằng, đưa hữu thủ ra sau lưng rút thanh trường kiếm đeo trên lưng, thanh kiếm tỏa ra ngũ sắc ánh sáng long lanh đâm trực tiếp về phía Lý Minh, một chiêu kiếm này đâm ra dường như không gian bị cô đọng, ngũ hành lực lượng dồn ép, Lý Minh cảm giác mình bị khóa chặt không cách nào nhấc chân, hắn vội vã điều động Âm Dương Thái Cực Đồ tràn ra, rút trường côn đâm mạnh về phía mũi kiếm, âm thanh inh tai nhức óc vang lên, tại điểm tiếp xúc không khí bị chấn nát nổ ầm ầm, Lý Minh bị bật lùi về sau liên tiếp mười mấy bước mới ổn định than hình. Bạch phục thiếu nữ lăng không đuổi theo không buông, một kiếm chém xuống, ngũ sắc ánh sang lại lan tỏa áp chế Lý Minh không cách nào động đậy.
"Chạy!" - Lý Minh lâm đại địch miệng quát lớn, Từ Thức lập tức lôi Hắc Quy phi nhanh, hơn ai hết bọn hắn hiểu rõ tình huống, Lý Minh chưa bao giờ hô lên như vậy, Bạt Đô cũng vứt Phương Liên lại, vù vù chạy theo sau lưng Hoàng Nam.
Ngũ sắc ánh sáng ép Lý Minh không nhấc nổi chân, trường kiếm chỉ còn cách đỉnh đầu hắn trong gang tấc, Lý Minh nghiến răng trợn mắt, hỗn độn khí từ tam thập tam trọng tràn ra một khoảng nhỏ, phần lớn bị ngũ sắc ánh sáng ép lui, Lý Minh huy động trường côn đập về phía địch nhân, vô vàn côn ảnh phóng xuất, hỗn độn khí tràn ra kèm theo một tiếng nổ lớn, Hỗn Độn Lôi Âm định thân địch thủ, bạch Phục thiếu nữ bị lôi chấn choáng váng khẽ khựng lại một chút, đoạn nàng phất tay áo, ngũ sắc ánh sáng tràn ra bình ổn không gian, lôi âm tiêu thất, lúc này nàng nhìn lại thì Lý Minh đã không thấy bóng dáng, tốc độ hắn quá nhanh, chỉ vài thời thần đã chạy trốn mất dạng.
Đúng lúc này một giọng nói lớn vang vọng từ trên thiên không phát ra: "Tiểu tử, ngươi định đi đâu, haha!" - Thiên Ma Giáo Tả Hộ Pháp Lỗ Đan cười lớn cưỡi pháp bảo đuổi theo hướng Lý Minh vừa tẩu thoát khiến hắn vừa chạy được một hai dặm nghe thấy liền hoảng hồn càng đề khí tốc lực lao đi vút vút trong rừng rậm.
"Tả Hộ Pháp quả thực bỉ ổi a, hắc hắc!" - Một bà lão Thiên Hoa Tông cười lớn cùng xuất hiện, nhắm hướng Lý Minh lao đi.
Lại thêm một cây huyết phủ đỏ rực bổ về phía Tả Hộ Pháp cùng bà lão, một loạt bóng đen xuất hiện vun vút đuổi theo, Man Thành nhân mã xuất hiện truy sát, bầu trời Man Hoang tiếng binh khí va chạm chát chúa vang lên, từng tôn thần ma cổ thú hư ảnh xé nát thiên không, Khúc Bạch gầm lên: “Trên Thâu Linh Cảnh, tất cả đều phải chết!”
Trên một nhánh cây cổ thụ khổng lồ cao chọc trời đủ mấy chục người ngồi thoải mái, bọn Lý Minh lại tụ tập, Lý Minh theo dấu vết Hắc Quy lưu lại mấy canh giờ sau liền tới được chỗ này, Hắc Quy trong lúc buồn chán bèn dùng đuôi ném từng cục băng to tròn xuống đám thảo yêu đang nhao nhao dưới gốc.
"Mẹ kiếp, ta khẳng định nàng chỉ là Tụ Thần cảnh giới, không thể nhầm lẫn!" - Lý Minh khăng khăng cãi lại Từ Thức, cả bọn không hiểu chuyện gì xảy ra, địch nhân mạnh mẽ thái quá dường như điều động được thiên địa lực lượng pháp tắc áp chế hắn tuyệt đối, ước chừng cho dù cả bọn phối hợp cũng không chống nổi chục chiêu.
"Dù sao Lý Chiến Thần ngươi bản lĩnh chạy trốn vẫn là vô địch, hahaha." - Cả bọn lạc quan cười lớn, sống chết bọn hắn trải qua đã không biết bao nhiêu lần.
Phượng Môn Sơn nhân mã không còn cách nào khác đành rút vũ khí nhảy vào ngăn cản Tây Lâm Cung, Từ Thức cùng Hắc Quy bị vây chặt lập tức được giải thoát chạy khỏi trận, tuy nhiên bọn Phượng Sơn Môn chỉ đánh cầm chừng cho có, hai bên nhanh chóng tách ra, duy Bạt Đô vẫn có sống cố chết bám riết Bằng Khu không buông.
"Bạt Đô huynh, giải dược vẫn còn a!" - Đợi tới lúc Lý Minh hô lớn Bạt Đô mới chịu quay lại, mếu máo xin Lý Minh nhẹ tay với Phương Liên.
Phương Liên bị khống chế nhưng vẫn nói cứng: "Câm miệng, ai cần ngươi van xin."
Nhân mã tới càng ngày càng đông, chủ yếu là để thăm dò dị động vừa diễn ra, tới nơi đã thấy ba phe Lý Minh, Phượng Sơn Môn cùng Tây Lâm Cung tạo thế chân vạc, vừa tới có người của Thiên Quốc Thiên Viện, một lát sau là Doãn Nhai Đường, một lát lại có thêm một đám Đông Hải Hắc Vực đệ tử, quả thực đông vui chưa từng có, bọn hắn đều thận trọng đứng tách ra, tránh va chạm không đáng có. Lý Minh điểm quân, nhân số phe hắn đạm bạc nhất, thêm cả Bạt Đô nữa mới được năm đầu, so với Hắc Vực mới được một phần mười.
"Lý huynh, thần cốt bọn ta không cần nữa a!" - Bằng Khu nói lớn một câu chọc ra tổ kiến lửa, nhân mã các phe đều chằm chằm nhìn về Lý Minh, tuy nhiên không ai muốn mình là tốt thí tiên phong, bọn hắn đều muốn làm chim sẻ bắt bọ ngựa.
Lý Minh thầm chửi một tiếng súc sinh, đoạn dõng dạc hô lớn: "Các vị huynh đệ lục lâm thảo khấu. Xưa nay giang hồ trọng hiệp nghĩa, thần cốt chỉ có một đoạn nay tại hạ không biết chia thế nào cho đều, hay trước hết các vị tỷ thí một trận phân cao thấp, người nào bản lĩnh đệ nhất thần cốt liền về tay người đó! “
"Đúng, đúng vậy, cần xem trọng hiệp nghĩa công bình!" - Bọn Hắc Quy đồng thanh hô lớn, Hoàng Nam bồi thêm cho Bạt Đô một đá vào mông, tiếng hô càng vang dội.
Nhân mã các phe đang gật gù suy xét thì Bằng Khu lại chen mồm vào phá: "Ngươi định làm ngư ông đắc lợi ư. Các vị huynh đệ, chúng ta hiệp lực cùng xông lên giết chết hắn."
Lý Minh mắt nổi hung quang, tên điểu nhân quả thực muốn chết, hắn ngón trỏ chỉ thẳng vào Bằng Khu ngoắc ngoắc, Bằng Khu liền nổi sát khí, hành động như vậy chính là khinh thị đối phương, điều này cực kỳ kiêng kỵ trong tu chân giới, sẽ bị đối thủ đồng quy vu tận không chết không thôi.
Hai bên lại sà vào nhau chém giết tóe lửa, Bằng Khu tốc độ thiên phú cực kỳ đáng sợ, như u ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, Bằng Tộc xưng hùng xưng bá Tây Lâm tuyệt không phải lời đồn. Lý Minh cũng chẳng vừa, từng quyền chấn không khí nổ ầm ầm, tốc độ ra quyền mau lẹ không kém, đứng bên ngoài trông hắn như một tôn phật nghìn tay. Các phe chỉ hờ hững quan chiến, bọn hắn khôn ngoan có thừa đều mong cả hai cùng chết, như vậy là ổn thỏa.
Đánh nhau được hơn chục chiêu, Lý Minh quyền ảnh đột ngột hóa ra một đàn mãnh long bay lượn đầy trời, một màn sóng nước lãng đãng hiện ra phủ lên chiến trường, từng đầu mãnh long đủ tư thế ly kì cổ quái bơi lội ngụp lặn bên trong. Bằng Khu lập tức sa lầy bị mãnh long công kích không thể dịch chuyển như ý, tay chân vướng víu, hắn vung thiết dực sắc bén chém nát từng đầu mở đường, nhưng mãnh long nhiều vô kể đều đồng loạt nhắm hướng hắn cuốn lấy. Lý Minh quyền thủ đánh ra càng lúc càng nhanh, đây là đệ ngũ chiêu Mãnh Long Lãng Hải chuyên dùng vây khốn địch nhân, Bằng Khu bị quần thảo hồi lâu không thoát được, bấy giờ hắn bèn ném ra một viên châu đỏ rực, viên huyết châu vừa tung ra, cả không gian xung quanh lập tức bị cầm cố, từng đầu mãnh long giãy dụa sa lầy, ngay cả Lý Minh cũng thấy mình cử động khó khăn, bấy giờ hắn lại bị chính địch nhân cầm cố, quả là gậy ông đập lưng ông.
Viên huyết châu kia chính là hàng phỏng chế Định Thần Châu của Tây Lâm Cung, thường thường bọn Tây Lâm cường giả được xem trọng đều mang trong người một viên, số lần sử dụng là hữu hạn, Bằng Khu bất đắc dĩ mới phải đem ra, hắn lao vut vút về phía Lý Minh, song thủ bấy giờ hóa thành đôi cánh sắc bén, từng cây lông vũ sắc bén lóe sáng tỏa sát khí lạnh người, bằng dực nhắm ngay cổ Lý Minh chém xuống, Bạt Đô bên ngoài la hét thất thanh.
Lý Minh lạnh lùng đợi đúng lúc Bằng Khu lao tới đủ gần, âm dương hắc bạch nhị khí từ tam thập nhị trọng dũng mãnh phun ra hình thành một âm dương Thái Cực Đồ quanh người giúp hắn cử động dễ dàng một chút, quyền ảnh lại dũng mãnh lao ra khiến Bằng Khu hoảng hốt lui lại. Lý Minh tả thủ cong queo, ngón tay như vuốt rồng vồ lên, một chiêu đánh ra vô vàn thiên long hư ảnh khiến Bằng Khu mặt mũi tối tăm, quay đi ngoảnh lại đàn mãnh long hồi nãy lại ào ào lao về phía hắn.
"Huyết Châu của ta!" - Bằng Khu song dực chém mạnh, miệng gào lớn, phía dưới Lý Minh đang ngắm nghía viên huyết châu trong tay, trông tựa như yêu thú nội đan, cầm trong tay có vẻ hơi ấm nóng.
Vừa rồi Lý Minh thi triển khổ nhục kế, đợi tiểu điểu tới đủ gần bèn xuất một chiêu Thiên Long Đoạt Vận, đoạt luôn huyết châu của Bằng Khu, đây là chiêu hắn tâm đắc nhất chuyên dùng để đoạt vật trong tay địch nhân, luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần. Bằng Khu mất huyết châu, mắt phun lửa, hắn chuẩn bị xuất hồn khí một chiêu đoạt mạng Lý Minh, đây chính là chỗ lợi hại của Tụ Thần Cảnh cường giả, nhưng nếu đối phương mạnh mẽ chấn nát hồn khí, kết cục sẽ không thể lường nổi.
Trong một thoáng Lý Minh lơ là chủ quan, một cây lông vũ sắc bén lao vun vút về phía hắn chém nát toàn bộ mãnh long cản đường, tốc độ không thể tránh né. Nhưng Lý Minh chẳng phải tay mơ, hắn từng mấy lần hút chết dưới hồn khí, sao có thể không có một hai món nghề phòng bị, một tấm lưới trắng muốt bung ra cuốn lấy cây lông vũ, ánh lửa văng tung tóe bắn ra, bình thường hồn khí có thể xuyên thủng vạn vật bởi nó không phải vật chất mà là một đạo nguyên thần được tôi luyện, nhưng Tiên Ti Võng lợi hại cái gì cũng cuốn lấy, Lý Minh chưa thấy vật gì chạy thoát khỏi tấm lưới này, bởi vậy hắn đã lường trước chụp được hồn khí của Bằng Khu.
Lý Minh đưa tay xiết chặt Tiên Ti Võng, Bằng Khu lập tức rớt xuống đất ôm đầu kêu là thảm thiết, hồn khí xuất ra bị đối phương khống chế không cách nào thu hồi, cường giả các phe kiêng kị nhìn nhau, bụng bảo dạ tuyệt đối không đùa giỡn sử dụng bất cẩn hồn khí.
Bạt Đô thở phào một hơi chạy ra kéo lê Bằng Khu ném tới bên cạnh Mã Hiện, bấy giờ tính mạng Lý Minh cũng là tính mạng hắn, vất vả một chút cũng không có gì quá đáng. Bằng Khu ánh mắt vẫn còn đầy oán hận, Hoàng Nam không ngần ngại cho hắn một cước vào đầu, một lúc sau liền ngoan ngoãn như đầu thiên mã kia, Hoàng Nam quả thực thu phục nhân tâm rất tốt, duy chỉ có Phương Liên la sát, hắn chưa tìm ra phương pháp.
"Lý Chiến Thần Vô Địch" - Hắc Quy hô vang, quay lại vả vào mồm Mã Hiện cùng Bằng Khu, cả bọn nhanh chóng đồng thanh hô lớn, Bạt Đô bất chợt thấy vui vẻ cũng hô hào theo, nhân mã các phe khinh bỉ nhìn Lý Minh đang mặt mũi vênh lên trời.
"Ai? Ai? Ai dám cùng bản thần đối chiến?" - Lý Minh vỗ ngực, đưa mắt quét một vòng quanh mình, thách đấu nhân mã các phe.
Đúng lúc này nhân mã Thiên Hoa Tông vừa tới, trong đó có cả băng lãnh bạch phục thiếu nữ bọn hắn gặp ở Hoàng Hùng Tửu Lâu, dường như nhân mã xung quanh nàng chẳng để vào mắt, lạnh lùng tiến lên đối diện Lý Minh, bàn tay trắng ngần búp sen đưa ra, giọng nói nhẹ nhàng trong vắt: "Thần cốt".
Phía sau Thiên Hoa Tông nhân mã cười lạnh, bọn hắn chuẩn bị thấy một tràng cảnh vui mắt vui tai. Lý Minh chăm chú nhìn, quả thực nàng cùng Lưu Linh một chín một mười, Lưu Linh như mùa xuân tươi mát, cô nương này lại như mua đông băng lạnh.
Vị thiếu nữ này còn khiến Lý Minh có cảm giác như nhìn vào động không đáy, nhưng hắn vẫn mạnh miệng, một câu liền chiếm tiện nghi: "Tiểu muội, nếu muội chịu làm đạo lữ ta, đừng nói một đoạn xương chó gặm, ngay cả sao trên trời ta cũng hái cho muội!", hắn muốn văn vẻ nhưng hễ mở miệng ra liền không xong.
Bạch phục thiếu nữ chẳng nói chẳng rằng, đưa hữu thủ ra sau lưng rút thanh trường kiếm đeo trên lưng, thanh kiếm tỏa ra ngũ sắc ánh sáng long lanh đâm trực tiếp về phía Lý Minh, một chiêu kiếm này đâm ra dường như không gian bị cô đọng, ngũ hành lực lượng dồn ép, Lý Minh cảm giác mình bị khóa chặt không cách nào nhấc chân, hắn vội vã điều động Âm Dương Thái Cực Đồ tràn ra, rút trường côn đâm mạnh về phía mũi kiếm, âm thanh inh tai nhức óc vang lên, tại điểm tiếp xúc không khí bị chấn nát nổ ầm ầm, Lý Minh bị bật lùi về sau liên tiếp mười mấy bước mới ổn định than hình. Bạch phục thiếu nữ lăng không đuổi theo không buông, một kiếm chém xuống, ngũ sắc ánh sang lại lan tỏa áp chế Lý Minh không cách nào động đậy.
"Chạy!" - Lý Minh lâm đại địch miệng quát lớn, Từ Thức lập tức lôi Hắc Quy phi nhanh, hơn ai hết bọn hắn hiểu rõ tình huống, Lý Minh chưa bao giờ hô lên như vậy, Bạt Đô cũng vứt Phương Liên lại, vù vù chạy theo sau lưng Hoàng Nam.
Ngũ sắc ánh sáng ép Lý Minh không nhấc nổi chân, trường kiếm chỉ còn cách đỉnh đầu hắn trong gang tấc, Lý Minh nghiến răng trợn mắt, hỗn độn khí từ tam thập tam trọng tràn ra một khoảng nhỏ, phần lớn bị ngũ sắc ánh sáng ép lui, Lý Minh huy động trường côn đập về phía địch nhân, vô vàn côn ảnh phóng xuất, hỗn độn khí tràn ra kèm theo một tiếng nổ lớn, Hỗn Độn Lôi Âm định thân địch thủ, bạch Phục thiếu nữ bị lôi chấn choáng váng khẽ khựng lại một chút, đoạn nàng phất tay áo, ngũ sắc ánh sáng tràn ra bình ổn không gian, lôi âm tiêu thất, lúc này nàng nhìn lại thì Lý Minh đã không thấy bóng dáng, tốc độ hắn quá nhanh, chỉ vài thời thần đã chạy trốn mất dạng.
Đúng lúc này một giọng nói lớn vang vọng từ trên thiên không phát ra: "Tiểu tử, ngươi định đi đâu, haha!" - Thiên Ma Giáo Tả Hộ Pháp Lỗ Đan cười lớn cưỡi pháp bảo đuổi theo hướng Lý Minh vừa tẩu thoát khiến hắn vừa chạy được một hai dặm nghe thấy liền hoảng hồn càng đề khí tốc lực lao đi vút vút trong rừng rậm.
"Tả Hộ Pháp quả thực bỉ ổi a, hắc hắc!" - Một bà lão Thiên Hoa Tông cười lớn cùng xuất hiện, nhắm hướng Lý Minh lao đi.
Lại thêm một cây huyết phủ đỏ rực bổ về phía Tả Hộ Pháp cùng bà lão, một loạt bóng đen xuất hiện vun vút đuổi theo, Man Thành nhân mã xuất hiện truy sát, bầu trời Man Hoang tiếng binh khí va chạm chát chúa vang lên, từng tôn thần ma cổ thú hư ảnh xé nát thiên không, Khúc Bạch gầm lên: “Trên Thâu Linh Cảnh, tất cả đều phải chết!”
Trên một nhánh cây cổ thụ khổng lồ cao chọc trời đủ mấy chục người ngồi thoải mái, bọn Lý Minh lại tụ tập, Lý Minh theo dấu vết Hắc Quy lưu lại mấy canh giờ sau liền tới được chỗ này, Hắc Quy trong lúc buồn chán bèn dùng đuôi ném từng cục băng to tròn xuống đám thảo yêu đang nhao nhao dưới gốc.
"Mẹ kiếp, ta khẳng định nàng chỉ là Tụ Thần cảnh giới, không thể nhầm lẫn!" - Lý Minh khăng khăng cãi lại Từ Thức, cả bọn không hiểu chuyện gì xảy ra, địch nhân mạnh mẽ thái quá dường như điều động được thiên địa lực lượng pháp tắc áp chế hắn tuyệt đối, ước chừng cho dù cả bọn phối hợp cũng không chống nổi chục chiêu.
"Dù sao Lý Chiến Thần ngươi bản lĩnh chạy trốn vẫn là vô địch, hahaha." - Cả bọn lạc quan cười lớn, sống chết bọn hắn trải qua đã không biết bao nhiêu lần.